Chương 14. Happy Ending

Chương 14.
Anh ngồi yên thật lâu, lâu đến mức ngay cả chính anh cũng không biết thời gian đã qua bao lâu.
Cuối cùng, anh đứng lên, tính toán định đi lên lầu, nhưng lại sững sờ tại chỗ.
Tâm Oanh vẫn đứng sau lưng anh, trên mặt cô đầy nước mắt, càng không ngừng lắc đầu.
"Anh cho rằng. . . . . . Tùy tùy tiện tiện nói vài lời rằng anh yêu em thì muốn em tha thứ cho anh sao?"
Thiếu Kỳ quay lại, đi về phía trước một bước.
"Anh cho rằng. . . . . . anh bảo em tha thứ cho anh thì em phải tha thứ cho anh sao?"
Anh lại tiến thêm một bước nữa, trong mắt tràn đầy tình yêu, đau lòng nhìn cô.
"Anh cho rằng anh bảo em không được lấy lại tình yêu của mình thì em phải làm theo sao?"
Anh lại tiến lên trước một bước, đứng ở trước mặt của cô, trên mặt từ từ xuất hiện nụ cười dịu dàng.
"Như vậy, như vậy em không phải, không phải quá. . . . . .quá không có cốt khí. . . . . ."
Cho dù anh có nói gì đi nữa thì cô cũng sẽ không dễ dàng tha thứ anh như vậy, anh hại cô khổ sở bao lâu như thế.
"Cái người đàn ông ngu ngốc chậm hiểu này, anh hại em ăn nhiều khổ sở như thế, sao có thể chỉ nói vài ba câu là coi như xong?" Cô không nhịn được đưa tay đấm vào lồng ngực Thiếu Kỳ.
Thiếu Kỳ nở một nụ cười bởi vì cô.
"Đần, ngu ngốc hết biết, thế mà còn nói thông minh hơn em, anh còn còn không tin, lần này không phản đối được nữa chứ?"
Anh vươn tay ra kéo tay Tâm Oanh.
Cô nhìn anh, khẽ chu miệng lên, trên mặt tràn đầy nước mắt.
"Bảo bối, đừng khóc."
Anh dịu dàng thay cô lau đi nước mắt trên mặt, mỉm cười hôn lên tay cô, thâm tình nhìn cô.
"Hôm nay, và cả mai sau nữa, anh tuyệt đối sẽ không để cho em phải rơi lệ dù chỉ một lần, anh bảo đảm." Vẻ mặt anh nghiêm túc.
"Tấm lòng của em đã tan nát không thể chịu đựng được nữa, nhưng anh sẽ dùng toàn bộ tình yêu của mình để nối nó lại, khiến lòng em lúc nào cũng tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ, vĩnh viễn, nhiều đến không chứa nổi."
Anh bao phủ đôi môi của cô, nhu thuận đưa ra một lời thề với cô.
"Không được, như vậy không đủ."
"Vậy em muốn anh phải làm thế nào?"
"Muốn phạt anh."
"Phạt cái gì?"
Cô suy nghĩ một chút.
"Phạt. . . . . . Phạt anh làm cho em mười bản sổ phục vụ ghi chép cho em, nội dung em tự mình viết, còn có. . . . . . năm quyển sổ viết những lời cảm ơn, bởi vì em rất dễ dàng đã tha thứ cho anh."
"Được." Thiếu Kỳ không chút nghĩ ngợi liền gật đầu.
Hàaa...! Giản đơn thế này. Anh thế nhưng lại quên mất cô rất đơn thuần và tinh khiết, yêu cầu của cô cho tới bây giờ cũng không nhiều.
"Đúng rồi, anh còn có một điều kiện muốn em chấp nhận, anh muốn em làm cái gì?" Cô đột nhiên phát hiện anh mới nói hai cái.
"Còn một cái hả . . . ." Thiếu Kỳ cười trộm một cái."Chờ anh nghĩ xong sẽ nói cho em biết."
"Nhưng. . . . . . Em sẽ quên mất!"
"Không sao, anh nhớ là được rồi, anh sẽ nghĩ biện pháp trong vòng một tháng dùng đến nó."
Hôn lễ nếu đã được chuẩn bị thỏa đáng, nói không chừng không cần lâu như thế.
Giang Tình và Mặc Kính Viễn núp sau cầu thang, nhìn lén hai người ngọt ngọt ngào ngào ôm ấp.
"Ô ô ô. . . . . ." Giang Tình một dòng nước mũi, một dòng nước mắt khóc lấy khóc để.
Mặc Kính Viễn sợ tiếng khóc của vợ mình quá lớn, bị hai người bên trong phòng khách phát hiện, bất đắc dĩ kéo tay bà trở về phòng.
"Sao em lại khóc như vậy? Chuyện Tâm Oanh và Thiếu Kỳ ở một chỗ là một chuyện tốt mà, em nên cười mới đúng."
Ông lau nước mắt trên mặt bà đi, lại ngoài ý muốn phát hiện ra trong mắt bà có tức giận và không cam lòng.
"Sao, xảy ra chuyện gì?" Lòng ông sinh dự cảm xấu.
"Hình như anh chưa từng tỏ tình với em giống như con trai đối đãi với Tâm Oanh thì phải!"
Bà mới không phải vì chuyện con trai cùng với Tiểu Oanh mà khóc, cái mà bà nghĩ đến là quá khứ bi ai của mình.
"Đúng, vậy thì sao?" Ông cười ha hả.
"Đúng, từ đầu tới cuối đều tỏ ra hung dữ với tôi, rồi lại đem người ta kéo lên giường, có con rồi cũng chỉ nói một câu: không có biện pháp, vậy thì kết hôn thôi." Bà càng nói, trong lồng ngực tức giận càng lúc càng dâng cao, cơ hồ hết sức căng thẳng.
Mặc Kính Viễn vội vàng lui một bước.
Ông yêu bà, nên mới có thể kết hôn với bà, mặc dù giọng điệu có hơi tùy tiện một chút.
Lại nói, sau khi cưới ông yêu thương bà như thế nào, cái này thì bà nên biết chứ.
"Tôi quyết định."
Giang Tình xoay người mở ra tủ quần áo, từ bên trong lấy ra một chút quần áo.
"Lão bà, em định làm cái gì?" Trong tâm Mặc Kính Viễn càng lúc càng sợ.
"Tôi muốn dời đến phòng sát vách."
"Vậy anh đây? Anh thì làm sao đây?" Ông bày ra bộ đáng thương nhìn bà.
"Ông? Hừ!" Giang Tình vỗ vỗ mặt của chồng, giọng điệu uy hiếp nói: "Nghĩ, nghĩ, nên,làm gì, để, cầu xin, theo đuổi, tôi đi!
Tôi cho ông biết, tôi không giống như con gái, dễ dàng cho qua như thế."
Nói giỡn cái gì vậy! Theo đuổi ông hai năm, bà không chỉ rơi cả một vạc lệ, ngay sự nhiệt tình của bà cũng bị ông giẫm dưới lòng bàn chân!
Ai nói lấy được thì sẽ quý trọng?
Lấy được cho nên phải "Gậy ông đập lưng ông" !
"Không cần đâu! Lão bà. Không có em ở bên cạnh, anh sẽ không ngủ được —— lão bà ——"
Trong nhà từ trên xuống dưới ai cũng nghe thấy tiếng hét thê thảm của Mặc Kính Viễn.
Như vậy, cũng coi như là một loại ngọt ngào hạnh phúc đi?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top