#30


Bỗng mắt Tô Mẫn Tranh dần dần mờ đi, tự dưng lại bị cái gì đó đập vào người khiến cô mở mắt nữa, lần này cô mở mắt thì thấy mình đã trở lại chuyến xe đi về trường. Trở lại thực tại, Tô Mẫn Tranh nhanh chóng ngó sang Cố Giai Di, cô ấy cũng đã tỉnh dậy. Cố Giai Di bước xuống chỗ cô ngồi rồi mỉm cười nhìn cô.

“ Di Di à, cậu giải thích tại sau cậu lại là cháu gái của Mạnh Bà đi” Tô Mẫn Tranh nói

Cố Giai Di cười : “ Mình là bán yêu. Nửa người nửa ma. Năm đó, có một hồn sống chàng trai trẻ lạc dưới âm ti, nào ngờ Mạnh Bà ưng ý. Bọn họ dùng bút đỏ gạch tên trong quyển âm, kết thành phu thê sống tại hoàng tuyền. Ít lâu sau thì bọn họ hạ sinh một đứa bé gái, chính là mẹ mình. Cũng giống bà ngoại, mẹ mình cũng gặp được một hồn sống. Hai người bọn họ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, mẹ của mình trao lần đầu cho ông ta nhưng đáng tiếc rằng ông ta không ở lại hoàng tuyền kết phu thê mà lại rời đi, trở lại nhân gian. Ông ta đi một thời gian thì mẹ mình mang bầu, chính vì không gạch tên trong quyển âm nên khi mình được sinh ra mang hai dòng máu nửa người nửa ma”

“ Không ngờ lại có những chuyện thú vị như này” Tô Mẫn Tranh cười

“ Những kí ức của cậu về mình mơ hồ lắm, bởi vì mình không hẳn là người. Cậu có muốn xem lại không?” Cố Giai Di hỏi

Tô Mẫn Tranh không nói chỉ gật đầu. Cố Giai Di đưa ngón tay của mình lên trán Tô Mẫn Tranh, tự nhiên những kí ức của cô và Cố Giai Di hiện lên. Đúng là những kí ức này rất mờ ảo, rõ ràng mọi chuyện cô đều cùng Cố Giai Di làm nhưng khi xem lại tất cả chỉ có mình cô, từ việc lần đầu gặp Cố Giai Di ở thư viện, bắt gặp rồi nói chuyện giờ nhìn lại cô toàn nói chuyện một mình, bỗng Tô Mẫn Tranh rủn người. Thấy vậy Cố Giai Di liền bỏ tay ra khỏi trán Tô Mẫn Tranh.

“ Cậu thấy thế nào” Cố Giai Di hỏi

“ Trong kí ức…cậu biến mất hoàn toàn. Nó như một đoạn băng vậy” Tô Mẫn Tranh trả lời

“ Tất nhiên rồi. Kì diệu nhỉ” Cố Giai Di cười

Tô Mẫn Tranh nhìn cô rồi cười theo. Chả mấy chốc chiếc xe đã dừng lại trước cổng trường của bọn cô. Tất cả mọi đều xuống xe lấy đồ đạc và đi về phía kí túc xá của mình. Tô Mẫn Tranh cùng hai người bạn xuống, vừa xuống đến nơi thì có một bạn gái đi rất nhanh rồi va vào cô khiền cô suýt ngã.

Đường Ninh Tuyết thấy vậy liền hét “ Này, không có mắt à”

Cô ta quay lại trừng mắt nhìn ba người bọn họ rồi tiếp tục đi vào. Đường Ninh Tuyết đứng ở đó chửi thầm. Tô Mẫn Tranh cười vỗ vai Đường Ninh Tuyết rồi khoác vai cô, cả ba người cùng đi vào kí túc xá.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dilinh#ngon