Cổ đại! Ta đến đây chương 2

    Ta khẽ cựa mình khi thấy xung quanh là lạ. Chiếc giường của ta đâu? Sao dưới lưng lại là cảm giác cứng cứng, lành lạnh, khác hẳn cái giường chăn đệm đầy đủ ta vẫn dùng. Cùng lúc, ta nghe thấy tiếng người lạ bên tai:

   -Lão Lâm! Ông xem,hình như tiểu cô nương này tỉnh rồi!

   Lão Lâm? Ta đâu quen ai mang họ Lâm? Người lớn thì càng không. Vậy mấy người này là ai? Sao ta lại ở đây?

  Rồi ta sực nhớ tới chuyện ngày hôm trước. Nhớ đến Kì Phong, nhớ đến cái máy thời gian quái đản, nhớ cả vụ nổ mà đáng lẽ đã giết chết ta, như điều mà bọn họ mong đợi. Ngay lập tức, ta cố mở đôi mắt còn nặng trĩu của mình, cầu mong mọi chuyện sẽ như 1 giấc mơ, ta vẫn đang ở nhà, Kì Phong vẫn đang nấu cơm cho ta, cái mày thời gian chỉ là sản phẩm ta tạo ra trong giấc ngủ. Nhưng... Ôi! Ta ghét từ "nhưng"!...cảnh vật xung quanh hoàn toàn xa lạ, trước mắt ta là hai gười phụ nữ, có lẽ là mẹ con, đang ngồi trò chuyện cùng với đại phu, còn có 1 vị thúc thúc lớn tuổi.

   -Đại phu! Lão Lâm! Hai người mau lại đây! Cô ấy tỉnh lại rồi kìa!

   -Xin lỗi! Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?

   Nghe có vẻ là ta bị thương thì phải. Nhưng sao ta không thấy đau? Liệu không thấy đau thì có phải là mơ không? Liệu có phải là ta đang mơ hay không?

   -Tiểu cô nương à! Ta 10 ngày trước có vào rừng tìm nấm, gặp cô bất tỉnh gần suối, lại thấy y phục bị hỏng, liền đưa cô về. Cô đã như  thế này suốt 10 này nay rồi. Thôi cô nên nghỉ ngơi đi.

   10....10 ngày? Ta đã ngất suốt 10 ngày qua? Thảo nào không thấy mình mẩy ê ẩm. Nhưng (lại là từ "nhưng") vậy thì đây là sự thực? Ta thực sự xuyên không trở về cổ đại thật sao? Thấy bọn họ định ra khỏi phòng, ta liền khéo tay vị thẩm đó mà hỏi:

   -Đại thẩm à! Xin cho hỏi đây là đâu?

   -Cô nương à! Đây là phủ Nhậm Nương của kinh thành Thanh Oan đại quốc, năm Minh Trị thứ 3. Chúng tôi là người của Lâm gia trang.

   Nhậm Nương phủ của Kinh thành Thanh Oai? Thanh Oai đại quốc ta đã nghe qua, không ngờ ta xuyên qua 700 năm lại nhanh đến vậy...

------ 3 tháng sau-------

   -Lâm đại thẩm! Con về rồi!

   Ta vừa đến đầu ngõ đã hét ầm lên. Thanh Chỉ-con gái Lâm gia- ngó đầu ra ngoài, cười cười với ta:

   -Hiểu Thiên à! Muội đừng lớn tiếng như  vậy chứ? Tiểu nữ tử như vậy sau này chỉ e khó lấy được tấm chồng tốt thôi. Mau vào đi! Cơm sắp nguội rồi.

   Lâm gia trang là 1 trang lớn ở phủ Nhậm nương này. Cả trang có đến gần 1800 người, sống chủ yếu là làm buôn bán. Ta sống ở đây, được dạy một chút y thuật, ngày lên núi tìm thuốc về cho y quán của Lâm đại thúc. Cuộc sống tuy còn nhiều điều lạ lẫm, song không phải là không dễ chịu. Lâm gia thật là tốt, mới chỉ nói ta không còn nhà để về, liền mời ta ở lại, còn xem ta như người trong nhà, không hề khách sao.

   -Thanh Chỉ tỉ! Mai là sinh nhật muội,muội muốn ăn canh nấm của đại thẩm!

   Mà họ đã coi ta như người nhà, thì ta cũng coi họ như cha mẹ chị gái của ta. Thanh Chỉ tính tình hiền lành lương thiện, mai mối cũng không hề ít. Thanh Chỉ nghe ta nói vậy, liền cười cười, xoa đầu ta mà hứa:

   -Được rồi. Mai Thanh Chỉ tỉ đi hái nấm cho muội nha. Muội muốn ăn nấm nào?

   -Thanh Chỉ chiều Hiểu Thiên quá ta! Ai da! Thật là dễ thương mà!

   Cao Tần bên hàng xóm thấy ta nhõng nhẽo liền xen vào. Hắn ta cũng là 1 con người hào sảnh, nghe đâu từng đưa lễ vật sang bên này, có điều Thanh Chỉ lấy cớ còn nhỏ tuổi mà khước từ. Vậy mà gần đây, hai người bọn họ...Ừm....Thật là có chút ám muội nha.

   -Cao Tần ca ca! Mai huynh phải đến ăn sinh nhật của muội nha. Huynh nhất định phải mang quà đến, nếu không muội sẽ không khách khí mà mang Thanh Chỉ tỉ gả cho tên đồ tể đầu phố đó.

   Đó! Ta nói đâu có sai! Vừa nhắc đến mai mối của Thanh Chỉ, hai người bọn họ không hẹn mà kẻ ửng má, kẽ gãi đầu. Ha ha! Sao có thể qua mắt Hiểu Thiên này chứ? Ta được gọi là quỷ cũng vì vậy đó. Đợi nửa buổi hai kẻ đó mới thôi e thẹn, mở miệng đánh trống lảng sang chuyện khác:

   -Thanh Chỉ, Hiểu Thiên! Mấy hôm nữa king thành có hội hoa đăng, hai muội có đi xem không?

   Lại còn hẹn hò nữa chứ. Thanh chỉ tốt với ta như vậy, Cao Tần cũng tốt như vậy, hai người họ thật xứng đôi. Nếu không giúp bọn họ thành đôi thì ta đây thật không tốt mà.

   -Được! Nhất điịnh Hiểu Thiên này sẽ mang Thanh Chỉ tỉ tỉ tới cho huynh!

   Thanh Chỉ đứng im lặng từ nãy tới giờ nghe ta trêu ghẹo, mãi mới nói:

   -A! Hiểu Thiên đừng chọc tỉ nữa mà! Muội còn nói tỉ như vậy, tỉ sẽ nói cha mẹ gả muội đi đó.

   Lại nói, ta sống trong nhà Lâm đại thúc rất tốt, người trong Lâm gia trang cũng tốt, chỉ đợi ta hòa nhập được với mọi người là liền mang lễ vật sang dạm hỏi. Ta dĩ nhiên là không đồng ý rồi. Ta hãy còn nhỏ, còn chưa tròn 18 tuổi mà. Cũng còn vì chuyện ta xuyên không về nơi này. Nhã Kì Phong... Ta hận hắn. Hận đến cuối đời. Nhưng 17 năm chung sống, ta.....Ta chưa quên được hắn...

   -------Trong hoàng cung------

   Thái giám thân cận của hoàng thượng tiến vào Cẩm Long điện, khe khẽ lay thân ảnh đang nằm im lìm trên long sàng:

   -Hoàng thượng! Hoàng thượng! Thái hậu có chỉ!

   -Chuyện gì?

   Kẻ nằm trên giường không thèm trở mình, chỉ đáp lại bằng giọng lạnh lùng. Tiểu Đào tử từ nhỏ lớn lên cùng thiên tử, đến tâm tính hắn ra sao hắn cũng rõ. Kẻ đang nằm trên long sàng kia, bản tính nhõng nhẽo hay ghen tị trẻ con, vậy mà từ ngày lên làm hoàng thượng trở nên lạnh lùng, hậu cung cũng vì hắn mà nhạt nhẽo vô vị. Hắn....cõ lẽ nào bị......bất lực không? Hay hắn theo Phật tổ phương tây?

   -Thái hậu có chỉ dụ mời hoàng thượng đến Vọng Lâu các thưởng hoa đăng với các đại thần, nhân tiện....ừm....bàn chuyện hôn sự của người.

   -Báo với Thái hậu ta muốn xuất cung, không thể đến dự tiệc cùng người. Còn ngươi, mau chuẩn bị thường phục và ngân lượng theo ta xuất cung.

   -Hoàng...Hoàng Thượng! Xin người đừng làm vậy. Người hãy vì cái đầu của tiểu nhân mà đến đó đi! Tiểu Đào tử này cầu xin người!...

   -Này tiểu Đào tử! Thái hậu có thể chặt đầu ngươi xuống, thì ta cũng có thể làm như vậy. Ngươi muốn trái ý ta?

   Đào công công thực sự muốn khóc mà không dám. Trái lời ai cũng chết cả. Trời... thực sự không thương tên tiểu nô tài này mà!

   Ba chân bốn cẳng chạy đi báo với Thụy Hoa bên Cẩm Phụng cung , tiểu Đào tử liền về thu dọn để cùng thiên tử xuất cung. Đêm nay là hội hoa đăng, nhất định sẽ rất đông đúc, bảo vệ hoàng thượng vẫn là nhiệm vụ hàng đầu. Hắn, tuy là tiểu nô tài, song không phải vô dụng. Ít người biết hắn được Tiên hoàng nuôi dạy như 1 sát thủ để bảo vệ hoàng thượng. Đêm nay, thực sự vất vả mà.

   ----Lâm gia trang----

   -Hiểu Thiên! Muội đâu rồi? Mau ra đi! Cao Tần ca đang chờ ta kìa!

   Mặc ta đang chuẩn bị y phục sao cho...dễ chen lấn nhất, Thanh Chỉ vẫn thúc dục ta. Đi cùng Cao Tần có khác, trông tỉ ấy thật đẹp, không biết đã mất bao lâu để trang điểm cho đêm nay. Nhất định sau này hai người bọn họ sẽ là 1 cặp đôi làm người ta ghen tị.

   Lát sau, để hai người bọn họ không bị ta làm kì đà cản mũi, Hiểu Thiên này nhanh chóng lủi ra 1 góc, không hề ngại ngùng nói với Cao Tần:

   -Cao Tần ca! Huynh nhớ đưa tỉ tỉ của ta về sớm. Ta muốn đi ra ngoài 1 lát, hai người không cẩn chờ ta cùng về.

   Nói xong, không chờ xem hai người bọn họ thẹn thùng, ta nhanh chân chạy mất. Hòa vào dòng người đi ngắm hoa đăng, ta cố chen lên phía gần sông để xem cảnh. Thật đẹp a! Dòng sông bình thường ta vẫn đi qua để lên núi tìm thảo dược, nay tràn ngập ánh nến sáng lấp lánh trong đèn hoa sen. Gió nhè nhẹ lành nến chập chờn kiến lòng người lay động theo ánh sáng.

   -Cho hỏi cô nương Vân Hạ đang ở đâu? Có Đại Hùng công tử muốn kết duyên với nàng.

   Thốt nhiên có tiếng người vọng lại phía gần sông. Ta hiếu kì ngó ra xem, chỉ thấy có 1 đôi nam nữ e thẹn đứng trong tiếng chúc phúc, tiếng trêu chọc của mọi người gần đó. Thì ra...hoa đăng hội này là lúc người ta bày tỏ với nhau.  Những nam tử thích cô nương nào thì liền ghi tên cô nương ấy lên đèn, thả xuống dòng sông. Người ta vớt đèn liền đọc to từ người thả, người nhận,cả lời cầu hôn ngọt ngào làm không ít người rộ lên thích thú.

   -Cô nương! Cô có muốn mua đèn hoa đăng không?

   Tiếng người gọi sau làm ta giật mình ngoành lại. Một ông chủ của sạp hàng gần đó mỉm cười nhìn ta, có lẽ là người vừa hỏi. Ta lắc đầu, ra hiệu không cẩn.

   -Nếu cô không muốn cầu tình duyên thì cũng có thể cầu bình an cho gia đình mà. Đèn hoa đăng vốn dĩ để mang điều ước con người đến với các đấng cao linh, nay cô đến xem hội mà không thả đèn thì thật đáng tiếc.

    Ta thấy cũng đúng, liền vào hàng mua 1ái hoa đăng hình bông sen trắng, trong đó có 1 ngọn nến nhỏ chưa thắp. Mượn thêm cây bút của ông chủ, ta ngồi tỉ mẩn viết từng chữ. Không phải lời cầu tình duyên, cũng không phải lời cầu sức khỏe. Ta viết về những chuyện đã qua của ta, rồi thả đèn để nó trôi đi, hy vọng sẽ quên đi những chuyện không vui...

   -Tiểu cô nương! Ta không lấy tiền của cô đâu! Từ lúc cô vào, hàng ta bán rất chạy, nên coi như hoa đăng này ta tặng cô cảm ơn.

   Vị bá bá bán hoa đăng nhất quyết không lấy tiền của ta, ta đành mang hoa đăng đi về phía bờ suối ở rừng trúc gần Lâm gia trang. Rút ống lửa mang theo bên mình, ta thổi thổi vài cái rồi châm nến trong đèn, thả xuống suối. Nơi này chỉ có mình ta thả hoa đăng, nên ánh nến leo lét cháy, rồi theo dòng nước cuốn đi. Ta cũng chỉ nhìn đến vậy rồi thôi, đứng dậy về nhà Lâm đại thúc...

    Khải Nguyên tha thẩn dạo ở trúc lâm gần Nhậm Nương phủ. Hắn chỉ có đêm nay tự do, sáng ngày mai lại tiếp tục phải làm 1 minh quân của Thanh Oai đại quốc, thật sự rất mệt mỏi. Nơi này, tuy hẻo lánh ít người, nhưng không ồn ào. Mà nghỉ ngơi, lẽ tất yếu là cần yên tĩnh. Ấy vậy mà có người dám phá sự yên tĩnh này.

   Ánh đèn lập lòe khiến Khaỉ Nguyên chú ý. Là ánh nến trong đèn hoa đăng. Nhưng đèn này, không phải là thả ngoài bờ sông trong phố sao? Sao lại có người mang hoa đăng đến bờ suối hẻo lánh này mà thả? Nhìn kĩ, là 1 nữ tử mặc áo lam, dáng điệu nhẹ nhành như nươc, mái tóc không ngắn không dài rủ xuống che khuất khuôn mặt, lại thêm ánh nến mờ mờ không nhìn rõ mặt nàng. Dáng điệu cô độc thả đèn khiến người ta buồn buồn. Há chẳng phải nàng có tâm sự? Đợi người con gái đi khỏi, Khải Nguyên liền sai tiểu Đào tử vớt lấy chiếc đèn lên. Hắn tò mò. Không hiểu nàng tương tư ai mà không dám thả đèn ở nơi đông người. Nhưng đến khi chiếc đèn trong tay, hoàng thượng anh minh vốn nổi tiếng lãnh đạm lại bất thần ngẩn người. Trong đèn không hề viết tên một ai đó. Mà là một lá thư. Cũng không hẳn là thư, giống như một trang giấy ghi lại cuộc sống của mình thì đúng hơn.

   "...Ta không có gia đình. Nhiều người cũng không có gia đình, nên đây không phải điều bất hạnh nhất. Ta còn có người nuôi ta lớn lên. Chỉ có điều, ta mãi là con cờ trong tay kẻ đó...."

   Lời văn ám ảnh ấy kiến Khải nguyên bần thần. Giao bức thư cho tiểu Đào tử bên cạnh, hắn lạnh giọng:

   -Tìm cô nương vừa nãy cho ta!...

   Ta về đến nhà, đã thấy Cao Tần ngồi bên Thanh Chỉ, lại còn lau nước mắt cho tỉ ấy. Cao Tần này....chả lẽ dám bắt nạt tỉ tỉ của ta? Được! Nhất định Hiểu Thiên này sẽ cho hắn một trận!

   -Cao Tần! Huynh dám bắt nạt Thanh Chỉ? Huynh muốn muội cạo đầu huynh phải không?

   Thanh Chỉ lắc lắc đầu, giọng nghèn nghẹn:

   -Không phải! Cao Tần huynh rất tốt với ta. Không phải huynh ấy...

   Ta nghe Thanh Chỉ nức nở 1 hồi, không nhin được mà nói lớn:

   -Vậy thì sao? Ai dám làm tỉ khóc? Ai? Kẻ nào dám là Thanh Chỉ tốt của ta khóc? Cao Tần! Huynh đi cùng tỉ ấy, huynh nói đi!

   Nghe ta quát tháo một hồi, Cao Tần đơ mặt. Thường ngày Hiểu Thiên ta tuy lắm lời nhưng hiền lành, chẳng to tiếng với ai bao giờ. Lâm đại thẩm gạt nước mắt nói thay:

   -Thanh Chỉ....Thanh Chỉ nó phải tiến cung!! Ôi con tôi! Sao lại vào cái nơi thâm độc dễ đi khó về ấy hả trời!?!

   Ta thoạt câm nín không nói được gì. Thanh Chỉ có tình ý với Cao Tần. Thanh Chỉ cũng rất tốt với ta. Ta...Ta phải giúp tỉ ấy.

   -Lâm đại thúc, Lâm đại thẩm, Thanh Chỉ Tỉ, Cao Tần ca, ta...ta sẽ thay tỉ tỉ tiến cung.

   

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top