Chương 69.3


"Tiết tấu này..cũng khó trách họ ko theo kịp, Lăng Nhi ra tay quá nhanh gọn rồi!"
(Trích chap trước)

Thiếu nữ cởi ra bạch y, khoác lên mình giá y hoa lệ. Hôm nay là ngày nàng thành thân. Dù ko nhớ chuyện cũ, nhưng nàng vẫn mơ hồ nhận thấy nam nhân kia đối nàng là chân tình, tôn trọng nàng. Nhưng là, chỉ cảm nhận như vậy thôi, chính mình một chút cảm giác cũng ko có, nàng bối rối ko biết làm sao. Hỉ khăn trùm lên, từ mũ phượng rủ xuống che đi khuôn mặt xinh đẹp như đóa mẫu đơn nở rộ. Nha hoàn cẩn thận từng bước dìu nàng bước ra ngoài, hôm nay là tất niên, cũng là ngày thiếu chủ thành thân. Tân nương tử xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, chỉ là, ánh mắt của nàng, từ đầu đến giờ vẫn luôn đạm mạc, hờ hững như vậy.

Bên ngoài sảnh đường Minh Nguyệt sơn trang, tân khách sớm đã đứng đầy, đều hào hứng chờ đợi chiêm ngưỡng dung nhanh của tân nương  tử. Phải biết Lâm Tiêu thời gian ngắn như vậy nhấc lên phong ba bão táp trong giang hồ, lại thủy chung chưa từng lộ diện. Liệu có phải xấu đến ko thể gặp người? Nữ tử giang hồ ko câu nệ tiểu tiết, hôm nay thế nào cũng phải muốn tân lang vén hỷ khăn trước mắt huynh đệ quần hùng.

"Nhất bái thiên địa!"

Nam nhân ánh mắt nhu tình như nước, nhìn nữ tử tay nắm hồng lăng, sau hôm nay, nàng sẽ trở thành  nương tử của hắn. Nàng sẽ oán hắn, hận hắn, nhưng hắn yêu nàng  như vậy, tuyệt đối sẽ ko để nàng có cơ hội hận hắn.

"Nhị bái cao đường!"

Hai bóng dáng cúi đầu khẽ bái một bài vị được đặt trên bàn. Tân lang  ko còn phụ mẫu, mà tân nương cũng đã mất hết thân nhân, kết quả chỉ có thể bái tế linh  đường của mẫu thân tân lang.

"Phu thê giao bái!"

Thân ảnh nữ tử thoáng cứng  đờ, lại miễn cưỡng khom lưng xuống.

"Xoạt!"

Đầy một sảnh đường  người ngây ngốc nhìn hồng lăng vô thanh vô thức biến thành vải vụn, bay khắp sảnh đường. Này...là chuyện gì đây?

"Nhị ca rời nhà lâu như vậy, hiện tại thú thê cũng ko báo cho người nhà một tiếng, huynh ko sợ phụ thân đau lòng?"
Cùng với âm thanh trầm lạnh vang lên, một cái bóng màu tím lướt qua, chỉ một thoáng đem tân lang đánh lùi lại mấy bước. Nhân sĩ giang hồ cả đám người quên cả phản ứng, đến khi nhìn rõ bóng dáng màu tím kia, lại có chút ngoài ý muốn.

Khắp thiên  hạ, người có thể khuất phục loại màu tím cao quý kia có mấy người? Họ chỉ ko dám tin Huyền Vương gia lại xuất hiện ở nơi này, đem hôn lễ phá hỏng.

"Người đến là khách, Vương  gia là đến uống  rượu mừng của ta?" Tân lang có chút ngoài ý muốn. Hắn ko từng nghĩ tới người này thế nhưng thực sự tới. Ko phải chỉ có nàng tương tư hắn thôi sao?

Bất ngờ, tân nương tử tự tay vén lên hỉ khăn, một đám nha hoàn hỉ nương sợ đến xanh mặt. Bất quá, hờ hững, lãnh  đạm thường trực trong mắt thiếu nữ dường như vỡ vụn. Tân nương tử hai mắt kích động, nhìn chằm chằm nam nhân vừa xuất hiện.

"Ngươi là ai?"

Nàng  ko quen hắn, là ko nhớ có từng quen biết hắn hay ko, nhưng khi nghe được giọng nói của người này, trái tim dường như ko tự chủ nảy lên một cái. Từ tận sâu trong tiềm thức cũng  dao động mãnh liệt. Cảm giác này, vừa giống như lần trước kẻ đến bị nàng đánh trọng thương, lại dường như có điểm bất đồng.

"Nàng quên ta?" Giọng nói tử y nam nhân xẹt qua một tia khổ sở, dẫu biết nàng  ko tỉnh táo, nhưng nghe nàng thực sự quên đi, nội tâm vẫn là thống khổ.

Đau khổ như vậy? Thương tâm như vậy? Thiếu nữ cảm thấy trong tim dường như có con thú bị xiềng xích, đang ko ngừng giãy dụa muốn thoát ra ngoài.

"Lâm Nhi, hắn là đồng bọn của kẻ hôm trước, chính bọn họ đem nàng đẩy xuống  vách núi."

Giọng nói quen thuộc vang lên, vọng  vào tai, lại ko khác gì ma chú, khiến đầu óc thiếu nữ càng thêm choáng váng.

"Nhị ca cũng thật có nhã hứng, lừa gạt con gái nhà người ta như vậy, ko sợ nàng hận huynh?"

Kỳ Phong ngộ ra điều gì đó, chẳng trách Tiếu Vô Nhan lại ôm thương tích như vậy mà trở về. Chỉ e cũng là bị người kia dùng  cách này đánh đuổi đi! Hắn hiểu rõ, Tiếu Vô Nhan sẽ ko làm tổn thương nữ tử này dù là nửa điểm, liền biến y thành bao cát mặc nàng chém giết.

Nhân sĩ giang hồ bên kia vẫn luôn một mực đứng xem trò vui, lại trợn mắt nhìn Huyền Vương  gia thoáng một cái đem tân nương tử ôm vào lòng. Này...là hoành đao đoạt ái đi! Nhưng Độc Cô Tà kia cũng đâu phải kẻ tầm thường, hôm nay quả ko phí công đi một chuyến! Bọn họ giết nhau, tốt nhất là giết đến cả hai cùng chết mới hay nha!

"Ngươi là ai?"

Bị nam nhân ôm vào lòng, thiếu nữ dường như túng quẫn, Độc Cô Tà kia tuy nói sẽ thành phu quân của nàng, nhưng thủy chung ko động đến nàng, chỉ cần nàng cự tuyệt, hắn đều mỉm cười buông xuống. Mà nam nhân này ko chút cố kỵ ôm nàng, thế nhưng từ trong nội tâm lại ko hề bài xích.

"Nàng đoán xem ta là ai." Nam nhân càn rỡ ko thèm để tâm ánh mắt người xung quanh, vòng tay ôm nàng càng xiết chặt.

"Buông nàng ra!" Độc Cô Tà vung kiếm đánh tới, hai mắt đỏ ngầu vì tức giận.

Một hồi đánh  giết, tử y nam nhân thủy chung ko có buông  tân nương tử, một tay hắn ôm nàng, một tay cùng Độc Cô Tà giao đấu, mà tân nương tử, dường như cũng ngây ngốc để hắn ôm. Giằng co một hồi, ba người đánh ra đến vách núi bên cạnh Minh Nguyệt sơn trang.

"Mạc Kỳ Phong, ta sớm đã ko cùng ngươi tranh giành vị trí đó, tại sao còn muốn tìm ta gây sự?" Độc Cô Tà phẫn nộ nói lớn, nhìn nữ nhân vẫn im lặng để người kia ôm trong lòng, ánh mắt càng  thẫm lại.

"Mạc Kỳ Thanh, ta nói huynh  nghe một bí mật." Khóe môi Kỳ Phong kéo lên tà ác, nhị ca này từ nhỏ luôn cùng hắn tranh giành, năm đó muốn bái sư phụ, lại bị người tuyệt tình từ chối, liền ôm theo hận ý, tất cả đổ lên đầu hắn.
"Huynh muốn tranh giành, ta theo bồi cùng huynh, nhưng nữ nhân này, huynh ko nên chạm đến." Ánh mắt Kỳ Phong lóe lên tia tàn nhẫn. Hắn từng nghĩ, nàng tìm được nam nhân xứng  với nàng, hai người hảo hảo sống hạnh phúc, hắn sẽ ở một bên chúc phúc cho nàng. Hiện tại hắn thay đổi ý định rồi, người cùng nàng  sống hạnh phúc, chỉ có thể là hắn! Nàng là của hắn, ai cũng đừng  mơ tưởng!

Mạc Kỳ Phong vung tay, sát khí ngày càng dày đặc. Độc Cô Tà lăn lộn trên giang hồ lâu như vậy, dễ dàng đoạt được chức võ lâm minh chủ, điều hắn luôn muốn là là trở về cùng Mạc Kỳ Phong giao đấu. Độc Cô Tà năm năm rời nhà là năm năm khổ luyện, hắn muốn cho người kia biết, hắn tuyệt đối ko hề thua kém Mạc Kỳ Phong, hắn muốn ông ta hối hận ngày đó từ chối hắn. Nhưng là, ko nghĩ tới sau năm năm, hắn vẫn thua, hơn nữa còn thua thê thảm hơn. Một chưởng của Mạc Kỳ Phong liền có thể đánh hắn bay về một phía, lại hoàn toàn ko thể chống cự. Độc Cô Tà hắn ko cam tâm!

"Lâm Nhi, hắn là kẻ đùa giỡn tình cảm của nàng, đem nàng đẩy xuống vách núi."

Một câu nói đem thiếu nữ còn đang ngây ngốc đánh  tỉnh lại. Đùa giỡn tình cảm? Đó là lý do khiến lòng nàng rối loạn khi gặp hắn? Là do đã từng có tình cảm, nên mới có cảm giác sao?

"Giết hắn! Dùng  đao của ngươi đâm vào tim hắn!" Từ đâu đó trong tiềm thức như có tiếng thúc giục.

"Là hắn hại ngươi mất đi trí nhớ, khiến ngươi sống đau khổ như vậy. Hắn đáng chết!"

Thiếu nữ hai tay ôm đầu, giọng nói ma quái trong đầu như ma chú nguyền rủa quấn lấy nàng.

"Vũ Nhi!" Kỳ Phong nhận ra người trong lòng bất thường, nội tâm lại trở nên lo lắng.

"Ngươi dùng Nhiếp hồn thuật với nàng?"

Ánh mắt sắc bén liếc về phía nam nhân cô tịch đứng cách đó ko xa. Chỉ thấy người kia khóe môi cong lên nụ cười quỷ dị.

Kỳ Phong hơi cười, bất đắc dĩ nhìn đoản đao đâm ở trước ngực mình, lại nhìn nữ nhân đang cắn môi hoảng loạn trong vòng tay mình.

Thiếu nữ nhìn  đao trong tay mình đã đâm vào ngực người kia, trong lòng lại nổi lên cảm giác lạ. Là sợ hãi? Là bất an? Đều ko phải! Nhưng rốt cuộc là gì? Nàng ko biết!

"Nha đầu ngốc, lần nào gả đi nàng cũng  đều mơ hồ như vậy."

Thiếu nữ còn ko kịp phản bác, môi đã bị người ta chặn lại. Mềm mềm, lành lạnh, người nọ ko thèm để ý đến vết thương, trằn trọc hôn nàng. Cái lưỡi càn rỡ công thành chiếm đất, khiến nàng muốn ngạt thở. Vừa hé miệng muốn tìm ko khí, lại để người kia thừa cơ làm loạn. Cái lưỡi linh hoạt chui vào khoang miệng nàng mà khuấy đảo. Thiếu nữ theo bản năng cắn một cái, cả khoang  miệng ngập tràn mùi máu, nhưng... người kia vẫn ko thôi hôn nàng. Thiếu nữ trong mắt hiện lên túng quẫn, cả người vô lực, lại quên mất chính mình có võ công, ko cách nào đẩy người kia ra. Hai mắt nàng dần mê mang, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên vì thiếu ko khí.

"Nha đầu ngốc!" Dứt lời, liền ngất đi, nàng lúc đấy mới nhận ra, hắn mất máu quá nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top