Cổ đại! Ta đến đây chương 13
Đến khi về đến căn nhà nhỏ dưới bóng cây tùng, Hiểu Thiên ta đã vô cũng khinh ngạc khi thấy một bàn đồ ăn đã bày sẵn, hãy còn ấm nóng. Lại còn có một mẩu giấy gấp gọn gàng để trên. Còn bản thân hắn đang từ tốn lấy cơm ra bát, đặt đùa lên trên rất chu đáo cho ta. Chu choa ơi! Tổ tông ơi! Trời đất quỷ thần thánh phật người phàm ơi! Ta đang được đương kim hoàng đế phục vụ đó! Oai chưa nè? Sợ chưa nè?
- Ế? Đồ ăn này là từ đâu mà tới vậy?
- Tiểu Đào tử mang tới. Nàng cứ ăn đi, không sợ bị bỏ độc đâu.
- Xúy! Có ai đi bỏ độc rồi nói "đồ ăn có độc" không? Ngươi nói vậy cũng bằng thừa.
- Vậy à? Sao ta không biết nhỉ?
Cuối cùng, thánh thực như ta đã quyết định một việc cực kì nghiêm túc: không nói nữa, dành sức mà ăn! Có chết cũng phải làm ma no, có tử cũng phải vác theo lương thực!
(=^=||)
- Ngon quá đi!!!~~~~~
- So với nàng, đúng là trời và vực.
- Bổn nương nương đang vui, nên không thèm tính sổ với ngươi. Mau đem cá hấp cho ta.
- Vâng thưa nương nương. Người ăn từ từ không nghẹn chết đó. Đến lúc đó, bổn hoàng đế sẽ chuẩn bị cho nương nương một phần đất hợp phong thủy, cho người dâng hương cúng quả mỗi ngày.
- Tốt!
Ta đang tự hỏi vì sao một bữa cơm có khởi đầu điều tra như phim hình sự lại có thể diễn ra như hài kịch Saclo vậy? Sao hai ta là hai kẻ đứng đầu thiên hạ, lại có thể ngồi đây tranh nhau gắp đồ ăn hả trời? Ôi cung quy! Thật tội nghiệp cho ngươi đã bị chúng ta đưa vào quên lãng. Ta có lời chia buồn và thông cảm cho vị đại nhân nào đã sáng tác ra mớ cung quy. Nhưng...... Cơm của ngự thiện phòng ngon quá đi!!!! Ta thân là dân nghiệp dư, nên cảm thấy thật hổ thẹn với đống cao lương mĩ vị này. Vừa ăn, ta vừa không quên phỉ báng chính mình. Hiểu Thiên kia! Mi đúng là đồ không có tiền tài! Tại sao lại xực trọn cả chuỗi
thức ăn trên bàn thế hả? Sao ngươi không chừa lại cho cái kẻ mang danh phu quân của ngươi một miếng thế hả? Thật là tội lỗi. Xin mọi người hãy dành cho ta 1 phút 30 giây để ăn chạy niệm phật nào..... Rồi! Gắp rau xanh...... Rồi..... Nói nam mô nào......
--------------------- ta là đường phân cách cơm trưa -------------------
- Thưa nương nương, độc huyết cửu trùng đây ạ. Xin người cẩn thận, rất nguy hiểm.
- Bên Dạ Mĩ cung sao rồi?
- Bẩm nương nương, hôm qua hoàng thượng đến đó nghỉ ngơi......
- Ngươi nói gì? Ta để ngươi đến đó, là để ngươi cho bọn họ lại gần nhau sao? Ăn hại!
- Nô tì đáng chết! Xin người tha mạng..... Nô tì đáng chết! Xin người tha mạng.....
- Nhiều lời. Mau nói tiếp.
- Đến rạng sáng hôm nay, hai người họ đều ỗng dưng biến mất. Nô tì trộm nghĩ, ắt hẳn hoàng thượng đã đưa ả ra ngoài.
- Được rồi. Tam cung lục viện đều do Thái hậu cai quản. Cứ để ả đi. Dù sao đến tối cũng phải hồi cung, chuyện này không đáng ngại. Còn cái này..... Thả vào nước tắm cho ta. Thả hết!
Trong ánh nên lờ mờ của cung Đại Hàn, hai bóng người in trên vách, tạo thành một khoảng không tối âm u. Một là chủ tử, một là hạ nhân. Ai chẳng biết độc huyết cửu trùng của núi Vong Âm là kịch độc nhân gian, cắn một nhát là mất hết hồn vía? Kẻ nào không biết loại kịch độc này chỉ có hai người giải được: một là chủ nhân núi Vong Âm Lam Bất Thành, một là con gái giấu mặt của hắn, hay chính là Lam Nguyệt nương nương? Liếc nhìn bóng nô tì thân cận đang tiến ào bóng tối, khóe miệng Lam Chiêu phi lại khe khẽ nhếch lên:
- Lâm Hiểu Thiên..... Thiên đường có lối ngươi không đi. Địa ngục không cửa ngươi lại vào, vậy đứng trách ta ác độc.
--------------------------- ta là đường phân cách hạ độc ----------------------------
Sau một bữa cơm tha hồ trêu chọc, cuối cùng Khải Nguyên đã đưa Hiểu Thiên đi tới nơi khác. Chính là xuống phố. Kinh thành không hổ danh là nơi thiên tử ở, phồn hoa xôm tụ. Rõ là trời đã trở chiều, vậy mà buổi chợ vẫn đông đúc tấp nập người mua người bán. Kẻ chọn thịt, người mua rau, bên kia còn có hàng bán lụa bán the, toàn mấy bà mấy cô vào chọn lựa. Hầy.... Đúng là quốc thái dân an, hoàng đế trốn cung đi chơi cũng không bị truy nã. Ý lộn! Là tìm kiếm.
- Ê ngươi đưa ta đi đâu đó? Không về cung sao?
Lựa lúc ít người qua lại, Hiểu Thiên kéo tay hắn mà hỏi nhỏ. Đùa à? Hoàng thượng hoàng hậu rủ nhau mất tích thế này, không phải sẽ náo loạn một hồi sao? Lúc đó hắn đừng có mà đổ hết trách nhiệm lên đầu nàng đó nhá. Tội vạ là hắn gây ra mà. Sau này Thái hậu trách tội, nàng sẽ khai hết cho người. Bán đứng hắn luôn.
- Hôm nay chúng ta không về cung.
- Hả? Ngươi nói cái gì? Không về...... Ưm...... Buông tay ra!
- Nàng nói nhỏ một chút không được sao? Chuyện thân phận chúng ta có thể lộ sao?
- Được rồi ta không nói chuyện đó. Tại sao không về? Đến khi bị trách tội không phải là ta chết trước hay sao? Ngươi thì tốt rồi. nhưng sau này ta bị cấm cung thì phải làm sao? Sau này phải ở lỳ trong một góc cung Dạ Mĩ thì phải làm sao? Ngươi không để ý cho ta được một chút à?
May mà lần này nàng đã cố gắng hạ thấp giọng, nếu không có khi cả cái chợ này đều biết được thân phận bọn họ ngay tức khắc. Haiz! Hắn mà biết nàng đã bị Thái hậu cho người mang cung quy đến bắt học đến thuộc lòng không sai một chữ từng điều một thì sẽ thông cảm cho nàng. Bởi vì " điều thú 38: tuyệt đối không được xuất cung khi chưa có sự đồng ý của hoàng gia. Nếu vi phạm, nhẹ phải chép phạt cung quy 10 ngày, nặng đánh liền 50 trượng" là điều luật quá khủng với tâm lý thiếu nữ yếu đuổi giết gà không chớp mắt như Hiểu Thiên nàng. Mà nói mới nhớ, không phải bây giờ nàng là người của hoàng gia à?
- Nàng yên tâm. Nếu sau này Thái hậu gia có bắt nàng chép phạt, ta sẽ gác việc triều chính đến chép hộ nàng.
Thật không? Hắn nói thật phải không? Chao ôi câu nói này đúng là có tác dụng thật đấy. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, hắn còn là đương kim thánh thượng, dĩ nhiên là khiến nàng tin sái cổ bò. Đã có người đứng ra " lo toan hậu sự", nàng tội gì mà không chơi. Thế nên ......
- Ngươi thật dễ thương quá đi!!!!
Vừa nói, vừa giơ tay ra véo véo mặt hắn mà lắc. Trời ơi đáng yêu dễ thương quá đi!!! Yêu quá đi à!!! Sao trước đây nàng không biết hắn cũng có lúc dễ thương thái quá như thế chứ? Thật vui nha. Cười toét miệng. Còn Khải Nguyên, bất chợt đứng hình vì nàng. Không ngờ nha đầu này cười lại đẹp đến thế. Đôi mắt trong veo như nước nheo lại cong cong, miệng tươi cười, làm hiện ra một chiếc răng khểnh, lại có một cái lúm đồng tiền cùng bên, trông thật dễ thương, đáng yêu mà. Sao trước giờ không biết nàng cười lại xinh đẹp đến thế cơ chứ? Cứ thất thần mà đứng, cho đến khi tiếng nàng lao nhao bay đến:
- Aaa! Cái này đẹp quá đi! Ngươi mua cho ta đi!~~~~
- ......Ông chủ lấy cho tôi một chiếc.
- Ý mứt quả! Ta muốn ăn mứt quả a. Mua cho ta mua cho ta đi!!!!~~~~
- ......Cho một xâu.
- Không! Hai xâu!..... Mà không được. Lấy luôn ba xâu ăn cho đã.
- ...........
Cứ như vậy, một người đi trước nhặt đồ, một người đi sau trả tiền. Cảnh này rất giống với phim tuyền hình vẫn chiếu đầy trên tivi, nên Hiểu Thiên hoàn toàn không có cảm giác áy náy lương tâm. Trong khi đó, túi tiền bên hông người nào mỗi lúc một vơi, nhìn nàng vui vẻ sắm đồ mà lòng đau như cắt.
- Nàng còn tiêu xài hoang phí như vậy sẽ không còn tiền mà ăn tối đâu.
- Sao ngươi mang ít vậy? Mua chưa được gì mà.....
- Nàng mau xem nàng đã lấy đến nửa cái chợ chưa? Còn kêu chưa được gì sao? Ta không mang đủ ngân lượng để nàng mua cả kinh thành này đâu.
Nghe hắn nói vậy, Hiểu Thiên mới từ từ nhìn lại quãng đường mà họ vừa đi qua. Sạch bách hết cả. Lại nhìn trên tay hắn, nào là ngọc bội nào là đồ ăn, lại có cả thỏ con mua cho nàng chơi nữa. Kết quả, một con người nào đó đành ngậm miệng kiểm điểm bản thân, ăn năn tội lỗi tiện thể ăn luôn mất cái bánh bao hắn đang cầm.
/( _-_'')\
- Chu choa ơi. Tiểu cô nương, phu quân nàng đối sử với nàng thật tốt. Nàng xem nàng tiêu hoang như thế, hắn cũng không trách lấy nửa lời. Thật đáng để nương tựa à nha.
Giữa lúc nàng đang cúi đầu không biết nói gì, một bà cụ bán rau gần đó chợt cất tiếng. Vậy là cả một góc chợ hùa theo trêu chọc hai người. Toi rồi toi rồi!!!! Khải Nguyên hắn là ai? Là đương kim thánh thượng, là đấng chí tôn của một quốc gia. Sao có thể tùy ý trêu chọc hắn đây. Nhất định là mặt hắn lúc này sẽ đen xì xì, sau đó hầm hầm mặt mũi kéo nàng đi mất, cuối cùng là trút mọt tội lỗi, mọi bực tức lên đầu nàng. Hiểu Thiên càng nghĩ càng ảo não. Ra ngòi cùng hắn đúng là tai họa mà. Đau lòng quá đi......
- Vợ nhà tuổi nhỏ còn ham chơi đùa, phiền các vị chê cười rồi.
Sốc.....
Nàng sốc....
Nàng bị sốc nặng!!!
Hắn đang nói cái gi vậy? Hả? Đang lảm nhảm cái gì vậy? "Vợ nhà còn nhỏ"? Hắn cho nàng là con nhóc 15, 16 tuổi đó à? Dù gì thì ở hiện đại, nàng cũng đã qua độ tuổi vị thành niên, đã đủ tuổi kết hôn rồi nhá. Nàng 19 tuổi mà còn bị coi là nhỏ à? (Bảo: cô nương ơi ta mà 19 tuổi vẫn còn bị quản thúc chặt chẽ lắm đấy nhá). Mà..... Cài gì mà vợ nhà? Cái gì mà chê cười? Hắn tính đùa nhau à? Hết thời gian rồi nhá.
- Nàng xem, ăn cũng không cẩn thận kìa.
Trong lúc tức giận đến độ phải....gặm bánh cho hạ hỏa, nàng đã bị ông trời chơi một vố. Ờ thì gió mát thật. Nhưng không cần lùa tóc vào miệng nàng đâu. Bây giờ lẫn trong miệng nàng chính là bột bánh nhân thịt và một mớ tóc của chính chủ. Não tạm thời đơ. Tại sao cái cảnh này lại có thể diễn ra giữa chợ thế nhỉ? Là giữa chợ đó. Lại còn là tâm điểm chú ý của bao người mới chết chứ. Aaa!!! Nàng muốn tìm lỗ mà chui a.
- Dây buộc của nàng đâu?
- Chắc là vừa nãy rơi rồi.
- ......
Lại làm hắn mất mặt rồi!!! Lần này còn thảm hơn lần trước. Nất định là sẽ bị đòn. Nàng không muốn bị đòn a!!! Đau lắm đó. Hic hic. Nhìn hắn tuy là văn quan, nhưng hồi sáng có thể bình tĩnh thu phục con ngựa to tướng như thế, hẳn là một dũng tướng. Hắn mà hạ thủ..... Trời ơi nàng không muốn nghĩ tới nữa đâu!
- Đi theo ta.
- Đừng đánh ta nha. Ngươi hứa không đánh ta, ta đi theo ngươi liền a.
- Được.
Nghe hắn nói vậy, nàng mới có dũng khí bước chân theo. Cuối cùng dừng chân trước một sạp hàng. Trên đó, bày bán từ phấn son dầu thơm đến trâm cài lược ngà, đầy đủ nữ trang không thiếu thứ gì. Tuy khog đẹp đẽ tinh xảo như đồ hoàng cung, nhưng vẫn có nét giản dị đơn giản. Nâng một chiếc trâm bằng ngọc màu xanh nhàn nhạt lên ngắm nghía, Khải Nguyên có phần ưng ý. Hắn thấy nàng ít mang nữ trang, ắt hẳn là thích mấy đồ đơn giản như thế này. Cả cây trâm chỉ là một khối ngọc đơn giản, đầu trâm hình khối vuông vuông, không có hình phượng hình hoa như những cái khác. Nhưng lại đẹp đẽ lạ thường. Trong thâm tâm chợ thấy nó giống nàng.
- Lại đây.
Nghe hắn gọi, Hiểu Thiên từ từ bước lại, gương mặt xấu hổ vẫn còn đỏ ửng dưới nắng chiều. Đợi nàng lại gần, liền trực tiếp nắm lấy tóc nàng mà vấn lên, thận trọng cài cây trâm lại, cố định mái tóc nàng. Mái tóc của nàng tuy không dài nhưng rất dày, lại mềm mại, tay đưa qua rồi vẫn còn lưu luyến không muốn rời.
- Chu choa công tử đây thật khéo chọn. Chiếc trâm này tuy không cầu kì nhưng lại rất quý, được chế tác từ ngọc nguyên khối,......
- Được các nương nương trong triều ưu thích, cài lên tóc trông thật quý phái, thật ra dánh quý nhân, xinh đẹp duyên dáng, đài các mà giản dị, có phải ông muốn nói vậy không?
- Hơ..... Cô nương đã nói vậy thì tại hạ không nói thêm nữa. Nể tình hai người vợ chồng ân ái thâm tình, lão đây lấy hai người 100 lượng.
- 50 lượng.
- Ôi cô nương ơi nên để cho ta chút tiền mà mua cơm cho con chứ! Cô trả giá như vậy ta làm sao bán được.
- Cây trâm này giá không quá 40 lượng. Để cho ngươi tiền mua cơm cho con, ta tả 50 lượng. Có bán hay không?
Lần đầu gặp phải một người thạo trả giá như thế, người đàn ông bán hàng đành phải gật đầu bán nhanh cho nàng. Hồi nãy thấy nàng vô tư mua hàng nhiều như vậy mà không thèm trả giá, tưởng gặp phải khách sộp, ai ngờ lại gặp xui. Còn về phía Hiểu Thiên, chuyện này là quá bình thường. Hồi ở cùng Lâm gia, Lâm đại thẩm đã dặn, mua hàng là phải trả xuống chỉ còn nửa giá, mặc cả dần là vừa. Nếu không sẽ bị mua hớ, mất tiền không cầm thiết. Lần này áp dụng, không ngờ lại nhanh chóng mua được như vậy. Đúng là nói bừa mà lại trúng. Còn Khải Nguyên, quả là khâm phục nàng a. Ở trong cung ra ngoài, tiêu tiền như nước, đến cuối cùng lại mặc cả đi hẳn nửa giá. Sau này nên để nàng quản lý chi tiêu hậu cung, nhất định là có tiền đồ không hề nhỏ.
Đến khi mặt trời lặn, hai người cũng đã dạo đủ một vòng chợ, liền rời đến phía Tây thành. Con ngựa chạy thong dong một lúc, dừng lại trước Nhã tửu lâu. Trước đây sống trong nghe nô tì thái giám kháo nhau rằn, đệ nhất tửu lâu kinh thành chính là đây. Vương tôn công tử hào hoa phong nhã đến đây thưởng rượu bình thơ, các mĩ nữ trong thành qua đây cốt tìm người phong nhã. Thế nên lần này dừng chân ở đây, tâm trạng Hiểu Thiên chính là lo lắng. Hồi nãy lỡ vung tay quá trớn rồi, liệu tối nay ăn ngủ xong rồi có phải..... quỵt nợ hay rửa bát trừ tiền hay không nữa.
- Này! Ngươi có mang đủ tiền mà vào đây không đó?
Thật không ngờ rằng sẽ có ngày hoàng hậu hoàng thượng thiếu tiền đi vào quán trọ. Thật mất mặt a. Khóe miệng của Khải Nguyên theo đó mà giật giật, cảm thấy thật xuẩn ngốc khi đem nàng đến đây. Bèn hạ giọng nói với nàng:
- Nàng yên tâm. Ta sẽ không để nàng bị bán đi đâu.
- Ta thì không lo. Chỉ lo ngươi bị bán vào thanh lâu thôi à. Là ngươi nói đấy nha. Nếu không có đủ ngân lượng, ta liền bán ngươi trả nợ.
Hắn trân trối nhìn nàng đi vào Nhã tửu lâu. Haiz! Nàng có biết lúc này nàng đang yêu xinh đẹp thế nào không? Cánh nam nhi trong quá đều không hẹn mà nhìn về bóng người đang tung tăng kêu phòng. Còn hắn chỉ còn nước lắc đầu cười khổ. Nàng sao mà trẻ con quá vậy! Làm sao đây, hắn không hề ghét cái tính trẻ con đó, còn mong cả đời này, dù nàng có trở thành một bà lão 80, thì cũng mãi vui vẻ như bây giờ, không bao giờ phải âu sầu khóc lóc. Có lẽ, hắn thích nha đầu này thật rồi.
-------------------------------- tác giả nói nhảm --------------------
đầu tiên, bảo bảo xin lôi bà con cô bác vì chap này ngắn hơn bình thường một chút. đáng lẽ là dài hơn, nhưng vì ta đã quá oải nên cắt tạm đoạn cuối đi, bù vào đầu chap sau.
thứ hai, đó là ta sắp nhập học rồi. có lẽ sẽ bị quản chế siêu nhiêm ngặt ý TT^TT. Bảo bảo nói trước cho mọi người, hi vọng nếu up truyện có ngắn hơn/ không đều như trước đây sẽ không bị bà con đập đầu vào gạch.
cuối cùng, thanks mọi người vì đã đọc đến dòng này của ta (~* -3-)~* hẹn tuần sau nha
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top