Cổ đại! Ta đến đây chương 12

   Nhận thấy Hiểu Thiên không hề muốn chui qua, phía sau lại có tiếng thị vệ tuần tra sắp đến, ngó nghiêng lên trời, cũng sắp sáng rồi. Không thể chậm trễ được, nên hắn liền nằm tay nàng mà đẩy qua. Miệng không ngừng thúc giục y như trời sắp sập rồi ấy. Cuối cùng thì hoàng hậu nương nương nàng cũng chịu chui qua chỗ đó. Nói là lỗ chó chui cũng là hơi quá. Trước giờ chỗ này toàn là người chui qua không hà. Đến khi trót lọt qua được, Khải Nguyên mới thở phào một cái, nhìn lại quang cảnh xung quanh. Ừm... Nơi nào vẫn y như xưa, không thay đổi chút nào. Hoàng cung quay mặt về phía nam, nên trúc lâm trước mặt là ở phía bắc. Ngăn cách là một con sông nho nhỏ, nước rất trong, bên trên còn có một cây cầu gỗ bắc qua. Nhưng ngay trước trúc lâm là một cây tùng cổ thụ, dưới tán lá xum xuê là một căn nhà tranh nhỏ, bên cạnh lại là một cái thanh dây để leo lên trên cây. Hơn 3 năm mới quay lại nơi này, vẫn y như cũ. Lại nhìn bên kia Hiểu Thiên nàng đang ngây ngốc nhìn cảnh vật tươi tắn khác lạ so với hoàng cung, chợt khóe miệng khẽ cười, nắm tay nàng chạy đi. Nếu không nhanh, sẽ trễ việc.

    Kéo tay nàng chạy qua câu cầu, đẩy cửa căn nhà trnh mà vất vội đồ vào đó, lại kéo tay Hiểu Thiên chạy ra ngoài. Đến bên cái thang dây, liền quay lại mà hỏi nàng:

-         Hiểu Thiên, nàng leo lên được không?

-         Được.

-         Vậy tốt rồi. Nhanh lên đi. Sắp không kịp rồi.

   Vừa nói, vừa nửa đỡ nửa đẩy nàng leo lên trên cành cây. Hiểu Thiên ngơ ngác nhìn Khải Nguyên đang cùng mình leo lên cây như mấy con khỉ đột rỗi việc (!), thấy đúng là rảnh rỗi quá rồi. Tự nhiên trời còn chưa sáng, kéo người ta đến mấy chỗ vắng vẻ như thế này. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nơi này đúng là đáng đến. Ít ra cho người ta cảm giác dễ chịu, không gò bó ngột ngạt như trong cung. Lại rất yên tĩnh, xung quanh không có nô tài thái giám hay cung nữ thị vệ, thoải mái không lo bị người khác quan sát. Hừ. Hai người bọn họ kẻ đế vương người là quốc mẫu, nghe thì lớn lắm, song cũng chỉ là người trẻ tuổi, làm sao chịu được bao điều cấm kị của cung quy. Lâu lâu đi ra ngoài cũng tốt.

-         Đến rồi! Đến rồi kìa. Nàng mau xem....

   Tiếng Khải Nguyên vừa đến bên tai, đầu nàng đã bị hắn xoay về một phía. Phía đông. Nơi này là cành cao nhất của cây tùng, lại được trồng trên một ngọn đồi nên tầm nhìn cao và xa hẳn. Giống như đứng trên tầng ba của một tòa nhà ý. Nhìn xuống dưới kia là đồng ruộng xóm làng, là đô thị chợ bến. Quanh cảnh thu gọn trong một tầm mắt, nhưng vẫn bị ánh dương mới mọc làm lu mờ. Thật sự là quá đẹp!

   Phía đường chân trời, từng đám mây ửng hồng, cao chút chút là sắc cam, rồi là màu xanh nhạt, quay vội về phía ây, lại thấy một sắc tím tím lam lam, cả bầu trời là muôn màu sắc khác biệt. Bầu trời còn áp lánh vài vì sao, trăng còn chưa kịp lặn. Dậy sớm ngắm được cảnh đẹp thế này, đúng là không uổng phí. Lại nhìn về phía bên cạnh, Khải Nguyên hoàn toàn không ngắm cảnh mà lại nhìn nàng. Đột ngột thấy ngạc nhiên, có chút xấu hổ. Sao tự nhiên nhìn nàng kĩ như vậy chứ? Lại còn cười kìa!!!!

-         Ngươi nhìn cái gì vậy hả?

-         Nhìn nàng.

   Trời ơi!!! Có thể trả lời thẳn thắn hơn được không? Sao đã mặt dày nhìn chằm chặp người ta như thế, lại còn không biết xấu hổ mà thừa nhận vậy? Đúng là mặt dày quá rồi. Nên mang đá mài đến mài bớt.

-         Ngươi nhìn gì ta?

-         Nhìn nàng thôi. Có gì đâu. Xem ra nàng bị nhốt trong cung lâu ngày, lại ham ngủ nướng nên thấy cảnh này đẹp đẽ là phải.

   Đồ thần kinh! Bị giật dây nào rồi không biết. Hắn tỏ vẻ giống bình thường một chút được không? Cái mặt cho tí lạnh lạnh vào xem nào. Tự nhiên bị làm sao thế hả trời? Cảm giác bất an nha.

   Trong khi Hiểu Thiên đang rối tung rối mù lên về Khải Nguyên, hắn lại ung dung tự tại quay sang ngắm trời ngắm đất. Lúc này trong cung chắc đang ồn ào tìm kiếm hai người bọn họ đó. Nhưng thôi kệ. Hắn muốn được cùng nàng ra ngoài một lần. Muốn nghỉ ngơi một ngày. Thê nên tự mình tìm chỗ ngồi thoải mái nhất, không sợ đang ngồi thì rơi xuống, tựa vào, mắt khép lại.

-         Ê! Ngươi ngủ à?

-         Không. Nhưng muốn nghỉ ngơi một chút.

   Hiểu Thiên nghe vậy, không nói nhiều nữa, im lặng ngắm mặt trời mọc. Đến khi cả một quả cầu lửa sáng rực đã yên vị trên nền trời, gà cũng đã gáy, chó cũng đã sủa, liền giơ tay ra định đánh thức Khải Nguyên. Nhưng đến khi thấy khuôn mặt mơ màng kia lại không nỡ. Bờ mi khe khẽ rung, khuôn mặt mà nàng luôn cho là đại diện cho quan tài lại có lúc đẹp đẽ mơ màng như thế. Ánh nắng vàng nhẹ chiếu xuyên qua kẽ lá, phủ một lớp ánh sáng nhẹ nhàng trên khuôn mặt hắn. Hơ.... Đẹp trai quá đi!!!!

-         Nàng nhìn đủ chưa?

   Thánh thần chứng minh, nàng chỉ là muốn thưởng thức nhan sắc của hắn đôi chút thôi. Đồ không biết điều. Ngắm trai đẹp là tội à? Không biết trai đẹp là tài nguyên quý hiếm khó cạn kiệt cần được khai thác triệt để à? Nếu biết sao lại ngăn cản nàng? Làm trái tim nhỏ bé mong manh hôt hoảng như thế? Tội đồ a.

-         Á!!!!!

   Đó. Nói đâu có sai. Hiểu Thiên nàng ngã lộn cổ rồi kìa! Đang yên đang lành lên tiếng mà không thèm báo động, đến quỷ còn giật mình nữa là người. thế nên trong lúc hốt hoảng chưa kịp hòan hồn, nàng đã mất trọng tâm, dẫn đến việc hẫng một cái, trực tiếp ngã xuông. Nói nhiều như thế, nhưng căn bản chỉ là một khắc mà thôi. Từ trên cành này mà ngã xuống, chết thì may, gãy chân gãy tay mới là khổ. Thế nên Khải Nguyên vội đưa tay níu lại, không ngờ làm cả hai người cũng ngã xuống. Tay ôm nàng vào lòng, tay còm lại vội bám vào cành cây. Nào ngờ trượt, phải túm vộ vào một cành khác. Nhỏ hơn rất nhiều!!! Nhưng được cái là tạm thời an toàn. Phải. Tạm thời....

-         Khải Nguyên.... Cành cây sắp gãy rồi..... Mau buông ta ra....

-         Nàng im đi! Ngoan ngoãn đừng giãy giụa nữa. Rơi xuống bây giờ. Để yên ta tìm cách đưa nàng xuống.

-         Buông ra mau. Từ đây ngã xuống cũng lắm là trật chân thôi.

   Hắn giỡn đó à? Cứ treo thế này, đến lúc cành cây không chịu được nữa, ngã cả đôi thì chết cả đôi. Hơn nữa từng người xuống sẽ đỡ hơn nhiều, trọng lượng gảm đi, nên không nguy hiểm. Ngó đi ngó lại, thấy cùng lắm là cách mặt đất 7m, Hiểu Thiên tội gì không liều một chút? Còn Khải Nguyên nghe nàng nói vậy, cũng đưa mắt nhìn xuống, rồi từ từ buông tay ra.

-         Bịch!

-         Ui da.... Đau quá...

   Rơi xuống rồi, chân không bị trẹo, tay không bị gãy. Đó là may mắn. Nhưng ê mông thì có a.... Đau chết đi được! Hiểu Thiên đứng dậy, đưa tay xoa xoa một chút, hình như không sứt mẻ tí thịt nào. Thôi thế là được rồi. Trong khi nàng vô tư đứng dậy xoa xoa chỗ ê tí xíu, tên thúi hoàng đế nhà nàng lại tỏ ra quá thiếu IQ khi buông tay cho mình rơi xuống. Nguyên một tảng thịt to đùng lập tức rơi xuống dưới. Nếu là hắn bị thương thì chẳng nói làm gì. Nhưng đây, Khải Nguyên nhằm trúng Hiểu Thiên mà rơi xuống. Nói nôm na ra thì là ngã trúng vào người nàng.

-         Á!!!! ...... Lã Khải Nguyên!!! Ta hận ngươi!!!!

   Bị tảng thịt lớn đó đè đến độ dẹp lép như con tép, Hiểu Thiên chính thức tức giận, một cước đá văng hắn, bước vào căn nhà trước mặt. Cũng vì quá tức giận mà mõi bước chân đều giẫm thật mạnh xuống nền đất, bày tỏ sự bực bội cần xả gấp của chủ nhân nó. Phía gốc cây, Khải Nguyên còn ngơ ngác nhìn nàng rời đi, cuối cùng mới trấn tĩnh lại được, đứng dậy phủi sạch áo quần, theo nàng vào trong. Nhác thấy khuôn mặt nàng cau có khó chịu, rất không biết thời thế mà chọc giận nàng:

-         Nè! Sao nàng cứ cau có thế? Trông không khác gì mấy con khỉ cả. Lại vừa đi vừa giậm chân, không sợ nền đất sụp sao? Ta làm nàng.... Á! Đau đó....

    Haizz... Nói bậy bị ăn đòn là đúng rồi. Đây không phải hoàng cung, bọn họ cũng không mang danh phận hoàng thượng, hoàng hậu, cớ gì không xả hết bực tức trong lòng? Thế nên Hiểu Thiên dùng một quyền, trược tiếp đấm vào người Khải Nguyên một cái. Lực ra rất đáng kể, là nam nhân nhưng hắn vẫn thấy ê ẩm một chút. Quá dũng mãnh! Quá mạnh mẽ!

-         ....Làm ta muốn đánh người!!!

-         Sao  nàng ra tay mạnh như thế? Dù sao ta cũng là phu quân của nàng. Tốt xấu gì thì cũng không được động tay đánh ta như thế.

-         Hứ.....

   Tiện miệng nói ra như vậy, Hiểu Thiên ngồi vào bàn, nhanh chóng mở chiếc giỏ đựng đồ ăn. Là bánh nhân thịt, ừm.... mềm mềm, nguội nhưng vẫn ngon. Ít ra tên đáng ghét xấu xa này vẫn còn biết đường chuẩn bị đồ ăn cho nàng. Không tệ chút nào. Thế nên cảm giác tức anh ách vì bị "lấy thịt  đè người" cũng giảm đi tí chút. Xé bánh nhai nhai a. Điên cuồng nhai a......

-         Ngon quá đi!!!!

-         Ngon lắm sao?

-         Ngon.... Mà ngươi goi ta ra ngoài làm gì?

-         Đưa nàng đi chơi, không được sao? Muốn cho nàng thoải mái chút mà....

   Nói dối trắng trợn! Nói dối không biết ngượng mồm, tim không đập mạnh chân không run rẩy. Cái gì mà chơi cho thoải mái? Hắn nghĩ nàng là đồ ngốc à? Bản chất của hắn là gì? Kẻ cuồng công việc. Ngoài công việc thì hắn chỉ quan tới quốc gia đại sự của hắn, lấy đâu ra tế bào lãng mạn mà đưa người ta đi ngắm mặt trời mọc đây? Nhất định là có nột tình a. Mà..... Từ nãy tới giờ hắn chưa có ăn một miếng bánh nào cả.... Chẳng lẽ là biết nàng phóng hỏa ngự thiện phòng mà tức giận, mang nàng ra đây giết người bịt miệng a? Hắn không tuyệt tình tuyệt nghĩa đến thế chứ?

-         Ngươi..... Ngươi muốn làm gì ta?

-         Nàng làm sao thế?

-         Ta biết sai rồi a.... Ngươi tha cho ta đi.... Ta không có cố ý đột ngự thiện phòng mà..... *mắt ươn ướt*..... Sau nàu không dám nữa đâu a.... Ngươi tha cho ta đi.... Hu hu.....

-         Ngự thiện phòng là nàng đốt?

-         Là ta muốn hầm canh thôi.... Chỗ ta không có đồ ngon mà.... Hu Hu.... Đứng giết người a.... Tốt hay xấu ta cũng là hoàng hậu của ngươi đó... Hu hu....

   Nàng nói nhảm cái gì vậy? Giết người? Hôm nay nàng bị ốm à? Liệu có phải là ngã đau quá nên đầu óc có vấn đề rồi? Hay do vừa nãy bị hắn làm cho chấn động mà không kiểm soát được lồi nói? Tự nhiên lại là đột ngự thiện phòng? Ngự thiện phòng không phỉa là tên sát thủ thích khách nào đó rỗi việc đốt rồi gọi thủ vệ hoàng cung đến dập  lửa cho vui à? Ý..... Dừng lại! Theo lời bọn cảnh vệ nói, không phải là một cao thủ thu hút chú ý của bọn họ, khéo léo dựa vào bóng tối mà dắt bọn họ đến chỗ cứu hỏa sao? Chả lẽ.....

-         Hiểu Thiên.... Nàng luyện võ?

-         Ừ. Từ năm mười tuổi. Ta lúc đó còn tưởng học để mở võ đường chứ.

    Thảo nào nàng ra tay lại mạnh tới vậy. Lại còn có thể rơi từ trên cao mà không thấy sợ. Hay xa về quá khứ, là một mình nàng đánh nhau với thổ phỉ, nếu không vướng víu chân tay chắc không phải nhờ đến hắn. Suy nghĩ suy nghĩ a. Trầm tư một chút a. Còn về phía Hiểu Thiên, thấy hắn không tập trung vào vấn đề chính, liền cảm thấy dễ thở một chút. Phù.... Ra là hắn không mang nàng đi thủ tiêu. Nói thật chẳng sai. Thành thật sẽ được hưởng sự khoan hồng của pháp luật a. Nhẹ cả người.... Mà..... Khoan!!!

-         Ngươi đừng có mà nghi ngờ ta là nội giám hay sát thủ cái gì đó tới hại ngươi nha. Ta là ta rất rất lương thiện đó.....

-         Nàng biết võ thuật, vậy có biết dùng binh khí không?

-         Ta.... Ừm.... Thì thương, kiếm, tiễn, quyền đều dùng được. Vớ gì dùng đấy á.

   Khải Nguyên lại không tự chủ nhớ về lần đến núi cứu nàng. Nhớ về con dao bầu vừa to vừa sáng cắm phật vào mặt bàn, nhớ lại cả bộ mặt nữ vương cáu kỉnh của nàng khi sai khiến mấy tên sơn tặc bắt cóc. Vợ hắn, đích thực là một nữ tướng có tài a. Đúng là làm người ta đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Thật đáng sợ!

  Thật Khải Nguyên lại đứng yên khong nói gì, trong lòng Hiểu Thiên lại thấy họt hoảng. Có khi nào hắn lại đang suy xét xem nàng có đáng nghi hay không, có nên triệt tận gốc hay không, nên sớm trừ hậu họa hay không không? Rõ ràng là không làm gì, mà thấy hốt hoảng kinh sợ nha. Đồ thúi tha đáng ghét làm nàng lo lắng. Tự nhiên tra hỏi nàng, lại dùng ánh mắt nguy hiểm như vậy nhìn nàng, liệu có phải là muốn bị đòn phỉa không? Muốn đá cho hắn một cước, muốn đánh co hắn một cái, đấm một cái cũng được. Để thế này hại não con người lắm nha!!!

-         Nàng theo ta.

   Vừa định xuống tay bất chấp mọi thứ, nàng đã bị hắn kéo ra khỏi căn nhà, chạy về một phía. Tính thủ tiêu người phải không? Đã thế nàng quyết định đào tẩu a. Cố giật mạnh một chút, nàng vừa thoát khỏi ma trảo của hắn chạy đi, đã bị hắn lạnh giọng gọi lại:

-         Lâm Hiểu Thiên! Nàng đi đâu?

    Vừa nãy sao không giở cái bộ mặt này hả? Sao lúc đáng sợ như thế này lại giở cái mặt quan tài đó ra? Hay.... Hay hắn biết nàng là kẻ đem hắn ra đùa giỡn trêu dọa vào đêm qua, nên mới thủ tiêu bí mật? Cái mặt lạnh băng đó chắc là biết tất cả rồi. Lần này chết chắc rồi!!! Hiểu Thiên luôn là kẻ thức thời biết tiền biết lui, vừa nãy đánh người ta dã man như vậy, bây giờ đã chuẩn bị chạy rồi kìa. Chỉ tội làm sao không kịp chạy đã bị Khải Nguyên nắm tay giữ lại, nửa lôi nửa kéo đi về phía trước.

-         Ngươi.... Ngươi định làm gì ta?

   Có định ngũ mã phanh thây không vậy? Hay là buộc nàng vèo cành cây treo lơ lửng ở đây? Hay là tới chỗ mật thật nhốt nàng vào?

-         Đi học cưỡi ngựa.

-         Hả?!

-         Nàng có thể đánh đấm tốt như vậy, sau này sẽ có lúc cần dùng. Lúc đó, ngựa cũng không thể cưỡi thì làm sao giúp ta?

   Nói rồi lôi nàng đến chỗ một con ngựa thật. Không hiểu hắn lôi ngựa ở đây ra, nhưng phải công nhận nó là mọt con tuấn mã. Cao, to, bờm được cắt tỉa ngọn gàng. Lại rất thuần, thấy người lạ chạy đến cũng không lồng lên mà chạy. Uầy! Mới học đã được một con tốt đến vậy sao? Không keo kiệt chút nào.

---------------- ta là đường phân cách học cưỡi ngựa ----------------

   Bài học đầu tiên của Hiểu Thiên ta, không thể khiến người ta bực mình hơn. Học làm quen với ngựa!!! Trời ơi đất hỡi!!! Hắn đùa ta à? Tên đáng ghét nhà ngươi, sao lại bắt ta đi vuốt lông chải bờm cho ngựa hả? Ngươi nghĩ ta là mật mã ôn phiên bản nữ nhân à? Ngươi coi ta là kẻ chăn ngựa cho ngươi à? Bà đây bị ngươi làm cho tức chết ngươi mới hài lòng phải không? Đồ chết bầm chết dập ta đánh ngươi aaaaaa!!!!!

-         Hiểu Thiên, cẩn thận đó!

   Hu hu hu.... Ông trời ổng bắt nạt ta.... Rõ ràng là bắt nạt ta.... Chứ tự nhiên đang yên đang lành con ngựa đó quay qua quay lại, vặn và vặn vẹo làm gì? Làm ta giật ngay túm lông của nó, chọc giận nó luôn. Mà m* nó chứ, giận thì giận đi, sao lồng lên làm gì hả trời!!! Đồ ngựa xấu a.... Ta ăn vạ luôn! Trong khi ta đường đường là quốc mẫu lại bị một con ngựa làm hoảng sợ, nó lại không biết điều mà chạy qua chạy lại. nhằm thẳng đến chỗ ta a. Trời ạ! Sao tự nhiên ta đây lại sợ như vậy? Sao tự nhiên ta lại đứng dực ra nhìn một con ngựa to đùng đoàng như nó lao về phía mình vậy? Tiếng vó ngựa thì mỗi lúc mọt gần....

-         A......

   Cuối cùng vẫn là Khải Nguyên cứu ta, kéo ta ra khỏi con ngựa đang nổi điên đó. Ôm chặt cứng ta trong lòng. 1.... .2..... 3..... Mặt ta chính thức đỏ lên không tự chủ, rất không có tiền đồ. Chắc là ở cổ đại quen rồi, có chút tiếp xúc gần gũi một chút là không kiểm soát được cảm xúc à. Chứ một tiểu yêu tinh của hiện đại như ta sao lại dễ dàng e thện như vậy chứ....

-         Này! Nàng không sao đấy chứ?

-         Hơ.... Ta không sao.....

-         Vậy thì tốt..... Thôi, không học nữa. sau này ta sẽ kiếm con nào dễ bảo chút để dạy dỗ nàng.

-         Ờ.....

   Bị Khải Nguyên kéo đi, ta cũng thôi không suy nghĩ nữa. Haizz! Ước mơ làm nữ hiệp của ta lại tạm hoãn rồi. Làm gì có nữ hiệp nào chân mau múa máy quyền cước lại không biết cưỡi ngựa đâu. Nhất định sau này nấu ăn thành thạo, ta sẽ sớm lôi hết ngựa hoàng cung ra mà tập luyện, còn con ngựa đáng ghét vừa rồi, ta sẽ nấu thịt nó luôn. Ta nói là ta làm đó!!!

-         Sau này có muốn ra ngoài nữa không?

-         Ngươi hỏi vậy là có ý gì? Dĩ nhiên là muốn rồi. trong cung chán chết.

-         Vậy trung thu vày xuất cung với ta. Sau đó cùng ta sang Nam Chiếu làm sứ.

-         Hửm? Cái gì cơ? Sao tự nhiên lại muốn ta đi cùng ngươi?

-         Mọi lần đều là hoàng thượng cùng hoàng hậu đi cả. Hơn trăm năm nay, tục lệ này chưa hề thay đổi.

   Tổ quốc của Thanh Oai và tổ quốc của Nam Chiếu vốn là huynh đệ kết nghĩa. Trăm năm trước hai nước là địa phận của Bắc Mạn, bị cai trị hết sức hà khắc. Thuận lòng người, hai vị mang theo binh tướng mỗi người 10 vạn, hợp thành một đạo quân đánh đuổi 30 vạn tinh binh chạy về phía bắc. Sau đó luận công trạng, liền chia đôi đất đại giành lại được, thành hai quốc gia độc lập, từ đó giữ quan hệ mật thiết. Tổ quốc hai nước cũng lập thành lệ, ba năm một lần, lần lượt luân phiên đến làm đại sứ. Và bây giờ là đến lượt ta. Cái này liệu có phải là tục lệ cổ truyền không nhỉ? 

----------------------------------------------------------

Thân tặng: Dâu dâu thiên yết, con đũy không thèm mở wattpad để ta tặng cho hẳn hoi. Rất thanks ku thời gian qua không quản ngại đường xá xa xôi dài những 20m để ngày ngày qua nhà ta mổ bàm phím hộ. *thơm ku chụt choẹt*

P/s: tốc độ mổ bàn phím của mày chậm kinh dị lắm đây.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top