Chương 24 - 27

Chương 24

Thẩm Hi vốn muốn tìm xem nhà nào có con ma hay lừa gì thì mua lại một con, nhưng đang là năm đói kém, gia súc trong nhà ai cũng bị giết ăn hết rồi, còn ai giữ lại mấy miệng đói chờ ăn trong lúc cả nhà đang chịu đói. Bất đắc dĩ, nàng đành tiếp tục từng bước lên đường.

Nàng không biết Tây Cốc trấn sau khi nàng rời khỏi năm ngày đã bùng nổ dịch bệnh, bị triều đình phá bỏ, chỉ nhớ đinh ninh lời dặn của Lý lão tiên sinh, không đi đường lớn, chọn đường nhỏ vắng người mà đi. Đi được mấy hôm, Thẩm Hi đã tro bụi phờ phạc hết người, tóc không chải, mặt cũng không dám rửa, đến gần có thể ngửi được mùi chua phát ra từ người nàng, may mắn là bây giờ ai chạy nạn cũng như vậy, đường đi lại vắng nên Thẩm Hi cũng không bị ai thấy nên đường đi khá an toàn.

Những cái bánh bột kia để được khá lâu, cho dù trời nóng nực nhưng chúng chỉ cứng dần chứ không bị thiu nên mỗi khi ăn Thẩm Hi phải bẻ một góc ra ngâm vào nước mới nuốt được. Nàng không dám ăn no, mỗi ngày chỉ dám lấy một cái ăn dè, giờ đường đi hoang vắng, nếu hết bánh thì dù có tiền nàng cũng không mua được lương thực.

Một bước lại một bước, ngày qua ngày, con đường đất nứt nẻ tựa hồ kéo dài mãi mãi. Thẩm Hi dãi người dưới ánh nắng gay gắt, gian nan tiến bước. Có khi thấy người đến, nàng cũng xa xa mà tránh đi, sợ gặp phải người xấu, hại nàng với đứa con trong bụng. Dù tương lai mịt mờ nhưng nàng không dám dừng, Lý lão tiên sinh đã nói, đến bờ biển sẽ có đường sống.

Từ nhỏ đến lớn Thẩm Hi chưa từng chịu khổ như vậy, ngày đi đêm nghỉ, mệt cũng không dám dừng bước một ngày, sáng đi mà không biết tối sẽ nghỉ ở đâu. Nàng từng ngủ trong đống rơm cỏ, dưới gầm cầu, nhà hoang, cũng ngủ giữa cánh đồng, dưới gốc cây, trong núi hoang... Khiến nàng sợ hãi nhất là một lần ngủ trong nhà hoang, giữa đêm tỉnh lại nàng thấy có kẻ đang lục lọi tay nải nàng đặt cạnh người, Thẩm Hi sợ đến giọng hét sắp ra khỏi họng, nhưng nàng không dám kêu, hoảng loạn mà nhặt lên một cục gạch tối hôm trước nàng dùng làm gối đầu đập vào trán người kia, sau đó cuống cuồng nhặt lên tay nải bỏ chạy. Đây là lần đầu nàng ra tay đánh người, mặc dù biết lấy sức khỏe của mình không thể đánh chết người được nhưng vẫn khiến nàng day dứt hồi lâu. Cho đến khi thấy một tòa thành sừng sững trước mặt thì nỗi day dứt mới chuyển thành lo âu.

Tòa thành trước mắt án ngữ ở con đường độc đạo, xung quanh đều là núi cao, không thể đi vòng qua được, đến khi Thẩm Hi đến gần thành, ngoài thành đã đông nghịt nạn dân, nhưng họ chỉ dám tụ tập ở chỗ cách tường thành khoảng 100 mét, dưới chân thành là một mảng trống, không ai dám đứng ở đó.

Thẩm Hi không dám đến gần chỗ nạn dân, nàng tìm một chỗ cách xa đoàn người mà quan sát, nhìn một lúc lâu, cổng thành không mở, trên tường thành là hàng loạt binh sĩ khôi giáp gọn gàng, có cả cung tên nên mới không ai dám tới gần. Nàng tính toán đi men theo chân núi, vòng qua ngọn núi để khỏi vào thành, nhưng nhìn thế núi kéo dài, có lẽ là cả một dãy núi đằng sau dài không biết bao nhiêu dặm nên không dám sơ suất. Thẩm Hi gọi lại một đôi mẹ con trông khá hiền lành đang đi từ xa đến, nhẹ giọng hỏi: "Đại tỉ, muốn đi về phía đông nhất định phải qua tòa thành sao? Có thể đi đường vòng được không?"

Đôi mẹ con kia trông rất lam lũ, người mẹ khoảng tầm ba mươi, dìu một tiểu cô nương tầm mười tuổi, hai người vẻ mặt buồn khổ ngồi xuống tảng đá nghỉ chân, mới trả lời Thẩm Hi: "Nếu đi vòng qua được thì ta đã không ở đây rồi. Sau ngọn núi này là một dãy núi lớn, phía nam giáp Nam Nhạc, phía bắc đến Phong thành thì mới đi vòng qua được. Thêm nữa Phong thành mới bùng phát dịch bệnh, người chạy nạn ở đây không ít đều từ chỗ đó tới".

Thẩm Hi nghe xong cũng nản lòng, ngồi xuống không nói chuyện. Người chạy nạn cũng tính hết đường, nếu có đường khác họ sẽ không đợi dưới tòa thành này mà đã tản đi lâu rồi, Phong thành đã bùng phát dịch bệnh, người của Phong thành chạy đến đây, vậy nơi này đã không an toàn. Nàng vứt bỏ mọi thứ chạy trốn tới nơi đây, tuyệt đối không thể dừng chân tại đây được, còn có đứa bé trong bụng nữa. Phải nghĩ cách vượt qua chỗ này.

Thẩm Hi đang cố gắng suy nghĩ, bỗng ngh có ngòi ở trên thành vọng xuống: "Người dưới thành nghe đây, đây là nơi quân sự trọng địa, chỉ có nhiệm vụ đánh trận thủ biên cương, ai muốn được cứu tai cứu đói thì đi phủ nha, triều đình một không cho bạc, hai không cho lương thực, chúng ta cung không có nhiều lương thực cho nhiều người như vậy. Mọi người hãy mau mau rời đi, không được vây ngoài cửa thành, bắt đầu từ bây giờ ai mà không lùi về sau ranh giới, vẫn ở trong chỗ mũi tên, vậy ấn theo luật xâm phạm biên cảnh mà xử trí".

Nghe xong những lời này, nạn dân như nước rút mà lùi lại, nhiều người đã lùi đến chỗ Thẩm Hi đang đứng, nàng hơi sợ nên cũng lùi về sau,giữ một khoảng cách với đám người kia. Có mấy người không muốn đi, đứng ở chỗ cũ mà cầu xin, cũng có người đói đến kiệt sức, nằm yên ở đó không ra tiếng, tổng cộng hơn mười người.

Một lát sau, cửa thành mở ra, một đội binh sĩ mang cung tên ra, đứng xếp thành một hàng, lắp tên vào cung, mấy người kia đã sợ, muốn xoay người bỏ chạy nhưng không kịp, lá cờ trong tay binh sĩ đứng đầu đã phất xuống, mũi tên rời cung bắn ra, mười mấy người kia đã bị bắn thành con nhím. Mùi máu tươi bùng lên, ập thẳng vào mặt làm nhiều người không chịu nổi, cúi người nôn khan, nhìn vũng máu tươi đang tỏa ra mà ánh mắt đầy sợ hãi.

Thẩm Hi bất chấp bẩn hay không bẩn, giờ trong đầu nàng chứa đầy phẫn nộ cùng sợ hãi. Đây là tàn sát! Tàn sát người vô tội!

Không lẽ giết người không có ai quản sao? Trên đời này đã không còn công lí, cũng không có vương pháp ước thúc sao?

Nàng che mắt, tuyệt vọng.

Nếu không phải lúc này nàng nhát gan, nếu lúc nãy nàng thấy thưa người mà mạo hiểm chạy lên, có lẽ cũng như những người kia....

Thẩm Hi không dám nghĩ lại, cũng không muốn nhớ tới, giờ đang lúc thiên tai nhân họa nổ ra, xã hội này không có luật pháp chặt chẽ, lấy hoàng quyền chí thượng, sinh mạng của bình dân là thứ rẻ mạt nhất, cả con kiến hôi cũng không bằng.

Có mấy binh sĩ đi tới, kéo mấy xác chết đi như kéo xác một con vật, lại có mấy người tới vẩy lên vũng máu một tầng đất, dấu vết của mười mấy người lúc nãy vẫn còn mạch đập sinh mệnh đã biến mất khỏi thế giới này. Thẩm Hi nhìn chăm chằm vào cánh cổng thành nặng trịch đã đóng lại, trong lòng chua xót không nhấc nổi thành lời, càng thêm mờ mịt thất vọng về con đường tương lai. Nàng không biết mình sẽ đi đường nào, đi phía nam chắc chắn không vào được Nam Nhạc, phía bắc có dịch bệnh, phía tây là hướng nàng đi qua, bệnh dịch đang đuổi theo sau, chỉ có thể đi tiếp về hướng đông, nhưng cửa thành đóng chặt.

Phía trước không đường, phía sau cũng không thể lùi lại, Thẩm Hi thực sự cảm thấy cùng đường, thật sự loạn thế đã cắt đứt mọi đường sống của con người hay sao?

Bóng đêm nhanh chóng lan dần, dân chạy nạn đành nằm tạm trong bãi đất trống ngoài thành, Thẩm Hi cũng co người nằm sau một tảng đá, nàng trợn to mắt không dám ngủ, lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh. Hướng nàng đang nằm ngẩng mặt lên là thấy cổng thành, cũng nhìn thấy đại bộ phận nạn dân đang nằm, nếu có chuyện gì xảy ra cũng dễ phát hiện.

Loạn thế sinh bạo dân, nàng sợ nếu mình ngủ quên không biết gì, chỉ sợ sẽ không an toàn. Trong đêm tối mọi thanh âm đều rõ hẳn lên, Thẩm Hi nghe được tiếng ngáy, cũng có tiếng khóc, hay tiếng ai đó đang thống khổ rên rỉ, cũng có tiếng nói mớ của ai đó...

Đột nhiên ánh mắt nàng dừng lại, nhìn chăm chú vào một chỗ tường thành, nàng hát hiện hình như có hai người bên hông treo dây thừng, đang từ trên tường trèo xuống?!

Hai người đó đang làm gì? Bí mật thăm dò? Hay là binh sĩ đào ngũ? Họ tới giết nạn dân?

Thẩm Hi tìm hết mọi lí do, tim càng lúc đập càng nhanh, sẵn sàng chạy trốn nếu họ tới đây gây hại. Nàng nhìn hai người kia đi đến chỗ nạn dân đang nằm, lâu lâu kéo một người dậy, ghé tai hỏi mấy câu, nếu người kia gật đầu, người còn lại sẽ dẫn người đó đến cửa thành, ai không gật đầu cũng bị kéo lên mang đi.

Họ đang làm cái gì? Xem ra không phải là tàn sát.

Nàng chăm chú nhìn, cố gắng lắng tai nghe họ đang nói gì. Hai người kia liên tiếp dẫn mười mấy người tới chỗ cổng, tìm người cũng càng đến gần chỗ Thẩm Hi hơn, một lúc sau nàng mới nghe theo tiếng gió thổi tới mà nghe mang máng được mấy câu mơ hồ

"...Một trăm..."

"...Không đi thì thôi..."

"...Mấy hôm nữa... đi không được..."

Ngọn lửa hi vọng trong lòng Thẩm Hi lại bùng cháy. Hai người kia có lẽ đang xếp người lén qua thành??!

Lúc nào cũng vậy, tiền tài động nhân tâm, sĩ tốt bình thường làm gì có tiền, bây giờ có một cơ hội kiếm tiền bày ngay trước mắt, mỗi người 100 lượng, mười người 1000 lượng, số bạc trong một đêm chỉ sợ cả đời họ cũng chưa mơ tới, nếu vậy bí quá hóa liều cũng là điều đương nhiên. Ở đời sau dù biết buôn bán ma túy là tội tử hình nhưng người ta vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, tiếp tay cho cái ác, không phải là do lợi ích quá lớn hay sao?

Thẩm Hi đếm đếm, hai người kia lĩnh đi hơn hai mươi người xong bèn dừng lại, cùng nhau đi về.

Tận dụng thời cơ, cơ hội sinh tồn đang ở trước mắt, liều mạng!

Thẩm Hi cắn môi, đứng dậy rón rén đi theo hai người.

Hai người kia dù sao cũng là binh, tính cảnh giác rất cao, Thẩm Hi chưa đến gần đã bị phát hiện, một người quay lại quát khẽ: "Ai?"

Thẩm Hi hạ giọng: "Đại nhân, ta cũng muốn ra khỏi thành để đi về hướng đông, ngài dẫn thêm ta đi". Người kia trong như thế nào nàng cũng không nhìn rõ, chỉ thấy hắn có bộ râu quai nón rậm rạp, cũng không mặc nhung trang (quần áo củn binh lính, có giáp), chỉ một thân quần áo vải thô nhưng cả người đều đẫm nhuệ khí, ánh mắt phong sương cũng đủ để người ta không nhìn nhầm thành dân chúng bình thường.

Râu quai nón nhìn kĩ nàng, thấy nàng ăn mặc rách rưới, lại bẩn thỉu không khác gì ăn mày, giễu cợt: "Một trăm lượng bạc, ngươi có không?". Hắn vốn tưởng nàng chỉ là kẻ nghèo khó định cầu xin thương hại, loại người này hắn đã thấy nhiều, đang nghĩ nên thả nàng trở lại hay cho một đao để bịt miệng, bỗng nghe thấy nàng nhẹ giọng: "Ta có".

Hắn ngơ ngác một lát, vẫn không tin: "Bây giờ ngươi lấy ra, nếu có thật, lát nữa ta dẫn ngươi ra khỏi thành".

Thẩm Hi cởi tay nải, lấy cái đệm rách đưa cho râu rậm, thản nhiên nói: "Đại nhân, ngài sờ thử, trong này vừa đủ 100 lượng bạc". Râu rậm bán tín bán nghi, lấy tay cầm cái đệm, sờ sờ thấy có mười cục cứng cứng gì đó, hắn không tin hẳn, xé toang cái đệm ra, bên trong lộ ra hai nén bạc sáng. Hắn nhét cái đệm vào trong ngực, ý vị thâm trường nhìn Thẩm Hi: "Không ngờ ngươi cũng có chút tâm kế, đi theo ta, lát nữa ta dẫn ngươi qua thành".

Hai người kia không lập tức đưa nàng qua thành mà để một người khác lần lượt bắt mạch cho từng người, đến lượt Thẩm Hi, người nọ kinh ngạc kêu một tiếng, râu rậm lập tức đi tới, hỏi: "Làm sao vậy, nàng ta nhiễm bệnh?". Người bắt mạch lắc đầu: "Không phải, là có thai". Râu rậm nhìn qua Thẩm Hi, lập tức quay đi: "Có vấn đề không?". Người bắt mạch lắc đầu.

Râu rậm đến cạnh tường thành, kéo kéo sợi dây vắt ở trên thành xuống, một lát sau, cổng thành hé ra một khe nhỏ. "Mau đi vào" – hắn thúc giục, cho hơn hai mươi người xếp thành hàng lần lượt đi vào.

Chương 25

Trong thành một mảnh tối om, không đốt đèn lồng cũng không có bó đuốc, chỉ có thể nương chút ánh trăng mờ ảo mà nhìn thấy một mảnh đường phố trong thành cùng những ngôi nhà tối om.

Có hai người từ trong chỗ tối đi ra, đi trước dẫn đường cho hàng người, râu rậm đi đằng sau thấp giọng đe dọa: "Đi theo hai người kia, không ai được phép lên tiếng, ai dám làm ồn ta lập tức cho ăn một đao". Hơn hai mươi người bị hắn dọa đến run rẩy, dè dặt đi đường, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.

Thẩm Hi là người cuối cùng đưa tiền, đi theo sau cùng, râu rậm đi sau nàng, nhưng hắn cao lớn, bước chân dài, đi lại mau nên đã vượt qua nàng, lúc đi ngang qua còn quát khẽ một tiếng: "Đi nhanh lên, nếu bị phát hiện là các ngươi mất đầu ngay!". Thẩm Hi không muốn đầu rời khỏi cổ, chỉ phải cố gắng bước nhanh hơn.

Nàng không dám liếc ngang liếc dọc, huống chi đêm hôm tối tăm cũng không thấy gì, đành nhìn theo đội ngũ mà cố bước. Đang đi, bỗng người đi đầu khẽ kêu một tiếng, râu rậm nhanh chóng chạy lên trên, Thẩm Hi ở sau lương chỉ thấy hắn ngoặt một cái, một túi đồ rơi khỏi người, nghe cạch một tiếng, nhưng bị tiếng dậm chân bình bịch che mất. Thẩm Hi cúi người nhặt lên, vừa sờ thấy nàng đãbiết trong túi toàn là bạc, mà nàng vừa dừng lại, đã bị chậm lại một khoảng xa.

Râu rậm xử lí xong chuyện ở phía trước, ngoái đầu nhìn lại thấy Thẩm Hi bị tụt lại phía sau, hắn hầm hầm quay lại, vừa đến đã định tát nàng một cái, nhưng sợ tiếng đánh vang bèn sửa thành véo, bấu mạnh lên mặt nàng một cái, cò hạ giọng mắng: "Muốn chết à? Cho ngươi nhanh lên ngươi càng chậm, thích đầu ười khỏi cổ phải không?"

Hắn là người luyện võ nên lực tay rất lớn, Thẩm Hi sờ sờ, mặt nàng vừa rát vừa nóng, sưng lên một mảnh. Bị người quát nạt nàng cũng bực, muốn lên tiếng nhưng ngẫm lại làm vậy rất nguy hiểm, hắn trở tay một cái là bóp chết nàng dễ như đè chết một con kiến, còn đứa con trong bụng nữa, phải nhẫn cho qua. Nàng bấm bụng chịu bực, đưa túi bạc qua cho hắn: "Đồ của ngươi bị rơi, ta nhặt lên giúp". Nói xong nàng nhét túi bạc vào lòng râu rậm, không thèm nhìn hắn nữa, chạy nhanh lên phía trước.

Hắn nhìn túi bạc trong ngực, lại nhìn bóng lưng nàng, một lát sau mới bước nhanh theo sau.

Có lẽ bị kẹp trong khe núi nên tòa thành này cũng không lớn lắm, Thẩm Hi cảm thấy đoàn người đi không lâu đã đến cửa đông thành. Hai người đi trước dẫn đường đến cạnh cửa thành xong lại lẩn vào bóng đêm, một lát sau lấy ra một cái bình nhỏ, đi đến cạnh then cửa đổ chai đó lên cái then, rồi mới gỡ tờ niêm phong cổng ra, lặng lẽ đẩy cửa ra. Khe cửa khá nhỏ, chỉ đủ một người qua, hai người giục: "Mau đi ra" rồi nhanh tay kéo mấy người đằng trước ra ngoài.

Hơn hai mươi người nên không quá lâu, nháy mắt đã đến lượt Thẩm Hi, nàng mới định chui ra đã bị râu rậm kéo lại, vội vàng dặn khẽ: "Ngươi ra khỏi cổng thành rồi không được đi vội, nép vào chỗ bụi cây rậm rạp nào cạnh cửa thành đợi, đến khi nào trời sáng mới được đi ra". Nàng chưa hiểu gì đã bị hắn đẩy ra, cánh cửa sau lưng nhanh chóng khép lại.

Những người đi trước Thẩm Hi đã chạy không thấy bóng dáng, chỉ có mỗi nàng đứng đơn độc dưới cổng thành âm u, nàng cũng muốn đi ngay nhưng nhớ tới lời dặn của râu rậm, lại nghe ra hắn rất vội vàng lại nghiêm túc nên lại chần chừ không dám cất bước. Hắn tuy véo nàng một cái nhưng nàng đã trả lại bạc nên không có cơ sở hại mình, lời hắn nói có lẽ tin được. Có vẻ râu rậm đang ám chỉ con đường phía trước có nguy hiểm nên không cho nàng đi ngay?

Nghĩ đến đây, Thẩm Hi không khỏi giật mình, nàng nhanh chân chạy men theo tường thành hơn trăm mét, sau đó tìm một chỗ hơi trũng xuống mà nằm xuống trốn, sợ chỗ này không che nổi người, nàng còn định đào xuống một ít, nhưng có lẽ đất dưới chân tường thành đã được đầm qua nên rất cứng, nàng bới không nổi một tầng bụi nhỏ. Thẩm Hi đành phải nằm yên xuống, chậm lại nhịp hô hấp.

Không lâu sau, xa xa đột nhiên vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết, ngắn ngủi, sau đó hết thải đều lắng xuống, màn đêm tĩnh mịch trở lại. Nghe thấy tiếng kêu, Thẩm Hi cũng biết được phía trước đã xảy ra chuyện, có lẽ những người đi trước nàng đã mất mạng. Nàng không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm vào phương hướng của nhóm người kia, chỉ sợ có một nhóm người hung ác đến chỗ này lấy mạng nàng.

Bóng đêm dường như nuốt chửng mọi âm thanh, tất cả yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang cũng bị sát khí dọa đến im bặt, thấp dần rồi lặng hẳn. Thẩm Hi nghe một lúc lâu, mới nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đi tới gần chỗ nàng, không chỉ một người mà là một nhóm người!

Nàng sợ hãi đến tay chân run rẩy, trái tim đập bịch bịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, hai tay nàng đặt lên che kín miệng, sợ mình phát ra chỉ một âm thanh thôi bọn chúng cũng nghe được.

Gần, càng gần, tiếng bước chân đã mau đến cạnh chỗ nàng đang nằm....

Thẩm Hi nghẹn thở một lát, mới dám thở nhẹ ra một hơi ngắn, rồi chậm nhịp hô hấp lại, nàng không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám động đậy dù chỉ là nhích chân, chỉ sợ một tiếng động nhỏ thôi nhóm người kia cũng nghe được. May mắn là giờ phút này ánh trăng mờ dần, nhóm người kia lại không tra xét xung quanh một phen, nếu không chỉ sợ....

Giờ phút này Thẩm Hi đã sợ đến sắp hôn mê, tay chân cứng còng.

Mấy người kia yên lặng đi vào gần cổng thành, có một người giả tiếng chim cú kêu hai tiếng, cửa thành yên lặng mở ra, từng người lách mình đi vào, lập tức có một giọng nói từ trong truyền ra: "Hai mươi ba, đủ chưa?". Một giọng đáp lại: "Đủ rồi". Giọng nói này Thẩm Hi đã nghe qua, là cái người râu rậm lúc nãy.

Sau đó, mọi thứ yên tĩnh.

Bên chân tường thành, Thẩm Hi biết mình vừa tránh được một kiếp cũng không dám vui mừng, giờ nàng đã hiểu chuyện "lén qua" chỉ là một hi vọng giả dối cho người chạy nạn, âm mưu làm tiền của bọn binh lính mà thôi. Thu của mỗi người 100 lượng bạc, trước tiên lấy bạc đi, sau đó để người phục sẵn giết người diệt khẩu, sợ tiết lộ ra ngoài gây bất lợi, cũng tránh cho việc bệnh dịch lây lan. Mà không giết người ở ngay trong thành, có lẽ là do sợ người bị hại phát ra âm thanh, hơn nữa thi thể để ở trong thành không dễ phi tang.

Thủ đoạn thật ác độc!

Có câu nói hỗn binh cái gì cũng dám làm, giờ nhìn lại không phải là nói suông, chả trách trong TV luôn có cảnh quân lính cổ đại nhiễu dân, giết người cũng không phải không có căn cứ.

Thẩm Hi nghĩ lại mà dựng tóc gáy, nếu không phải trùng hợp mình nhặt được bạc của râu rậm, lại trả lại cho hắn, có lẽ giờ nàng đã là một thi hai mạng người nằm đó rồi. Nàng biết giờ nguy hiểm đã qua, thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nằm ngửa lên, mặt đất lạnh nàng không dám nằm nghiêng, sợ khí lạnh len vào bụng. Giờ phút căng thẳng đã qua, Thẩm Hi buông lỏng người, cả người nhũn ra không còn chút sức lực nào, nàng yên lặng nằm đó đợi đến lúc trời sắp sáng, chân trời chuyển màu mắt cá, thừa dịp bóng đêm đậm lại mà rón rén đứng dậy rời khỏi chân tường thành.

(Note: Khoảng 4-5 giờ sáng khi đó trăng mờ, mặt trời chưa mọc nên trời tối lại, dù đêm trước có là hôm rằm thì vào giờ đó trời cũng tối như mực, chứ k phải tgia viết nhầm)

Nàng cố đi thật nhanh, cảm thấy đã đủ xa, người ở trên tường thành không nhìn thấy mình mới dám dừng lại nghỉ một lát, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi nơi sát sinh này. Đi được hơn một dặm, Thẩm Hi phát hiện có một chỗ ven đường mặt đất rất mới, có vết đào qua nham nhở, nàng đến cạnh bới lên nhìn, quả nhiên dưới lớp đất đó có mấy vết máu đã sẫm lại. Nàng cố kìm lại cảm giác sợ hãi đến lạnh cả gáy, nhanh chóng chạy khỏi nơi này.

Đi khỏi toàn biên thành đó, chỉ còn lại một con đường đi đến phía bờ biển, Thẩm Hi đi dọc theo con đường này, thấy có trấn nhỏ cũng không dám vào, nàng bị dọa sợ nên chỉ dám đi vòng qua một mảnh ruộng đồng, xa xa mà tránh đi thôn trấn.

Thẩm Hi cứ đi mãi, lo sợ thời thế loạn lạc nên có thôn làng cũng không dám đi vào mua đồ, đói thì gặm bánh bột, tối nghỉ giữa đồng trống hoặc dưới tàng cây, khí trời lạnh dần nhưng may là khi đi nàng có lấy hết áo bông của cả hai vợ chồng ra giấu bánh nên không phải chịu lạnh.

Vùng đồng không mông quạnh hoang vắng không một bóng người nhưng Thẩm Hi không chút sợ hãi, tính cả hai đời gộp lại nàng chưa thấy giữa người với người lại có thể tàn khốc đẫm máu như vậy. Nàng cảm giác như mình sắp mắc phải chứng sợ hãi đám đông, trong lòng nàng đã có phòng tuyến dựng lên, không thể tin tưởng ai, cũng không muốn tiếp xúc với người nào.

Chuyện xảy ra ở biên thành khiến nàng bị ám ảnh, dù nàng đã bình bình an an mà ra khỏi nơi đó nhưng giờ nghĩ lại vẫn rất day dứt, nàng quá lỗ mãng vội vàng khi tìm tới râu rậm, lúc đó sao nàng lại không nghĩ kĩ chứ? Dù là sợ ở đó lâu sẽ bị nhiễm bệnh dịch nhưng nếu liều lĩnh như vậy cũng không được. Thẩm Hi sờ bụng, quyết định về sau làm gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, suy trước tính sau rồi mới làm. Nàng luôn màn trời chiếu đất nên rất nhanh liền phát hiện mặt trăng dần dần tròn hơn, trời cũng quang dần, tết Trung thu sắp đến.

Kiếp trước nàng không ăn tết Trung thu, không thấy quan trọng lắm. Lúc cha mẹ còn ở, nàng chỉ mua mấy hộp bánh Trung thu biếu ông bà, sau đó ở bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên là qua. Đến lúc nàng quản lí công ti, có thêm một việc là tham dự tiệc tối, nói chuyện mấy câu với nhân viên, sau đó cùng Triệu Dịch ăn một bữa tối ánh nến lãng mạn trong nhà hàng rồi về. Sau khi li hôn với Triệu Dịch, Thẩm Hi không ăn tết Trung Thu nữa.

Khi đó cái gì cũng có, nàng lại không biết quý trọng, còn cho là tiến bộ với thời thượng mà không ăn tết Trung thu, giờ nằm giữa đồng hoang ngắm vầng trăng sáng vằng vặc giữa trời, Thẩm Hi nhớ nhà đến day dứt, nàng nhớ cha mẹ, nhớ lại xã hội hòa bình giàu có, thậm chí nàng nhớ đến mùi vị những chiếc bánh trung thu mà nàng chưa thèm ăn đến nửa cái... Mùi vị thật thơm ngọt khó quên!

Trên môi còn mang theo nụ cười ngọt ngào cùng hoài niệm, Thẩm Hi ngủ thiếp đi dưới bầu trời đầy sao.

Đi tiếp về phía đông bảy tám ngày, Thẩm Hi phát hiện cuộc sống người dân ở đây khá giả hơn phía tây. Trên đường từ phía tây sang đây nàng thấy thi thể người chết đói nơi hoang dã, cây cối bị róc sạch vỏ, nhưng dần đến phía đông thì ngoài đồng hoa màu vẫn tươi tốt, người ở đây ăn mặc quần áo tuy hơi cũ sờn nhưng vẫ khá tươm tất, hầu như không ai phải mặc áo vá.

Có lần Thẩm Hi đi qua một thôn trang có một đứa bé năm sáu tuổi đang đứng ăn bánh bao nhìn thấy nàng, có lẽ nó tưởng nàng là người ăn mày nên hào phóng đưa cho nàng phân nửa chiếc bán bao đang ăn dở, lại chạy ù vào trong nhà lấy ra cho nàng một quả lê vàng óng, đây là lần đầu nàng cảm nhận được sự ấm áp từ người xa lạ kể từ khi bắt đầu loạn thế, hơn nữa phần tình cảm còn bắt đầu từ đứa trẻ, niềm mơ ước bấy lâu của nàng.

Thẩm Hi nhận lấy bánh bao, cảm kích đến rơi lệ, nàng rất muốn sờ đầu đứa bé, hôn nhẹ lên má nó một cái, nhưng nhìn lại cả người nàng lấm lem bụi đất nên đành đứng yên mỉm cười cảm ơn nó, lại hỏi tên nó là gì, thôn này gọi là gì, quyết tâm sau này mình có năng lực, có duyên gặp lại sẽ báo đáp thằng bé.

Chương 26

Tạm biệt đứa trẻ, Thẩm Hi lại lên đường đi tiếp theo hướng đông, sau khi vượt qua một hòn núi nhỏ, rốt cuộc nàng ngửi thấy một hương vị mặn mòi theo gió thổi tới.

Kiếp trước nàng từng đi biển mấy lần nên không lại gì hương vị biển cả, gió biển thổi đến luôn mang theo mùi mặn mặn hơi tanh như vậy.

Nàng thực sự đã đi đến bờ biển?!? Tay nải trong tay Thẩm Hi rơi bịch xuống đất, nàng ngồi bệt xuống, hai tay bưng lấy mặt, mừng đến phát khóc. Nàng khóc một hồi lâu, nhớ đến quãng thời gian đi đường đằng đẵng khó khăn, lại nghĩ đến Người mù đã thiên nhân cách biệt, cuối cùng mới xốc lại tinh thần, tiếp tục theo con đường trước mặt mà đi.

Nàng lại đi qua một thôn trang, trong thôn trang có chừng hơn 40 hộ, nhưng không có nhà nào phơi lưới đánh cá. Thẩm Hi không dừng lại, tiếp tục đi về phía đông, đến lúc trời xẩm tối mới thấy một thôn trang, đất đai ở đây không phải là đất đen nữa mà là đất pha cát hơi tối màu, nhà nhà trong thôn trang đa số đều phơi lưới đánh cá ngoài sân, có nhà trước hiên còn treo cả cá muối.

Có lẽ nơi này đã gần bờ biển, nhưng Thẩm Hi chưa dừng lại, ở đây chưa nhìn thấy bờ biển ,cũng ít nhà có thuyền. Nàng lại cất bước, hơn hai dặm sau mới thấy bóng dáng một thôn trang nhỏ . Chưa đến gần, tai nàng đã nghe văng vẳng tiếng sóng vỗ rầm rào, Thẩm Hi vui đến nhẹ cả người. Nàng đi lên phía trước, vượt ra khỏi thôn trang, hiện lên trước mắt là mặt biển mênh mông, mặt biển lấp lóe ánh trăng.

Đến bờ biển, thật sự đến biển rồi!

Thẩm Hi ngồi xuống nghỉ chân, trong lòng buồn vui lẫn lộn. Vui là nàng còn sống, đứa con trong bụng theo nàng chịu nhiều khổ như vậy vẫn bình an, buồn là giờ Người mù không còn nữa, nơi đây đất khách quê người, nàng mới đến, lạ nước lạ cái, làm gì để có thể kiếm sống?

Nàng ngồi bên bờ biển đến nửa đêm, có lúc trong đầu tràn ngập ý tưởng, có lúc lại trống không, cái gì cũng không nghĩ. Có mấy lần trong đầu nàng sẽ thoáng hiện lên hình ảnh ngôi nhà nhỏ ở Tây Cốc trấn, Người mù luôn trầm mặc ngồi trên kháng... đến khi gió biển thổi đến tay chân lạnh lẽo Thẩm Hi mới đứng dậy tìm một chỗ tránh gió. Bây giờ đã là cuối tháng, mặt trăng như lưỡi liềm cong vút treo trên bầu trời, bầu trời tối tăm, chỉ có mấy vì sao nhỏ nhấp nháy như bãi hạt vừng người ta vãi ra. Thẩm Hi sờ soạng đi tới cạnh một cồn cát, lấy bộ y phục đã rách tướp trong tay nải ra đắp lên người, dựa vào cạnh thân cây mà thiếp đi.

"Này, muội tử, sao ngươi lại nằm đây ngủ vậy, mau dậy đi mau dậy đi". Giọng nói vang dội đánh thức Thẩm Hi tỉnh dậy, nàng mới mở mắt ra đã thấy một vị đại tẩu cao lớn đứng trước mặt. Vị đại tẩu kia thấy Thẩm Hi tỉnh, vội kéo nàng đứng dậy, liên thanh nói: "Ngươi gan lớn vậy, cũng không xem đây là chỗ nào mà ngủ được, không sợ quỷ ăn mất hồn sao?". Thẩm Hi vội vàng xem lại, thì ra cồn cát hôm qua nàng ngủ cạnh chính là một ngôi mộ, chỗ nàng dựa vào là tấm bia!

Thẩm Hi giật mình, lạnh hết cả sống lưng. Vị phụ nhân kia thấy nàng mặc một thân quần áo rách rưới, không khỏi sinh lòng thương hại, nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi từ phía tây đến phải không? Nghe nói rất nhiều thành trấn ở phía tây nùng phát dịch bệnh, chết rất nhiều người, ngươi sao lại trốn ra được?". Thẩm Hi biết mọi người sợ bệnh dịch lây lan, không dám nói thật nên chỉ nói lảng đi: "Không phải. Ở chỗ ta không có ôn dịch, chỉ là xảy ra nạn đói, nhà ta bị người ta xông vào, tướng công cũng bị đánh chết... Ta không có đường sống nữa nên đành đi tha phương, có lão tiên sinh nói cứ đi theo hướng đông, đến bờ biển sẽ không sợ chết đói, ta đi mãi đi mãi mới đến được nơi đây".

Phụ nhân kia thấy nàng kể đến tướng công bị hại, mắt đỏ hoe nên không dám hỏi thêm nữa, vội chuyển đề tài: "Chỗ nhà ngươi cách nơi này xa không? Muội tử, ngươi đã đi bao nhiêu ngày đường rồi?". Thẩm Hi chùi lệ, trả lời: "Ta cũng không biết xa đến đâu, nhưng đến hôm nay đã là ngày thứ hai mươi hai rồi". Phụ nhân hào sảng vỗ vai nàng: "Được rồi, muội tử đi theo ta, vào nhà ta nghỉ tạm đã rồi tính sau, xem ngươi cả người bụi bặm, đi tắm rửa một cái rồi tỷ nấu cái gì cho ngươi ăn, lại ngủ một giấc, chờ tỉnh lại, mọi chuyền phiền não cũng nghĩ xong xuôi ấy mà".

Thẩm Hi thấy phụ nhân này không có ý xấu, huống chi giờ nàng nhìn không khác gì một bà ăn mày, không có gì đáng giá cho người khác làm hại, bèn bái nàng một cái, luôn miệng cảm tạ: "Vậy thì đa tạ tỉ tỉ". Người phụ nhân này tựa hồ rất nhiệt tình, cả đoạn đường dẫn Thẩm Hi vào thôn vẫn miệng không ngừng nói, giới thiệu mọi chuyện trong thôn cho Thẩm Hi biết đại khái.

Thôn trang nhỏ này có cái tên giản dị là Thượng Ngư thôn, trong thôn có 26 hộ, làm nghề đánh cá với vá lưới mà sống. Hàng ngày cá bắt được sẽ có xe ngựa tới tận bến mua, nhưng nếu bán lưới thì phải đi đến Thất Lí Phổ mới có người mua, Thất Lí Phổ là trấn lớn trong vùng, cái gì cũng có bán, người trong thôn trừ bỏ muối ăn tự làm được ra thì những đồ khác đều phải đi đến Thất Lí Phổ mua.

Thượng Ngư thôn khá nhỏ, không có chức Lý chính nên nếu có tranh chấp gì mọi người trong thôn sẽ đến nhờ người lớn tuổi nhất, đức cao vọng trọng trong thôn giải quyết. Mỗi tháng quan phủ sẽ đến thu thuế cá, tuy rằng thuế khá nặng nhưng người dân vẫn kham được, cuộc sống khá no đủ.

Về phụ nhân này, nàng bảo Thẩm Hi gọi nàng là Phương tỉ là được, trong nhà có năm người, đương gia với chú em đang ra khơi đánh cá, trong nhà chỉ còn hai đứa con trông nhà, một đứa 7 tuổi, đứa út mới lên 4. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đi vào trong thôn.

Trên đường có mấy đứa bé 5 6 tuổi đang chơi đùa, thấy bộ dáng lôi thôi của Thẩm Hi đều chạy đến xem, còn vỗ tay hát lên: "Bà ăn mày, đi xin cơm, đi xin cơm...". Thẩm Hi cũng không giận, còn nở nụ cười. Đáng tiếc giờ nàng gầy sọp, đôi mắt trũng xuống, nụ cười này càng khiến mấy đứa trẻ sợ đến sắp khóc. Phương tỉ thấy nàng luôn nói chuyện hòa nhã, không hấp tấp muốn theo nàng về nhà, lại không giận mấy đứa trẻ nghịch ngợm, không khỏi thêm hảo cảm, nàng hét to: "Lũ trẻ hư đốn, còn dám bắt nạt người ta, xem ta có lột da các ngươi không!". Hiển nhiên lũ trẻ cũng sợ nàng, không dám nghịch nữa, chạy ù đi.

Phương tỉ dẫn Thẩm Hi đến một căn nhà mộc mạc, đẩy cổng ra, nói: "Ở đây không có bao nhiêu nhà, nhà trên xóm dưới biết nhau hết rồi nên đi đâu cũng không cần khóa cửa, nhà ai cũng vậy". Thẩm Hi theo nàng vào nhà, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy ngôi nhà ở đây không giống như nhà ở mấy thôn trấn mà nàng đã đi qua. Nhà trong trấn được xây bằng gạch xanh, nhà ở đây lại dùng đá hộc xây, nóc nhà không lợp ngói mà dùng tầng tầng đen sẫm như tảo biển lợp lên. Sân cũng nhỏ, từa cổng đến cửa nhà chỉ cách hơn mười bước chân, không xây tường bao mà dùng cây đan lại làm hàng rào, trong vườn không trồng rau cỏ gì mà chỉ phơi mấy tấm lưới, còn có mấy con vịt đang tung tăng tìm mồi trong đó.

Phương tỉ dẫn nàng vào nhà chính, rót cho nàng một bát nước: "Ngươi ngồi đây uống ngụm nước cho khỏe lại, ta vào bếp xem còn cái gì không để nấu cho ngươi, chỉ sợ đồ ăn đơn sơ ngươi ăn không quen". Nói xong, nàng không đợi Thẩm Hi trả lời, sợ Thẩm Hi đói nên vội vén mành cửa đi vào bếp. Thẩm Hi uống nước, nhìn đồ vật bài trí trong nhà.

Cuộc sống của nhà Phương tỉ chắc không quá kém, đồ vật trong nhà không ít. Phía tây có một cái giường đôi kê sát tường, có tấm màn vải treo trên đầu giường, cạnh đầu giường đi lên một chút là hai cái tủ quần áo khá cao cũng được kê sát tường, phía chân giương là một ngăn tủ thấp, trên mặt tủ còn để mấy cái lược, trâm gỗ với tấm gương đồng. Hai cái ghế bành dựa vào mặt tường, đối diện với chỗ Thẩm Hi đang ngồi. Giang phòng này bày biện khá nhiều đồ, tốt hơn nhiều so với ngôi nhà cũ trống hoác của Thẩm Hi.

Không lâu sau Phương tỉ đã đi lên, bưng một chậu nước với miếng tạo giác (xà phòng thủ công ở cổ đại): "Cơm nước sắp xong rồi, muội tử ngươi rửa tay rửa mặt, rửa xong vừa kịp lúc ăn cơm". Thẩm Hi nói cảm tạ, vội đặt tay xuống chậu nước. Trên đường đi nàng có chú ý rửa mặt, nhưng nhớ lời dặn của Lý lão tiên sinh nên chỉ dám súc miệng lau mặt qua loa, giờ nhìn lại đúng là bẩn vô cùng.

Chậu nước chuyển thành màu đen Thẩm Hi mới rửa xong, nàng giật mình nhìn ngón tay mình, móng tay nàng giờ dài ra không khác gì bàn tay của Mai Siêu Phong, hơn nữa kẽ móng tay đen thùi. Nàng vội hỏi mượn Phương tỉ cái kéo, cắt móng tay gọn gàng. Phương tỉ nhìn Thẩm Hi đã sạch sẽ tươm tất, mỉm cười trêu: "Không ngờ muội tử còn là mĩ nhân đây, tiếc là ngươi gầy quá, cằm đã sắp nhọn thành cái dùi".

Lát sau nàng xuống bếp, bưng lên một bát cháo, hai cái bánh áp chảo, một đĩa rong biển trộn, giục Thẩm Hi: "Muội tử mau tới ăn đi, có thực mới vực được đạo, con người ta đã đói là nhũn hết tay chân, không được như ngươi có thể chịu đói được lâu như vậy, ngươi cố ăn cho khỏe". Nghe nàng nói, Thẩm Hi vui buồn lẫn lộn, đời trước nàng chỉ là một sâu gạo, ngay cả đi đường gần cũng toàn dùng ô tô, quãng đường cả đời nàng đi có lẽ chưa bằng phân nửa con đường nàng phiêu bạt ở đây. Nếu trước kia có người phán nàng có thể đi liên tục 21 ngày đường, chắc chắn nàng sẽ xem người kia như kẻ điên, nhưng giờ thực tế đã chứng minh nàng làm được. Con người đúng là một sinh vật kì diệu, trong tuyệt cảnh mới có thể vươn lên mạnh mẽ nhất.

Thẩm Hi cảm ơn Phương tỉ, ngồi vào bàn ăn cơm. 21 ngày nay nàng chỉ có mỗi bánh bột để ăn, hết bánh rồi nàng tìm chỗ có nước lấy bột ra đổ vào cái hũ nhỏ mang theo rồi quấy thành bột sệt để ăn, lâu lắm rồi chưa có một bữa cơm tử tế nên ăn rất ngon miệng. Nàng sợ ăn một lúc no quá hại đến dạ dày đã héo rút vì thiếu đói nên chỉ ăn bát cháo với đĩa rong biển trộn, để lại hai cái bánh áp chảo.

Phương tỉ chậc lưỡi: "Không trách ngươi gầy như vậy, ăn như mèo thế này làm sao khỏe được, là ta có ăn hết cũng mới đủ lửng dạ thôi đấy". Nói xong nàng đã nhanh nhẹn dọn bát đũa xuống bếp.

Ăn xong Thẩm Hi ngồi tán gẫu một chốc với Phương tỉ, hỏi thăm chỗ ở tạm: "Phương tỉ, ở chỗ quanh đây có nhà nào có phòng trống cho thuê không? Nhân lúc trời còn sáng ta muốn đi tìm chỗ đặt chân". Phương tỉ ngẫm ngẫm, nói: "Thôn trang này bé như lỗ mũi, nhà ai cũng xây đủ để ở thôi, có nhà đông người còn phải chen chúc trong một phòng, làm gì có phòng trống mà cho thuê. Muội tử muốn thuê phòng thì phải lên Thất Lí Phổ, chỗ đó là thôn trấn lớn, chắc chắn không ít chỗ cho thuê".

Thẩm Hi nói: "Vậy ta đành cáo từ tỉ vậy, giờ trời chưa tối nên đi đến Thất Lí Phổ vẫn còn kịp. Cảm ơn tỉ đã khoản đãi, đợi muội tử sắp xếp xong xuôi sẽ tới thăm tỉ". Phương tỉ nhìn Thẩm Hi, không biết chợt nhớ ra cái gì, vội nói: "Muội tử, ngươi xem giờ ngươi mới chạy nạn tới đây, tiền bạc cũng phải tiết kiệm chút, ta giúp ngươi nghĩ cách. Chứ đi Thất Lí Phổ thuê nhà lại tốn thêm một khoản tiền, ngươi đừng tiêu xài hoang phí. Năm trước Cửu bà trong thôn mới mất, cũng không có con cái gì, giờ căn nhà của bà ấy vẫn còn trống, để ta đi hỏi Tam thúc công xem cho ngươi ở tạm chỗ kia được không".

Ở nơi nào Thẩm Hi cũng thấy như nhau, dù sao đều là bắt đầu từ số 0, nhưng nàng không muốn từ chối ý tốt của Phương tỉ, huống chi bạc của nàng chỉ còn chừng 10 lượng, nên gật đầu: "Vậy xin làm phiền tỉ rồi". Phương tỉ là người dứt khoát lanh lẹ, lập tức bảo nàng ngồi lại nghỉ ngơi, còn mình thì đi đến nhà Tam thúc công để hỏi.

Thẩm Hi nhìn nhìn quanh phòng, thấy cái gương trên tủ lùn bèn nhặt lên soi thử. Trong gương chỉ có một bóng người mờ mờ, nếu nàng không đủ bình tĩnh đã hét lên kêu có quỷ rồi, chỉ thấy khuôn mặt trong gương đen sạm lại, đôi mắt trũng sâu, cái cằm nhọn hoắt, thêm mái tóc bết bát rối bời dọa đến nàng không nỡ nhìn lại, vội đặt lại cái gương vào chỗ cũ.

Dù khuôn mặt biến thành xấu xí không tả, nhưng khi nàng cúi xuống nhìn vào cái bụng hơi phồng lên lại thật sự vui mừng, không có gì, nhóc con, dù có thành cái gì đi nữa, vì con mẹ cũng chịu được!

Chương 27

Một hồi lâu sau, Phương tỉ mới dẫn một cụ già khoảng 7-80 tuổi vào nhà. Vừa vào đến trong phòng, nàng liền chỉ vào Thẩm Hi giới thiệu: "Tam thúc công, ngài xem, đây là muội tử dám ngủ qua đêm ngay cạnh mộ của Nhị thúc công, ngài nói nàng có to gan hay không, cũng dám ngủ ngay cạnh mộ".

Cụ già đã lớn tuổi lắm rồi, trên trán trên mặt chằng chịu nếp nhăn, mí mắt cũng lỏng xuống che lại con mắt mờ đục, nghe Phương tỉ nói, ông ngẩng mặt lên nhìn Thẩm Hi, đôi mắt bị thời gian làm mờ nhưng lại thấu hiểu thế sự nhìn thẳng vào mắt nàng. Thẩm Hi thi lễ, nhẹ giọng: "Thẩm Hi gặp qua Tam thúc công".

Tam thúc công ho một tiếng, mở lời: "Thẩm nương tử, chỗ thôn trang chúng ta dù hơi hẻo lánh một chút nhưng nếu chịu khó, cũng không lo bị đói, phía nam thôn có một gian nhà trống, trước tiên ngươi ở tạm đó đi. A Phương, ngươi dẫn nàng đi qua, rồi sang nhà ta lấy ít gạo và mì đưa qua. Có rảnh thì dạy cho nàng cách dệt lưới, ít nhất học được cái tay nghề sống qua ngày rồi nói sau". Phương tỉ vội đồng ý, Thẩm Hi cũng nhanh chóng nói cảm tạ.

Tiễn Tam thúc công đi rồi, Phương tỉ liền dẫn Thẩm Hi ra cửa, không lâu sau đã đến chỗ căn nhà trống. Ngôi nhà này nhỏ hơn nhà cũ mà Thẩm Hi ở, chỉ có một gian phòng, ngay cả nhà bếp cũng chỉ là một gian lều nhỏ tách khỏi nhà chính. Căn nhà rách nát vô cùng, không có cổng, hàng rào cũng không, trong sân đầy cỏ dại, hố to hố nhỏ. Nhưng đã đến nước này, nàng không dám chê gì.

Phương tỉ nói: "Muội tử, ngươi ở tạm chỗ này đã, dù có nhỏ một ít nhưng cũng đủ một mình ngươi ở rồi, về sau làm ăn khấm khá, chúng ta lại xây căn nhà lớn nữa cho ngươi". Xây nhà mới cho nàng? Câu nói của Phương tỉ hình như hơi lạ ở chỗ nào, nàng thu lưu mình đã là thiện tâm, còn làm nhà mới, Thẩm Hi không biết một người làm việc thiện còn đến mức tận thiện như vậy, nàng mới đến đây, còn chưa đến nỗi khiến Phương tỉ cảm giác vừa gặp đã quen như vậy chứ?

Thẩm Hi coi như chưa nghe được, cười nói: "Cảm tạ Phương tỉ, như vậy đã tốt lắm rồi, có thể có một chỗ an thân muội cũng đủ vui lòng". Phương tỉ cũng cười: "Muội tử không cần khách sáo, ta là người thô kệch, không quen nghe mấy lời sáo rỗng đó. Về sau sẽ là người một nhà, không cần xa lạ".

Người một nhà? Thẩm Hi thấy nàng càng nói càng khó hiểu, nhưng không dám hỏi thêm, xoay người mở cửa nhà. Mùi mốc ẩm với một trận bụi bay ra, phả thẳng vào mặt Thẩm Hi khiếng nàng ho sặc sụa. Phương tỉ ở đằng sau giới thiệu: "Ngôi nhà này trước đây là của Cửu bà, năm ngoái bà đi lên trấn trên bán lưới, đến nửa đường thì ngã bệnh, không về được nữa. Từ đó đến giờ ngôi nhà vẫn trống không nên hơi bụi, muội tử ngươi dọn dẹp một chút là được, ta sang bên nhà Tam thúc công lấy gạo và mì cho ngươi, lại lấy thêm ít đồ nhu yếu phẩm nữa". Dứt lời nàng đã xoay người rời đi.

Thẩm Hi nhìn nàng đã đi xa, mới quay lại, xem xét chỗ ở của mình về sau. nhà chỉ có một gian phòng, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy hết mọi ngóc ngách trong nhà. Góc tường kê một cái giường nhỏ, mặt trên trống trơn không có chăn chiếu gì. Bên kia là một cái tủ nhỏ, ngăn tủ cũng trống không. Một góc khác thì bày một cái bàn, một cái ghế, trên mặt bàn để mấy cái bát đĩa, hai đôi đũa, đều đã mốc meo, mặt bàn phủ một lớp bụi dày. Trong căn lều làm bếp cũng vậy, cánh cửa cũng không có, đứng ngoài cửa nhìn vào chỉ thấy một bệ bếp lò, một vại nước, còn có một cái bàn, trên bàn rỗng tuếch.

Nhìn nhà cửa mà Thẩm Hi chán đến không muốn quét dọn làm gì.Trước kia nàng mới xuyên qua còn có một Người mù đang ngồi trên kháng chờ nàng nuôi, nên Thẩm Hi không thể dứt bỏ mọi muộn phiền để tiến vào nhân vật người vợ, gánh vác trách nhiệm nuôi sống cả gia đình. Bây giờ cô độc một người, trái tim nàng đã chết từ khi Người mù bị hại, nhìn lại gian nhà rách nát như hồi xưa, nàng cuối cùng cũng không có quyết tâm như ngày đó. Nghĩ đến Người mù, Thẩm Hi lại đau lòng, nếu Người mù cũng thoát được có phải đã hạnh phúc mĩ mãn rồi không. Nước mắt Thẩm Hi nhỏ xuống, rơi trên mặt bàn làm nổi lên một tầng tro bụi.

Dù có nản lòng, cuối cùng nàng vẫn phải xốc lên tinh thần dọn dẹp, không thể vừa mới đến đã khiến người ta có ấn tượng xấu về mình, huống chi nếu nàng không dọn thì tối cũng không có chỗ ngủ lại. Thẩm Hi lau khô nước mắt, nhận mệnh mang cái thùng ra ngoài đi tới chỗ giếng nước mà Phương tỉ chỉ để múc nước vè lau dọn đồ đạc. Nơi này nguồn nước ngầm khan hiếm, cả thôn chỉ có một cái giếng ngay giữa thôn, nhưng thôn nhỏ nên nàng cũng không phải đi xa lắm.

Xách thùng nước về nhà, Thẩm Hi xé lấy một miếng vải từ tấm màn rách trên đỉnh giường làm giẻ, bắt đầu tổng vệ sinh ngôi nhà. Đợi đến lúc Phương tỉ mang đồ tới ngôi nhà lụp xụp lúc trước đã rạng rỡ hẳn lên, bát đũa được rửa sạch sẽ, bàn ghế cũng sạch bụi, vại nước được rửa sạch, bên trong đã đầy nước. Phương tỉ thấy Thẩm Hi chịu khó như vậy, không khỏi hài lòng khen ngợi: "Muội tử đúng là hiền lành chịu khó, nhìn xem ngôi nhà đã sạch sẽ như mới rồi".

Nàng miệng nói tay làm, đặt mấy túi đồ xuống sau đó chỉ cho Thẩm Hi xem: "Gạo và mì mỗi thứ 10 cân, Tam thúc công cho ngươi, cá muối với dưa muối là của nhà ta, ngươi không chê là được rồi. Với cả hai con cá tươi với hành lá để trưa nay ngươi nấu làm thức ăn. Dầu muối nhà ta không còn nhiều nên lấy một ít sang đây, đợi ngày kia trượng phu nhà ta đi Thất Lí Phổ ta nhờ hắn mang thâm một ít về cho muội tử. À đây có một tấm trải giường, hơi cũ nhưng vẫn nằm được, ta đã giặt phơi sạch sẽ rồi, còn có bộ quần áo cũ hồi ta mới gả đến, hình thức cũ rồi, ngươi mặc tạm đừng ghét bỏ". Thẩm Hi không phải người đòi hỏi vô cớ, luôn miệng nói cảm tạ nàng.

Phương tỉ không ở lâu, bảo là phải nấu cơm trưa nên đi về. Đợi nàng đi rồi Thẩm Hi mới dọn lấy đồ đạc, vào bếp đun một nồi nước sôi tiêu độc bát đũa rồi đi nấu cơm, đang lúc đợi cơm sôi nàng mổ hai con cá, đợi cơm nấu xong lại hấp cá với muối Phương tỉ mang đến. Nàng nấu cơm xong thì trời cũng đến trưa.

Lâu rồi chưa được ăn thịt cá nên Thẩm Hi có chút thèm, hai con cá biển chỉ hấp với dầu muối và ít hành lá, mùi tanh không khử hết nhưng nàng vẫn ăn được như thường, cơm cũng ăn được hai bát.

Không biết có phải nàng thiếu dinh dưỡng hay là đứa bé ngoan ngoãn, đã gần ba tháng nhưng Thẩm Hi chưa có biểu hiện ốm hay nghén gì, trong ba tháng này tâm trạng của nàng không ổn định, sợ hãi, đau buồn, lại đi bộ suốt ngày nên nàng rất sợ vạn nhất đứa bé có chuyện. Nàng càng nghĩ càng bất an, quyết định sáng mai sẽ đi Thất Lí Phổ tìm đại phu bắt mạch khám xem.

Ăn cơm xong, Thẩm Hi lại đun một nồi nước ấm, tắm rửa sạch sẽ, nàng đổ hai lần nước mới coi như tắm sạch bụi bẩn mang theo một đường. Quần áo của nàng cũng không ra hình, đành mặc vào bộ quần áo Phương tỉ mang cho, không nằm ngoài dự đoán nó khá rộng, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với bộ đồ rách rưới của nàng. Xong xuôi mọi việc Thẩm Hi đã mệt đến rã rời, không kịp đợi tóc khô đã nằm lên giường mà thiếp đi. Hơn hai mươi ngày mệt nhọc bôn ba, ngũ cũng không yên giấc nên hiện giờ đã an toàn, lại có một chỗ che thân nên Thẩm Hi vô cùng thả lỏng, ngủ một giấc tối tăm trời đất.

Giấc ngủ này làm nàng quên cả thời gian, nếu bụng không réo chắc Thẩm Hi sẽ ngủ đến hôm sau mới tỉnh, cho dù nàng cố nằm dậy, đã là mặt trăng giữa trời. Thẩm Hi đốt nến, định dậy ăn nốt cơm thừa trưa nay, mới thấy không biết chiều nay ai đã tới giúp nàng thu quần áo phơi ở ngoài sân vào, còn gấp gọn gàng đặt lên trên tủ đầu giường cho nàng. Trên mặt đất để một cái chậu gỗ đầy tôm cua và sò hến. Nàng mới vào đây nên chỉ biết hai người, trong đó tam thúc công đã già cả đi không nổi, không đoán cũng biết Phương tỉ lại đến giúp nàng đây mà.

Thẩm Hi rửa sạch số tôm cua kia, đổ hết vào trong nồi luộc chín. Nàng vớt ra, chỉ chấm muối nhưng cả chậu hải sản cũng hết sạch. Ăn xong, Thẩm Hi dọn dẹp bát đũa, rửa tay rồi thong thả nằm lại trên giường, sờ sờ cái bụng còn chưa phồng hẳn lên, mỉm cười hạnh phúc: "Bảo bảo, cần phải cố gắng ăn nhiều mới được, mẹ sẽ cố bổ sung thêm dinh dưỡng cho con".

Sáng hôm sau nàng cố dậy sớm, nhìn ra cửa thấy mặt trời mới đang từ từ dâng lên ở phía chân trời, hít một hơi thật sâu hương vị tanh mặn đặc trưng của gió biển, Thẩm Hi cảm giác mình đã đầy năng lượng để sống tiếp. Nàng sờ bụng, nói nhỏ với đứa bé: "Bảo bảo, từ giờ trở đi mẹ sẽ không khiến con phải chịu khổ nữa, mẹ sẽ cố gắng làm việc, cho con có hoàn cảnh tốt nhất để trưởng thành".

Ăn xong cơm sáng, Thẩm Hi mang lên 10 lượng bạc còn lại, đi nói một tiếng với Phương tỉ, sau đó chuẩn bị đi Thất Lí Phổ. Ngay lúc này nàng vô cùng may mắn lúc nhanh trí khi giấu bạc trong cái đệm, nghĩ đến việc giấu hết không tiện lấy tiền ra mua đồ hay tiêu vặt nên để ra một nén bạc, nên khi gói lại bạc cho Lý lão tiên sinh nàng cũng gói lại giấu vào người, nên giờ mới không phải tay trắng.

Phương tỉ nghe nàng nói muốn đi Thất Lí Phổ, không khỏi khuyên nhủ: "Muội tử, không cần vội, đợi ngày mai trượng phu nhà ta lên phố mua đồ hai ta hẵng đi theo, có người đi kèm vẫn tốt hơn, ngươi mới đến chưa quen thuộc, không khéo lại bị lừa mất". Thẩm Hi từ chối, dù sao việc liên quan đến đứa bé, nàng sợ đêm dài lắm mộng nên gặng hỏi Phương tỉ đường đi Thất Lí Phổ thế nào rồi một mình lên đường.

Đường đi không gần, hai mươi lăm dặm lên Thẩm Hi đi nửa ngày mới tới. Thượng Ngư thôn ít người, dọc theo đường đi ngay cả người đi bộ cũng không thấy nên nàng cũng không tìm được xe ngựa hay xe bò để đi nhờ.

Thất Lí Phổ quả nhiên là trấn lớn, rộng hơn nhiều so với thôn trấn trước kia Thẩm Hi ở, chợ rất náo nhiệt. Nhưng giờ nàng không có tâm tư đi quan sát chung quanh, vội vàng hỏi đường đi tới y quán. Thười đại này y quán kiêm chỗ đại phu bắt mạch, viết đơn xong thuốc cũng mua ngay ở đó. Thẩm Hi theo sự chỉ dẫn của người dân bản xứ đi tới chỗ y quán, một lão đại phu béo tròn bắt mạch cho nàng, nói thai nhi khỏe mạnh, không có chuyện gì, lại dặn nàng cố ăn uống cho tốt, đứa bé sinh ra mới cứng cáp khỏe mạnh được. Nàng không nôn nghén nên hỏi đại phu xem lại giúp, nhưng ông chỉ nói: "Phụ nữ có thai không giống nhau, nên phản ứng lúc mang thai cũng khác, có người ăn gì nôn gì, nhưng có người đến tháng cuối mới nghén".

Đại phu còn căn dặn mấy việc kiêng kị lúc mang thai, ăn uống phải kiêng cữ, nhất là chỗ này là bờ biển biên còn bảo nàng chú ý không được ăn nhiều hải sản, nhất là đồ tính hàn như cua, khiến Thẩm Hi sợ hết hồn, nồi hải sản tối qua nàng ăn còn có hai con cua to. Nàng may mắn trong lòng: Thật tốt số, đứa bé trong bụng cũng thật may mắn nó mạng lớn, có bà mẹ gà mờ như nàng đúng là làm khó nó rồi!

Có dịp đi vào thành trấn, thế nào Thẩm Hi cũng phải thăm dò một ít tin tức cho yên tâm, không biết giờ tình hình dịch bệnh ra sao rồi, còn có Bắc Nhạc quốc đã rút quân thật chưa, chỉ sợ chiến loạn lại xảy ra lần nữa.

Nàng đi vào một trà lâu, đưa cho tiểu nhị 5 văn tiền, tiêu nhị ca kia nói như rang đậu mà giũ hết mọi tin nước nắm được cho nàng nghe.

Bắc Nhạc xâm lược nên Trung Nhạc quốc rung chuyển, nhiều nơi bị đứt lương, người chết đói rất nhiều, lúc ấy đang giữa mùa hè nên nhiều xác chết không kip chôn phát thối, rất nhiều thành trấn đều bùng nổ dịch bệnh. Triều đình quyết đoán xóa sổ hàng loạt thành trấn có dịch bệnh hoành hành, đốt sạch thành quách, xác người, các thành trấn khác cũng hạ lệnh phong tỏa cửa thành, cấm thông hành, ngay cả người hồi hương cũng bị giữ lại, nhà nhà không được thu lưu người nhà từ bên ngoài đến, cuối cùng mới trấn áp được dịch bệnh.

Thẩm Hi nghe xong không khỏi chậc lưỡi, may mắn Lý lão tiên sinh dặn kĩ nàng, chính nàng cũng sợ bị truyền nhiễm nên không dám vào thành nên mới được an toàn đến đây, nếu không có lẽ nàng đã phơi thây hoang dã hay chết mất xác cũng nên.

Đã xong 3 chương r. Cuối tuần này t về nhà ăn rằm đây, k có chương mới đâu nha , tạm biệt m.ng!
Chúc tất cả có một tết Xíp Xí vui vẻ :v

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top