#10

Không thèm quan tâm hắn nữa, cô quay lại nói chuyện với mẹ.

" Mẹ, con lớn rồi. Tình yêu và hôn nhân cứ mặc con đi" Tô Mẫn Tranh nói.

" Không được. Cha mẹ đặt đâu con phải ngồi đấy" Mẹ Tô Mẫn Tranh nói

" Mẹ.."

Chưa kịp nói hết câu mẹ cô đã tắt máy. Tô Mẫn Tranh ngồi xổm xuống, thở dài. Hắn thấy cô như vậy cũng ngồi theo cô.

" Cô dâu ơi, em đừng buồn. Em sẽ gả cho anh mà, không phải sao" Hắn nói

Cô nhìn hắn :" Mẹ tôi bắt tôi gả cho con người chứ không phải là anh. Nhưng tôi còn chưa gặp hắn bao giờ làm sao mà gả được chứ"

" Người con trai mà mẹ cô dâu muốn là anh mà" Hắn tự tin nói

" Anh chắc chứ" Tô Mẫn Tranh hỏi

" Không tin em cứ thử đến nhà anh" Hắn cười

Bỗng nhiên ở đâu có tiếng bước chân đến.

" Tranh Tranh ơi, là cậu đúng không" Tiếng nói vọng lên.

Tô Mẫn Tranh giật mình quay lại, cô lập tức đứng dậy.

" Di Di,  Tiểu Tuyết" Tô Mẫn Tranh nói.

" Cậu làm gì ở đây vậy Tranh Tranh" Cố Giai Di hỏi

Tô Mẫn Tranh ngó nhìn xung quanh xem hắn đi chưa. Chả thấy hắn đâu cả cô nghĩ hắn đi rồi, cô không thể để hai đứa bạn thân cô biết chuyện này.

" Mình đang đi dạo quanh đây thôi. Hơi đau chân nên vừa ngồi xuống nghỉ chút. Còn hai cậu, hai cậu làm gì ở đây" Tô Mẫn Tranh nói

" À...thì bọn mình vừa biết chuyện thầy Khiêm bị bắt nên đi tìm cậu này. Đúng rồi. Mình với Tiểu Tuyết đi mua chút đồ. Cầu về trước nha" Cố Gai Di nói.

Thế rồi hai người bọn họ tạm biệt cô. Tô Mẫn Tranh một mình về kí túc xá. Vừa bước lên cầu thang, bỗng nhiên một luồng gió tanh thổi vào người cô. Mùi tanh có chút hôi thối xộc thẳng vào mũi cô đến mức cô nghẹt thở. Trên bức tường bỗng lên một hình thù màu đen, dần dần nó hiện lên một khuôn mặt người. Tô Mẫn Tranh sợ quá, cô nhanh chóng chạy lên phòng đóng cửa lại.

Cửa phòng của cô bỗng nhiên có ai đó đập rất mạnh.*Cộp .....cộp.....cộp....*Cô tiến lại gần ngó nhìn qua lỗ thông ra ngoài. Vừa ngó vào cô liền ngã thụp xuống đất. Cả người Tô Mẫn Tranh run rẩy. Bên ngoài là một hồn mà vô cùng kinh tởm. Mắt nó đỏ ngầu và chân tay bị thối rữa, những con giòi còn ngoáy ngoáy trong mắt và và mũi.

Tô Mẫn Tranh thấy vậy liền nôn thốc nôn tháo. Một lúc sau cô thấy cửa không đập nữa, liền đứng dậy ngó qua ống kính thì không thấy hồn ma đó đâu nữa

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dilinh#ngon