co dong phong bao 255-257

co dong phong bao 255-257

CƠ ĐỘNG PHONG BẠO

Chương 255: Phì Dương

Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh

Dịch giả: Hoa Thiên

Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum

Trưởng nhóm vừa ban bố mệnh lệnh, lúc này tất cả các hạm đội vũ trụ đều đã kết nối, Đường Linh cũng rất được trọng thị, khi diễn tập được xếp làm trợ thủ của hạm trương Tây Mông Ny, nàng cũng đã bị rất nhiều người chú ý, gia thế siêu việt của nàng vốn mang đến áp lực rất lớn, nhưng Đường Linh trời sanh đã không sợ áp lực, trải qua sự dẫn dắt của Tấy Mông Ny, tâm tình Đường Linh cũng đã tốt hơn rất nhiều, việc nàng phải làm, đo chính là phải hết sức tin tưởng, còn bây giờ nàng muốn làm thật tốt chuyện của chính mình đã.

Những học viên khác đều tự vào cương vị của chính mình, hưởng thụ quá trình thực tập, nhất là lúc này đã sắp tốt nghiệp, ai cũng biết tầm quan trọng của lần thực tập này, chỉ cần thành tích cuối cùng ưu tú một chút, vậy thì 100% là tiền đồ của chính mình sẽ vô cùng sáng lạng.

Ngay lúc tất cả mọi người đều tập trung toàn bộ tinh thần, nhưng có một người lại không như vậy, vốn là minh tinh của lần lần thực tập này, hắn cũng có trách nhiệm riêng, thậm chí so với Đường Linh còn quan trọng hơn, nhưng điều này cũng giúp cho hắn cơ hội tiếp xúc được với những thông tin cơ mật nhất của hạm đội!

Trong phòng tin tức cơ mật, một cái bóng đang phá giải mật mã cao nhất, trong ánh mắt hắn tản ra quang mang lạnh như băng, lúc này cho dù là vẫn đang trầm ổn tĩnh táo như trước, mà tại phòng điều tra đang thao tác với 1 chiếc hộp nhỏ, trong khi đó người ở bên ngoài cũng đang chăm chú vào công tác......

Điều trụ sở lo lắng đã trở thành sự thật, chiến tranh bắt đầu sau đêm tối ngày thứ 5, màn đêm vừa mới phủ xuống, tai hai quáng khu của USE, cuộc chiến đấu của song phương nổ ra vô cùng dữ dội, nếu không phải đã có mệnh lệnh hạ xuống từ trước, thì bây giờ tất cả đã bị vùi lấp, nhưng cho dù là như vậy. Tình huống cũng tương đối bất lợi, tin tức cầu cứu khẩn cấp liên tiếp được truyền đến, mà ở một số địa phương khác cũng đã phát hiện ra bóng dáng quân đội của người Inventer, trong nháy mắt cả quân khu Takelama trở thành một mảnh hỗn loạn.

"Các ngươi làm ăn thế nào vậy, tại sao để cho địch nhân đến gần như vậy mới phát hiện!"

Mã Thiệu Nhĩ khó mà kềm nén được tức giận, dự cảm của hắn đã thành sự thật, đã để cho bọn họ gia tăng đề phòng rồi mà vẫn để cho địch nhân lọt vào, một đám lớn ngu xuẩn, chẳng lẽ không biết bây giờ là thời kỳ chiến tranh sao!

"Tư lệnh, hãy bớt giận. Ứng phó thế cục trước đã, đối phương xem ra là muốn đục nước béo cò, không ngờ lại chấp nhận nguy hiểm để phân tán quân rồi xâm nhập vào phòng khu của chúng ta, nếu không nhanh chóng tìm cách ứng phó, sợ là chúng ta sẽ bị nguy hiểm." Tham mưu trưởng nhìn bản đồ cau mày nói.

"Báo cáo, quáng khu số 3 ở hướng tây nam bị tấn công, hỏa lực đối phương rất mãnh, yêu cầu tăng viện!"

"Xem ra đối phương đã bí mật tăng thêm quân. "

"Theo tin tức phía trước truyền đến, bọn họ đang chiến đấu nhưng phát hiện bên trong cơ giáp không có người, đây đại khái chính là nguyên nhân. Người Inventer đã nghiên cứu kỹ thuật thao tác cơ giáp từ xa, không nghĩ tới là bây giờ đã thành công, nhưng không ngờ lại có thể ngăn cản điện từ quấy nhiễu của chúng ta. "

"Sợ rằng phải dùng tới thiết bị thông tin ngầm(dưới đất). Lần này xem ra gặp vấn đề lớn rồi. "

Thật không cam lòng, nhưng Mã Thiệu Nhĩ cũng không có lựa chọn nào khác, "Lập tức cho quân đội quay lại, đồng thời thông tri cho đội viên hạm đội Đại Tây Dương trợ giúp."

"Tướng quân, nhưng lục quân của hạm đội Đại Tây Dương phải mất ít nhất hai ngày mới tới được đây. "

" Đương nhiên ta biết, nhưng hãy chấp hành đi, cho trung đội Normandy A công kích từ trên không. Bảo vệ thật nghiêm ngặt quáng khu bậc 1, tuyệt không thể rơi vào tay người Inventer. "

Nếu quân khu mất, tư lệnh là hắn cũng sẽ xong đời, ai cũng biết binh bất yếm trá, chỉ là không nghĩ tới lại để người Inventer ra tay trước.

Cùng lúc đó tin tức về việc người Inventer khai chiến đại quy mô cũng đã truyền tới tai quân bộ, thế công bước đầu cũng đã bắt đầu, nhân viên ngoại giao của sông phương cũng đã lao vào cuộc chiến "nước miếng"(kinh!), chiến đấu có quy mô lớn như vậy không phải là nhất thời có thể giải quyết, chờ đến lúc bọn hắn làm ra chút kết quả. Quân khu Takelama đã sớm bị chiếm rồi, mặc dù USE bị nếm trái đắng nhưng cũng không có quá lo lắng. Dù sao địa khu Takelama từ trước đến này cũng không thái bình cho lắm.

Chỉ là bọn họ nghĩ không ra là tạ sao người Inventer đột nhiên lại lớn gan như vậy.

Bây giờ đánh nhau chính là vào khoảng thời gian rất xui xẻo, người Inventer đã cử quân trước đến chiếm mục tiêu. Mà trên thực tế bọn họ chính là đang dùng tốc độ cao nhất để đánh chiếm các mục tiêu quan trọng, bởi vì điện từ quấy nhiễu quá nghiêm trọng, mệnh lệnh của quân bộ truyền đến rất khó khăn, đơn vị bậc 1 có thể tiếp nhận, nhưng phân tán đến các tiểu đội thì lại vô cùng khó khăn, nhân viên thông tin chỉ có thể một lần lại một lần kêu gọi, một trăm lần thậm chí là mấy trăm lần mới thành công được 1 lần.

Có thể nói đây là một lần ý thức chiến đấu thất bại, tuyệt đối không thể cùng đối thủ nói quy tắc.

"Tham mưu trưởng......, vừa rồi nhận được báo cáo, bốn người đội 120 đã áp giải về hai tù binh người Inventer, hai tù binh này hình như biết được các thông tin về kế hoạch lần này. "

Trong phòng tác chiến lập tực im bặt, tất cả mọi người đều nhìn tên linh đưa tin.

Mã Thiệu Nhĩ lập tức đứng lên, "Ngươi cái tên ngu xuẩn này, tại sao bây giờ mới nói!"

Tên lính bị ném ra ngoài, nhưng hắn lập tức đứng lên, vẻ mặt đỏ bừng.

"Lập tức mang người đến đây, lập tức, trực tiếp mang đến đây!" Tham mưu trưởng nói.

Mã Thiệu Nhĩ đè nén cơn tức giận, dần bình tĩnh lại, đã nói là dù có gió thổi cỏ động gì thì cũng phải báo lên, vậy mà sự tình trọng yếu như vậy lại không báo ngay lập tức, 1 giờ thời gian thôi cũng có thể làm thay đổi kết quả của cả cuộc chiến!

" Đội 120, không phải là cái tiểu đội nổi danh là tiểu đội cấp cứu sao ?" Tham mưu trưởng đột nhiên nói, cái tiểu đội này danh tiếng cũng rất lớn, hắn biết được cũng là do nghe các quân nhân trong lúc nhàn dỗi nói ra, một tiểu đội phế vật, có thể là nói hơi quá, nhưng tiểu đội này quả thật rất yếu, không ngờ bọn họ lại bắt được hai tù binh.

Lúc này hiệu xuất bắt được tù binh là rất khó, Mộ Tuyết, Du Môn, Phạm Đặc Tây, Bác Sĩ cùng với hai người tù binh đã được đưa đến phòng chỉ huy, Du Môn cùng Phạm Đặc Tây có vẻ đặc biệt kích động, lớn như vậy rồi đây mới là lần đầu tiên có thể tiếp cẩn sĩ quan cao cấp gần như vậy, nhìn sao trên vai, trời thật nhiều(chắc là thằng này bị đánh vào đầu đây).

Lúc này Mã Thiệu Nhĩ cũng không có đem cấp bậc để ra oai với bọn họ, ánh mắt đặt tại trên người Mộ Tuyết(chết chết), nhân tài như vậy chính là không thấy nhiều lắm, chỉ cần nhìn ánh mắt cũng đã biết không phải là "Rác Rưởi".

"Ngươi báo một chút cấp bậc cùng lai lịch. "

"Vâng, tướng quân, Mộ Tuyết, thực tập sinh Alan nay thuộc đội 120 trực thuộc quân đoàn 4 quân khu Takelama, hối báo hết!"

Vừa nghe đến Alan thần sắc mọi người lập tức có sự chuyển biến, ít nhất là trong mắt cũng đã bớt đi sự khinh thị.

Mã Thiệu Nhĩ gật đầu, khó trách, việc này hắn biết. Chỉ bất quá cụ thể an bài ra sao thì không rõ ràng lắm, dù sao hắn cũng là tư lệnh, chuyện gì cũng hỏi qua thì chắc là mệt chết.

"Tóm tắt một số tinh huống đi. "

"Vâng!" Mộ Tuyết cũng là lần đầu tiên nhìn thấy quân nhân cấp bậc như vậy, nói không khẩn trương thì là giả, nhưng dù sao cũng là tinh anh hệ chỉ huy, học viên của Alan, rất nhanh nàng đã tỉnh táo lại, đại não nhanh chóng vận chuyển, lúc này tướng quân muốn nghe không phải chiến quả, mà là tình huống liên quan đến cuộc chiến. Xem phòng chỉ huy hỗn loạn như vậy, hiển nhiên thế cục bên ngoài đã đến lúc rất xấu rồi.

Theo như Mộ Tuyết rất nhanh hồi báo rõ ràng lại, sắc mặt mọi người lập tức đổi hẳn, Mã Thiệu Nhĩ càng ngày càng ngưng trọng, dĩ nhiên là vì hạch tâm kế hoạch của người Inventer, mục tiêu chính thức của bọn họ chính là hai quáng khu trọng yếu nhất, hơn nữa mệnh lệnh là dành quyền khống chế hoàn toàn hai quáng khu này.

Đánh mất bộ tư lệnh cũng không có thể đánh mất thêm quáng khu, Mã Thiệu Nhĩ rất rõ ràng điểm này, nhưng trong thực tế tác chiến cũng không thể thật sự không thể không quan tâm đến bộ tư lệnh, xem ra NUF công kích đối với những địa điểm khác đều là để đánh lạc hướng sự chú ý của phe ta. Còn mục tiêu chính là hai quáng khu chính quan trọng nhất, mà quân đội công kích các nơi khác, sẽ cố gắng kiên trì một khoảng thời gian để chờ lệnh. Một khi tập trung người đến hai quáng khu chính, muốn tấn công trở lại thì sẽ rất khó khăn, hơn nữa phương diện ngoại giao cũng sẽ lâm vào bị động, tình huống lúc đó sẽ rất xấu hổ.

"Tốt lắm, các ngươi làm tốt lắm, nhưng những tin tình báo này làm sao có được, bọn họ sẽ không thành thật như vậy chứ?"

Mã Thiệu Nhĩ nhìn quân hàm của Rackow Lu. Lúc này Rackow Lu đã cúi đầu ủ rũ, phảng phất như đã chết, cái gì cũng không nói mà căn bản cũng không có phẫn nộ.

"Tướng quân, đây là đội trưởng của chúng ta từ trên người thiểu úy địch nhân đích Rackow Lu lấy được, ta tin tưởng đây là thật, không, ta lấy danh dự của Alan cam đoan, cái tin tức này hoàn toàn là thật. "

" Đội trưởng của các ngươi?"

"Vâng, là Lý Phong. Người đại biểu của học viện quân sự bậc A Alan!" Mộ Tuyết kiêu ngạo nói.

"Lý Phong. Ta chỉ nghe nói các ngươi đưa tới có người của gia tộc Loki. Hình như kêu là Salta. "

"Đúng vậy, tướng quân. Nhưng Lý Phong mới là đại biểu của chúng ta!"

Mã Thiệu Nhĩ đưa mắt nhìn Mộ Tuyết, lại nhìn lại Rackow Lu đang ngồi trên mặt đất, mà một bên tham mưu trưởng đã đến bên tai Mã Thiệu Nhĩ nói vài câu, hai người vừa nói vừa nhìn Rackow Lu.

"Mọi người chú ý, lập tức bàn lại toàn bộ kế hoạch tác chiến, kêu những nơi bị công kích liều chết chống cự, chỉ cần còn một người còn sống cũng không cho phép buông tha trận địa, tất cả các tiểu đội cơ động chia làm hai đường đến Đặc Mã quáng khu, và Nhã Địch Lạp quáng khu, đồng thời kêu trung đội Normandy lập tức thay đổi hướng. "

"Vâng, tư lệnh!"

Tất cả các nhân viên công tác ở phòng chỉ huy tác chiến công việc đều trở lên lu bù, Mã Thiệu Nhĩ lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, "Dẫn hai người này đi, đồng thời đưa 3 người anh hùng này đi nghỉ ngơi thật tốt. "

Mặc dù là chiêu đãi bọn Du Môn những tiểu binh cấp bậc thấp nhưng quân bộ vẫn sử dụng cung cách chiêu đãi cao cấp đối với họ, nếu là trong dĩ vãng, những người này nhìn thấy bọn họ thì ngay cả mắt cũng không thèm liếc một cái, một bên tiểu đội pháo hôi, còn một bên là những nhân viên trọng yếu của chiến khu, sự khác biệt này tuyệt đối có thể so sánh như trên trời và dưới đất, nhưng bây giờ thì khác.

Du Môn, Phạm Đặc Tây, Bác Sĩ trên mặt đều thể hiện sự sung sướng, nhất là một câu "anh hùng" của tư lệnh khiến cho bọn họ đặc biệt hưng phấn, xem ra bọn họ thật sự đã hoàn thành được một việc không tưởng nha.

"Mộ Tuyết, đội trưởng Lý Phong, hắn đang làm cái gì vậy?"

"Báo cáo, đội trưởng đang cùng ba đội viên nữa tiến về căn cứ của người Inventer, đội trưởng cho rằng, binh lực của địch nhân không thể so sánh với chúng ta, mê hoặc chúng ta tại biên giới, đồng thời lại muốn xâm nhập vào để công kích, phòng thủ bên trong khẳng định sẽ rất yếu. "

"Nga, ý nghĩ rất không tồi, nhưng chỉ có bốn người thì có chút mạo hiểm đấy. " Mã Thiệu Nhĩ nhíu nhíu mày, cái tên gọi là Lý Phong này nếu là người của Alan, có thể làm ra phán đoán như vậy cũng là tương đối không tồi, chỉ là quyết định vẫn còn có chút mạo hiểm, cho dù bốn người này có tiến vào trong lòng địch thì cũng khó có thể gây ra sự phá hoại lớn nào, hơn nữa hỏa lực quá yếu, cho dù phòng khu của địch có giẩm bớt thì ít nhất cũng phải có đến trăm người.

"Tướng quân, ta tin tưởng vào đội trưởng, hắn nhất định sẽ thành công!" Mộ Tuyết ngẩng đầu lớn tiếng nói.

Cái này khiến Mã Thiệu Nhĩ cùng tham mưu trưởng đều rất vui vẻ,...... học viên Alan nào gan cũng lớn vậy sao, cũng dám trực tiếp phản bác phán đoán của thủ trưởng, tính cách quả thật là rất thẳng thắn.

"Ha ha, tốt lắm, Mộ Tuyết, không, phải gọi là binh nhì, ngươi ở lại phòng tác chiến, đồng thời cũng chờ đợi chiến báo đi. "

"Vâng, tướng quân!"

Tất cả nhân viên trong phòng đều trở lại với tình huống chiến đấu, tình huống phi thường không ổn, mặc dù đã có điều động, nhưng trong lúc này thông tin rất khó truyền trực tiếp, vì thế nếu có thể làm sớm lúc nào hay lúc ấy, tình huống bây giờ vẫn còn rất bị động.

Lý Phong, Thản Khắc, LãoK, Thác Nhi hành quân cả đêm, nghỉ ngơi không đến 2 giờ, chỉ ăn và ngủ có một chút, đương nhiên chỉ là Thản Khắc, LãoK cùng Thác Nhi, Lý Phong không có nghỉ ngơi, mặc dù hắn rất muốn đi liền một mạch, nhưng những người kia cũng không phải là siêu nhân như hắn, liên tục sử dụng cơ động chiến sĩ bôn ba cả ngày cũng tiêu hao rất nhiều thể lực, điều này nằm ngoài dự đoán của Lý Phong, Thản Khắc thì hoàn hảo, thể lực của LãoK cùng Thác Nhi không ngờ cũng làm cho người ta có chút ngoài ý muốn, tiểu đội cấp cứu cũng có lúc hữu danh vô thực đích nha.

Quả thật tiểu đội cấp cứu là hơi kém, nhưng chỉ là trên danh tiếng, chỗ này hầu như những người chuyển đến đều là người đã từng mắc phải sai lầm, tới nơi này thì mọi người hẳn đều là có vấn đề, nhưng cũng không nhất định là thực lực cũng có vấn đề, mà nếu có một người lãnh đạo giỏi, thực lực của bọn họ sẽ được phát huy mạnh mẽ.

Chỉ dùng một ngày, bọn họ đã lướt qua khu hỗn chiến bắt đầu tiến vào phòng khu của đối thủ, tốc độ này quả thực là không cách nào tưởng tượng được, mà đây cũng là nghỉ ngơi cuối cùng, tiến vào trận địa của địch nhân, bọn họ sẽ không có nhiều thời gian như vậy nữa, Lý Phong nhìn ba người kia, "Các huynh đệ, bây giờ là lúc liều mạng, có cái gì muốn nói thì nói luôn bây giờ đi. "

"Ha ha, đội trưởng, không có gì để nói cả, Sát . "

"Các huynh đệ, tới đây rồi ta cũng không che giấu nữa, ai còn sống đừng quên kêu Angel ký tên cho ta, mặc dù nàng là người Inventer, nhưng ta quả thật là Fan hâm mộ của nàng. " Thác Nhi vừa cười vừa nói.

"Đội trưởng, hạ mệnh lệnh đi. " LãoK là người không thích nói nhiều, cũng không muốn nói nhảm như vậy.

"Tốt, xuất phát!"

4 cái cơ động chiến sĩ nương theo bóng tối đột nhập vào phòng khu của NUF, sa mạc vào ban đêm chỉ có lạnh lẽo cùng sát khí tồn tại.

Nói thật ra, Lý Phong cũng là dựa vào trí nhớ của đối phương, hơn nữa là còn có bản đồ chỉ đạo, chỉ là trên thực tế, sự thật cùng hình vẻ có điểm không giống nhau, trong sa mạc mêng mang này định hướng là điều rất khó khăn, Rada cũng rất mờ mịt, bất quá Thác Nhi qua thật là biết rất rõ về sa mạc, bốn người tìm đúng phương hướng rồi dùng tốc độ cao mà di chuyển, nhưng đã tiến vào địch khu là điều không thể nghi ngờ.

Không khí chung quanh có chút gì đó không đúng, bởi vì bọn họ không ngờ lại thấy một con đường (vốn nó là "công đường'' nhưng tôi không hiểu lắm vì vậy dịch là một con đường)!!!

CƠ ĐỘNG PHONG BẠO

Chương 256: Gan Lớn Bao Thiên

Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh

Dịch giả: Hoa Thiên

Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum

Trong sa mạc mà gặp một con đường có nghĩa là gì, đơn giản đó chính là bọn họ đã tới địa khu rồi!

"Đội trưởng, xem ra chúng ta phải thống khoái một trận rồi.

" Xem trước rồi nói. "

Bốn người cẩn thận điều khiển cơ động chiến sĩ, tận lực thả chậm độ cao lại, rốt cục cũng đã phát hiện ra lính canh, mật độ tiểu binh đã giảm đi rất nhiều, nhìn ra được đối phương cũng là đã gần như xuất đi toàn quân.

Có lính canh, vậy càng khiến quyết tâm của bộn họ kiên định hơn, bất kể đây là địa phương nào, nếu phát hiện rồi thì sẽ không thể buông tha, bọn họ không phải đến để chiếm đóng mà là đến để phá hoại, đối phương ở bên kia bây giờ khẳng định là đang rất gian nan, chiêu này gọi là vây ngụy cứu triệu.

Lý Phong trong lòng đã quyết định chú ý, hắn đã không còn lo nghĩ đến an nguy nữa, bây giờ chỉ phải tìm xem cách nào có lợ nhất cho cuộc chiến, điều này từ lúc hắn phát hiện ra tin tức từ trong tay tù binh hắn đã nghĩ tới rồi, đáng tiếc là không có cách nào liên lạc được với những người khác, so sánh với việc quay lại phòng thủ thì việc xâm nhập vào quấy phá hang ngũ quân địch có tác dụng lớn hơn nhiều, hơn nữa thời gian quay về cũng đã không còn kịp, chỉ còn cách là xâm nhập vào quân địch, đó là lựa chọn tốt nhất.

Đúng như Lý Phong suy đoán, lúc chính thức chiến đấu, sự quấy nhiễu thong tin lập tức giảm đi không ít, song phương cũng không nguyện ý nhắm mắt tác chiến, hiệu quả đánh lén đã đạt được, còn lại chính là xem hỏa lực của ai mạnh hơn thôi.

Phòng thủ thì có chút ưu thế, chỉ là chút ưu điểm đấy khi bị đối phương đánh lén đã trở thành số 0, quanh thân cơ động chiến sĩ đã được nguỵ trang, chính là vì đi lại trong sa mạc nhiều ngày như vậy, thân mình cũng đã rất uể oải, nay muốn ngụy trang là điều rất dế dàng.

Lý Phong quan sát tình huống chung quanh, các trạm gác cũng không đáng sợ, chỉ phải cẩn thận các trạm gác ngầm cùng với các thiết bị dó xét, sau khi đã xem xét kĩ địa hình. Ở loại địa phương này bố trí trạm gác ngầm là điều không thể, dù sao trong cái dạng sa mạc này địa hình rất ''chuối", nhưng hệ thống dó xét hiển nhiên là có, nhất định phải cẩn thận.

Quả nhiên ở cách đó không xa trên mặt đất một con mắt nhỏ,***, không cẩn thận là không được.

" LãoK, nhìn thấy thiết bị hình con mắt kia không, bên trái ba cái, bên kia còn có năm cái, trạm gác có hai cái. Ta phụ trách một trạm gác, Thản Khắc một cái, Thác Nhi cùng LãoK phụ trách đánh động. "

" Bây giờ sao?"

" Không, bây giờ thì chưa được, chờ một chút, đợi đến đêm thì tốt hơn. "Lý Phong liếm liếm đầu lưỡi, nhìn bầu trời đêm, mặc dù sắc trời đã rất tối, nhưng lúc này đại não của con người vẫn đang ở trạng thái tỉnh táo, cho dù đánh động. Đối phương vẫn là có thể tìm được bọn họ, mà đợi được đến lúc nửa đêm, tình huống lại bất đồng. Hơn nữa có thể nhân cơ hội này quan sát một chút xem trong trụ sở đối diện rút cuộc là có cái gì.

Bốn người yên lặng không một tiếng động đem cơ động chiến sĩ ẩn tang thật tốt, hoàn toàn tắt hết ánh sáng, cầm ống nhòm nằm ở trên đồi cát, như vậy là an toàn nhất, cơ động chiến sĩ ẩn tàng trong sa mạc cũng tương tự như sa hạt, ẩn tàng là cách tốt nhất để phòng ngừa đối phương dùng tia hồng ngoại phát hiện.

Không bao lâu một lượng lớn xe vận chuyển tài nguyên từ trong lòng đất đi ra, trước sau đều có cơ động chiến sĩ bảo vệ. Chỉ bất quá số lượng cơ động chiến sĩ bảo vệ cũng không nhiều, kỳ thật bọn Lý Phong cũng không biết chính mình đã chạy tới đâu, nhưng trước mắt đúng là địch nhân.

Htrong đội baaor vệ có một số cơ động có cơ hình rất lạ, rất hoa lệ, rất khoa trương, lấy tính cách của người Inventer, theo đuổi sự kết hợp của sức mạnh cùng vẻ đẹp, cơ hình càng hoa mĩ lực chiến đấu lại càng mạnh mẽ, xem ra vận khí của bọn họ cũng không tồi. Nơi này hẳn là trụ sở trọng yếu của người Inventer.

Phải nhẫn nại!

Mặc dù ban đêm vẫn có thể nhìn thấy những tia hồng ngoại chiếu qua chiếu lại trên mặt đất, may là bọn họ đã tắt hết năng lượng. Nếu không hẳn là đã rất nguy hiểm. Cho dù là bảo trì trạng thái năng lượng thấp nhất cũng sẽ bị phát hiện, phòng ngự phức tạp như vậy. Vậy thì càng không thể buông tha.

Thành lập trụ sở trong sa mạc cũng không nhiều lắm, cấu tạo trụ sở cần rất nhiều tài nguyên rất quý giá, chỉ có sở chỉ huy trọng yếu, trụ sở nghiên cứu, hoặc là trụ sở chứa vật tư mới có thể che dấu kỹ như vậy, USE làm như vậy, NUF chắc chắn cũng như vậy.

Chờ đợi chính là hành hạ, sa mạc ban đêm rất lạnh, nhưng bốn người lại giống như không có cảm giác, chỉ là cẩn thận quan sát bốn phía, trụ sở này từ lúc đêm về bắt đầu gia tăng số lượng xe vận chuyển, nhìn bộ dáng xe vận chuyển rất nặng, nơi này tám chín phần mười là kho vật tư của đối phương, nếu là kho vật tư, vậy thì quân hỏa(chắc là hỏa dược của quân đội) chắc chắn không thiếu!

Thời gian cứ thế trôi qua, thẳng cho đến 11 giờ, số lượng xe vận chuyển mới bắt đầu giảm dần, nhưng vẫn không có dừng lại, xem ra khối lượng công việc có thể là rất lớn, giờ, cơ động chiến sĩ bắt đầu tuần tra khu vực xung quanh, thời gian lại chậm dãi trôi qua, đi được vài bước, xem ra hắn cũng đã mệt mỏi, hơn nữa hắn nghĩ rằng lúc này chắc địch nhân còn đang mải lo chạy giữ mạng, làm sao có sức mà tập kích, huống chi điện tử đối kháng của song phương đã đình chỉ, đều chỉ được chỉ huy tại trụ sở yêu cầu triển khai công kích, với lại về tinh của song phương đều đang bị khống chế, muốn thông qua biên giới tiến vào cơ hồ là không có khả năng, đương nhiên là có thể có cơ động chiến sĩ được phối hợp vối thiết bị ẩn thân, nhưng dạng cơ động chiến sĩ có trang bị như vậy thật sự là không có nhiều, cho dù có xuất phát từ trụ sở, muốn tới được đây thì không biết phải mất đến bao lâu, huống chi nơi này chỉ có rất ít người của NUF biết được, người của USE thì càng đừng mong tìm thấy.

Biết là Lý Phong vận khí tốt, hoặc có thể nối là đối phương vận khí quá kém, Rackow Lu trước kia đã đến đây, Lý Phong lúc lấy được trí nhớ của đối phương chính là lúc đối phương đang ở trạng thái hỗn loạn nhất, hơn nữa lại cực lực muốn quay về đây, theo phản ứng bản năng đã đưa ra thông tin về các hướng có căn cứ, nơi này chính là một trong số đó, hơn nữa cũng là nơi gần với họ nhất, quả thật người Inventer gan cũng khá lớn, không ngờ ở loại địa phương này lại thành lập trụ sở lớn như vậy.

Tại chung quanh trụ sở, tín hiệu đều bị ngăn cản, vệ tinh trên vũ trụ cũng không thể giám sát được, còn về phần vệ tinh quân dụng, song phương trình độ đều tương đương nhau, cho nên sự quấy nhiễu của đối phương đều bị triệt tiêu hết.

Bây giờ đã là lúc nửa đếmsố lượng xe vận chuyển ngày càng ít đi, cơ động chiến sĩ cơ hồ cũng không nhúc nhích, bốn phía xung quanh ngoài cát cũng chỉ còn cát mà thôi thấy vậy "con mắt" cũng đã được thu hồi, người Inventer cũng là người, mà lúc này bọn Lý Phong đã bắt đầu lặng lẽ hành động, vừa qua khỏi một vòng cảnh giới của đối phương, khoảng cách thời gian chỉ có 10 phút, phải trong chút thời gian ngắn ngủi này, hoàn thành tất cả các động tác.

LãoK cùng Thác Nhi đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Lý Phong cùng Thản Khắc ra tay, hai cái Kỵ Sĩ X chậm dãi đi đến, tận lực hạ thấp âm thanh, đánh cuộc là đối phương đang thư giãn, ở cái thời điểm này, phản ứng của người đang là chậm nhất.

Đối thủ của Lý Phong hoàn toàn không phát hiện, cho nên cơ động chiến sĩ tới gần, khoang điều khiển bị đao hợp kim đâm thủng, cơ động chiến sĩ không bị thương tổn nhiều, nhưng cơ sư bên trong đã xong đời, nhưng đối thủ của Thản Khắc đã phát hiện ra hắn, chỉ là không nghĩ tới khản năng tùy cơ ứng biến của Thản Khắc cũng rất khá.

" Tên kia, hắn*** lão tử bị lạc đường, tiểu đội chúng là bị phục kích, nơi này là nơi nào?"

" Tiểu đội Rackow Lu, biên hiệu...... không có gì phải thương lượng với ngươi!"

Phi đao của Lý Phong...... Theo sát đó LãoK cùng Thác Nhi đã ra tay, thanh âm lôi xạ phá tan bầu trời đêm, bốn người lập tức hướng trụ sở vọt tới, dưới bóng đêm..., thanh âm lôi xạ cũng không vang vọng lắm, mấu chốt chính là sự tinh chuẩn, bây giờ đối phương có thể mất bao lâu để phát hiện bọn họ cũng đã không còn quan trọng, nhưng cần phải tranh thủ thời gian.

Lý Phong đơn thương đọc mã tới trước, dùng tốc độ cao hướng tới cửa trụ sở, dần dần thanh âm cũng vang lên, những tiềng oanh mình của xe vận chuyển vang lên, bọn họ căn bản nghe không được thanh âm bên ngoài, mà trụ sở dưới đất càng không nghe thấy, các thiết bị theo dõi đều đã bị phá hủy.

Người theo dõi, lúc này đang ngủ gà ngủ gật, đã ba ngày ba đêm rồi,***, nhìn chằm chằm vào màn hình thôi cũng muốn mệt chết rồi, màn hình lúc nào cũng tối mù, muỗi cũng chưa từng thấy nửa con, một thồi gian trước lũ sa hạt làm cho náo loạn một phen, bọn sâu bọ này quả thật là điên rồi, bất quá sâu bọ vẫn chỉ là sâu bọ, vẫn bị bọn họ đánh đuổi đi.

Nhưng lúc này màn hình lại vang lên tiếng tư tư, đầu óc lúc ấy hơi hoảng hốt một chút, cũng không quá để ý, đại khái chắc là tiếng gió, ở cái địa phương quỷ quái này, ban ngày thì nóng phát điên, buổi tối lại thấy gió thổi lạnh thấu xương.

Nếu là ở trạng thái thanh tỉnh, khẳng định sẽ phát hiện thanh âm có chút không đúng, tiếng gió cùng với tiếng thiết bị theo dõi bị phá hủy là hoàn toàn khác nhau, nhưng tên nhân viên theo dõi nyaf cơ hồ đã tiến vào giấc mộng, lại đang nghĩ tới mỹ nữ, tay hắn chính là đang vuốt vuốt phía dưới(chắc anh em cũng đoán được thằng cha này đang làm gì nhỉ).

Đám người Lý Phong đã rất đến gần cửa ra vào, chỉ là thanh âm cảnh báo của đối phương vẫn chưa thấy vang lên, mặt khác một ý niệm mạo hiểm xuất hiện trong đầu Lý Phong.

" LãoK, Thác Nhi, hai người các ngươi ở bên ngoài tiếp ứng, ta cùng Thản Khắc đi vào, xem bộ dáng tín hiệu phong tỏa này, hẳn là bọn họ cũng không biết tình huống của tiểu đội Rackow Lu. "

" tất cả đều phải cẩn thận!"LãoK gật đầu, hắn quả thật không am hiểu cận chiến.

" Vâng, một khi tiếng cảnh báo vang lên, các ngươi ở bên ngoài phát động công kích, không cầu kết quảgì, tận lực thay đổi vị trí, đánh lạc hướng của bọn chúng. "

" Đã rõ, yên tâm đi đội trưởng, đục nước béo cò chính là việc chúng ta giỏi nhất. "

Lý Phong cùng Thản Khắc nhìn nhau gật đầu, bây giờ là lúc bọn họ cần phải liều mạng, không ai biết cái gì đang chờ đợi họ ở bên trong.

Hai người cẩn thận tiến đến gần cánh cửa, có hai cơ động cảnh về đang đứng gần cửa, số lượng xe vận chuyển đã giảm bớt, cũng có thể có khả năng hai người đi chậm lại sau đoàn.

Thầm ra hiệu với nhau thời điểm ra tay, nói về năng lực cận chiến, bây giờ Lý Phong đã tới cấp bậc sát thần, lúc đối phương chống cự thì đã quá trễ, cơ động chiên sĩ đang đối đầu với Thản Khắc thì còn có cơ hội phản kháng một chút, hai người điên cuồng liều mạng chém vài đao, cuối cùng vẫn là Lý Phong lao đến bồi thêm nhát dứt điểm, lúc hai cái cơ động vừa nagx xuống, bỗng lúc này lại có 7 cái xe vạn chuyển đi ra, Lý Phong cùng Thản Khắc muốn tránh đã không còn kịp rồi, đang lúc nguy cấp, Thản Khắc lại dùng chiêu giả ngu, hai người lập tức đứng thẳng hành quân lễ.

" Mẹ kiếp, luy tử lão tử liễu, thật muốn thụy cá đại giác. "Thản Khắc lại dương dương địa nói.

" Chăm chú chút, ta cũng không nghĩ||muốn|nhớ bị phạt. "

Hai người đích tố khổ làm cho vận thâu xa đích giá sử viên cũng là cười khổ, khổ cực đích vừa|lại không ngừng là bọn hắn, bọn họ này chung quanh vận thâungười càng luy, hơn nữa hơn|càng nguy hiểm, một khi gặp gỡuse đích ky động chiến sĩ, nọ|vậy|kia thật sự là tử|chết tựu một chữ, hoành thụ cũng có thể tả.

--------------------------------------------------------------------------------

Tặng các mem teen 4vn và những độc giả thích trò chơi điện tử

CƠ ĐỘNG PHONG BẠO

Chương 257: Không Đường Về

Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh

Dịch giả: Hoa Thiên

Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum

Mọi người cố kiên trì vài ngày, nhiều lắm là ba ngày nữa, USE chắc chắn sẽ chịu thua. "

" Đúng vậy, sau này cũng sẽ không phải chịu khổ như thế này nữa, cố gắng lên!"

" Ha ha, đề cao cảnh giác, chịu khó chút!"

Đội xe đi qua, Thản Khắc mới dám lau mồ hôi,***, thật sự là quá nguy hiểm mà, chiến đấu cũng không khẩn trương như vậy, quay lại nhìn Lý Phong, mẹ kiếp, không ngờ mặt vẫn rất bình thản, thật sự là hoài nghi không biết là đội trưởng lớn lên tim có phải là bằng sắt không nữa.

Nghĩ lại vừa nãy bị tên kia dọa chết khiếp nên cũng không để ý xem cơ động đang bảo về đoàn xe là loại cơ hình gì nữ, hai người trấn định lại một chút rồi tiếp túc tiến vào bên trong, quá bối rối thì sẽ xuất hiện vấn đề, còn không bằng thấy chiêu phá chiêu, có thể sống bao nhiêu thì tính.

Tiến vào lòng đất phải dùng một cái thang máy rất lớn, ước chừng sau khoảng 10 phút, trước mắt hai người đã xuất hiện một trụ sở khổng lồ, không ít cơ động chiến sĩ, còn có một loạt bài tập giả tưởng cùng với rất nhiều xe vận chuyển, nhìn cái đám dấu hiệu nguy hiểm ở ngoài vỏ thì hiển nhiên đây chắc chắn không phải là bánh bao rồi.

Đã là nửa đêm, trừ hai cái cơ động chiến sĩ mà bọn họ vừa đánh gục có trách nhiệm canh phòng ra, tất cả đã hoàn toàn rời đi.

" Mẹ kiếp, hai người các ngươi có chuyện gì vậy, mới đứng một hồi đã muốn lười biếng ư, mau đứng lên, a...... sao các ngươi lại đổi thành Kỹ Sĩ X vậy,...... a..a các ngươi là ai!"

" Mẹ của ngươi!"

Thản Khắc rống lên một tiếng sau đó liền ra chiêu, bên kia Lý Phong cũng đã dùng hai phát lôi xạ để cho đầu đối phương biến mất, hai cái cơ giáp ầm ầm ngã xuống đất, cả trụ sở vang lên tiếng oanh mình, lần này rút cuộc bọn họ đã phát hiện ra có kẻ xâm nhập.

" Sặc, quá mạnh mẽ. "Thản Khắc đành thu hồi lôi xạ súng, hắn không có cơ hội để thể hiện kỹ năng bắn súng "tinh chuẩn" của mình.

Lý Phong một đao bổ vào hai cái rương. Quả nhiên bên trong tất cả đều là quân hỏa(hỏa dược quân đội) cùng trang giáp, xem ra thật sự là tìm được trụ sở cất dấu quân lương của đối phương, đây vốn là điều mà bọn họ không hề nghĩ tới.

" Đội trưởng nhanh lên một chút, nếu không chúng ta sẽ bị bao vây đấy. "

" Đứng vội!"

Lý Phong đang vắt đàu cài chất nổ, tất cả mọi thứ ở trong căn cứ này, nếu cùng nổ tung thì chắc chắn là rất sảng khoái.

" Cố cầm xự, sau ba phút, tất cả nơi này sẽ hóa thành tro bụi. "

" Vậy còn không mau chạy!"

Lý Phong cùng Thản Khắc bắt đầu chạy như điên, lúc này cũng mặc kệ là có thang máy hay không, toàn lực chạy ra. Sau đó trước mặt xuất hiện một đoàn cơ động chiến sĩ, lôi xạ oanh minh, may là đây là căn cứ dưới đất nên diện tích cũng không lớn, chứ không phải ở trên mặt đất, nếu không hai người chắc chắn là bị "đè chết", bây giờ chỉ cần lao ra được là tốt rồi, một khi tiến vào sa mạc rộng lớn, hơn nữa còn có đêm tối giúp che dấu, lúc đó thì đúng là trời cao mặc chim bay, biện rộng mặc cá vẫy vùng.

Nhưng đối phương khẳng định là sẽ không để bọn họ toại nguyện. Nơi này đương nhiên được đối phương "chăm sóc" rất kỹ, vô số cơ động chiến sĩ của đối phương đang rất nhanh chóng bao vậy nơi này. Lúc này LãoK cùng Thác Nhi cũng đã bắt đầu phát huy tác dụng, hai người không mong đả thương địch thủ, bắn một phát liền đổi chỗ một lần, thừa dịp hỗn loạn cùng với màn đêm u ám, khiến cho đám người Inventer không biết xoay sở ra sao, Thác Nhi quả thật là tùy tiện bắn súng, vừa bắn súng vừa di động. Dương nhiên là không chuẩn xác, nhưng LãoK lại khác, hắn di động rất tĩnh táo, ngẩng đầu hay là bắn súng, vừa lúc này cửa trụ sở bỗng sáng lên, giữa đêm tối quả thật là rất nổi bật.

Lúc này hơn mười cái cột trụ cũng đang dâng lên, chung quanh càng thêm sáng sủa, Thác Nhi cùng LãoK cũng không thể ẩn thân, đánh phải chiến đấu kiểu đao thật súng thật.

Lý Phong cùng Thản Khắc từ trong căn cứ lao ra. Vừa lao ra khỏi cửa, giữa không trung nghiêng người một phát. Hai cái phát súng vang lên. Lập tức có hai cơ động chiến sĩ ngã xuống;| đây quả thật là điều rất khó tin, nhưng trên mặt đất vẫn lứu lại tám lỗ đạn rất lớn.

Thản Khắc cũng luống cuống tay chân bị bắn ra ngoài, choáng váng cả đầu óc, nhưng nói chúng là tất cả mọi thứ vẫn tốt.

Nhanh lên một chút, chia ra mà chạy, cố mà chạy càng xa càng tốt.

Lôi xạ bắn loạn, 30 cái cơ động chiến sĩ của đối phương vừa lao ra, phía sau còn có không ít nữa, bất quá Lý Phong chỉ lo lắng đến việc trụ sở này sắp bị nổ tung.

Bốn người vừa đánh vừa lui, nhưng đối phương hỏa lực quá mạnh, nếu còn cứ chần trừ như vậy, căn bản là không có cách nào thoát ly khỏi chiến trường được.

" Các ngươi mau rút lui, ta sẽ cố chặn bọn họ một chút!"

Rống lên một tiếng, Lý Phong xoay người vọt qua, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào công kích, hai khâu lôi xạ súng quét qua, một đám cơ động chiến sĩ ngã xuống, nhưng ngay lập tức một trận lôi xạ cũng nhằm về phía hắn, Lý Phong chỉ có thể không ngừng di động, không có biện pháp, nơi này không có vật gì có ích, hoàn toàn phải dựa vào kỷ xảo di động, đối phương nhiều người, phải thực hiện rất nhiều động tác mới có thể có một khoảng không gian để công kích.

" Mẹ kiếp, bọn thỏ chết nhát, lão tử cho các ngươi nếm thử thần súng của ta đây!"

Thác Nhi hét lớn một tiếng rồi cũng lao đến, muốn trợ giúp cho Lý Phong, chỉ là kỹ thuật của hắn không bằng được Lý Phong, một phát súng lôi xạ đã làm nổ tung chân của hắn, xém chút nữa đã "liếm" đi cái mạng nhỏ của hắn.

Liều mạng tuy là đúng, nhưng có lúc liều mạng sẽ dẫn đến mất mạng.

Thác Nhi đột nhiên gia nhập, đã làm rối loạn tiết tấu của Lý Phong, hai người đồng thời đều lăn ra ngoài.

" Ngươi cái tên ngu xuẩn này, kêu ngươi lui lại, ngươi lại xông vào đây để làm gì. "Lý Phong đã có chút tức giận, quả thực trong lòng hắn cũng đang rất nôn nóng!

Chính là Thác Nhi sắc mặt đã cứng đờ kể từ lúc Lý Phong dùng sức đẩy hắn ra ngoài, Lý Phong lúc này mới phát giác mình có chút qua nặng lời, nhưng sở dĩ hắn tức giận cũng là bởi vì quan tâm đến đối phương, thân là chiến sĩ tại sao lại có thể xông lên bậy bạn như vậy!

Chính là lúc này, một tia lỗi xạ thật lớn đã bắn vào điểm yếu của cơ động chiến sĩ của Thác nhi, gặp quỷ rồi, không ngờ hắn đã quên mất trụ sở còn có cả lôi xạ phòng ngự!

Theo ánh đèn mà nhìn thì thấy xung quanh lúc này đều có lôi xạ pháo, loại lôi xạ này có lực sát thương mạnh gấp 10 lần so với lôi xạ súng, cơ động chiến sĩ của Thác Nhi lập tức bốc cháy, thao thao thao, mẹ kiếp, không ngờ hắn lại có thể phạm vào sai lầm lớn như vậy!!

" Đội trưởng, nhớ là hãy để chữ ký của Angel ở trước mộ của ta...... Tư...... "

Oanh......

Cơ động chiến sĩ của Thác Nhi đã nổ tung, Lý Phong chỉ cảm thấy trong đầu mình "ông" một tiếng, một chiến sĩ quan trọng nhất là cái gì, Ma Quỷ Kim nói đó là lãnh khốc, lạnh lùng không để ý cái gì, chỉ có bảo trì một trái tim lạnh băng mới có thể phát huy ra được lực chiến đấu lớn nhất.

" Ngọa đảo, ngọa đảo, ngọa đảo!"

Oanh long long long......

Tạc đạn đã bắt đầu nổ, một chuỗi tiếng nổ cùng vang lên, cả sa mạc đều lay động, một ngọn lửa thật lớn bốc lên cao, các cơ động chiến sĩ không may đều bị ném lên không, cho dù có quỳ rạp trên mặt đất cũng vô dụng, vận khí tốt một chút thì cũng bị đẩy bay trên mặt đất.

Cát trộn lẫn với ngọn lửa hung tàn và vô số mảnh vỡ, đây chính là ngọn lửa địa ngục(Hell Fire).

Rất lâu sau tiếng nỗ mới dần ngừng lại, trụ sở lúc này đã trở thành biển lửa, chiếu sáng cả bầu trời sa mạc, chúng quanh tất cả đều là lửa, trong nơi này bây giờ giống hệt như địa ngục.

Việc này là xong rồi sao?

Có người không cho là như vậy!

Lúc này từ trong ngọn lửa bỗng bước ra một ma quỷ!

Lạnh lùng. Ha ha ha, thật đáng tiếc, hắn cuối cùng vẫn không học được điều đó, sư phụ Ma Quỷ Kim này xem ra cũng dạy chưa đủ, nhưng có một điều mà hắn làm được, đó chính là Lý Phong lúc này tuyệt đối là ma quỷ!

Một tiếng nổ cuối cùng cũng khiến người Inventer tỉnh táo lại, chiến đấu còn chưa chấm dứt, ở đây còn có 3 tên địch quân, nhưng vừa quay đầu lại, trước mắt đã xuất hiện một nòng súng đen ngòm("ngòm" cho nó rung rợn nhỉ).

Oanh......

Tiếng súng vang lên giữa biển lửa đực biệt chói tai.

Số cơ giáp may mắn sống sót của phe Inventer chỉ còn lại khoảng 30 cái, bọn họ đều cảm giác được địch nhân.

" Mau, mau, giết chết bọn họ, bọn họ ở ngay phía trước, mau nổ súng!"

Lý Phong giống như ma quỷ giống từ trong ngọn lửa đi ra, một cơ động chiến sĩ lập tức giơ súng lên, chỉ là hắn không có cách nào bắn được, vì tay đã mất, theo sát đó chính là thanh đao hợp kim đã găm thẳng vào khoang điều khiển của hắn. Thanh đao hợp kim thật lớn đã trực tiếp......

Lý Phong cứ như vậy lao ra, thật sự giống như là ma quỷ, cơ động chiến sĩ của đối phương tiên tiếp ngã xuống.

" Hắn là ma quỷ. Giết chết hắn, mau giết chết hắn, nổ súng, nổ súng mau!"

" Thượng đế ơi, không ngờ hắn có thể tránh được lôi xạ!"

Từng đạo lôi xạ gần trong gang tấc bắn đến phía hắn nhưng đều thất bại, chiến đấu. Sát, sát, sát, giết sạch tất cả mọi người!

Thản Khắc cùng LãoK hoàn toàn trợn tròn mắt, thậm chí quên cả hỗ trợ, bọn họ đã gặp được tử thần, thượng đế ơi, không ngờ cơ động chiến sĩ còn có thể điều khiển đến mức này, vô luận là công kích hay là di động đều không có một chút dừng lại. Hơn nữa lộ tuyến lại rất quỷ dị, lôi xạ súng của địch nhân vừa giơ lên Lý Phong đã di động ngay. Cho nên lúc lỗi xạ bắn tới chỉ trúng vào tàn ảnh. Hơn nữa ánh lửa vẫn đang bùng cháy, càng khiến cho bọn họ không cách nào nhắm bắn cho chuẩn xác cả.

Người Inventer vẫn điên cuồng công kích. Chỉ là công kích của họ đều không có tác dụng, bọn họ chỉ thấy đồng đội của chính mình ngã xuồng, không phải là nổ tung, mà là bị tên ma quỷ này 1 đao đâm chết(quá tàn nhẫn), trong mắt họ chỉ thấy một thanh đao hợp kim thật lớn đâm vào khoang điều khiển, sau đó......

Điên rồi, người này quả thực là một tên điên!

Chỉ cần bị hắn áp sát, chạy cũng đừng mong chạy được, chính là tàn nhẫn truy kích, cũng là giết chóc tàn khốc, chết, một màn giết chóc này, khiến cho tất cả cơ sư đang chứng kiến đều có cảm giác rất lo sợ.

Bọn họ sợ hãi, cơ sư của Inventer bắt đầu chạy trốn, đấy là ma quỷ, là một tên điên, người này căn bản không phải là người!

Nếu đao không được, Lý Phong đã có lôi xạ súng, mục tiêu lớn như vậy, đối với Lý Phong mà nói cũng giống như là bắn chim, từng phát súng liên tiếp, nhưng loại lôi này bắn vẫn còn quá chậm, địch nhân đang liều mạng chạy không thèm phân biệt phương hướng, Lý Phong có giết cũng không hết được.

Thời gian cứ thế trôi đi, trên chiến trường lúc này đã không còn ai(trừ đồng đội hắn), xa xa chỉ còn truyền lại những âm thanh chạy trốn của cơ động đối phương, còn có cả thanh âm kêu gào thảm thiết...... Ma quỷ......

Sa mạc càng thêm vẻ thê lương, người cũng rất thê lương...... đó chính là sự thê lương từ trong tận tâm can.

Lý Phong nhắm mắt lại, kỳ thật đến tận bây giờ hắn mới chính thực hiểu được thể nào là chiến trường, Tinh Đình đã chết, rất thảm, đội trưởng chết rất tráng liệt, nhưng cũng có không khiến cho Lý Phong có nhiều cảm giác, chính là lúc Thác Nhi chết, ngay trước mắt hắn, vốn đang sống sờ sờ, nhưng chỉ vì hắn muốn cứu mình, mẹ kiếp, cho tới bây giờ đều là Lý Phong cứu người khác, từ lúc nào lại có chuyện như thế phát sinh!

Đáng chết, ngàn tính vạn tính, vẫn còn quên mất một điểm nhỏ, căn cứ chiến lược như vậy làm sao lại không có vũ khí công kích, nếu không phải là Thác Nhi, liệu khi đó người chết có phải là hắn không?

Không biết, hắn không biết, chính là tại sao cái tên ngu xuẩn đó lại lao ra, tại sao, tại sao lại không nghe mệnh lệnh!

Là hắn rự mình muốn chết, Lý Phong muốn nói với chính mình như vậy, chỉ là không thể, hàm răng cắn chạt vào nhau, đúng? sai? Kỳ thật trên chiến trường chỉ có kết quả.

Thác Nhi đã chết, vĩnh viễn đã biến mất, đối với hắn mà nói, cái gì cũng không có, không có tương lai, không có vinh dự, cũng không có chữ ký của Angel......

Thản Khắc cùng LãoK yên lặng đi tới," Đội trưởng, chúng ta đi thôi, nơi này không nên ở lâu. "

Ba cái cơ động chiến sĩ dần biến mất trong màn đêm, Lý Phong lần đầu tiên cảm giác được cước bộ rất trầm trọng, chiến tranh có màu sắc gì?

Hồng, màu hồng thâm trầm!

" Đội trưởng, đây là chiến trường, rất nhanh sẽ thành thói quen thôi. "

" Quyết định của ta là đúng hay sai. "

" Trên chiến trường chỉ có chiến đấu, không có đúng sai, chỉ là Thác Nhi đã "tới số", sẽ có một ngày, có lẽ cũng sẽ không lâu sau, chúng ta cũng sẽ "đến lúc", hắn chỉ là đi trước một bước mà thôi. "

" Nếu...... "

" Không nên tự hoài nghi chính mình, ngươi là một gã đội trưởng hợp cách, ta chưa thấy qua người làm tốt hơn so với ngươi, so sánh với ngươi, chúng ta không bằng một ngón tay!"

LãoK lần đầu tiên nói nhiều như vậy, Thản Khắc chỉ vỗ vỗ vai Lý Phong, nhiệm vụ của bọn họ kỳ thật đã tính là hoàn thành, bốn người đã hoàn thành được nhiệm vụ mà kể cả đội đặc biệt cũng không làm được, chỉ là Thác Nhi đã chết, bọn họ cũng không định cứ như vậy mà trở về.

Trong mắt Lý Phong đã bắt đầu đỏ lên, chiến, vì Thác Nhi hắn nhất định phải trở về!

Còn sống, lý do chiến đấu sẽ càng ngày càng nhiều, nhưng chiến sĩ đều là không có về đường......

Chiến huống ở quân khu Takelama của USE đang vô cùng thảm liệt, trung đội Normandy A cũng đã giúp giả quyết bớt rất nhiều áp lực, chỉ là trung đội không trung cũng bị thiệt hại rất thảm trọng, đây đều là hiệu qua của thiết bị vũ khí đối không cua đối phương quá mạnh mẽ.

Chỉ là không lựa chọn khác, chiến lược thất bại thì phải nỗ lực rất lớn, nếu có thể dùng thiệt hại lớn để đổi lấy sự an toàn của quáng khu thì điều đó cũng là đáng giá, vấn đề chính là, tình huống cũng không có tốt như tron tưởng tượng.

Nhân viên công tác ở bộ tư lệnh đang bận ngập đầu, không có một tin tức tốt nào, Mã Thiệu Nhĩ không ngừng đưa ra các mệnh lệnh, nhưng đa không còn kịp rồi, đối phương quyết tâm nhất định phải bức tử hắn, lằm sao có thể nghĩ tới người Inventer tự nhiên lại lớn mật như vậy, bọn họ không sợ sẽ dẫn đến chiến tranh lớn sao, chắc chắn USE sẽ tuyệt đối sẽ không để hai quáng khu quan trọng như vậy rơi vào tay của đối phương.

--------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ryan