#8
Khiêm Dương cầm dao tiến về phía cô, còn cô thì lùi lại về phía sau. Lúc hắn dơ dao lên thì tự nhiên * bộp* có cái gì đó đập vào đầu hắn làm hất ngất đi rồi ngã nhào xuống đất. Tô Mẫn Tranh ngạc nhiên tròn mắt nhìn người ngã xuống đất.
Cô định mở cửa ra ngoài báo cảnh sát thì có tiếng vang lên : " Cô dâu ơi, anh cứu em rồi. Một tiếng cảm ơn cũng không có sao"
Nghe tiếng nói Tô Mẫn Tranh ngó nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả, cô tưởng mình nghe nhầm nên không nói gì.
" Cô dâu ơi, em vậy mà không trả lời anh sao" Tiếng nói đó một lần nữa vang lên
Tô Mẫn Tranh tức giận nói : " Mau ra đây đi. Cứ trốn như vậy ai mà biết được chứ"
Bỗng nhiên trước mắt Tô Mẫn Tranh xuất hiện người đàn con trai hôm trước. Hắn mỉm cười đi lại về phía cô.
" Cô dâu à, em hư lắm đó. Vậy mà là lại để anh leo cây" Hắn nói
" Leo cây? Tôi đâu có hẹn với anh mà cho anh leo cây" Tô Mẫn Tranh thắc mắc hỏi
" Mẹ em chưa nói về buổi gặp mặt của chúng ta sao" Hắn nói
Cô ngạc nhiên tròn mắt nhìn hắn : " Anh là đối tượng xem mắt của tôi sao. Rõ rang anh là... một hồn ma mà"
" Ai nói với em anh là hồn ma. Anh còn sống sờ sờ đây" Hắn cười nói
Cô nhướn mày hỏi : " Vậy tại sao lần trước anh có thể chạm vào Mạc Tưởng Vy, rõ rang chị ấy đã chết rồi cơ mà"
" À thì.....sau này anh sẽ nói cho cô dâu nghe được không" Hắn nói
Tô Mẫn Tranh nửa tin nửa ngờ, cô bước tới chỗ hắn . Cô dơ tay lên chạm vào cơ thể hắn, quả thực là có thể chạm vào nhưng người hắn lạnh quá, lạnh như một tảng băng vậy. Cô đưa tay lên ngực trái của hắn, cô muốn kiểm tra xem hắn có nhịp tim không. Vừa đặt lên cô liền rụt tay lại, trời ơi không thể tin được, hắn không có trái tim, cô không cảm nhận được nhịp tim của hắn. Hắn thấy cô như vậy liền cầm tay của lên đặt vào phía bên trái ngực mình.
" Anh quả thực không có tim, không có nhịp tim như những người bình thường. Nhưng ở đây, chỗ em đang chạm vào sẽ luôn đập khi nhìn thấy em, bên cạnh em" Hắn nói
Câu nói của hắn có chút rung động, cô không biết hắn là thứ gì nhưng câu nói của hắn vừa nãy làm cho cô có chút ấm lòng. Cô lấy tay còn lại của mình đặt trước ngực.
" Trái tim sẽ đập mạnh khi đứng trước người mình yêu" Tô Mẫn Tranh nói
Nghe cô nói vậy, hắn mỉm cười kéo cô gần lại, cúi xuống hôn lên trán cô. Tô Mẫn Tranh đỏ mặt, trời ơi cô vừa nhận ra mình vừa nói cái gì vậy, thật là vớ vẩn mà.
Hắn biết cô đang ngại liền cười nói : " Cô dâu ơi mặt em đỏ quá. Em đang ngại à"
" Mới không có" Tô Mẫn Tranh đỏ mặt hét lên.
Cô đẩy hắn ra rồi chạy đi. Hắn vẫn đứng ở đó mỉm cười nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top