#7
Mạc Tưởng Vy tuy đã chết nhưng cô vẫn còn nhớ mùi hương và trong lúc mê man cô vẫn mơ hồ nhìn được ngoại hình của hung thủ. Hắn cao khoảng một mét tám và dáng người dong dỏng cao và có một vết sẹo bên tay trái. Những điều Mạc Tưởng Vy nói Tô Mẫn Tranh đều ghi hết lại.
Ghi xong cô quay sang hỏi Mạc Tưởng Vy :" Chị, trước đây quan hệ với những ai"
Mạc Tưởng Vy đỏ mặt nói :" Duy nhất chỉ có thầy Khiêm. Chị yêu anh ấy và anh ấy cũng rất yêu chị"
" Chị có từng nghĩ thầy ấy là hung thủ không" Tô Mẫn nói
" Không thể nào. Bọn chị yêu nhau như vậy. Nhất định là không phải" Mạc Tưởng Vy nói lớn
" Em cũng mong là không phải vậy. Nhưng có một số thứ chị nên chấp nhận hiện tại" Tô Mẫn Tranh nói
" Haiz... Mọi chuyện đành nhờ em vậy" Mạc Tưởng Vy nói
Nói rồi Mạc Tưởng Vy biến mất trước mắt cô. Tô Mẫn Tranh thở dài, cô đứng dậy chỉnh lại y phục chỉnh tề rồi đi tìm phòng làm việc của Khiêm Dương. * Cốc ....cốc...* Tiếng gõ cửa vang lên
" Mời vào" Bên trọng vọng ra.
Tô Mẫn Tranh mở cửa đi vào, cô cúi người xuống chào :" Chào thầy, em là Tô Mẫn Tranh"
Hắn vừa thấy cô liền sáng mắt lên vội vàng mời cô vào trong ngồi. Hắn lấy cốc nước cho cô rồi ngồi xuống cạnh cô. Hắn bắt đầu vòng tay ôm lấy em của cô và sờ đùi của cô. Thấy vậy cô liền lùi lại đằng sau.
" Thầy...thầy Khiêm em muốn hỏi thầy cái này" Tô Mẫn Tranh nói.
Hắn cầm lấy tóc cô nghịch nghịch nói :" Hỏi đi. Tôi sẽ trả lời em."
" Thầy biết Mạc Tưởng Vy chứ" Tô Mẫn Tranh hỏi
Hắn đang nghịch tóc cô bỗng dừng lại, ngập ngừng trả lời :" Tất nhiên biết chứ. Cô bé trong khoa mình mà"
" Nghe nói hai người đang qua lại vơia nhau sao" Tô Mẫn Tranh hỏi tiếp
Hắn cười gượng :" Làm gì có. Ai nói với em là tôi có qua lại với con bé đó."
" Mạc Tưởng Vy nói." Tô Mẫn Tranh lạnh lùng trả lời
Mặt hắn bỗng tái mét lại, xanh xao có chút sợ hãi. Hắn cười gượng nói tiếp :" Em thân với cô bé đó"
" Không thân" Cô lạnh lùng trả lời tiếp
Hắn nghe cô nói vậy, liền thở phào nhẹ nhõm rồi nói tiếp :" Chắc là tin đồn nhảm thôi....."
" Thầy Khiêm....thầy đang nói dối. Tuy Mạc Tưởng Vy đã chết nhưng trước khi đó chị ấy nói với em. Chị ấy yêu thầy và mà thầy bây giờ lại nói không có gì, lúc cảnh sát kiểm tra cô ấy, chỗ não cũng có vết bầm tím do bị bạo hành. Chị ấy nói chị ấy chỉ quan hệ với một mình thầy. Với lại lúc thầy ngồi gần em, em đã ngửi thấy mùi hương của thầy, trên cánh tay trái của thầy có một vết sẹo do bị bỏng, đúng với chị ấy nói. Chị ấy có phải do thầy giết không. " Tô Mẫn Tranh dù hơi sợ nhưng vẫn trực tiếp nói hẳn ra.
Hắn ngồi im lặng một lúc rồi cười nấc :" Có vẻ em biết quá nhiều rồi nhỉ. Có nên tiễn em đi cùng chị ta không"
Hắn nói rồi không biết từ đâu lấy ra một cây dao rạch của phòng thí nghiệm. Hắn vừa cười vừa cầm dao tiến về phía cô.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top