Chương 13: Không phải là oan gia không đụng đầu
Buổi sáng khi Trần Tấn Nhiên tỉnh lại, chỉ cảm thấy bên trong huyệt Thái Dương giống như là kim châm vào vậy cứ đau nhức từng hồi từng hồi một. Anh giùng giằng ngồi dậy, vuốt vuốt cái ót đang đau nhức, ngắm nhìn bốn phía, mới nhận ra mình đang nằm ở trong phòng ngủ nhà mình.
Trần Tấn Nhiên liền xuống giường đi tắm. Sau khi tắm rửa xong anh mới cảm thấy bản thân mình sảng khoái tinh thần hẳn lên. Nhìn quanh trong phòng không thấy bóng dáng Y Lan đâu, anh nghĩ thầm chắc là cô đã xuống lầu ăn điểm tâm, cho nên cũng không buồn để ý, chỉ mặc quần áo, đứng ở phía trước gương sửa sang lại chiếc cổ áo, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng ngủ...
Vừa ra đến cửa, anh đã thấy Ương Ương trong tay nắm một phong thơ, đang vội vã chạy lên lâu. Ương Ương vừa nhìn thấy anh đi ra ngoài, liền nhanh chóng mở miệng nói: "Trần Tấn Nhiên, nhị tiểu thư, cô ấy đã đi rồi..."
"Cái gì?" Trần Tấn Nhiên chỉ cảm thấy trong đầu như nổ "ầm" lên một tiếng như trái phá. Anh đưa tay giật phắt lấy tờ giấy ở trong tay Ương Ương, đúng là chữ viết của Y Lan, nhưng chỉ có mấy câu nói ngắn ngủn:
Anh Tấn Nhiên, em đi đây, em đã nghĩ rất lâu rồi, em vẫn không cách nào làm cho mình ở lại chỗ này mà thấy yên tâm thoải mái. Anh đã kết hôn rồi, cho dù em làm thế nào đi nữa cũng đều là sai, cho nên em phải đi ra ngoài. Em muốn được sống yên tĩnh một mình một chút. Anh không nên đi tìm em, cũng không cần phải lo lắng cho em.
"Đáng chết!" Trần Tấn Nhiên lập tức cầm phong thư trong tay đập luôn vào trên mặt Ương Ương!
"Là cô đã ép Y Lan ra đi có đúng hay không? Tại sao cô lại trở lại đây? Ai cho phép cô được trở lại cái nhà này?" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Trần Tấn Nhiên bị sự tức giận xông lên làm cho váng đầu. Anh túm lấy cổ áo của Ương Ương, dùng sức lắc mạnh, cặp mắt anh đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô: "Nếu như Y Lan mà bị xảy ra chuyện gì, Tống Ương Ương, tôi nhất định sẽ không tha cho cô!"
"Còn không mau chóng gấp rút đi tìm người đi!" Trần Tấn Nhiên giận dữ xông xuống lầu dưới, rống to với những người giúp việc và Quản gia đang sợ hãi không dám nói năng gì...
Ương Ương bị anh đẩy mạnh một cái, chật vật ngã ngồi xuống ở trên sàn nhà. Cô cũng đâu có làm cái gì, tại sao anh lại đổ toàn bộ những trách nhiệm này lên trên đầu của cô chứ?
"Không phải là tôi! Không phải là tôi đã ép nhị tiểu thư ra đi!" Tống Ương Ương hướng về phía bóng lưng của Trần Tấn Nhiên rống to lên một tiếng. Cô nhặt phong thư bị bỏ lại trên sàn, nói tiếp: "Cũng mãi đến buổi sáng hôm nay tôi mới biết nhị tiểu thư đã bỏ đi, chuyện này đâu có liên quan gì đến tôi chứ?"
"Nếu như cô không trở lại, Y Lan sẽ phải bỏ đi sao?" Trần Tấn Nhiên lạnh lùng ép hỏi lại. Ương Ương lập tức á khẩu không thể trả lời được, cô kinh ngạc nhìn anh.
Cuộc sống này thật không có cách nào để tiếp tục trôi qua được nữa.
"Thiếu chút nữa thì tôi đã quên mất, chẳng phải là cô đã quyến rũ được người đàn ông khác rồi sao? Tại sao cô không ở bên ngoài mà thâu hoan, còn nhớ tới chuyện về nhà để làm gì? Tôi đang nghĩ có nên phải gọi điện thoại cho Tống phu nhân hay không đây, để cho bà ấy đến đây mang người con gái mà bà ấy đã giáo dục tốt như thế trở về nhà mình?"
Trần Tấn Nhiên nhìn Ương Ương không nói lời nào, không khỏi cười lạnh một tiếng, sau đó lấy điện thoại di động ra liền bắt đầu ấn một dãy số...
"Đừng làm thế!" Dĩ nhiên Ương Ương thấy anh đang ấn dãy số kia, đã sớm sợ đến hồn bay phách tán Cô bước mấy bước đuổi kịp anh xuống lầu dưới, nhưng mà lúc này anh đã nhấn xong dãy số và bắt đầu đưa điện thoại di động lên bên tai, để nói chuyện điện thoại. Vóc dáng của Ương Ương hơi lùn, nhưng cô liều mạng đưa tay muốn đoạt lấy điện thoại di động. Nhưng mà Trần Tấn Nhiên chỉ quay người đi một cái, tay Ương Ương đã dễ dàng bị rơi vào khoảng không...
Tiếng chuông điện thoại reo lên "đô đô" nghe giống như là tiếng kêu đòi mạng của quỷ sữ vậy. Sắc mặt của Ương Ương dần dần thay đổi trở nên trắng bệch. Toàn thân cô đã bắt đầu run run, ánh mắt chờ đợi của mẹ, hình ảnh anh trai bị bác cả làm nhục, còn nữa, cô không quên được những khuôn đầy mặt nước mắt của ba người anh trai khi cô xuất giá. Cô không quên được hình ảnh anh cả của cô đã tự tay vả vào trên mặt mình từng cái từng cái một, tự trách mình vô dụng, phải dựa vào việc em gái gả đi để mang tài sản về nhà. Cô không quên được dáng vẻ của mẹ đã lôi kéo tay của cô, khóc đến tê tâm liệt phế. Từ nhỏ cô cũng đã là bảo bối của bọn họ, cô vẫn luôn nằm mơ, mơ ước sẽ có một ngày cô làm được một chuyện gì đó để có thể giúp đỡ được những người thân yêu nhất của mình...
Nhưng mà, cô lại vô dụng đến như vậy, ngay cả bản lãnh đòi chồng của mình làm chuyện hoan tâm cũng không thể làm được. Cô gả tới đây chưa đầy nửa tháng mà đã bị người bỏ rơi, cô cũng đã vứt sạch thể diện của nhà họ Tống mất rồi. Nếu như người cha đã chết của cô mà biết, chắc ở dưới đất ông cũng sẽ khóc thút thít mất.
Ương Ương không đứng vững được, lập tức ngã ngồi xuống trên mặt đất. Cô đưa tay muốn chống đỡ vào lan can, nhưng đầu của cô đã bị đụng một cái nặng nề vào trên hàng lan can bằng gỗ. Cô đau đến mức mắt nổ đom đóm, nỗ lực muốn nhìn rõ ràng thấy Trần Tấn Nhiên ở trước mặt, nhưng mà trước mắt cô đã trở nên mơ hồ. Cũng không biết đó là nước mắt, hay là dòng máu tươi ấm áp, cứ như vậy chảy xuống dưới, che lấp mất ánh mắt của cô.
Hình ảnh cuối cùng mà cô nhìn thấy, không biết có phải là ảo giác hay không, cô nhìn thấy Trần Tấn Nhiên ném chiếc điện thoại di động, vẻ mặt hốt hoảng lao về phía cô...
Cô đang nằm mơ hay sao ấy nhỉ! Người đàn ông kia phải ước gì cô chết đi mới đúng chứ. Cô chết đi, giữa anh và Y Lan sẽ không còn một chút trở ngại nào hết! Cô chết rồi, rốt cuộc anh cũng sẽ không cần vắt hết óc để bức bách cô ly hôn, vắt hết óc nghĩ ra những biện pháp để hành hạ cô.
Không biết là Ương Ương đã hôn mê bao lâu. Cô đã có một giấc mộng thật dài, thật là dài. Cô nằm mơ thấy rất nhiều chuyện đã qua, lại nằm mơ thấy cả những chuyện tương lai không thể biết trước được. Ở trong sự mê mang hỗn hỗn độn độn đó, cô đã đi trở về quá khứ. Cô trở lại những năm tháng mà mình vẫn chưa hề hay biết nhất, rồi đến thời gian cô bắt đầu dần dần thay đổi trở nên thành thục.
Cuộc sống ngày trước, ngay cả công việc buộc dây giày cô cũng không cần phải tự mình làm, cũng kết thúc rồi. Cuộc sống khi cô chỉ cần chu cái môi ra một cái, thì đã có thật là nhiều người lớn bé đến thăm hỏi, cũng đã kết thúc rồi, Ương Ương, mày phải kiên cường, kiên cường thêm một chút nữa có được hay không?
Không phải sợ, không phải sợ, mày phải là một con người không thể bị chinh phục, không thể bị đánh ngã. Mày ngươi chính là một con gián (*) đánh mãi không chết, mày chính là Tống Ương Ương, một người độc nhất vô nhị của toàn bộ thế giới này.
(*) Nguyên văn: 小强: âm đọc "Xiaoqiang" (Tiểu Cường), nghĩa của từ: con gián.
Chồng của mày không thương ngươi, nhưng mà vẫn còn có rất nhiều người không thể bỏ được mày, vẫn nâng niu mày ở trong lòng bàn tay, không để cho mày bị tổn thương. Cho nên, trong cuộc sống mày cần phải nỗ lực, giống như một cây cỏ dại vậy, phải kiên cường khỏe mạnh để mà sống.
Khi Ương Ương tỉnh lại, lúc này trời đã hoàng hôn. Cô hơi nhúc nhích, liền cảm thấy nơi đầu của mình đau đến lợi hại, một tiếng rên nho nhỏ không sao kiềm chế nổi liền thoát ra giữa răng và môi của cô.
"Cô đã tỉnh rồi!" Một giọng nói nguội lạnh, không có một chút ấm áp nào, nhưng thật giống như mang theo sự quan tâm nhàn nhạt. Ương Ương nỗ lực mở rèm mắt ra, liền nhìn thấy nơi kia có một người vóc dáng thật cao đang đứng ở bên giường của cô, gương mặt hơi có chút tiều tụy, áo sơ mi cũng không được thẳng thớm trước sau như một.
Ương Ương cắn cắn đôi môi, đưa tay tìm ra cái mối buộc của lớp băng gạc đang quấn trên tay của cô, nhưng lại bị bàn tay của một người đưa ra đè lại.
Tiếp đó, trên đỉnh đầu cô truyền đến giọng nói của anh thật dầy dặn: "Cô đang bị thương, không thể đụng tay vào vết thương."
Ương Ương liền bỏ tay vào trong chăn, không hề đụng đến nữa. Trần Tấn Nhiên cũng không nói chuyện gì thếm, nhất thời, giữa hai người, trở nên trầm mặc.
Hoàng hôn buông xuống nặng trĩu, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh rơi vào trên mặt của anh. Vẻ mặt của anh nguội lạnh, tựa như nếu cởi bỏ cái vỏ ngoài cứng rắn kia, nó còn mang theo sự điềm tĩnh nhàn nhạt.
Ương Ương nhắm mắt lại dưỡng thần, thật ra thì cô rất muốn hỏi anh một chút xem Y Lan trở lại chưa. Nhưng mà, cô hỏi để làm cái gì, trong mắt anh cô luôn là một người có bụng dạ khó lường, cô vẫn nên nói ít đi một chút thì tốt hơn.
"Cô thật sự được lắm! Cô vậy mà lại dám dùng cái chiêu tìm chết kia để ngăn cản lại sự ly hôn." Anh chợt mở miệng, phá vỡ này sự êm ả đầy vi diệu này.
Ương Ương lập tức mở mắt, khi cô nhìn thấy ở trên mặt của anh là sự giễu cợt, cô cảm thấy mình không có hơi sức để cãi vã cùng anh, dứt khoát không nói lời nào.
"Cô đã thật sự không muốn ly hôn, như vậy sẽ phải lưu lại ở bên cạnh tôi một cách hèn hạ. Việc này cũng không sao, dù sao hiện tại cũng chưa tìm được Y Lan, cô đã nguyện ý ở lại chỗ này để cho tôi phát tiết lửa giận, tôi cũng không có ý kiến gì hết!"
Anh tiếp tục nói ra những lời nói ác độc, nhưng Ương Ương vẫn nằm yên ở nơi đó, không hề nhúc nhích. Trần Tấn Nhiên không khỏi cảm thấy có chút nhụt chí, anh hung hăng trừng cô một cái, cuối cùng tức giận xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Y Lan vẫn chưa trở về nhà, Trần Tấn Nhiên đã phái rất nhiều người đi tìm cô, nhưng cũng không có một chút tin tức nào. Còn tin tức Ương Ương bị thương cũng đã bị truyền đến bố chồng của cô ở Singapore. Ông cụ hết sức tức giận, cố ý gọi Trần Tấn Nhiên đến Singapore hung hăng mắng cho anh một trận.
Khi Trần Tấn Nhiên từ Singapore trở lại, đã là một tuần lễ sau rồi. Vết thương của Ương Ương cũng đã sớm tốt trở lại. Khi Trần Tấn Nhiên đi vào đến cửa nhà, thì vừa đúng lúc Ương Ương ăn xong bữa cơm tối. Cô nhận được điện thoại của Nguyễn Duy Đông, đang dự định đi cùng với anh ra ngoài chơi cho vui vẻ.
Trần Tấn Nhiên vừa xuống xe, liền gặp luôn Tống Ương Ương, cách ăn mặc của cô đã được đổi mới hoàn toàn, cô trang điểm lộng lẫy, dáng vẻ đang chuẩn bị ra cửa. Trần Tấn Nhiên thấy vậy liền trầm mặt xuống (mặt mày nặng nề). Đúng lúc cô đã chuẩn bị coi anh giống như không khí để đi ra ngoài, anh không thể nhẫn nại được nữa liền mở miệng: "Tống Ương Ương, cô không thấy tôi sao?"
Ương Ương chu cái miệng nhỏ giống như trái anh đào ra, tiếp đó cô kêu lên một tiếng, cặp mắt to cười đến cong hết cả lên, đáp lại một câu: "Trần tiên sinh, anh đã về rồi."
Trần tiên sinh? Nhưng mà anh nhớ, trước kia cô luôn luôn sẽ bật thốt lên gọi anh là chồng kia mà.
"Tống Ương Ương chúng ta vẫn còn chưa ký tên ly hôn đâu." Sắc mặt anh âm trầm càng phát ra vẻ lợi hại.
"Chồng à, anh đã trở lại rồi." Cô lập tức ngoan ngoãn đổi lại lời nói của mình, nụ cười trên mặt như ngọt hơn.
"Cô đang chuẩn bị đi nơi nào vậy?" Anh khẽ ho khan lên một tiếng, quan sát trang phục của cô từ trên dưới, cũng đã là người con gái đã được mười chín tuổi rồi, trong cách ăn mặc lại còn ăn mặc giống như trẻ con ở vườn trẻ như vậy
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top