Trưởng thành là đổi thay
Với tư cách là một cuốn tự truyện, "Cô đơn vào đời" ám ảnh tôi vô cùng. Ấn tượng đầu tiên là văn phong của Dịch Phấn Hàn, khá giản dị, dễ thấm, sâu sắc và mang đậm tính thực tế. Trước đây từng đọc qua một phần nhỏ đoạn đầu, cảm thấy câu chuyện này từ lúc bắt đầu đã có xu hướng bi kịch ngay từ lời giới thiệu đầu tiên, chỉ với vài lời tự thuật của Thuỷ Tha Tha về tuổi thơ đầy nỗi sợ hãi và u ám đó đã khiến tôi từ bỏ ý định đọc nó. Hiện tại có chút thời gian rảnh rỗi, từ từ đọc lại, quả nhiên khiến người ta day dứt khôn nguôi. Tóm tắt cả câu chuyện là quá trình của nữ chính từ một cô bé yếu ớt, tự ti đến trưởng thành thành một cô gái mạnh mẽ, tự tin với những nỗi đau sau lưng chẳng ai biết được...
Cô ấy có một tuổi thơ không được hạnh phúc, một thời chỉ sống với bạo lực và những lời mắng rủa, giả như tôi là nữ chính, tôi không thể nào chịu đựng được những điều đó, có thể hoàn cảnh ấy đã tạo nên một cô gái lạnh lùng, cô độc, tiêu cực khó được lòng người nhưng riêng tôi cảm thấy cô ấy phải rất kiên cường, mạnh mẽ mới vượt qua mọi chuyện, đã rất dũng cảm mà nhẫn nhục, dùng sức mình giành lấy cuộc sống mình muốn, vì bản thân không dược đối xử tốt và yêu thương nên cô yêu bản thân mình hơn rất nhiều. Cho nên yêu đến mức cao ngạo được cô gọi là tự ti đến kiêu ngạo. Nhưng trái tim lạnh giá cô độc ấy đã được một chàng trai sưởi ấm, nhờ người ấy, tuổi thanh xuân thêm đẹp đẽ, cũng nhờ người ấy, mà đem đến hàng tấn bi kịch sau này...
Hứa Lật Dương, chàng trai như ánh mặt trời, song hành cùng cô cả một thời thanh xuân, mối tình đầu đầy thơ mộng, đốn ngã trái tim cô, cũng như tôi đã từng thích chàng trai hiền lành ấy. Cậu ấy đẹp trai, hiền lành, vì cô mà làm nhiều chuyện, chiều chuộng cô như công chúa nhỏ, dịu dàng xoa dịu những vết thương nơi trái tim cô. Cô đã vì anh mà ngập tràn hạnh phúc, cũng vì anh mà tan nát cõi lòng, tôi cũng như cô, rất biết ơn chàng trai ấy, và cũng rất thất vọng vì anh. Ai đã từng vì cô gấp một ngàn lẻ một con hạc giấy, vì cô mà trốn tiết để đem thuốc đến cho cô, vì cô mà thi lại đại học để cả hai được học cùng trường, vì cô mà đứng đợi cô trong gió lạnh nơi sân ga, vì cô mà ngày sớm tuyết đông lạnh giá ra ngoài chỉ vì cô mà mua một bữa sáng, chăm sóc cô tận tình lúc cô ốm....Là anh, đã dùng hết những năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp, dùng hết lòng thương yêu, sự dịu dàng, ở bên cô gái ấy, yêu cô ấy, quan tâm cô ấy, che chở cô ấy và giúp cô ấy trưởng thành. Tưởng rằng tình yêu nồng nhiệt ấy sẽ để cho cả hai mãi hạnh phúc bên nhau đến cuối đời, nhưng tất cả mọi chuyện tình cảm đều không thắng được vận mệnh, không thắng được tương lai, không bằng lòng người thay đổi, không bằng năm tháng, phương trời chia xa.Cho đến tất cả, anh cũng sẽ đổi thay, cô cũng sẽ đổi khác, anh cũng là đàn ông, cô với trái tim thiếu nữ rồi cũng sẽ phải lột xác thành phụ nữ, chịu đựng đau đớn về thể xác, thấu tận linh hồn...
Làm sao mối tình đầu mãi trong sáng, tháng ngày cạnh bên chỉ nắm tay, trao môi hôn. Cô sợ trao đi mọi thứ, mất đi tất cả, lo sợ đủ điều, đến cuối cùng vẫn là mất đi tất cả. Tôi từng mến anh, cô dùng cả trái tim để yêu anh, để rồi khi đối mặt với sự thực phũ phàng để biết rằng một người đàn ông trong tim họ có ai là một chuyện, kề gối bên ai là một chuyện khác. Con gái chúng ta có thể yêu, có thể tha thứ, nhưng mãi mãi không quên được sự phản bội của người con trai. Vậy nên sau tất cả, cô đem sự phản bội của anh phong ấn lại quá khứ, mỗi một ngày dằn vặt và đau đớn trong nỗi nhớ thương, thì ra có những người dù có rất rất yêu nhau, họ vẫn không thể bên nhau đến trọn đời. Phải chăng tình yêu không đủ sâu hay trách thói đời lạnh bạc xoá đi ước hẹn câu thề. Một người không thể bỏ đi lòng tự trọng nơi mình, một người không thể buông bỏ lạc thú. Anh, ngàn vạn lần đừng làm sai, kẻo không thể quay đầu lại. Cô, liếm láp những vết thương, những lớp sẹo, dùng vỏ bọc mạnh mẽ cô đơn vào đời. Câu chuyện khép lại bằng một lời chúc phúc từ anh. Thế giới này, đã vấp phải sự phản bội, nhưng ai dám chắc rằng phản bội thì không có tình yêu...Mong rằng cả hai người đều được hạnh phúc trong quãng đời còn lại của mình dù rằng đã không thể bên nhau đến cuối cùng....
- Diệp Thanh
Một số trích dẫn của truyện:
"Phóng to những hận thù và nỗi đau, chúng ta sẽ trở thành những động vật bé nhỏ luôn buồn rầu, tự mình liếm láp những vết thương nhỏ bé của mình. Rồi tự nói với bản thân rằng, ôi đau quá. Và cứ thế cái sự đau liền trở thành một thói quen, một phong cách."
"Trong cuộc đời, có những giai đoạn chúng ta đi cùng nhau trên cùng một con đường. Nhưng trong cuộc đời, có hàng trăm, hàng ngàn ngã rẽ, tất phải có một người rẽ trước"
"Nỗi đau có thể diễn tả được không phải là nỗi đau thực sự. Tình yêu có thể bắt đầu lại từ đầu cũng không phải là tình yêu thực sự. Anh sẽ mãi mãi không biết được em yêu anh biết nhường nào. Em cũng không biết. Cả hai chúng ta đã phản bội nhau, làm tổn thương lẫn nhau, nhưng chưa bao giờ từ bỏ nhau. Thế nhưng trong thời đại này, ai dám nói tình yêu bị phản bội không phải là tình yêu thực sự?"
"Với lòng tri ân sâu sắc nhất, xin cảm ơn tất cả về những gì tôi đang có. Và với lòng bao dung, xin quên đi tất cả những gì tôi đã mất. Bởi vì, cuộc sống còn có thể đẹp hơn thế."
P/s : Nếu như có một ngày bạn đọc được bài viết này của tôi, xin hãy tự mình tìm đến truyện để cảm nhận cuộc sống đầy rẫy những nỗi đau này, chúng ta đều rất vô tội, chẳng qua tất cả vì bất đắc dĩ, xin hãy dùng hết lòng chân thành để cảm nhận tuổi thanh xuân của Thuỷ Tha Tha. Cảm ơn! :)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top