#31


Vừa vào đến cổng kí túc xá thì Tô Mẫn Tranh nhìn thấy Vân Lam đang cầm sách đứng dựa vào tường rồi nháy máy gọi, chuông điện thoại cô reo lên thấy vậy cô liền đi đến. Chưa kịp đến nơi thì Bạch Dực xuất hiện đứng chắn cô lại, lúc này hắn đang trong trạng chỉ mình cô nhìn thấy. Thấy có người chặn, cô ngước lên nhìn.

“ Này, làm gì vậy” Tô Mẫn Tranh hỏi

Bạch Dực cười : “ Em nghĩ xem anh làm gì?”

“ Người ta có vẻ đang chờ em, tránh ra cho em đi” Cô nói rồi bước sang một đi thẳng

Trong nháy mắt hắn lại xuất hiện trước mặt cô rồi cười. Cô bước sang một bên, hắn cũng bước theo, cô lùi xuống hắn tiến lên.

Tô Mẫn Tranh gắt lên : “ Anh ấy đang chờ em, tránh ra đi”

“ Không tránh” Hắn cứng đầu vẫn đứng đó

Tô Mẫn Tranh gạt hắn sang một bên rồi nhanh chóng tiến tới chỗ Vân Lam, hai người bạn của cô đi đằng sau loay hoay mãi mới lên được bậc thềm cửa kí túc xá, thở hộc hộc vì phải xách cái balo to. Bạch Dực thấy mình bị bỏ qua liền đi đến chỗ Vân Lam đứng cạnh anh ta.

Tô Mẫn Tranh thấy nhưng cô không thèm để ý liền đi đến, cô hơi nghiêng người : “ Vân Lam”

Vân Lam quay mặt lại : “ Tranh Tranh à, anh đang tìm em”

“ Anh tìm em có chuyện gì không?” Cô hỏi

“ À… anh định đưa em cuốn sách này. Đây là cuốn tiểu thuyết “Âm hôn : Cô dâu của quỷ vương” vừa ra mắt. Nghe nói em thích đọc những cuốn tâm linh như này nên anh mua cho em” Nói rồi hắn giơ ra trước mặt cô.

Tô Mẫn Tranh vốn rất thích những thứ tâm linh nên cô định cầm lấy thì bỗng dưng Bạch Dực đẩy quyển sách rơi xuống đất. Tô Mẫn Tranh và Vân Lam hướng mắt về phía cuốn sách, Vân Lam định nhặt lên thì Bạch Dực dùng chân đá quyển sách ra xa một chút. Tô Mẫn Tranh thấy vậy liền bắt đầu khó chịu.

“ Sao quyển sách này…..” Vân Lam nói

Hắn vẫn tiếp tục định lấy, Bạch Dực lại đá quyển sách lần nữa. Tô Mẫn Tranh thấy vậy liền kêu lên : “ Anh có thôi ngay đi không hả?”

“ Hả? Anh làm gì???!!!” Vân Lam quay đầu lại hỏi.

“ A…em không nói anh” Tô Mẫn Tranh xoa xoa đầu cười

Cô tiến lại chỗ quyển sách, đẩy Bạch Dực sang một bên lần nữa. Cô cúi xuống nhặt quyển sách lên rồi khẽ phủi nó đi.

“ Cảm ơn anh nhé. Em sẽ giữ cẩn thận.” Tô Mẫn Tranh mỉm cười nói

Vân Lam xoa đầu cô : “ Em vui là được rồi. Thôi anh về đây”

Bạch Dực miệng lẩm bẩm ‘ Về luôn đi, đừng quay lại’, tuy hắn nói nhỏ nhưng Tô Mẫn Tranh vẫn nghe thấy. Hai người bạn của cô lúc này mới kéo túi chạy đến. Họ thấy Vân Lam liền mỉm cười cúi chào. Vân Lam vẫy tay tạm biệt ba người bọn họ rồi đi mất, hắn đi đã xa lúc này Tô Mẫn Tranh mới quay sang trừng mắt nhìn Bạch Dực nhưng anh đã biến mất từ lúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dilinh#ngon