#28
Trên đường trở về Tô Mẫn Tranh cắm tai nghe vào điện thoại rồi nghe nhạc, cô tính ngủ trên xe một giấc thật ngon. Tiếng nhạc du dương làm cho cô chìm vào giấc ngủ, vừa ngủ được một tí thì Tô Mẫn Tranh bị đánh thức bởi một tiếng động. Cô mở mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên giật mình mà ngồi dậy. Tô Mẫn Tranh thấy trên xe không có ai cả, cô bắt đầu lo lắng.
“ Di Di, Tiểu Tuyết ơi….mọi người ơi” Tô Mẫn Tranh gọi
Cô đứng dậy đi về phía chỗ tài xế, vừa lên đến trên cô liền bịt miệng lại. Bác tài xế biến mất trong khi chiếc xe vẫn cứ đang chạy trên con đường. Mặt Tô Mẫn Tranh tái mét, tất cả mọi người đều biến bây giờ chỉ còn mình cô trên chiếc xe này, cô phải làm sao đây. Chiếc xe vẫn cứ chạy đều đều cứ như có người vẫn lái vậy, bỗng nhiên nó dừng lại và cánh cửa xe bắt đầu mở ra. Một đám người đi vào, trong đám người đó có ba trai và ba gái. Tô Mẫn Tranh nhận ra một trong ba cô gái kia chính là Mẫn Mẫn, dường như bọn họ không nhìn thấy cô mà cứ đi thẳng xuống phía cuối ngồi. Bỗng có một bàn tay chạm vào vai Tô Mẫn Tranh, cô run người quay lại. Thì ra là người chạm vào vai cô là Bạch Dực. Thấy hắn cô liền ôm chầm lấy.
“ Dực, em sợ” Tô Mẫn Tranh làm nũng
“ Đừng sợ, không phải em muốn biết đang có gì diễn ra trong trường sao. Cố gắng xem bọn họ làm gì đi” Bạch Dực cười
Hắn kéo cô ngồi xuống một chỗ rồi lắng nghe sáu người kia nói chuyện. Một thằng con trai trong nhóm đó sờ soạng Mẫn Mẫn khiến cô ta khó chịu. Bốn người còn lại cứ động chạm vào quần áo của Mẫn Mẫn rồi cười cợt nhả.
“ Ê phò, mày lên giường với bao nhiêu người đàn ông rồi” Một cô gái hỏi
“ Mị Quân, đừng nói vậy chứ. Làm cậu ta sợ đấy” Một cô gái khác nói
Hồ Mị Quân cười ha hả : “ Quen với cái giường của đàn ông rồi thì sợ gì chứ. Nó là phò mà haha”
“ Các cậu đừng quá đáng” Mẫn Mẫn nhỏ giọng
Bỗng một trong ba người con trai kia ngồi gần lại Mẫn Mẫn : “ Cục cưng có muốn tới nhà anh không”
“ Không. Bọn mày mau cút đi đừng làm phiền tao” Mẫn Mẫn giận dữ lên tiếng
Bọn chúng cười rồi khi chiếc xe đến gần một cái khách sạn một trong số đó đánh vào gáy của Mẫn Mẫn làm cho cô ngất đi. Tô Mẫn Tranh ngồi ở đó cô không hiểu tại sao Mẫn Mẫn ghét bọn họ như vậy lại lên xe cùng năm người đó, cô tiếp tục ngồi quan sát. Bỗng nhiên Tô Mẫn Tranh thấy năm người kia đứng dậy, bọn họ dìu Mẫn Mẫn đi xuống xe. Thấy vậy cô cùng Bạch Dực đi theo, vừa xuống dưới xe thì thấy bọn họ mang Mẫn Mẫn vào khách sạn. Rốt cuộc thì bọn họ mang cô ta tới đó làm gì? Cô cũng bước vào xem, đúng lúc đó Tô Mẫn Tranh cũng thấy Cố Giai Di bước vào.
Tô Mẫn Tranh liền lên tiếng : “ Di Di…”
“ Tranh Tranh” Cố Giai Di quay lại
“ Tại sao cậu lại ở đây?” Tô Mẫn Tranh hỏi
“ Đây là hồi ức của Mẫn Mẫn. Tại sao cậu lại tới đây được”
“ Là Bạch Dực đưa mình tới đây? Cậu cũng vào được hồi ức, chả nhẽ cậu cũng không phải người thường….” Tô Mẫn Tranh nghi
Cố Giai Di nắm lấy tay cô nói : “ Thật ra mình là… cháu gái của Mạnh Bà”
Nghe vậy Tô Mẫn Tranh liền tròn mắt nhìn, thật không ngờ cô bạn của mình lại là người dưới âm tào địa phủ. Cố Giai Di muốn giải thích với cô sau, còn bây giờ sẽ lên căn phòng mà năm người kia đặt đem Mẫn Mẫn lên đó. Ba người lên đúng phòng khách sạn mà năm người kia đặt. Vừa vào trong phòng Tô Mẫn Tranh đã thấy Mẫn Mẫn đang bị bọn họ giựt tóc rồi bắt ép uống cốc nước. Uống xong cơ thể Mẫn Mẫn bắt đầu trở nên kì là, người cô trở nên nóng ran thật không ngờ bọn họ lại hạ dược Mẫn Mẫn khiến cô mơ hồ cởi quần áo trên giường. Một người con trai trong số bọn họ - Tề Phong bước tới giúp Mẫn Mẫn cởi hết đồ. Lúc này Mẫn Mẫn khỏa thân trước mặt bọn họ, cô cự quậy khó chịu trên giường. Một đứa con trai khác - Mộ Nam Thiên bỗng hóa cầm thú cởi hết quần áo ra leo lên giường rồi bắt đầu làm tình cùng với Mẫn Mẫn. Khung cảnh trước mắt làm Tô Mẫn Tranh đỏ mặt, cô quay người tựa đầu vào ngực Bạch Dực.
Hắn ôm lấy vai cô rồi cười : “ Sao thế? Em ngại à?”
Cô không nói gì chỉ gật gật đầu. Cố Giai Di đứng bên cạnh khẽ nhướn mày mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top