cô chủ xinh đẹp-C2+3
Chương II: Thiên nga bên cạnh
01
Những ngày sau đó, tôi thường đến câu lạc bộ nhưng không hề gặp Hà Nhã. Nếu tôi đang sống trong thế giới phim truyền hình, tôi sẽ chủ động gọi cho Hà Nhã, nói dối rằng tôi bị ốm này nọ hòng lừa cô ấy đến thăm tôi rồi tôi sẽ cưa cẩm cô ấy. Tiếc rằng tôi đang sống trong xã hội hiện thực, tôi hiểu rất rõ khoảng cách giữa tôi với người đẹp Hummer. Tôi thừa nhận là thích được đi cùng người đẹp rồi nhưng tâm trạng thích này chỉ là thích kiểu say mê thần tượng của mấy fans hâm mộ, bạn chắc cũng sẽ rất vui khi có cơ hội cùng ăn tối với thần tượng hoặc là bồ bịch hẹn hò nhưng tuyệt đối sẽ không tính tới chuyện kết hôn với thần tượng mà mình đang cặp kè, tất nhiên, đây chỉ là đứng trên lập trường đàn ông, phụ nữ có lẽ sẽ ngược lại: chính vì không thể kết hôn với thần tượng nên đành phải hạ mình lấy người đàn ông khác mà thôi.
Công việc thì khá thuận lợi, công ty tôi đến phỏng vấn tên là Mythory. Hôm thứ sáu họ gọi điện thoại đến báo rằng tôi đã chính thức được nhận việc, lương cao hơn mức lương trước kia và còn được tính thêm chi phí xe cộ khi đi làm và về nhà nữa chứ.
Sau khi nói chuyện với bên nhân sự xong, tôi mừng húm cả lên, trong đầu nghĩ rằng lần này tôi có thể thuê căn nhà tốt một chút rồi. Căn nhà hiện giờ của tôi gọi là căn nhà rỗng, ở ghép với anh bạn, chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách, không có nội thất cũng chẳng hề có đồ điện gia dụng, nếu đóng thêm hai song sắt lên cửa sổ ắt là sẽ có cảm giác như đang ở trong phòng giam mất thôi! Căn nhà rỗng này không hút nóng một tý nào cả, mùa đông Thượng Hải cực kỳ lạnh, ở lâu trong phòng này bạn sẽ cảm thấy ngũ tạng lục phũ đều lạnh cóng cả lên, cho nên mùa đông là mùa tôi tăng ca nhiều nhất vì trong công ty ấm áp hơn nhiều. Với lại tắm gội cũng là một trong số những vấn đề cần nhắc đến. Trong phòng hoàn toàn không nối những đường ống dẫn gaz, chỉ có thể tắm bằng máy đun nóng mà dung lượng nước nóng trong máy đun chỉ có ba mươi lít, mùa hè thì cũng chẳng sao cả nhưng mùa đông mà đến thì lúc tắm cứ y như đang đánh trận, chậm một tý sẽ chỉ còn có thể tắm nước lạnh thôi.
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy không nên tiếp tục ở lại chỗ này nữa. Ngay sau khi lãnh tiền lương, tôi nhất định phải tìm một căn nhà có nội thất, trong phòng có mấy lạnh, có gaz, máy nước nóng đầy đủ. Khi về tới nơi ở không còn cảm thấy mình là tù nhân, thích tắm bao lâu thì tắm bấy lâu, mùa đông cũng chả cần ở lại công ty, muốn về sớm lúc nào thì về lúc ấy, càng nghĩ tôi càng khoái chí. Đột nhiên phát hiện thì ra nãy giờ mình cứ toàn chạy theo mạch suy diễn lệch lạc. Tôi lại còn vui mừng vì những thứ này, thật là không có chí khí mà. Trong đáy lòng tôi tự khinh miệt bản thân.
Mythory là một công ty rất tuyệt! Ngày đầu đi làm, tôi rất hài lòng với mọi thứ: khoang làm việc rộng rãi với những chiếc bàn giấy được chế tạo rất tinh tế, chiếc ghế dựa Ergonomics có thể điều chỉnh bề rộng to lạ thường. Bàn phím Ergonomics hình dáng kỳ dị, màn hình LCD 19 inches, Laptop 2668PBC của dòng IBMT43, ngoài ra còn trang bị tai nghe Sennheiser PC145. Tai nghe hơn một nghìn đồng mà sao lại được đặt cả ở đây, tôi cảm thấy rất tò mò bèn hỏi một đồng nghiệp đang vừa đeo tai nghe vừa vùi đầu làm việc.
“Tất nhiên dùng để nghe nhạc rồi, không thì dùng để làm gì cơ chứ!” Đồng nghiệp tháo tai nghe ra và nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ như là đang thắc mắc tại sao tôi lại hỏi câu ngớ ngẩn đến thế.
Không lâu sau đó, trưởng phòng Lý Hàm đến dẫn tôi tham quan và làm quen với đồng nghiệp trong phòng, tiếp đó giới thiệu tôi tới tận chỗ từng người một. Phòng tôi có cả thảy mười sáu người, tính cả tôi vào. Trong đó có bốn cô nhân viên nữ trông rất xinh, dáng cũng khá chuẩn. Thật lòng mà nói, đây là lần đầu tôi trông thấy những lập trình viên nữ bốc lửa như thế. Môi trường làm việc của Mythory quả thật rất tốt, tôi lại khen thầm.
Sau khi giới thiệu hết trong phòng này, Lý Hàm lại đưa tôi đến làm quen với hai cô thư ký sẽ tiếp xúc thường xuyên trong công việc. Một người phụ trách việc hành chánh trong phòng tôi tên là Candy, gương mặt y như búp bê và dáng người thì chao ôi…tôi đoán chắc cũng phải cỡ E-cup! Ngày đầu đi làm mà đã suy nghĩ mấy chuyện dơ bẩn như vậy, thật xấu hổ ghê.
Người còn lại là Rachel, thư ký phó tổng giám đốc, mái tóc dài thẳng thướt, nhìn vào sẽ nhận thấy cô ta thuộc tuýp người làm được việc, rất độc lập và là một nữ nhân viên chuyên nghiệp rất có sức cuốn hút.
Sau đó dĩ nhiên là phải đưa tôi đến gặp người phụ trách công ty – CTO kiêm phó tổng giám đốc khu vực kinh doanh ở Thượng Hải. Khoang làm việc của phó tổng giám đốc không khác mấy với nhân viên thường, chẳng qua nằm sâu trong tận cùng của căn phòng mà thôi.
Khoảnh khắc Lý Hàm đưa tôi đến ngay trước mặt phó tổng giám đốc, tôi đần người ra, không ngờ phó tổng lại là một cô gái trẻ trung và xinh đẹp đến như thế, càng không thể tin nổi phó tổng lại chính là Hà Nhã.Tôi như một thằng ngốc cứ đứng thừ mặt ra nhìn chằm chằm sếp lớn. Nếu tôi là một nhân vật trong phim hoạt hình thì có lẽ mắt tôi đã rớt xuống đất lâu rồi.
Lý Hàm giới thiệu sơ lược về tôi, Hà Nhã lắng nghe một cách rất thản nhiên, như thể tôi và cô ta chưa một lần gặp gỡ. Sau khi Lý Hàm giới thiệu xong, cô ta đưa tay ra và nói: “Chào anh, mừng anh gia nhập công ty chúng ta.” Giọng cô ta cực kỳ ngọt ngào, âm điệu cũng rất ôn hoà nhưng trong câu nói vẫn rất tự nhiên mang vẻ uy nghiêm của một người sếp. Những đồng nghiệp khác cũng có nói câu này nhưng từ giọng điệu của họ, bạn có thể nhận ra ngay sự khác biệt đó. Câu nói của các đồng nghiệp mang tính chào hỏi, còn câu nói của sếp, thực thực tại tại mang giọng điệu của một người chủ, bởi vì công ty này thật sự thuộc về cô ta mà.
Tôi bỗng nảy ý nghi ngờ phó tổng và Hà Nhã không phải cùng một người, mặc dù giọng nói, dáng vẻ bề ngoài họ gần như giống hệt nhưng khí chất của cả hai thì khác xa một trời một vực. Hà Nhã giống như cô công chúa bướng bỉnh, trên người cô ta lúc nào cũng toát ra vẻ ngang ngược và tinh quái. Còn phó tổng thì y như một vị hoàng hậu đoan trang lễ nghĩa, nhất cử nhất động đều mang vẻ uy nghiêm tuyệt đối.
Tất nhiên tôi rất ái ngại, đâu dám mở lời hỏi phó tổng có phải là có một cô em sinh đôi không? Sau khi gặp phó tổng, Lý Hàm có vẻ rất đồng cảm với tôi: “Ngạc nhiên lắm phải không? Lần đầu tôi gặp phó tổng của chúng ta, tôi cũng ngạc nhiên không kém. Không ngờ rằng lại là cô gái trẻ xinh đẹp như vậy. Nhưng sau một thời gian làm việc cậu sẽ nhận ra, sếp đúng là sếp, lúc làm việc cách làm việc quả khác thường, lợi hại cực kỳ.” Giọng điệu Lý Hàm tràn đầy sự khâm phục.
Tôi gật gù, hỏi Lý Hàm vấn đề mình đang thắc mắc: “Sếp lớn chúng ta tên tiếng Hoa là gì vậy?” Nãy giờ trong công ty khi nhắc tới phó tổng, mọi người luôn gọi theo tên tiếng Anh: Emma.
“Tên là Hà Nghệ, nhưng bình thường tốt nhất cậu nên gọi cô ta bằng tên tiếng Anh. Cô ta quen được gọi bằng tên tiếng Anh hơn. Và….” Lý Hàm nói nhỏ bên tai: “Tuy công ty chúng ta đều chủ trương gọi tên chứ không gọi chức danh, nhưng nếu gọi thẳng tên sếp bằng tiếng Hoa thì cứ cảm giác cũng hơi kỳ lạ.”
“Hiểu rồi, tôi sẽ chú ý.” Xem ra Hà Nhã và sếp 100% là sinh đôi, chỉ là khí chất cả hai khác xa nhau quá! Điểm này khiến tôi nhớ tới tranh luận về vụ công nghệ nhân bản mà có người từng lo lắng rằng sẽ nhân bản ra một Hitler thứ hai. Thực chất điều này cũng hoàn toàn không đáng lo, nói không chừng Hitler được nhân bản là người có tâm tính nhân từ, suốt đời ăn chay niệm phật, đoạt giải Nobel hòa bình thì sao.
Tuần làm việc đầu tiên hơi vất vả một chút, vì phải học nhiều thứ mới. Mythory chuyên làm về thuật toán đồ họa nên dính líu rất nhiều tới các kiến thức toán học, nào là phương trình bậc hai, biến đổi Fourier, tất cả những thứ đã học trong toán cao cấp hồi đại học, tôi đành phải mua một đống sách “Toán cao cấp” để về ôn tập lại. Học lại vi phân, tích phân một tuần lễ khiến đầu tôi như to ra gấp đôi, thứ sáu vừa tan ca là chạy ngay tới câu lạc bộ dì Hai thả lỏng thả lỏng một tý.
Vừa vào câu lạc bộ tôi đã thấy cả đám người vây quanh sân cầu lông, chen vào trong xem, thì ra Hà Nhã đang đấu tay đôi với một anh chàng. Chàng trai này tôi đã gặp mặt rồi, là khách quen của câu lạc bộ, đánh cầu lông cũng rất khá, thích mặc bộ đồ thể thao màu trắng, trông rất sáng sủa đẹp trai, nhất là những tư thế khi đánh cầu lông lại càng khiến người ta cảm thấy hào hoa phong độ, các cô gái đi ngang đều phải quay đầu nhìn anh ta vài lần.
Nhưng lần này khi anh chàng đánh cầu đã không mang lại cảm giác phóng khoáng, thư thả gì cả, Hà Nhã lúc thì đi bóng dài, lúc thì đi bóng ngắn, đột nhiên lại đập bóng sang trái lúc thì sang phải, khiến anh ta cứ xoay qua xoay lại đỡ bóng, chạy hụt cả hơi, có thể nói tình hình rất thê thảm. Xem ra Hà Nhã đang cố tình trêu đùa anh ta, gặp những tình huống có thể đánh bại đối phương một cách gọn lẹ nhưng cô ta cũng chẳng hề dứt điểm ngay, mà cố tình đập bóng khiến đối phương chạy thụt mạng để đỡ bóng.
Những người xung quanh cũng chẳng thể nhịn cười nổi, anh chàng đó mặt đỏ bừng, nếu Hà Nhã là đàn ông, nói không chừng anh ta đã sớm ném vợt chạy tới liều mạng rồi!
Trận đấu kết thúc. Hà Nhã trông thấy tôi giữa đám đông bèn vẫy tay gọi, chạy đến nhét tờ mười đồng: “Mua chai nước giúp tôi với. Tôi sắp chết khát rồi. ”
Giọng điệu Hà Nhã như thể tôi là người hầu nhà cô ấy không bằng. Thật quá đáng . Tại sao tôi lại phải đi chứ, nhưng lời nói vừa tới cửa miệng đã thay biến thành: “Chỉ một chai nước, tôi mời cô được rồi .”
“Không cần. “ Hà Nhã từ chối rất thẳng thừng: “Tôi không muốn lợi dụng anh. ”
Sai tôi đi mua nước chẳng lẽ không phải đang lợi dụng tôi sao? Logic gì thế này? Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn đi mua nước. Ai bảo Hà Nhã xinh thế chứ. Có thơ làm chứng: Sắc đẹp chính là giấy thông hành của những người đẹp, xấu xí chính là mồ chôn những kẻ xấu xí.
Lúc tôi mang nước và tiền lẻ đưa trả Hà Nhã thì gã lúc nãy đi tới.
“Xin chào, có thể làm quen với em không? Anh là Trương Diệu.”
Trong lòng tôi rất khó chịu với hành vi của gã này, không nhìn thấy tôi đang ở bên cạnh sao? Dù gì cũng nên chọn lúc chỉ có một mình người đẹp mới chạy qua bắt chuyện chứ! Hắn ta không lo ngại rằng có thể tôi là bạn trai Hà Nhã à?
Hà Nhã đã thay tôi diễn đạt sự bất mãn đó: “Anh không cảm thấy nói những lời này rất không phù hợp khi bên cạnh tôi đang có một chàng trai sao?”
Trương Diệu cười, công bằng mà nói thì nụ cười của anh ta quả thật rất rạng ngời . “Đừng đùa với anh. Chẳng lẽ mắt thẩm mỹ của anh tệ thế à? Hắn ta làm gì có mối quan hệ với em được chứ?
Tôi không thể không thừa nhận rằng đánh giá của Trương Diệu rất chuẩn, nhưng miệng mồm thằng nhóc này tệ hại thật. Sao lại có thể nói những lời này ngay trước mặt tôi chứ? Thật thà hơi thái quá rồi.
Hà Nhã cười nhạt rồi nhìn tôi và nói với Trương Diệu: “Chờ khi anh đánh cầu lông thắng tôi rồi hãy nói, tôi không có hứng thú với những người thực lực chênh lệch quá xa với tôi.”
Nói hay quá, trong lòng tôi đang vỗ tay cho câu nói của Hà Nhã. Tôi gần như quên hết chuyện mình đã bị cô ta hành hạ như thế nào trong trận bóng bàn và boxing.
Mặt Trương Diệu đỏ lên, quay lưng muốn bỏ đi nhưng sau đó ngoái đầu lại và nói: “Nếu anh thắng em trong trò khác thì sao ?”
“Cũng được, anh thích trò gì tôi chiều hết.” Xem ra trước mặt bất kỳ ai Hà Nhã cũng đều ngông cuồng như thế cả, thật chẳng coi ai ra gì hết. Tôi bắt đầu lo lắng cho Hà Nhã, cho dù cô ta lợi hại cỡ nào đi nữa cũng chẳng thể sành sỏi cả những thói chơi bời, nhậu nhẹt, trăng hoa đâu!
“Vậy được, em dám chơi vài ván bida với anh không?”
“Được thôi, để tôi uống ngụm nước đã.” Hà Nhã thư thả trả lời.
“Ok, anh chờ em ở bàn bida.”
Tôi không kìm nổi, trách Hà Nhã: “Sao cô lại ăn nói liều lĩnh thế? Cô tưởng trò nào cô cũng đều giỏi giang hơn người khác sao? Nếu hắn đòi chơi ném tạ thì liệu cô nghĩ mình có thắng nổi không?”
“Lỡ thua thì cho anh ta biết tên tôi thôi mà. Chẳng có gì ghê gớm cả. Hơn nữa, “ Hà Nhã nhìn tôi rồi nói như có ẩn ý gì đó: “Anh lo lắng thế làm gì ?”
Đúng nhỉ, tôi lo lắng thế làm gì? Hà Nhã có phải bạn gái tôi đâu, hơn nữa tôi cũng chẳng mong cô ta có thể làm bạn gái tôi. Thế mà chẳng hiểu sao tôi lại không muốn thằng nhóc Trương Diệu đeo bám Hà Nhã một tý nào cả. Sự ích kỷ của đàn ông nhiều lúc đúng là kỳ quặc thật.
Trong khoảnh khắc đó, tôi chẳng biết nói gì hơn nữa, bỗng dưng nhớ tới phó tổng, vội vàng chuyển đề tài: “Có phải cô có chị hay em sinh đôi gì đó tên Hà Nghệ không?”
“Đúng thế, cô ấy là chị tôi, ra đời trước tôi hai phút chứ mấy. Mà sao anh biết ? Anh quen chị tôi à? “ Hà Nhã tỏ vẻ hơi kinh ngạc.
“Chị cô chính là phó tổng của tôi đấy, nhớ lần trước có công ty tìm tôi phỏng vấn không?
“Là Mythory đúng không? Sao lại có chuyện trùng hợp thế này nhỉ. “ Hà Nhã nghiêng đầu nhìn tôi xét nét một hồi, ánh mắt cô ta như có chút gì đó ranh mãnh: “Nói thế thì chị tôi là sếp to của anh rồi. Tính ra tôi cũng là một nửa sếp anh đấy nhé.”
“Được rồi, vậy tý nữa anh thay tôi đi đánh bida với tên Trương Diệu kia đi. Nếu thua tôi sẽ méc chị tôi trừ lương anh một tuần. ”
“Vậy tôi chỉ còn cách cho hắn ta số điện thoại liên lạc của cô để xin hắn ta nhường phần thắng cho tôi mà thôi.”
“Anh thử xem !” Hà Nhã huơ huơ nắm đấm của cô ta lên, thật không tài nào hiểu nổi, đôi tay dễ thương thế kia sao lại có thể tung ra những nắm đấm mạnh bạo như vậy chứ?
Tôi đành ngoan ngoãn theo sau Hà Nhã tới bàn Bida, Trương Diệu đang luyện tập một mình trong đó.
“Đây là đệ tử của tôi, anh cứ chơi thử với anh ta, thắng anh ta rồi hãy nói chuyện.” Dứt lời, cô ta nói nhỏ bên tai tôi: “ Cố lên nha, có liên quan tới lương bổng cả tuần của anh đấy. ” Trên người cô ta tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, hơi thở thổi ra từ miệng cô ấy khiến đôi tai tôi tê dại cả lên. Rốt cuộc tôi cũng hiểu thế nào là: “Hơi thở như hương hoa lan” rồi. Có người đẹp như Hà Nhã thì thầm bên tai, thật là hạnh phúc chết đi được. Tôi cũng chả quan tâm tới nội dung cô ta nói là gì nữa.
Mấy thằng con trai khác trong phòng Bida đều nhìn tôi với ánh mắt ganh tỵ. Đoán là trong lòng họ nhất định đang rủa thầm: “Đóa hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu”. Sắc mặt Trương Diệu hơi thay đổi, anh ta ném mạnh cây cơ xuống bàn bida, nói với tôi: “Lề mề quá, nhanh lên tới thi xem ai sẽ được quyền đi trước đi !”
Trương Diệu chọn đánh bida lỗ chín bi, quy tắc là ai đánh quả bi số chín vào lỗ trước thì người đó thắng. Bi được đặt phía bên kia đường băng, ai thọt bi dội ra xa nhất so với cạnh bàn thì người đó sẽ đi trước.
Đánh Bida thì trình độ của tôi chỉ tàm tạm nhưng để tên nhóc Trương Diệu kia không đạt được mục đích cũng như để bảo vệ tiền lương một tuần của tôi- hơn một nghìn đồng không bị hao hụt, tôi đành phải cố hết sức vậy.
Tiếc rằng ước nguyện chẳng thể nào thay thế thực lực. Xem ra Trương Diệu chính là cao thủ chơi bida chín bi, hắn ta đã dễ dàng đánh gục tôi trong ván thứ nhất. Hà Nhã tức tối đứng bên cạnh mắng tôi ngốc. Tôi thì lại cảm thấy vui vui trong lòng, ít nhất điều đó chứng tỏ Hà Nhã không muốn quen Trương Diệu.
Trương Diệu lại nhanh chóng thắng ván thứ hai, đến lượt ván thứ ba tôi đi trước, Hà Nhã bỗng đi tới, giật cây cơ từ tay tôi: “Tránh ra, chưa thấy ai ngốc như anh. Xem tôi dạy anh cách chơi bida như thế nào này.”
Hà Nhã đi tới bên bàn bida, hít một hơi thật sau rồi nói: “Showtime” và cúi mình xuống bắt đầu thọt bi.
Tư thế đánh của Hà Nhã rất ư là đẹp, thọt bi rất gọn, tay cầm cơ rất khít, chỉ mới vài phút là đã quét sạch banh trên bàn, cả quá trình diễn ra trong chớp nhoáng, không hề có một sự ngưng trệ nào cả. Những quả bi cứ như được điều khiển một cách tự động, lọt vào trong túi bi rất chuẩn xác. Trình độ đánh bida này tôi chỉ mới thấy trong những trận thi đấu bida lỗ chín bi chuyên nghiệp mà thôi.
Sau một ván, Hà Nhã xếp lại bi, nhưng chưa đầy vài phút, cô lại lần nữa thọt tất cả bi xuống lỗ. Khi Hà Nhã bắt đầu xếp bi cho ván thứ tư thì Trương Diệu buông cơ xuống, bỏ đi trong ngại ngùng mà không chào hỏi lấy một tiếng.
“Cô lợi hại thật,” Thật sự tôi phục Hà Nhã sát đất: “cô quả thật có thể nói là ở đẳng cấp chuyên nghiệp rồi đấy !”
Hà Nhã khinh thường thái độ kinh ngạc của tôi: “Cái gì gọi là có thể chứ? Tôi vốn dĩ là thế rồi mà. Năm 2003 tôi đã đoạt giải III trận đấu Bida lỗ chín bi đấy.”
Tôi bật cười thất thanh, Hà Nhã thật là quá nham hiểm mà, nghe Trương Diệu đòi thi đấu bida mà vẫn không thay đổi sắc mặt. Đúng là cố tình trêu đùa người khác, người đẹp này làm người không nhân hậu tí nào cả.
“Tôi phải đi đây, cho tôi số điện thoại của anh.”
“Để làm gì?” Tuy trong lòng tôi rất cam tâm tình nguyện nhưng trước giọng điệu y hệt đang ra lệnh của Hà Nhã, nếu không tỏ vẻ ta đây một tý thì thật không đáng mặt đàn ông chút nào.
“Bảo cho thì anh cứ cho, sao nhiều lời thế? Nếu không muốn cho thì thôi, tôi sẽ đi tìm chị tôi mà hỏi.” Hà Nhã quay đầu bỏ đi.
Tôi vội vã móc điện thoại ra, điện tới số của Hà Nhã. Vốn chỉ định ra vẻ ta đây một lát nhưng tôi lại không muốn chuyện này dính dáng tới phó tổng.
Nhạc chuông của Hà Nhã lại chính là bài “Chua chua ngọt ngọt chính là tôi” của Trương Hàm Vận. Không ngờ Hà Nhã lại thích cô ca sĩ nhí nhảnh này. Thật ngại ghê, tôi cũng rất thích bài này, nhưng trước mặt đồng nghiệp trong công ty, tôi không dám thừa nhận vì sợ người ta sẽ chê mình ấu trĩ.
“Đây là số tôi, à đúng rồi, tôi là Vương Vũ. Vương trong từ Đại Vương, Vũ trong Vũ Trụ”.
Hà Nhã nhấn vài nút trên điện thoại rồi ngước đầu lên nhìn tôi cười và quay người bỏ đi. Khi cười, đôi mắt cô ấy trông đẹp tuyệt, như một vầng trăng khuyết, khoảnh khắc ấy khiến lòng tôi cảm thấy xôn xao, nụ cười cô ấy thật sự quá quyến rũ. Nếu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nụ cười của Hà Nhã, tôi cảm thấy rằng có lẽ ít nhất mình có thể sống thọ thêm mười năm.
Tôi là loại người cả đời không bao giờ có hứng thú với mặt trời mọc. Với tôi mà nói, hạnh phúc lớn nhất chính là có thể ngủ cho đến khi nào tự tỉnh giấc. Nhưng thứ bảy tuần này tôi đã bị đánh thức bởi tiếng in ỏi của nhạc chuông điện thoại. “Ôi, chết thật. Tối qua lại quên khóa máy rồi.” Tôi càu nhàu vơ lấy chiếc điện thoại. Là điện thoại của dì Hai. Dì bảo tôi đến câu lạc bộ ngay, có việc quan trọng cần nói với tôi.
Khi tới nơi tôi mới biết rằng thì ra mẹ tôi đã giao phó việc “chung thân đại sự” của tôi cho em gái mình, tức là dì Hai tôi. dì Hai đã hành động rất tích cực, với mối quan hệ xã giao hiện tại của dì ấy, rất nhanh chóng dì đã tìm cho tôi một ứng viên cực kỳ lý tưởng, hôm nay mới chỉ là bước đầu trong sự nghiệp trường kỳ chinh chiến.
“Thôi chả cần đâu dì ơi. Dì đâu phải là không biết tình hình hiện tại của cháu. Dì thấy cháu đủ điều kiện tìm bạn gái sao?” Dì tôi lúc nào cũng nói rằng phụ nữ quan trọng nhất chính là tìm một người chồng giàu. Và dì cũng hay lấy mình làm gương để chứng tỏ sự quan trọng của một người chồng giàu. Thật không hiểu nổi sao dì ấy lại có thể cho rằng tôi nên tìm bạn gái?
“Có điều kiện gì không đủ đâu?” Dì lườm tôi, gõ mạnh lên đầu tôi: “Giờ cháu nghèo thì sao nào? Ai dám chắc sau này cháu sẽ không trở thành một nhân vật lớn? Tới lúc đó dì còn phải bắt quàng làm sang nữa kìa. Xưa kia dượng cháu chẳng phải cũng chỉ là chàng trai nghèo khó là gì? Nếu không dùng những lời nói mật ngọt chết ruồi thì sao có thể khiến dì gật đầu đồng ý chứ? Nhớ rõ nhé, khi coi mắt cháu đừng nói tình trạng thực, nếu cô ấy có hỏi, chỉ cần nói vài ba câu qua loa cho xong. Phải nhớ tự đề cao mình, cứ bảo cháu là một lập trình viên phần mềm ưu tú của một doanh nghiệp có tiếng, làm những dự án công nghệ cao, sau khi công ty lên sàn sẽ được chia một đống tiền thưởng. Đương nhiên cũng không nên chỉ một mực huênh hoang, như thế chỉ khiến người ta cảm thấy giả tạo, khoác lác, phải giả vờ nhắc đến như là lời nói vô tình để người ta biết rằng tuy cháu không phải là một cổ phiếu có thực lực nhưng cũng là cổ phiếu có tiềm năng. Dù gì cháu cũng là dân tốt nghiệp đại học, đáng lý ra nên biết rõ những điều dì đã nói chứ? Cô dâu là phải lừa về, cháu cũng không còn nhỏ rồi, lừa một cô gái nhỏ cũng không nên thân, đáng gì là đàn ông nữa?….”
Nghe những lý luận dài ngoằn của dì, trong lòng tôi bỗng trỗi dậy niềm tôn sùng: Đây mới gọi là giáo huấn của bậc tiền bối đáng kính dành cho thế hệ sau.
Dù rằng như thế nhưng tôi cũng rất không bằng lòng đi coi mắt, nguyên nhân rất đơn giản, tôi mới thất nghiệp hơn một tháng, tài chính đang ở trạng thái báo động đỏ, còn một tuần nữa mới lãnh lương ở bên Mythory, bây giờ ngày nào tôi cũng ăn rau với mì gói. Tiền trong túi tôi thậm chí chưa đủ để chi trả phí xe cộ tuần sau nữa, giờ này mà còn coi mắt nỗi gì? Trừ phi người ấy chịu cùng tôi nhịn đói nhịn khát.
Nhưng nhìn bộ dạng dì Hai, tôi đoán là nếu tôi dám nói không đi, dì ấy nhất định sẽ đập bẹp đầu tôi ra mất . Bảo tôi nói với dì là tôi đã sạch túi thì cũng không thể, bình thường tôi đã ăn chầu ở chực bên dì, giờ nào dám mở miệng mượn tiền, tôi không làm được, đành đi được nước nào hay nước đó vậy.
Nơi gặp mặt là một nhà hàng Hồ Nam, khi phục vụ đưa tôi bước vào phòng thì bên kia họ đã tới trước rồi. Đó là một bà thím trung niêm với một cô gái, có lẽ là hai mẹ con. Vừa vào tôi đã nhìn dò xét cô gái một hồi, tóc cô ấy dài phủ vai, khuôn mặt tròn, đôi mắt to, nhan sắc thì chắc chắn không thể so với Hà Nhã rồi, nhưng tôi cảm thấy cũng khá thích hợp. Tôi nhận ra cô ấy cũng đang nhìn trộm tôi, nhưng chỉ liếc sơ qua thì cúi đầu xuống ngay, sau đó thì cô ta chỉ ngồi nhâm nhi uống trà.
Dì Hai vừa bước vào đã nói chuyện rôm rả với bà thím đó, tôi thì ngồi bên cạnh, bề ngoài trông có vẻ như rất bình tĩnh nhưng trong lòng thật ra y như đang bị lửa đốt, đoán chắc hôm nay tôi không thể nào né vụ trả tiền bữa cơm như thế này rồi. Trong túi tôi giờ này chỉ còn tổng cộng 51.3 đồng mà thôi. Tài khoản trong ngân hàng thì còn 36.43 đồng, vẫn chưa đủ để rút bằng ATM, muốn rút phải tới tận ngân hàng.
Khi phục vụ vừa mang thực đơn ra, dì Hai và bà thím đó cùng lúc đứng lên định chuồn về, tôi vội kéo dì Hai lại: “Dì đừng về, ở lại dùng cơm chung với cháu ạ.” Nếu không ai sẽ trả tiền đây, trong lòng tôi thầm nghĩ.
Tiếc là dì Hai không hiểu động cơ của tôi một chút xíu nào cả, dì trừng mắt nhìn tôi: “Giống đàn ông lên nào. Sao còn mắc cỡ hơn con gái người ta thế?” Nói xong, dì Hai kéo tay bà thím cùng nhau bỏ đi, tôi nghe thấy tiếng dì nói với bà thím ngoài hành lang: “Thằng bé này cái gì cũng tốt, mỗi tội hay mắc cỡ khi thấy con gái thôi.”
Sau đó lại nghe thấy tiếng bà thím: “Mắc cỡ là tốt đấy. Chứng tỏ thằng bé thật thà, thời buổi này, hiếm có người….”
Tôi đành phải miễn cưỡng ngồi xuống. Cô gái ấy, bây giờ tôi mới biết cô ấy tên là Trương Dĩnh. Cô ấy đang ngồi lật thực đơn, tôi cũng cầm thực đơn lên, mới nhìn vào tôi đã cảm thấy choáng ngộp, xem ra bấy lâu nay dì Hai của tôi đã quen cuộc sống giàu có nên quên mất mức sống của những người nghèo khó như tôi. Lúc trên đường đến đây dì còn bảo là đã tính toán tình hình tôi vừa tốt nghiệp không bao lâu nên đã cố tình chọn một quán ăn rẻ tiền giúp tôi rồi.
Cái này gọi là rẻ à? Một phần cá chưng đã hết tám mươi tám đồng, chỉ món này đã mắc hơn số tiền trong túi cộng thêm số tiền trong thẻ đến hai hào bảy rồi (tôi tính nhẩm rất khá, tự đắm mình huênh hoang một lát). Tôi thật sự muốn kéo dì Hai tới tiệm Mc.donal để dì ấy biết một suất ăn chỉ với mười lăm đồng mới gọi là rẻ!
Lúc đó Trương Dĩnh ngẩng đầu lên, thỏ thẻ hỏi tôi: “Anh thích ăn món nào? Anh gọi trước nhé .”
“Tôi sao cũng được, cô cứ gọi trước đi, ưu tiên phái nữ.” Tôi cố gắng nở nụ cười, trong lòng đắn đo xem nên đi đâu mượn tiền.
Trương Dĩnh mỉm cười, gọi một phần Cá crappie chưng , một phần ba rọi hầm, rồi hỏi tôi: “Anh thích ăn loại rau nào?” Tôi nhìn thoáng qua thực đơn, hai phần này cộng lại, cho dù phần ai nấy trả thì tôi cũng không đủ tiền mặt, dù gì cũng không đủ tiền rồi, trong lòng tôi lại chợt cảm thấy thoải mái hơn, tiện thể gọi thêm món rau muống xào tỏi, và thêm tô canh sen nữa.
Bữa cơm này khiến tôi ăn ngồi không yên. Món ăn vừa lên chẳng bao lâu thì tôi lẻn vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho Trần Hạo trước, kết quả là hắn ta đang đi công tác ở Quảng Châu, ngày mốt mới về. Phùng Dĩnh thì đang đi ngao du Châu Trang với Uông Bác Văn, những người bạn còn lại khác thì điện thoại không được, nhanh nhất cũng phải tối nay mới rảnh, sao bọn này ai cũng sống bận rộn như thế vậy, xem ra chỉ mình tôi là vô công rỗi nghề nhất.
Chưa giải quyết xong vấn đề tiền bạc khiến tôi ăn cũng chẳng ngon miệng, những lời dì Hai dặn dò cũng quên sạch cả. Trương Dĩnh thỉnh thoảng lại hỏi thăm tình hình nhà chúng tôi, tình hình công việc của tôi, tôi nói toẹt từ A đến Z, thái độ Trương Dĩnh bỗng chuyển dần từ đon đả nhiệt tình sang lạnh nhạt một cách rõ rệt, tôi cũng không để tâm lắm vì tôi biết nếu lát nữa tôi nói với cô ấy nhờ cô ấy trả tiền bữa cơm này, thái độ chắc sẽ còn tệ hơn.
Tôi chợt nhớ tới bài viết của một cô gái trên mạng có ghi rằng cô ta đi coi mắt, dù là cách ăn mặc, tướng tá, cách ăn nói của đối tượng đều rất tuyệt nhưng khi kết thúc buổi coi mắt, vì anh chàng đòi chia tiền ra trả nên ấn tượng anh ta đã giảm hẳn trong mắt cô gái. Rất nhiều lời bình đều chê bai anh chàng nhỏ nhen không đáng mặt đàn ông. Xem ra loại người đi coi mắt mà bắt con gái trả tiền như tôi chắc chắn sẽ mãi mãi bị ô danh trên lịch sử rồi.
Sau khi ăn xong cơm, điện thoại tôi bỗng reo lên, là Hà Nhã điện cho tôi.
“Biết bắn CS không? “ Giọng điệu Hà Nhã luôn cứng nhắc như vậy, cũng may là tôi đã quen rồi.
“Biết chứ”, không chỉ biết mà trình độ bắn CS của tôi cũng tương đối được đấy. Khi học đại học tôi và mấy đứa con trai cùng lứa đã tham gia thi đấu bắn CS ở trường trung học Bắc Kinh, nếu không phải có trường đã chơi xấu mời người đoạt hạng nhì giải CS toàn quốc tới thi thì không chừng chúng tôi đã đoạt giải nhất chứ không chỉ là giải nhì rồi.
“Vậy giờ anh đang ở đâu?”
Tôi nói Hà Nhã biết địa điểm của tôi, còn hỏi thêm câu: “Có chuyện gì không?”
“Anh chờ tôi ở đó, tôi tới ngay.” Không đợi tôi trả lời, Hà Nhã đã dập máy liền. Tôi đành cười ngậm ngùi, đối mặt với cô gái xinh đẹp mà ngang bướng thế này tôi còn cách nào khác nữa, nhất là khi cô ta lại là em sinh đôi của phó tổng nữa chứ.
Khi Hà Nhã tới cũng vừa lúc phục vụ đang mang hóa đơn lên, tổng công một trăm tám mươi bốn đồng.
Trương Dĩnh đang nhâm nhi húp canh sen, như chẳng màng đến tờ hóa đơn được đưa lên. Tôi cũng mỉm cười phong độ với nhân viên phục vụ: “Chờ một lát nhé.”
Tôi kéo Hà Nhã ra ngoài hành lang, khẽ giải thích tình hình với cô ta, sau đó lắp bắp hỏi cô ấy xem có thể cho tôi mượn ít tiền không, đồng thời hứa tuần sau sẽ trả ngay khi tôi nhận được lương.
Đương nhiên tôi biết làm thế này sẽ rất mất mặt, chắc chắn sẽ bị Hà Nhã khinh thường cho xem. Nhưng đắn đo suy tính, tôi thà bị Hà Nhã xem thường, dù gì tôi cũng luôn bị cô ta đả kích, cười nhạo rồi, ghẻ lở không sợ cùi mà.
Quả đúng như tôi nghĩ, Hà Nhã liếc xéo tôi kinh bỉ và châm chọc: “Không phải đấy chứ? Đàn ông như anh lại dám đi coi mắt mà không mang tiền? Hành vi nhục nhã này đáng lẽ không nên xảy ra đối với anh !”
Nhờ cậy người khác thì đành phải hạ mình, tôi chẳng dám nói lại một câu, chỉ cười ngượng ngùng.
Cũng may Hà Nhã không tiếp tục mỉa mai nữa: “Chín mươi hai đồng đúng không? Tôi cho anh mượn một trăm luôn đấy !”
“Ủa?” Tôi ngớ ra một hồi, nhắc Hà Nhã: “Là một trăm bốn mươi tám đồng.”
“Tôi biết nhưng có hai người mà đúng không? Chia đôi ra mỗi người còn chín mươi hai đồng, đúng mà.”
“Vậy không hay lắm, lần đầu coi mắt đều là con trai trả tiền cả.” Nói thật tôi cũng rất tán thành chia đều nhưng miệng lưỡi thế gian, tôi cũng không phải là Don Quixote, không dám một mình chóng chọi với cối xay gió.
“Lại nữa rồi.” Hà Nhã khinh khi: “Tại sao đàn ông thì cứ phải trả tiền, anh cảm thấy phụ nữ chúng tôi không trả nổi tiền à?”
“Tất nhiên không phải rồi, nhưng lần coi mắt đầu tiên mà tiền ai nấy trả thì mất mặt quá !”
“Lần đầu coi mắt mượn tiền người ta thì không mất mặt à?”
“…..” Tôi cảm thấy nghẹn giọng. Thật là anh hùng không gặp thời, nay không có tiền, cả quyền phát ngôn cũng không còn rồi.
Thấy tôi vẫn chưa cầm lấy tiền, Hà Nhã nói: “Anh ngại chứ gì, thôi được, tôi đi nói giúp anh.”
Tôi vẫn chưa kịp phản ứng, Hà Nhã đã xông vào trong như tên lửa.
“Chúng tôi ai trả phần nấy, cô hãy thanh toán nửa số tiền trong thẻ này là được.” Hà Nhã đưa thẻ tín dụng cho người phục vụ đó. Trương Dĩnh có chút ngạc nhiên nhìn hai chúng tôi.
“Có gì kỳ lạ chứ? Tự ăn thì nên tự trả, người ta đâu có thiếu nợ chị.” Lời lẽ Hà Nhã tỏ ra rất tình ngay lý thẳng .
Sắc mặt Trương Dĩnh chùng xuống, móc trong ví ra tờ một trăm đồng, “Bụp” một tiếng đập lên bàn: “Tôi không cần tiền thối nữa, cho anh luôn đấy. Thật keo kiệt, người gì thế này?”
Tôi thật sự muốn chui tọt xuống gầm ghế. Ngược lại Hà Nhã không tỏ ra yếu thế mà còn nói rất hùng hồn: “Bắt chị tự trả phần mình mà đã không vui rồi. Làm ơn chị có chút tinh thần tự lập được không? Có vài chục đồng mà cũng dám bắt người ta trả.”
“Không phí lời với cô làm gì.” Trương Dĩnh vơ lấy túi xách, đóng cửa cái rầm rồi bỏ đi trong bực tức.
“Làm vậy…. có vẻ không tốt lắm !” Nếu Trương Dĩnh quay sang mách dì Hai tôi, chắc tôi không còn mặt mũi làm người nữa.
“Sao hả? Trách tôi làm hỏng chuyện tốt của anh à? “ Hà Nhã trừng mắt nhìn tôi bất mãn.
“Không, không, không” Tôi vội lắc đầu, cho tôi mượn thêm hai quả gan tôi cũng không dám trách Hà Nhã. Trong chốc lát sau tôi cũng nghĩ thông suốt, cứ mặc kệ, lớn thế này đâu phải lần đầu mất mặt, chuyện đã xảy ra dù có hối tiếc cũng vô ích.
“Phục vụ, đừng quên thối tiền cho tôi nhé.” Đã thế này rồi, nếu không lấy tám đồng đó thì thật uổng quá.
Hà Nhã: “………..”.
Ra khỏi quán ăn, Hà Nhã cho tôi đứng chờ bên đường, một mình cô ta lái chiếc Hummer qua.
Vừa lên xe, tôi giật cả mình, ghế chính và ghế phụ cách nhau cũng xa quá đấy. Mấy màn giành giật tay lái hay diễn trong phim thật sự không thể xảy ra trên chiếc xe này, vì căn bản là tay không đủ dài. Khoang xe nhìn vào là biết ngay đã có sửa sang qua rồi vì lớp da thật bọc ở ghế sau lại có hình Hello kitty. Màu sắc khoang xe và màu ghế cũng tô điểm khá nhiều sắc hồng, thật uổng cho chiếc Hummer. Một chiếc xe kiêu hãnh mà lại bị trang trí ra vẻ nữ tính thế này, khiến đầu tôi liên tưởng tới Như Hoa
Hey, đã thời đại gì rồi mà anh còn đi coi mắt, có lúa quá không ? “ Vừa lái, Hà Nhã bỗng nói ra câu thế này.
“Dì Hai tôi bắt tôi đi đấy. Nhưng sau này tôi thật sự muốn tìm bạn gái thì chắc cũng phải đi coi mắt thôi.”
===
Như Hoa: Một vai diễn nam giả trang thành nữ trong phim hài của Châu Tinh Trì
“Tại sao ?”
“Lập trình viên như chúng tôi, cuộc sống cứ quanh quẩn như vậy làm gì còn có cơ hội gặp người thích hợp, đừng nói là thích hợp, muốn gặp một cô gái cũng khó nữa là.” Những điều tôi nói đều là thật, những lập trình viên trong công ty trước đây của tôi, cả khối thằng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mà vẫn chưa có bạn gái.
“Không gặp được sao? Xí. “ Hà Nhã không đồng ý: “Mà dù có cho anh gặp phải anh cũng đâu có theo đuổi nhỉ?”
Ý gì vậy? Tôi cảm thấy khó hiểu. Ngay lúc ấy, Hà Nhã dừng xe trước cửa một quán Net Bar.
Lúc đó tôi mới biết thì ra Hà Nhã có hẹn bắn CS với người ta, mỗi bên có năm người nhưng bên Hà Nhã lại vắng người đột xuất nên cô ta đành lôi tôi qua.
Đã lâu tôi không tới Net Bar rồi, kể từ khi ký túc xá có nối mạng. Trong ấn tượng của tôi thì Net Bar là môi trường bẩn thỉu, ô uế, một bầu không khí bít bùng do đặt quá nhiều máy móc chi chích, những tiếng la hét khi chơi trò chơi, những người hút thuốc lê la, những ghế ngồi dơ không thể tả, đầy vỏ hạt dưa, hột cơm trong khe bàn phím.
Nhưng Net Bar mà Hà Nhã dắt tôi tới thì lại khá sáng sủa, không khí cũng rất trong sạch. Khi bước vào cửa thì có một cô gái mặc áo sườn xám, tươi cười hỏi: “Hai khách phải không ạ?” Lại còn “mấy khách”, sao giống trong nhà hàng thế !
Hà Nhã nói tên một người, cô gái gật đầu: “Hãy theo tôi sang bên này.” Và dắt chúng tôi vào trong Net Bar, lúc đó tôi mới phát hiện Net Bar này không giống những Net Bar thường có nhiều máy đặt trong sảnh, mà nó chia thành nhiều phòng nhỏ, trang trí cứ y hệt như khách sạn năm sao vậy.
Cô gái dắt chúng tôi tới bên ngoài một căn phòng rồi kéo cửa giúp chúng tôi. Trong phòng đặt năm máy vi tính, đã có sẵn hai nam một nữ ngồi đó. Hà Nhã giới thiệu tôi với họ và sau đó hai chúng tôi ngồi ở hai máy sát bên trái.
Đây là hệ thống máy tính tuyệt nhất tôi thấy trong Net Bar từ trước tới nay, đây cũng là lần đầu tôi thấy màn hình LCD to như thế này, không nhỏ hơn tivi nhà tôi đâu. Con chuột thì khỏi bàn, ngay cả tấm lót chuột cũng là hiệu ICEMAT, ba trăm đồng một tấm đấy. Thùng PC và bàn phím có design rất tuyệt, tôi không rành về mảng này nhưng nhìn cũng đủ biết giá cả chắc chắn không rẻ.
Tôi hỏi nhỏ Hà Nhã: “Ở đây lên mạng một tiếng bao nhiêu tiền vậy?”
Không phải hội viên thì năm mươi, hội viên ba mươi lăm.”
Tôi suýt té xuống ghế. “Đắt thế này, cô cũng biết bây giờ trong người tôi chẳng còn xu nào cả mà.” Dù tôi còn tiền thì có đánh chết cũng không tới bar đắt tiền thế này đâu.
“Đừng lo, tôi trả luôn phần anh.”
“Vậy thì quá…..” Chưa kịp nói dứt lời, Hà Nhã đã trừng mắt nhìn tôi, tôi đành nuốt luôn hai chữ “tốt rồi” vào trong cuống họng. “Tôi thích nhất là có người mời, xài chùa thì chỉ có một chữ “Sướng”.”
Hà Nhã giơ tay nhéo vào cánh tay tôi: “Lôi thôi. “ Đây gọi là tay đau nhưng mát lòng, nhất là biểu hiện tinh nghịch của Hà Nhã khi nhéo tôi đã khiến lòng tôi trở nên lâng lâng khó tả.
Cuộc thi bắt đầu. Hà Nhã bất kể chơi trò gì cũng đều là cao thủ cả, những đợt bắn tỉa xuất thần nhập hóa, thấy người giết người, gặp phật giết phật. Bên đối phương và ba người còn lại bên nhóm tôi cũng không phải hạng vừa, bắn đâu trúng đó. So với họ tôi giống như là người mới học, chỉ có tác dụng mồi lửa nhử đối phương mà thôi.
Ba người bên nhóm tôi sắp tức chết rồi, trong quá trình thi đấu họ cứ cằn nhằn tôi mãi khiến lòng tôi càng rối bời, tới phút cuối thì ngay cả làm mồi nhử cũng làm không xong.
Hai tiếng sau, bên tôi thảm bại với tỷ số 21:38. Hai gã kia đập con chuột một phát: “Chán chết đi được, đáng ra chúng ta có thể thắng rồi. Này, cậu chơi kiểu gì vậy? Chơi tệ thế là cùng.”
Tôi còn chưa trả lời thì Hà Nhã đã giành nói: “Đừng trách người khác, mấy người cũng có hơn gì đâu. Nếu mấy người lợi hại tí thì chúng ta dù có bốn chọi năm cũng đủ ăn rồi. Chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm, có phải đàn ông không vậy?”
Hai tên đó xấu hổ cúi gầm mặt. Tôi mới chợt phát hiện từ đầu chí cuối Hà Nhã chẳng hề trách móc lấy tôi một lời, mà còn nói tốt cho tôi nữa, thật là người tốt mà. Xem ra trước kia tôi đã nhìn lầm cô ấy rồi, trong lòng tôi thầm cảm thấy có lỗi với Hà Nhã.
Vừa ra khỏi cửa Net Bar, gương mặt Nhã liền biến sắc: “Sao anh ngốc vậy? Đánh boxing không xong, bóng bàn không xong, ngay cả chơi game cũng không xong luôn. Chẳng phải anh suốt ngày chơi game lúc còn học đại học sao? Phí cả bốn năm học?”
Đây là logic gì cơ? Chơi game không giỏi là phí bốn năm học, nhưng mà sao Hà Nhã lại biết bốn năm đại học tôi toàn chơi game miết nhỉ? Tôi bị nói đến ngớ người ra: “Lúc nãy ở Net Bar chẳng nói câu nào cả, sao bây giờ lại tính sổ với tôi vậy?”
“Anh là do tôi dắt tới, không lẽ nói anh trước mặt bọn họ sao? Chẳng khác nào tự tát mình bạt tai? Nói anh ngốc thì đúng là ngốc mà, vậy cũng không nghĩ ra.”
“…………”
“Thôi bỏ đi, nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về.”
Để Hà Nhã trả tiền net tôi đã rất ngại rồi, bây giờ nào dám phiền cô ấy đưa tôi về nữa: “Không cần phiền cô, tôi tự đi xe buýt về được rồi. “
Hà Nhã lườm tôi: “Sao anh rắc rối thế, nói tiếng “ ừ, cám ơn” chẳng phải là được rồi sao? Thế nào? Nói anh vài câu mà đã giận rồi, nhỏ nhen quá đấy. Anh có phải đàn ông không?”
Thật là oan uổng, tôi biết chẳng thể nào tranh cãi lý lẽ với người đẹp đâu. Tôi vội vàng leo lên xe.
Lên xe không lâu sau đó, dì Hai điện thoại tới, tôi vò đầu bứt tai ấn nút nghe.
“Thằng nhóc này bị gì hả? Lần đầu coi mắt mà dám để con gái trả tiền à? Không còn tiền trong túi thì nói một tiếng, dì Hai cho là được rồi, cháu làm mất mặt nhà mình quá. Thật là, sau này dì Hai còn mặt mũi nào gặp người khác nữa?”
Tiếng dì Hai sang sảng, cả Hà Nhã cũng nghe thấy: “Tại sao lần đầu coi mắt thì không được để con gái trả tiền? Logic gì thế? Anh đưa máy cho tôi, để tôi nói chuyện.” Hà Nhã vừa nói vừa đưa tay sang tính giật chiếc điện thoại của tôi.
Cũng may ghế ngồi khá xa nên Hà Nhã mới với không được, tôi xoay người qua, ngoan ngoãn xin lỗi dì út: “Dạ, là cháu sai rồi, lần sau cháu không dám nữa đâu.”
“Ý gì thế này? Anh sai thì cũng như là tôi sao rồi. Anh muốn chết hả? “ Tôi quả thật rất điên đầu. May mắn là dì Hai không tra hỏi tiếp nữa.
“Lần này tha cho cháu đó, tuần sau cháu qua đây, dì Hai vẫn còn những ứng viên khác cho cháu, cháu mà làm như thế nữa thì dì không tha đâu nhé.”
Tình cảnh như thế này, tôi nào dám nói không, đành gật gù đồng ý.
Tắt điện thoại xong, tôi chờ đợi Hà Nhã tính sổ với tôi.
“Là dì Hai của anh? Lợi hại thật đấy.” Thái độ Hà Nhã bỗng dịu lại. “Thế nào? Tuần sau lại đi coi mắt à? Anh vội tìm bạn gái như thế sao?”
“Tôi vội bao giờ, là mẹ tôi vội đấy chứ. Hiện giờ tôi hoàn toàn không nghĩ tới việc tìm bạn gái. Cô thấy tôi nghèo thế này thì sao mà tìm bạn gái chứ? “ Nhìn sắc mặt Hà Nhã hơi lạ, tôi vội nói thêm: “Tôi không có ý nói là phụ nữ tham tiền, cũng không nói là tiền bạc quan trọng hơn tình yêu, chỉ là tiền bạc là nền tảng, với lại nếu cô yêu một người thì phải mong có thể khiến người ta hạnh phúc, cái đó cũng cần tiền mà đúng không?”
“Nói cũng đúng. “ Hà Nhã gật đầu, hỏi tôi: “Anh sinh năm mấy?”
“Năm 81”
“Hay là tôi giới thiệu chị tôi cho anh?”
“Cô đùa gì thế này ! “ Nếu không có thắt dây an toàn chắc đầu tôi đã tông vào đỉnh xe rồi.
“Phản ứng kịch liệt thế? Chị tôi hơn anh có một tuổi thôi mà đúng không? Có cần phản ứng tới như vậy không?” Hà Nhã có chút bất mãn.
Giờ tôi mới biết thì ra Hà Nghệ cũng là dân 8x, lợi hại quá đấy, mới trẻ tuổi thế đã làm phó tổng giám đốc.
“Không liên quan tới tuổi tác. Chỉ là nói đùa như thế cũng hơi quá một tí rồi đấy.” Tuy tới tận bây giờ, tôi chỉ gặp Hà Nghệ một lần vào hôm đi theo Lý Hàm, nhưng tôi đã cảm nhận được hết vẻ uy nghiêm của một phó tổng như Hà Nghệ, khi nói chuyện với Hà Nghệ tôi cũng hơi cảm thấy hồi hợp.
“Ý anh là thế nào? Chị tôi có điểm nào không tốt? Không xinh hay sao? Hay là khí chất không tốt? Chẳng phải anh nói kinh tế là nền tảng của tình yêu mà, nền tảng của chị tôi đủ hùng hậu rồi, chị tôi có điểm nào khiến anh không hài lòng? Dựa vào cái gì? “ Hà Nhã rất bất mãn với câu trả lời của tôi.
“Cô hoàn toàn hiểu nhầm ý tôi rồi, là do tôi cảm thấy điều kiện của chị cô quá ưu tú rồi, người thì xinh xắn khỏi phải chê….”
Hà Nhã cười cười rồi ngắt lời: “Cám ơn đã khen ngợi.”
Tôi nói tiếp: “Lại còn thông minh nữa.” Ngày đầu tới công ty tôi đã nghe nói rằng Hà Nghệ học hành cực siêu, hai mươi ba tuổi đã lấy được học vị thạc sĩ công nghệ thông tin California. “ Và rất giàu có. Sắc đẹp, trí tuệ còn có cả tiền tài, nếu chỉ có một trong ba thứ đó cũng đỡ, đằng này chị cô có đủ ba thứ, đối với một người đàn ông bình thường mà nói thì họ cảm thấy rất hổ thẹn, nào còn dám ảo mộng tơ tưởng gì nữa.”
“Anh nói cũng có lý .” Hà Nhã gật đầu đồng cảm: “Từ khi chị tôi bỏ đầu tư lên làm giám đốc thì người theo đuổi chị ấy đã giảm đi hẳn so với tôi. Về cơ bản thì hầu như là chẳng còn ai cả, tôi cũng đang rất thắc mắc, xem ra đúng là do nguyên nhân này rồi.”
“Chắc chắn rồi, chẳng phải có câu tục ngữ là cóc nhái mà đòi ăn thịt thiên nga sao? Thực ra cóc nhái như thế này đã là rất can đảm rồi, đa số cóc nhái ngay cả suy nghĩ cũng chẳng dám nữa là.”
Hà Nhã cười lên: “Vậy thì sao anh không thử làm một con cóc can đảm đi? Nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn thì sao? Thế này nhé, tôi sẽ sắp xếp cho hai người coi mắt một bữa.”
“Tuyệt đối đừng! “ tôi lắc đầu như cái trống lúc lắc: “ Xin cô làm ơn tha cho tôi. Bầu bạn với vua chúa như làm bạn với cọp, tôi không dám.”
“Tên nhát gan.” Hà Nhã sắp nói thêm gì đó thì chuông điện thoại cô ấy reo lên làm gián đoạn câu chuyện.
“Biết rồi, tôi về ngay.” Tôi phát hiện thái độ và giọng điệu Hà Nhã khi nói điện thoại y hệt chị cô ấy.
Cúp máy xong Hà Nhã ái ngại bảo: “Xin lỗi nhé, tôi có việc gấp nên không thể đưa anh về rồi, anh xuống xe bên đường nha.”
Về tới chỗ trọ, anh bạn chung phòng đang xem đĩa với một cô gái áo đỏ. Bạn chung phòng tôi tên là Phương Hải, là nhân viên kinh doanh trong một công ty chuyên bán lốp xe, miệng lưỡi tên này ngọt ngào vô cùng, nhờ cái miệng mà có thể dụ cả chim từ trên cây bay xuống chảo đấy. Thông thường mỗi cuối tuần hắn ta đều đưa bạn gái về nhà qua đêm, có nhiều lúc những cô này cũng không phải cùng một người, theo cách mà Phương Hải nói thì anh ta đã là từng trải qua trăm người. Và cuối cùng là mỗi tối cuối tuần tôi đều đi vào giấc ngủ dưới những tiếng thở hổn hển, khiến tối đến tôi nằm mơ toàn những chuyện không nên.
Tối nay cũng chẳng ngoại lệ, sau 9 giờ, Phương Hải đưa cô gái ấy vào phòng, rất nhanh chóng, trong phòng phát ra âm thanh của đôi trai gái đang cố gắng hợp tác tạo nhân loại mới. Tôi để ý thời gian một lúc, lòng ngưỡng mộ dành cho Phương Hải miên man như sông nước thao thao bất tuyệt, tên nhóc này lại có thể kéo dài tới tận một giờ đồng hồ mới ngừng. Và chỉ sau mười phút thì trong phòng lại có tiếng động, khiến tôi bất giác nhớ tới bộ phim võ hiệp lúc nhỏ từng xem, “ Thần Biên”.
Tối đó tôi không quên tắt điện thoại đi, chủ nhật tôi thường nướng tới tận 11 giờ mới sảng khoái tỉnh giấc. Điện thoại vừa mở đã nhận được cuộc gọi.
“Sáng sớm mà đã tắt máy rồi? Tôi gọi anh cả buổi sáng rồi đấy. “ Giọng Hà Nhã cứ oang oang không dứt bên đầu dây bên kia.
“Xin lỗi nhé, tôi mới vừa thức dậy.”
“Anh là heo à?” Tôi cảm giác thật sự mình là kẻ thích bị ngược đãi thì phải, Hà Nhã mắng tôi heo nhưng ngược lại trong lòng tôi vẫn cảm thấy có chút gì đó ngọt lịm.
Hà Nhã ra lệnh trong điện thoại: “Sau này không được tắt máy, nghe rõ chưa? Phải mở máy suốt 24 giờ cho tôi.”
Tôi chưa kịp trả lời, Hà Nhã lại hỏi: “Anh ở phòng số mấy? “ Hôm qua tôi chỉ nói với cô ấy địa chỉ nhà tôi, chứ chưa nói lầu mấy, phòng mấy.
“703”
“Anh chờ đấy, tôi qua đó ngay.” Hà Nhã vẫn chả thèm hỏi ý kiến tôi là đã cúp máy ngay.
Tôi cầm điện thoại trên tay, ngớ người ra một hồi, sau đó cuống cuồng nhảy cẫng lên như bị con ong chích vào. Tôi bay vội ra ngoài phòng khách, đồ đạc vứt đầy cả ra, vỏ hạt dưa chất đống từ tháng trước tới giờ, trên bàn thì bừa ra cả đống bịch đựng các loại đồ ăn vặt, mấy cái bát đựng cơm vứt chỗ này một cái, chỗ nọ một cái, thức ăn thừa trong chén đã vón cục, cái tên Phương Hải trước giờ thì chỉ biết rửa chén mỗi khi tới giờ cơm thôi. Trên salon và dưới đất thì để vớ, quần áo loạn xả cả, thậm chí còn có cả những chiếc quần lót.
Cảnh tượng thế này sao có thể để Hà Nhã thấy được, tôi đành cầm chổi lên, dùng tốc độ nhanh nhất để hốt vỏ dưa rồi sau đó cầm túi đựng rác, vội vàng dồn hết tất cả bịch đồ ăn vặt vào túi, rồi ném mấy chiếc bát này vô trong nồi ở nhà bếp, đậy nắp lại, chạy trở ra ngoài tiếp tục hốt vỏ dưa, những vỏ vụn khó mà dùng ky rác hốt nên đành dùng tay vơ tất tần tật vào túi. Trên salon vẫn còn vớ và quần áo và cả quần lót, tôi cũng mặc kệ là của ai, thẳng tay cuộn lại ném tất cả vào máy giặt.
Đậy nắp máy giặt xong thì có tiếng chuông cửa.
“Đợi lát. “ Tôi vừa la lên vừa chạy vào bếp rửa tay rồi ra mở cửa.
“Anh đang làm gì thế? Ở nhà mà thở hổn hển vậy à? “ Hà Nhã hơi thắc mắc hỏi tôi.
“Có sao? “ Tôi cố gắng điều hòa hơi thở mình lại.
“Đây là chỗ ở của anh à? “ Hà Nhã tò mò nhìn xung quanh: “Giản dị nhưng cũng khá sạch sẽ, đối với con trai mà nói cũng hiếm có lắm rồi.”
“Có gì đâu, lâu lắm rồi chưa quét dọn, hơi bẩn một tý. “ Tôi cười bứt rứt.
“Woa, cái gì thế này ?” Hà Nhã ngạc nhiên la lên, dùng hai ngón tay cầm một sợi gì đó màu đỏ từ trên ghế máy vi tính lên.
Tôi nhìn kỹ lại rồi thì suýt ngất xỉu, là chiếc quần lót của con gái. Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ nửa đêm hôm qua Phương Hải và cô gái đó còn ra ngoài này vật lộn nữa sao? Dù như thế thì cũng đừng làm trên ghế tôi chứ?
“Ôi, gớm quá.” Hà Nhã cầm lên xem kỹ, vẫy tay ném thẳng ra xa.
“Hèn gì anh thở hổn hển như vậy. “ Giọng điệu Hà Nhã nghe có vẻ chua chát: “Thật xin lỗi , xem ra tôi đã làm phiền anh rồi.”
Đúng lúc đó Phương Hải vừa ngáp vừa cùng bạn gái hắn ta bước ra khỏi phòng.
“Woo, thằng nhóc này trở nên siêng năng từ bao giờ nhỉ? Sáng sớm đã quét nhà…..”
Mắt tôi như nổi lửa phừng phực, chỉ muốn nhảy lên vồ lấy thằng nhóc đó nuốt trỏng vô mồm mà thôi. Phương Hải cũng nhìn thấy Hà Nhã, biết điều không nói tiếp nữa.
Nhưng Hà Nhã đã hiểu rõ mọi chuyện, nửa cười đùa nhìn tôi bảo: “Vậy là trước giờ chẳng bao giờ quét dọn chứ gì?”
Tôi đỏ tía cả mặt, vội vàng chuyển đề tài: “Đúng rồi, cô tìm tôi có việc gì?”
“Ờ, tôi đang muốn đi dạo, nhưng thiếu một người khuân vác.” Hà Nhã mở miệng thốt ra một cách rất tự nhiên, cứ như thể tôi sinh ra đã là kẻ hầu người hạ cô ấy vậy. Thật là ức hiếp người quá đáng.
“Ừ, không thành vấn đề.” Tôi khinh miệt tính dại gái của mình.
Ngay khi xuất phát , tôi chợt nhớ rằng từ lúc thức dậy tới giờ vẫn chưa đánh răng, rửa mặt. “Chờ lát nhé, tôi đi rửa mặt đã.”
Khi tôi đang đánh răng trong bếp, Phương Hải đi tới chỗ tôi và nói: “Thật là lợi hại quá, tao phục mày thật đấy, mày quả là cao thủ .”
Tôi nhìn Phương Hải với ánh mắt kỳ lạ, trên khuôn mặt hắn toát ra vẻ kính phục, chẳng giống giả vờ tý nào cả.
“Phục tôi chuyện gì cơ ?”
“Cô ta.” Phương Hải chỉ về phía phòng khách: “Mày đúng là lù khù vác cái lu chạy, làm chuyện khiến người ta phải giật mình. Đẹp quá, đẹp hơn tất cả mấy cô bạn gái tao cộng lại đấy. Thảo nào mày chẳng bao giờ ra tay cả, cao thủ, cao thủ!” Bình thường Phương Hải cứ chọc tôi rằng chẳng biết tình tứ là gì, thấy con gái thì không mở miệng nói được một câu ra hồn, đáng kiếp suốt đời cô độc, lẻ loi một mình.
Nhìn vẻ mặt sùng bái của Phương Hải, tôi chẳng nỡ đánh tan ảo tưởng của hắn, cứ để trong lòng hắn tràn trề niềm tin vào cuộc sống đi.
“Bây giờ mới biết đấy à! “ Cảm giác được người ta ngưỡng mộ thật tuyệt.
Nếu ai cũng tiêu tiền như Hà Nhã, có lẽ những người kinh doanh trên đời này khi ngủ cũng sẽ cười mà tỉnh giấc quá. Thông thường người ta chọn một đống quần áo rồi mang vào thử cả ngày, sau đó mới chọn một vài cái hợp ý trong số hằng hà xa số đó để tính tiền. Như mấy tên nghèo như tôi thì càng khỏi phải nói, khi thử đồ nhất định cũng sẽ thử từng cái một. Còn Hà Nhã thì trước hết là chọn một mớ quần áo to đùng rồi ôm cả vào phòng thử đồ, chưa đầy mười phút sau đã mang vài bộ ra, ném cho tôi một câu: “Gom hết mấy bộ trong kia rồi theo tôi đi tính tiền.” Tôi thật sự không hiểu tại sao cô ta có thể thử xong nhiều đồ như thế trong một thời gian ngắn ngủi như vậy.
Mua mỹ phẩm. Cô bán hàng đưa một chai nước hoa, Hà Nhã xịt vào trong không khí rồi hỏi tôi: “Mùi vị thế nào?”
Tôi chẳng rành mấy vụ này, chỉ trả lời qua loa: “cũng được.”
Sau đó Hà Nhã nhanh chóng bảo cô bán hàng đó: “Lấy cho tôi mỗi loại của dòng nước hoa mùa này một chai.”
Mua giày thì càng kinh khủng, Hà Nhã đi nhanh như bay dọc theo chiếc kệ giày dài ngoằn, lúc thì sờ đôi này một cái, lúc lại sờ đôi khác, đi tới hết quầy Hà Nhã thấy hai tay tôi trống rỗng, bèn nổi cáu: “Anh làm gì thế?”
“Tôi chẳng làm gì cả!” Tôi cảm thấy khó hiểu vô cùng.
“Ôi trời, sao ngốc thế? Hễ tôi chạm đôi nào thì anh phải lấy cho tôi đôi đó. Thật là ngốc quá đi! “ Hà Nhã lắc đầu nguầy nguậy: “Lần nữa nhé.”
Đi dạo nửa buổi trưa với Hà Nhã, tôi thể nghiệm sâu sắc cái gọi là tiền tiêu như nước, và cũng thể nghiệm được cái gọi là tiền nhiều ném chết người. Tóm lại là trên người tôi bị cả đống đồ đạc bọc to bọc nhỏ đè sắp ngạt thở, cả người tôi như một cái núi đồ đạc di động, tôi tin cảnh tượng đó nhất định rất hoành tráng, vì mấy người qua đường chẳng ai không nhìn tôi với ánh mắt cứ như thấy người ngoài hành tinh cả.
“Hà, Hà Nhã, có thể nghỉ chút được không? Tôi thật sự đi hết nổi rồi.” Tôi thở hổn hển, chẳng còn hơi để réo gọi Hà Nhã – cô nàng đang vung vẩy hai tay, tung tăng đi phía trước.
Hà Nhã quay sang nhìn tôi, cười phì: “Bộ dạng anh lúc này thú vị thật. Anh ngồi nghỉ ngơi tý đi.” Hà Nhã móc điện thoại ra gọi, một phút sau, có hai người cao to lực lưỡng như thiên binh thần tướng xuất hiện trước mặt tôi.
Hà Nhã lên tiếng nói với hai người đàn ông đó: “Chỗ cũ.”
Hai người đàn ông tươi cười vác đồ đạc rời khỏi.
“Họ là ai thế? “ Tôi thắc mắc.
“Tôi là VIP của trung tâm mua sắm này, họ có dịch vụ chuyên đi theo vác đồ và đưa hàng tới tận nơi cho tôi.” Hà Nhã vừa nhịn cười vừa nói.
“Vậy, vậy……” Tôi ngồi phịch xuống thềm xi măng, giận tới nổi nói không nên lời.
“Giận hả? “ Hà Nhã cười hí hửng ngồi xuống bên tôi, vặn nút bình nước suối, đưa tới miệng tôi: “Uống nước đi, xem anh kìa, mồ hôi đầm đìa cả rồi.
Hà Nhã và tôi kề sát vào nhau, trên người cô ấy có một mùi hương rất đặc biệt, cả người cô ấy gần như tựa cả lên người tôi, cánh tay tôi cảm giác chạm phải nơi nào đó mềm mềm, cổ họng tôi bỗng dưng hơi thắt lại, trên mặt như nóng rạn lên, tôi vội nhận lấy chai nước, đổ ừng ực vào miệng.
“Vương Vũ.” Hà Nhã gọi tên tôi, nháy nháy mi mắt cong dài, hỏi tôi với giọng điệu có vẻ hơi nhập nhằng: “Sao anh nghe lời thế nhỉ? Tôi kêu anh làm gì thì anh làm đó?”
Tôi lại uống ngụm nước, nén nhịp tim đang đập thình thịch, cố tỏ ra bình tĩnh: “Có cách nào khác sao? Ai bảo chị cô là sếp tôi chứ !”
“Là vì lý do đó thôi a? “ Hà Nhã truy hỏi.
Tôi hơi thụt người về phía sau, che giấu sự ngượng ngùng của mình, oang oang nói: “Chứ còn gì nữa? Vì miệng cơm, cô bảo tôi nhảy sông Hoàng Phổ tôi cũng đành làm theo.”
“Thế à? “ Đôi mắt Hà Nhã ánh lên chút gì đó thất vọng.
Trong thoáng chốc, tim tôi lại đập loạn xạ, vẻ thấp vọng trong mắt Hà Nhã kể cả mấy người mù cũng nhận ra, chẳng lẽ cô ấy đang ám thị điều gì với tôi sao? Nhưng tôi đã bình tĩnh lại rất nhanh, tôi nghĩ tới trưa hôm nay Hà Nhã đi mua sắm điên cuồng, tôi không biết rốt cuộc cô ấy đã tiêu hết bao nhiêu tiền, đoán là ít nhất cũng phải trên một trăm nghìn. Tất nhiên bây giờ số tiền này đều do chị cô ấy chi trả rồi, còn nếu cô ấy có chồng, đây chắc chắn sẽ trở thành trách nhiệm mà chồng cô ấy phải gánh vác. Hà Nhã là cô công chúa xinh đẹp, chỉ có hoàng tử mới xứng với cô ấy. Trong lòng tôi khẽ thở dài, cóc nhái có can đảm cách mấy cũng chỉ là một con cóc nhái, mãi mãi chẳng bao giờ có thể sánh đôi với thiên nga.
“Đi thôi. “ Hà Nhã đứng dậy: “Dạo cả nửa buổi trưa, anh mời tôi ăn cơm nhé!”
“Tôi vác đồ cho cô nửa ngày trời, sao lại còn bắt tôi mời ăn cơm? “ Không phải tôi keo kiệt, nếu có thể mời Hà Nhã dùng bữa tôi vui mừng còn không hết nhưng quan trọng là vì tiền trong túi tôi hiện giờ quá ít ỏi.
“Chẳng phải anh nói thông thường đàn ông hay mời cơm sao?”
Tôi nói là lúc đi coi mắt kìa, chẳng phải cô cũng bảo nam nữ bình đẳng…. sao?” Hà Nhã trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy sát khí, giọng tôi không hiểu sao tự dưng nhỏ dần.
“Anh lảm nhảm nữa đi !”
“Nhưng tôi chẳng có nhiều tiền, tôi còn phải chừa tiền cơm và tiền xe cộ nữa.” Tôi tỏ vẻ đáng thương.
“Đâu có bảo anh mời tôi ăn ở quán ăn sang trọng gì, Mc.Donald, KFC anh cũng không trả nổi à?”
Tôi lắc đầu. Hà Nhã nổi nóng: “Anh được lắm, Câu lạc bộ còn đi nổi mà không mời nổi một phần Mc.Donald, không muốn mời thì thôi.” Nghe xong, Hà Nhã hầm hầm bỏ đi.
Tôi vội chạy theo giải thích: “Không phải, đó là Câu lạc bộ của dì Hai tôi. Tôi tới đó đâu cần trả tiền, bằng không thì có đánh chết tôi cũng chẳng thể đến nơi đó. Tôi đã thất nghiệp cả tháng nay, hết tiền thật rồi.”
“Là như thế sao?” Hà Nhã dừng bước, suy nghĩ một tý: “Vậy mua cho tôi một chiếc bánh nướng được không? Một chiếc bánh nướng cũng không nổi à?”
Tôi vội chạy ù ra ngoài mua một chiếc bánh về.
“Sao chỉ mua mộtchiếc, anh không ăn sao?”
“Vậy tôi đi mua thêm một chiếc.”
Tôi quay lưng tính ra ngoài, Hà Nhã gọi lại: “Thôi kệ, chúng ta ăn chung vậy!”
Thế là cô nàng xinh đẹp mua sắm hơn mười nghìn trong một buổi trưa đã đứng ngoài phố cùng ăn một chiếc bánh nướng với tôi như bây giờ.
“Thơm thật!” Đôi mắt Hà Nhã cong lên như hai vầng trăng non: “Ăn đồ người ta mua đúng là khác thật đấy !”
Khi đưa tôi về nhà, Hà Nhã còn cất công gọi tôi lại chỉ để cám ơn: “Cám ơn bánh nướng của anh, tôi rất vui vì anh đã mời tôi ăn. Cám ơn nhé !”
Nếu không phải vẻ mặt Hà Nhã rất nghiêm túc thì tôi nhất định sẽ cho rằng cô ta đang mỉa mai mình. Suy nghĩ của người giàu có thật kỳ lạ nhỉ, một chiếc bánh mà cũng có thể vui như vậy.
Đầu tuần mới, tôi chính thức được sắp xếp vào một dự án. Sáng 10 giờ tôi phải tham gia họp dự án đầu tiên ở Mythory. Đây là dự án hợp tác với một công ty Ấn Độ, vì thể sẽ có lập trình viên bên Ấn Độ cùng thảo luận qua điện thoại .
Học Tiếng Anh bao nhiêu năm, ngoại trừ trong giờ học, tôi chưa bao giờ dùng nó để giao tiếp với người khác, đừng nói chi tới bàn thảo dự án. Phát âm của người Ấn Độ lại nổi tiếng là tệ hại, trước khi họp, tôi rất lo lắng vì sợ mình không hiểu dẫn tới không thể làm tiếp dự án, vậy thì xấu hổ quá, làm sao còn mặt mũi làm việc trong công ty. Biết thế tôi đã ngoáy cho sạch hết ráy tai rồi.
Cuộc họp vừa bắt đầu, người bên phía Ấn Độ giới thiệu về yêu cầu dự án, tôi ngóng tai lên chăm chú lắng nghe với thái độ còn nghiêm túc hơn cả lúc thi nghe chuyển cấp, chỉ sợ mình sẽ nghe sót từ nào thì toi. Ngữ âm của người Ấn Độ quả là khủng bố, nếu tôi nói tiếng Anh kiểu đó trong giờ học thì thể nào cũng bị thầy cô tát mấy bạt tai rồi sau đó kéo ra ngoài làm mồi cho con chó becgie nhà họ mất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top