Chương 40: Sợ hãi
Buổi sáng, Kỷ Tiểu Dao tỉnh dậy, phát hiện cả người đều đau nhức. Cô giật mình, không hề ngạc nhiên khi phát hiện mình bị giam trong lồng ngực của một người đàn ông, chân người đó gác lên đùi cô, tay vòng qua eo cô, gần như cả nửa người đều đè lên người cô. Nặng chết mất!
Cô dùng khuỷu tay huých nhẹ một cái: "Anh, đè chết em mất!"
Kỷ Minh Diệu không mở mắt ra, trước tiên hôn nhẹ lên mặt cô một cái, sau đó anh nằm thẳng người ra nhưng tay vẫn ôm cô như cũ. Lần này biến thành nửa người Kỷ Tiểu Dao đè lên người Kỷ Minh Diệu.
Giọng nói khàn khàn, chưa tỉnh táo hẳn, Kỷ Minh Diệu tựa đầu vào cổ cô cọ nhẹ, cúi đầu nói: "Đừng nhúc nhích, để anh ngủ thêm một lát!"
Kỷ Tiểu Dao bị tóc anh chạm vào cổ, cảm thấy ngứa ngứa, nhột nhột. Cô quay đầu sang nhìn ánh sáng bên ngoài rèm cửa, đẩy đầu anh ra, thúc giục: "Ai da! Anh không mau dậy tập luyện đi!" Bình thường anh hẳn đã sớm dậy rồi.
Kỷ Minh Diệu mặc kệ cô lay mình, anh vươn tay ấn đầu cô vào trong lòng mình, vuốt tóc cô: "Không dậy được, ngủ nhiều một chút!"
Kỷ Tiểu Dao nghe anh nói như vậy, đột nhiên cảm thấy tức giận, há miệng cắn vào ngực anh một cái, thậm chí còn dùng răng nhay nhay một chút. Đến khi nghe thấy một tiếng rên khẽ cô mới nhả ra, dùng sức đẩy anh: "Không được ngủ! Mau dậy đi!"
Người đàn ông bị cô quấy nhiễu, nheo mắt yên lặng nhìn cô một cái, đột nhiên xoay người đè lên người cô.
Cả hai người đều không mặc quần áo, trực tiếp là có thể làm. Kỷ Tiểu Dao luống cuống, đẩy anh ra, nhưng do trải qua giày vò tối hôm qua, hai tay cô dùng không được bao nhiêu sức lực, chỉ có thể run rẩy nói: "Anh làm gì vậy?"
"Em nói là làm gì!" Kỷ Minh Diệu mờ ám hừ nhẹ, bàn tay không an phận tìm kiếm phía dưới: "Không ngủ đúng không? Vừa rồi không phải nói em đừng lộn xộn ư?"
Kỷ Tiểu Dao cắn răng, cô cũng không biết mọi chuyện sẽ xảy ra thế này. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy dáng vẻ Kỷ Minh Diệu ngủ ngon lành, mà cô thì toàn thân đau nhức, không hiểu sao trong lòng đột nhiên lại cảm thấy tức giận. Anh không thông cảm an ủi cô thì thôi, bây giờ lại còn bắt nạt cô, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng uất ức, tay cũng không đẩy nữa mà dang rộng ra trên giường, bày ra kiểu dáng hình chữ đại: "Anh làm đi, anh làm đi! Muốn em chết thì làm đi!"
Kỷ Minh Diệu lập tức tỉnh táo lại, ngồi dậy tựa người vào đầu giường sau đó ôm cô gái vào lòng, dịu dàng dỗ dành: "Bé con, sao thế?"
Kỷ Tiểu Dao mắng anh trong lòng, gần như là toàn bộ những câu mắng người mà cô biết đều dùng, cảm thấy bớt giận một chút cô mới oán giận nói: "Vết thương của em đã tốt lên rồi, anh làm cũng đã làm rồi, bây giờ em phải quay về trường học!"
Kỷ Minh Diệu nghe thấy thế mặt trầm xuống, quay cô đối diện với mình: "Em nói thế là có ý gì, nói lung tung cái gì đấy!"
Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, Kỷ Minh Diệu lườm anh: "Anh nói là ý gì thì là ý đó. Em phải đi, không muốn ở một chỗ với anh!" Nói xong liền giãy giụa muốn đứng lên.
Kỷ Minh Diệu tất nhiên là không cho phép, càng ôm cô chặt hơn. Chính bản thân anh cũng vì lời nói của cô mà tức giận, trong nhất thời không tìm được cách giải quyết. Thấy cô nói ra những lời như vậy anh liền cúi đầu hôn lên môi cô.
"Ưm...ưm..." Ban đầu Kỷ Tiểu Dao có giãy giụa, nhưng sau đó, cô bị bị anh hôn đến mức mất cả lý trí nên cứ để mặc anh. Cô tức giận, mắng: "Cầm thú, khốn khiếp!"
Kỷ Minh Diệu ngẩng đầu, cười lạnh: "Không tồi, từ ngữ mắng chửi người càng ngày càng nhiều!"
"Đều là do anh ép!"
Sắc mặt Kỷ Minh Diệu trầm xuống, đây là điềm báo sắp tức giận: "Anh ép em cái gì?"
"Anh...anh..." Kỷ Tiểu Dao tưởng anh nói đến chuyện tối qua, quả thật là bản thân cô tự nguyện, buổi sáng hôm nay còn ầm ĩ cái gì chứ? Cô không biết phải nói như thế nào, nước mắt cứ như vậy chảy xuống.
Kỷ Minh Diệu thấy cô khóc, trong lòng thấy nhói đau, thở dài, mặc kệ là chuyện gì, anh cũng không thể nhìn cô đau lòng. Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Dao Dao, đừng khóc, đều là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh!" Anh không biết phải an ủi thế nào, hai câu này, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy.
Kỷ Tiểu Dao chua xót, quay người ôm anh, vùi đầu vào trong lòng anh, yên lặng khóc, một lúc sau cô mới rầu rĩ nói: "Xin lỗi, chỉ là trong lòng em cảm thấy sợ hãi."
Kỷ Minh Diệu nheo mắt, đôi mắt đen ngày càng sâu, anh càng ôm chặt hơn, giọng điệu nhẹ nhàng: "Nào, nói cho anh biết, em sợ cái gì?"
Kỷ Tiểu Dao sụt sịt, nằm yên trong lòng anh một lúc lâu mới cất tiếng: "Chúng ta bên nhau thế này, nếu mọi người trong nhà biết thì làm sao bây giờ?"
Kỷ Minh Diệu khẽ cười: "Không sao đâu, tất cả đã có anh!"
Trước kia, những lúc anh nói như vậy Kỷ Tiểu Dao luôn cảm thấy an tâm, giống như dù trời có sập xuống cũng có anh chống đỡ. Nhưng hôm nay cô lại do dự, lắc lắc đầu: "Nhưng mà chuyện này không giống nhau."
Trong lòng Kỷ Tiểu Dao đã sớm có tính toán. Kỷ Nghiên Lệ vẫn giấu Kỷ Tiểu Dao không cho cô biết chuyện cô là nhặt được. Bỗng nhiên có một ngày bà đột nhiên phát hiện, bí mật bà đau khổ che giấu nhiều năm đã sớm bị con gái phát hiện, chính bà mới là người bị vây trong đáy cốc, ít nhất là xuất phát từ tôn nghiêm của một người bề trên, bà sẽ kinh sợ.
Hơn nữa, nếu chuyện của bọn họ bị bại lộ, cho dù người lớn trong nhà có bị tình cảm của bọn họ làm cho cảm động, nhưng với người ngoài phải giải thích thế nào, đây mới là vấn đề nan giải nhất! Nhiều năm làm anh em như vậy, đột nhiên một ngày lại trở thành người yêu, tại xã hội coi trọng luân lý đạo đức này, thật sự rất khó để chấp nhận. Cho dù là giải thích với họ chuyện huyết thống như thế nào, vẫn sẽ có người mang chuyện này ra làm đề tài bàn tán. Anh thì không sao cả, nhưng chỉ sợ Tiểu Dao, cô từ bé đã được bảo bọc kỹ lưỡng, sợ là sẽ không chịu nổi áp lực lớn như vậy từ dư luận.
Trong chốc lát không nghe thấy tiếng gì, trong lòng Kỷ Tiểu Dao càng hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu nhìn anh: "Vì sao anh không nói gì cả?"
Kỷ Minh Diệu vuốt vuốt tóc cô: "Tại vì anh đã nghĩ ra một biện pháp tốt!"
Hai mắt Kỷ Tiểu Dao sáng lên, hưng phấn hỏi: "Biện pháp tốt gì vậy?"
"Em cho anh thời gian hai năm, anh sẽ đem chuyện công ty xử lý tốt, nghĩ biện pháp chuyển ra nước ngoài. Đến lúc đó em cũng đã hết năm thứ ba, có thể danh chính ngôn thuận đi du học." Biện pháp này của anh là nhằm giải quyết chuyện anh lo lắng nhất, nhưng lại không phải chuyện Kỷ Tiểu Dao lo lắng nhất.
Kỷ Tiểu Dao lập tức buồn phiền: "Đây là biện pháp quỷ gì, không có chút tác dụng nào. Ra nước ngoài thì có thể coi mọi người trong nhà như không tồn tại ư?"
Kỷ Minh Diệu sửng sốt, hóa ra chuyện cô lo lắng nhất là làm sao để nói với mọi người trong nhà.
Cũng không biết là cô chưa nghĩ đến dư luận xã hội hay là căn bản không lo lắng. Đương nhiên là anh hy vọng vế sau, như thế anh sẽ yên tâm hơn. Thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, hôn lên môi cô một cái, nhân lúc cô chưa kịp tức giận, anh nhanh chóng tách ra.
"Yên tâm, ba mẹ đều hy vọng chúng ta hạnh phúc!"
Kỷ Tiểu Dao cảm thấy lời này của anh rất có lý, nhìn vẻ mặt đắc chí của anh, cô an tâm hơn. Nhớ tới vừa rồi chính mình càn quấy, cô bỗng nhiên chột dạ: đã lớn như vậy rồi mà tính tình còn như trẻ con! Cô hơi vặn vặn thân mình, cảm thấy trên người đau đớn, liếc mắt nhìn Kỷ Minh Diệu một cái: "Tối hôm qua anh rất quá đáng!"
Kỷ Minh Diệu gật đầu: Quan trọng là anh không sợ cô tức giận, chỉ sợ cô ôm giận dỗi ở trong lòng. Bây giờ nghe cô oán trách, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, sau đó tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Về sau anh sẽ chú ý."
Khi anh nói lời này vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng vào ban đêm Kỷ Tiểu Dao liền thất vọng: cầm thú thì vĩnh viễn không thể thay đổi bản chất cầm thú, ở dưới giường thì ngoan ngoãn như một con mèo, lên trên giường thì lập tức hóa thành sói, không quan tâm xem cô có bị ép chết không.
Buổi tối về nhà, Kỷ Minh Diệu trực tiếp đèn lên người cô, cô không thể tránh được chỉ có thể ỡm ờ theo, cũng chưa kịp hỏi, nhưng vừa rồi cô rõ ràng cảm nhận được là anh không mang. Kỷ Tiểu Dao tr vừa mắng mình yếu đuối vừa mắng anh háo sắc, giống như tám trăm năm chưa từng chưa vào con gái vậy! Đẩy đầu người đàn ông lên hỏi: "Buổi sáng bảo anh mua cái đó, vì sao không mang?"
Kỷ Minh Diệu vẫn chuyên tâm làm việc của mình, trả lời: "Không mua."
Kỷ Tiểu Dao tức giận, lập tức túm đầu anh gạt ra khỏi người mình: "Anh vừa nói cái gì?" Vậy mà anh cũng dám nói!"
Kỷ Minh Diệu để mặc cho cô túm, cũng không phản kháng lại, trả lời: "Không mua. Lâm Tuấn nói tối nay sẽ mang đến."
"Cái gì!" Kỷ Tiểu Dao trợn to mắt, sợ hãi kêu lên: "Anh...anh...sao lại nói chuyện này với người khác!" Hơn nữa còn là cái người miệng rộng trăng hoa kia!
Kỷ Minh Diệu thấy cô tức giận, đưa tay vuốt vuốt tóc rối tung của cô, nhẹ nhàng giải thích: "Buổi sáng cậu ấy đến công ty tìm anh, vô tình nhìn thấy dấu vết trên cổ vì vậy liền hỏi. Em cũng biết cậu ấy óc kinh nghiệm phong phú thế nào rồi đấy, vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra, anh có giải thích thế nào cũng vô dụng."
Kỷ Tiểu Dao liếc mắt nhìn xuống, quả nhiên nhìn bên mặt anh có mấy vết cào, hơn nữa lại vô cùng rõ ràng, quả thật khiến người khác suy nghĩ miên man. Mặt bỗng đỏ lên, nhớ ra đây là dấu vết tối hôm qua cô bị phản anh làm đau vì vậy ra tay kháng.
Nhưng cái này cũng là do anh mà ra. Buổi sáng tức cũng tức rồi, chuyện cũng xảy ra rồi, giờ có ầm ĩ cũng không có ý nghĩ gì. Ngay sau đó Kỷ Tiểu Dao hỏi: "Vậy anh ta có phản ứng thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top