#38
Ăn xong bát cháo cô thở dài một cái, thấy vậy Bạch Dực liền xoa đầu cô rồi khẽ dí đầu cô hôn lên trán. Tô Mẫn Tranh nở một nụ cười tươi, hai người mẹ của hai người cũng nhìn nhau rồi cười còn Cố Giai Di quay mặt đi chỗ khác khẽ cười.
Mẹ Bạch Dực bỗng quay sang bảo mẹ Tô Mẫn Tranh : “ Con bé sẽ ở nhà tôi được chứ bà thông gia?
“ Được chứ…được chứ” Mẹ Tô Mẫn Tranh vui vẻ trả lời luôn
Cô bám vào cánh tay của mẹ : “ Mẹ…con không muốn làm phiền họ”
“ Người một nhà thì phiền cái gì chứ” Bạch Dực nói
“ Đúng …đúng” Mẹ hắn cũng tán thành
Tô Mẫn Tranh đỏ mặt mỉm cười. Bây giờ cô vẫn phải ở viện để người ta kiểm tra. Đêm hôm nay Cố Giai Di muốn ở lại chơi với cô nên cô bảo hai người mẹ của cô về nghỉ ngơi. Bạch Dực có việc nên không thể ở lại lâu nên hắn cũng biến mất luôn. Cả tối Cố Giai Di nằm ở giường bên cạnh cô cùng cô trò chuyện với nhau, đến gần 12 giờ cả hai mới đầu ngủ.
1 giờ đêm Tô Mẫn Tranh tỉnh giấc vì có tiếng động kì lạ, lúc này mọi người đã ngủ hết, ở đây yên tĩnh đến rợn người, cô cũng không biết tiếng động đó ở đâu phát ra. Ánh đèn trong phòng bệnh bỗng lập lòe sáng, thấy vậy cô liền với tay bật công tắc điện, điện sáng nhưng rất yếu. Ánh đèn mờ ảo càng làm tăng phần âm u của phòng bệnh. Một lúc sau không nghe thấy gì nữa Tô Mẫn Tranh định tắt đèn đi ngủ tiếp thì ngoài cửa phát ra tiếng * Cộc…cộc…cộc….*
Ngoài kia như có ai đó đang gõ vào cửa, lúc này cũng hơi run nhưng cô nhủ thầm, chắc bác sĩ đang gõ cửa xin vào xem bệnh nhân ngủ chưa. Nhưng chờ một lúc lâu cũng không thấy ai vào, Cô vẫn liếc nhìn…Cánh cửa vẫn đóng kín, chẳng hề hé ra, chỉ có những tiếng …cộc …cộc… là đều đặn phát ra mà thôi…sởn hết da gà. Tô Mẫn Tranh tắt đèn đi rồi chùm chăn ngủ tiếp, nhưng cô bị quá giấc rồi nên không ngủ được nữa nên đành nằm im nhìn trần nhà. Một lúc sau lại thêm tiếng cười khúc khích của trẻ con.
“ Chị ơi, chị chưa ngủ ạ?” Tiếng đứa bé vẫn vang lên
Tô Mẫn Tranh giật mình, sao giờ này vẫn còn đứa trẻ thức với cả sao nó biết cô thức.
“ Chị ơi, sao chị chưa ngủ?” Câu hỏi của đứa bé lại vang lên
Cô vẫn tiếp tục im lặng.
“ Chị ơi, em bị người ta giết rồi” Tiếng khóc của đứa bé lẫn tiếng vang nhè nhẹ khiến cô lạnh sống lưng.
Cô vẫn không giám trả lời.
“ Chị ơi, sao chị…..KHÔNG TRẢ LỜI EM HẢ??? EM BIẾT CHỊ VẪN ĐANG THỨC MÀ” Nó hét lên rồi đập cửa uỳnh uỳnh.
Cô bị nó làm cho giật mình, cô quay sang gọi nhỏ Cố Giai Di nhưng cậu ấy ngủ say quá nên không gọi nữa. Đứa bé ngoài kia vẫn đập cửa uỳnh uỳnh, tiếng cào cửa khóc lóc trong đêm khuya nghe rất rõ. Cô đã đang đau đầu rồi, tiếng thét tiếng khóc của đứa bé càng làm cô đau đầu hơn. Cô bịt tai lại, nằm im đến tận lúc 3 giờ sáng đứa bé mới ngừng không kêu không đập cửa nữa. Quá mệt mỏi, Tô Mẫn Tranh liền thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top