#34
Tô Mẫn Tranh bị nó nhìn khiến cho cô quên hẳn cái đau trên má. Trong lòng cô có chút sợ nhưng vẫn tiếp tục bước tiếp đến chỗ cô gái kia. Gió càng ngày càng mạnh, những chiếc lá cứ bay thẳng vào người Tô Mẫn Tranh khiến cô đi lại rất khó khăn. Cô gái kia bỗng nhiên chạy nhanh về phía Tô Mẫn Tranh, cô ta vừa cười vừa cười chạy. Chưa kịp đến nơi đã bị Bạch Dực xông ra, hắn nhanh chóng lướt qua cô gái bị năm vong hồn nhập kia dùng quạt cắt đứt đầu cô ta. Thân xác cô ta bỗng nhiên đứng lại rồi khụy xuống, chiếc đầu bỗng nhiên rơi xuống lăn về phía của Tô MẫnTranh. Cô giật mình liền lùi lại vài bước. Cái đầu vẫn động đậy nó lăn tiếp về phía cô, lúc này cái đầu hiện lên một khuôn mặt của một cô gái đang khóc.
“ Xin cô, hãy giúp tôi đuổi năm con quỷ kia đi. Xin cô” Cái đầu vừa khóc vừa nói
Tô Mẫn Tranh run người trả lời : “ Cô..cô tên gì. Tại sao cô lại liên quan tới vụ án giết Mẫn Mẫn”
“ Tôi là Kỳ Nguyên, con gái Kỳ gia. Tại tôi ghen tỵ với Mẫn Mẫn nên mới hãm cho người hãm hại cô ta, không ngờ những người hại cô ta lại chết một cách thê thảm. Bọn họ hận tôi, cướp đi thân xác của tôi, muốn tôi đi giết người. Tôi biết tội của tôi có chết đi cũng rửa sạch nhưng xin cô hãy đuổi năm vong hồn kia rồi hãy đem thân xác tôi an táng ở sông Hoàng Hà. Ba mẹ tôi nhất định sẽ đến. Cảm ơn cô trước.” Cái đầu nói một tràng dài.
“ Nhưng…tôi không có năng lực giúp cô” Tô Mẫn Tranh nói
“ Chẳng phải cô đang ở bên cạch một Quỷ Vương hay sao? Tại sao không nhờ hắn giúp” Cái đầu hỏi
“ Anh ấy sẽ không lo chuyện bao đồng” Tô Mẫn Tranh trả lời
Nói rồi cô nhìn sang chỗ Bạch Dực thấy hắn đang cầm cái xác đi về phía cô. Hắn đặt bịch cái thân xác xuống. Chiếc xác vẫn bị khí đen bao vây, có lẽ linh hồn của năm người kia vẫn còn trú ngụ trong chiếc xác đó. Thấy vậy Tô Mẫn Tranh liền đến gần Bạch Dực.
“ Anh…” Cô định nói thì lại bị hắn chặn lại bằng ngón tay trỏ của hắn
“Anh biết em định nói gì. Em muốn anh giúp cô ta chứ gì? ” Hắn nói
Tô Mẫn Tranh gật đầu, cô nhìn chằm chằm vào mắt hắn rồi chớp chớp. Thấy được sự đáng yêu của cô hắn liền gật đầu. Tô Mẫn Tranh thấy vậy vui lắm, cô thơm lên má hắn một cái nhưng lại lỡ chạm vào vết đau trên má nên Tô Mẫn Tranh khé nhíu mắt lại. Bạch Dực dùng năng lực của mình biến vết thương của cô lành lại, những vết máu trên mặt cô hắn biến thành những con bướm rồi để chúng bay lên trời. Tô Mẫn Tranh hướng mắt nhìn theo những con bướm đó rồi chúng biến mất vào không trung.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top