#5
Cả ba người trở về phòng học, Tô Mẫn Tranh về vị trí của mình. Cô ngồi xuống vừa nhìn lên bảng thì thấy vong của Mạc Tưởng Vy đứng ngay cạnh chủ nhiệm. Cô ta nhìn cô nở một nụ cười, miệng rộng đến mang tai, mắt đỏ ngàu cười khúc khích. Tô Mẫn Tranh hất sách vở đi rồi đập bàn.
" Chị mau cút đi, đừng ám tôi nữa" Tô Mẫn Tranh nói
Tất cả mọi người đều nhìn Tô Mẫn Tranh bằng ánh mắt kì quái. Vong Mạc Tưởng Vy vẫn cứ cười, cô ta cười một lúc càng to hơn.
Tô Mẫn Tranh bịt tai lại, khóc nói : " Đừng cười nữa, cầu xin chị.....đừng cười nữa được không"
Thấy cô như vậy Cố Giai Di và Đường Ninh Tuyết đến gần cô, khẽ ôm lấy cô.
" Tranh Tranh à, cậu không sao chứ." Cố Giai Di hỏi
Tô Mẫn Tranh sợ hãi chỉ tay về phía chủ nhiệm, người run run nói : " Mạc Tưởng Vy....chị ta....đang đứng cạnh chủ nhiệm"
Cố Giai Di và mọi người đều hướng về phía chủ nhiệm, nhưng ngoài chủ nhiệm ra mọi người không thấy gì cả. Lúc này vong Mạc Tưởng Vy nở nụ cười man rợn, tóc của cô ta bắt đầu bao chùm lấy chủ nhiệm.
Tô Mẫn Tranh Thấy vậy liền hét lên : " Không được làm hại chủ nhiệm"
Vong Mạc Tưởng Vy giận giữ nhập vào thân vào chủ nhiệm, khiến chủ nhiệm mang đôi mắt đỏ ngàu và mái tóc bù xù của cô ta. Chủ nhiệm lao đến bóp lấy cổ của của Tô Mẫn Tranh, nhấc cô lên cao. Cô ho khan, giẫy giụa cầm lấy tay của chủ nhiệm. Mọi học viên trong lớp cố gắng gỡ chủ nhiệm ra khỏi Tô Mẫn Tranh, nhưng bà ta quay lại gào lên một cái, một thế lực gì đó làm mọi người bay xa, người đập vào bàn. Cộng thêm đôi mắt đỏ ngầu của bà ta khiến một số người không dám đến gần. Tất cả giáo viên trong trường liền chạy đến xem.
Tô Mẫn Tranh khó khăn nói : " Đừng....làm hại...mọi người....mọi người đều vô tội. Chị...cũng có nỗi oan ức của mình đúng không?"
Nghe vậy bà ta càng giận giữ hơn bóp chặt cổ của cô hơn, mặt mũi Tô Mẫn Tranh bắt đầu tím tái. Nước mắt của cô chảy dài xuống tay bà ta.
" Xin chị.....chị tha cho tôi....tôi nhất định sẽ giúp chị....tìm ra hung thủ....được không?" Tô Mẫn Tranh nói
Chủ nhiệm lúc này mới nhẹ thả lỏng cô ra. Cô lấy lại được hơi rồi nói tiếp : " Yên tâm tôi sẽ giúp chị, hãy mau ra khỏi cơ thể của chủ nhiệm đi"
Vong Mạc Tưởng Vy nghe vậy liền thoát ra khỏi thân thể của chủ nhiệm. Vong vừa ra, chủ nhiệm liền ngã ra sàn, Tô Mẫn Tranh cũng ngã theo. Mọi người đỡ hai người đó dậy, họ đưa chủ nhiệm đến bệnh viện, còn cô thì về phòng nghỉ. Cảnh sát thấy đây không phải là chuyện bình thường nên họ phối hợp với nhà trường để tìm hung thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top