Chương 59
Khi quán cà phê đến giờ đóng cửa, Ương Ương bảo những nhân viên phục vụ tan việc trước, cô ở lại tính toán sổ sách một chút sau đó mới thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi đóng cửa...
Vừa mới khóa cửa, một cơn gió lạnh thổi qua, chợt Ương Ương cảm thấy trong dạ dày cứ cuồn cuộn lên từng hồi. Nhất thời không nhịn được, Ương Ương liền khom lưng xuống ói ra ở ven đường. Cô cứ nôn ọe mãi cho đến khi mọi thứ trong dạ dày đã tuôn sạch sẽ ra ngoài, lúc này cô mới cảm thấy trong người dễ chịu hơn một chút.
Ương Ương đi súc miệng, sau đó cô đi lấy xe. Tính ra trong tuần này, đây là lần thứ ba cô bị nôn mửa như vậy. Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy dường như đã có chuyện gì đó xảy ra, liền cho xe dừng lại ở ven đường trước cửa một tiệm thuốc. Cô đi vào tiệm thuốc mua một hộp que thử thai.
Từ phòng rửa tay bước ra ngoài, sắc mặt Ương Ương tái nhợt, nhìn có chút dọa người.
Trên que thử thai sớm hiện rõ ràng hai vạch màu hồng, báo hiệu cho cô biết, cô đã mang thai.
Cô, Tống Ương Ương của ngày hôm nay, đã sớm không còn là một cô gái nhỏ ngốc nghếch, đơn thuần của ba năm trước đây nữa. Sống cuộc sống một mình, một người dốc sức để làm việc, đó là phương thức làm cho người ta trở nên trưởng thành và chín chắn nhanh nhất.
Ương Ương ngồi xếp bằng ở trên ghế sô pha, cầm chiếc điều khiển ti vi trong tay, cô không ngừng đổi đi đổi lại các chương trình ti vi. Nhưng cô lại cũng không để để mắt tới bất kỳ một chương trình nào. Trần Tấn Nhiên chết tiệt kia, trước khi bỏ đi, anh ta đã kịp để lại cho cô một vấn đề nan giải lớn như vậy.
Lại muốn trách chính bản thân mình, tại sao lúc đó trong lòng cô lại nghĩ số mình vốn luôn may mắn, cho nên mới không để ý, không chịu đi mua thuốc tránh thai hiệu quả nhanh! Cũng tại bởi cô đã xem tin tức trên internet, sau đó làm cô bị dọa sợ vì thấy khuyến cáo, cái gì mà không nên uống thuốc tránh thai hiệu quả nhanh, bởi tác dụng phụ của loại thuốc này, dễ làm cho người ta có thai ngoài tử cung, khiến cô thật sự không dám uống nữa, còn nghĩ rằng mình sẽ không thể xui xẻo như vậy! Nhưng không ngờ...
Ương Ương thở dài một hơi, ngả người ra, nhào vào trên ghế sa lon. Tính ra, Trần Tấn Nhiên đã biệt vô âm tín được hai tháng rồi. Cũng tại thần kinh của cô không ổn định, nếu như không phải tuần lễ này cô bắt đầu bị nôn mửa, thì cô cũng chưa ý thức được ngày nghỉ lễ của mình chưa thấy tới, nguyên nhân là bởi vì cô đã mang thai!
Hai tháng cũng đã lớn, nên giữ hay là không nên giữ đây?
Ương Ương vừa nghĩ tới mình phải nằm ở trên bàn phẫu thuật, để cho bác sĩ đưa máy móc, dụng cụ lạnh như băng kia vào trong cơ thể của mình, cả người cô liền run như cầy sấy một hồi...
Huống chi, cô lại là một người yêu trẻ con như vậy, nhìn thấy nhà người khác có đứa trẻ nhìn dễ thương là y như rằng, ánh mắt của cô cứ nhìn mãi, không sao rời đi được, trong lòng chỉ muốn đứa nhỏ kia là của mình. . .
Trong lòng Ương Ương cũng dần dần trở nên mềm mại, cô nhè nhẹ vỗ về lên cái bụng mềm mại ấm áp. Thật là kỳ diệu biết bao, ở trong bụng cô giờ đây đã có một sinh mệnh nhỏ rồi sao.
Chỉ là...
Nếu như cô bởi vì sự ích kỷ của mình cứ sinh ra đứa trẻ kia ra, nhưng đứa nhỏ ra đời mà lại không có ba ba, vậy thì cô nên làm thế nào?
Ương Ương nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm đó, nhớ đến Trần Tấn Nhiên đã có thái độ tuyệt tình và tàn nhẫn như thế nào, nước mắt lập tức dồn đến hốc mắt của cô. Trần Tấn Nhiên, tôi hận anh chết đi được, hận anh chết đi được!
Tại sao anh lại chạy tới đây để trêu chọc tôi, tại sao trêu chọc tôi xong anh lại biến mất như thế! Nếu như bây giờ anh đang ở trước mặt của tôi, nhất định tôi sẽ phải trút lên anh mười cái bạt tai thật mạnh!
Ương Ương ôm chiếc gối ôm, khóc đến trời đất u ám, đến cuối cùng, khi khóc đã mệt rồi, cô mới nằm ở trên ghế sa lon chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Buổi sáng trở dậy, đôi mắt của Ương Ương đỏ kè sưng mọng. Cô dứt khoát không đi đến quán cà phê nữa, cho nên gọi điện thoại dặn dò mấy câu với mấy nhóm nhân viên, sau đó một mình lái xe đi đến bệnh viện làm kiểm tra xét nghiệm.
Sau khi làm các xét nghiệm thai kỳ, bác sĩ đã xác định chính xác cô có thai, hơn nữa thai nhi đã được 62 ngày tuổi rồi, rất khỏe mạnh, rất hoạt bát.
Ương Ương cầm tờ kết quả xét nghiệm, trong lòng cảm thấy ngọt ngào giống như vừa được uống mật vậy. Bé cưng của mẹ, một mình mẹ cũng có thể sinh con ra và nuôi con lớn thành người được!
Ương Ương đi siêu thị điên cuồng mua một đống thuốc bổ và đồ ăn vặt, lại nỗ lực nhớ lại thời điểm lần đầu tiên cô mang thai nhớ lại khi ấy người giúp việc trong nhà đã nấu cho cô những loại canh gì, để bồi dưỡng sức khỏe cho cô. Hiện tại cô không phải chỉ có một mình, tất nhiên càng cần phải chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, chăm sóc cho cục cưng bé nhỏ tinh nghịch, hiện giờ vẫn còn đang ở trong bụng cô thật tốt!
Một mình Ương Ương bận rộn hơn nửa ngày trời, nhìn một đống đồ để chồng chất lộn xộn ở trong phòng bếp, cô thực sự thấy cực kỳ nản lòng đi vào trong phòng ngồi liệt ở trên ghế sofa. Từ trước đến giờ, cô luôn là một người vụng về đối với việc bếp núc, chỉ biết ăn no ngủ kỹ, mọi thứ luôn có người khác lo lắng cho cô, làm sao có thể tự vào bếp mà nấu canh đây?
Khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, suy nghĩ kỹ càng đến nửa ngày, Ương Ương mới miễn cưỡng nghĩ ra được một chủ ý, không bằng cô gọi điện thoại cho thím Lý, nhờ thím chỉ dẫn cho một chút là được. Lại nghĩ muốn tránh không để cho thím Lý liên tưởng đến điều gì đó, ngay đến cả lý do để hỏi, Ương Ương cũng đã nghĩ chu đáo. Cô nhớ đến lời dặn dò của bác sĩ, cần phải uống nhiều các loại canh dinh dưỡng bổ máu một chút, nên đã nghĩ ra lý do rất hợp lý để nói với thím Lý. Cô sẽ nói khoảng thời gian này sức khỏe của cô không được tốt lắm, cơ thể của cô hơi bị thiếu máu, cho nên cần phải bồi bổ sức khỏe cho thật tốt.
Nghĩ xong được chủ ý, Ương Ương nghĩ phải đi gọi điện thoại cho thím Lý. Ở bên này Ương Ương vừa định cầm điện thoại lên, còn chưa kịp bấm
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top