Chương 19: Giải thích tất cả
Trong khi đó, nó lại muốn nhỏ bạn thân của mình được gỡ rắc rối quá khứ nên sau phần hát, nó đã bước lên sân khấu tặng hoa rồi ôm Phước Minh, anh rất ngạc nhiên xen vui mừng khi gặp lại nó cùng câu nói vừa nãy. Khi đi xuống nó chỉ nháy mắt với Hương và tặng nhỏ một điệu cười bí ẩn.
10h đêm là lúc tan buổi ca nhạc, nó kéo tay nhỏ đi vào cánh gà
_"Mày làm gì vậy, người ta không cho vào đâu" -Hương thì không chịu vào, nhỏ giãy nãy
_"Tao nói được là được" -Nó khẳng khái
Đến trước mặt ông bảo vệ, nó chỉ cười với ông bảo vệ. Nhìn nó, ông bảo vệ nhớ lại lời nói của Phước Minh "Khi nào thấy hai cô gái đến đây, một cô tặng hoa cho cháu và một cô mặt lạnh thì cho vào"
_"À nhớ rồi, mời hai cô vào" -Ông bảo vệ niềm nở mở cửa cho tụi nó
_"Thanks bác" -Nó cười tươi rói kéo nhỏ vào kèm lời cảm ơn
Trong phòng trang điểm, Phước Minh đang ngồi đó, đang nói chuyện điện thoại với một người, nhưng khi thấy nó và nhỏ thì chỉ nói thêm vài câu rồi cúp máy
_"Ừ vậy nhé, thôi anh cúp máy đây"
_"Sao rồi? Mười năm không gặp gìơ gặp thì im phăng phắc thế" -Nó thấy anh xong vịêc thì nói
_"Em làm anh bất ngờ quá đấy, xuất hiện mà chả thèm nói" -Anh nhìn hai người trìu mến nói, ánh mắt nhìn nhỏ xuất hiện nét bối rối
_"A, em có điện thoại, hai người nói chuyện đi nhea" -Bỗng dưng địên thoại của nó rung, là hắn!
Nó chạy ra ngoài nói chuyện điện thoại còn lại để cho hai người đó có thời gian riêng tâm sự
_"A lô" -Nó nghe điện thoại với giọng cực ngây thơ.
_"SAO GIỜ NÀY CÒN CHƯA VỀ NỮA HẢ??!!" -Tiếng hắn hét qua điện thoại làm nó suýt lủng màng nhĩ, phải để xa để bảo vệ an tòan cho tai mình.
_"Hìhì bình tĩnh, đang giải quyết xíu việc, tí nữa sẽ về lìên, Du đi ngủ trước đi nha" -Nó nói vội rồi cúp máy vì sợ lại phải nghe bài giáo huấn của hắn, bên hắn thì vừa tức vì nó giám ngang ngược tắt điện thoại của mình, vừa lo nó gặp chuyện, đành ngồi ở phòng khách chờ nó đến ngủ gục tại chỗ luôn.
Nó đi vào thì chỉ nghe thấy tiếng nhỏ thét lên trong phòng
_"ĐỪNG NÓI NỮA, ANH CHỈ LÀ ĐỒ PHẢN BỘI MÀ THÔI, ANH LỪA DỐI TÔI, THAY LÒNG ĐỔI DẠ. TẤT CẢ TÔI ĐỀU THẤY HẾT, ĐỪNG NGHĨ TÔI KHÔNG BÍÊT!!"
_"Không phải như em thấy đâu Hương, thực ra đó là..." -Anh vội vã giải thích cho nhỏ hiểu nhưng nhỏ vẫn chỉ một hành động đưa tay lên bịt hai tai của mình lại như không muốn nghe, nước mắt lơi lã chã. Nó đi đến gỡ hai tay nhỏ ra
_"Mày đừng như vậy nữa, nghe anh ấy giải thích đi"
_"Nhưng..." -Nhỏ nhìn nó, trong đôi mắt đó hiện lên sự mạnh mẽ
_"Yên tâm, có tao đây mà" -Nó cũng bíêt nhỏ nghĩ gì, nó nắm tay nhỏ cười
_"Anh nói đi" -Hít một ngụm khí, nhỏ nhìn thẳng mặt Phước Minh nói
Anh thầm cảm ơn nó, đúng là bạn thân của nhỏ
_"Chuỵên là..."
******Quay về quá khứ******
Hôm nay nhà Phước Minh có dì - em của mẹ đến chơi, anh đang dọn phòng thì nghe tiếng gọi, là con của dì, bé Hoa, bé chỉ nhỏ hơn Minh hai tuổi nhưng chiều cao của bé lại gần bằng Phước Minh
_"Anh Minh" -Nhỏ gọi anh rồi chạy đến sà vào lòng anh
_"Bé Hoa đến nhà anh chơi hả?" -Anh vúôt tóc bé nở nụ cười ấm áp, anh rất quý bé, luôn coi bé là em gái ruột của mình.
_"Dạ, anh Minh xuống nhà chơi với em nhé" -Nó nhìn anh nói
_"Ừ bé đợi anh dọn phòng xong rồi chơi với bé nhé"
_"Dạ"
Dọn xong, anh xuống nhà chơi cùng bé Hoa. Hai anh em đang đang nô đùa thì em bị té, đau quá bé khóc thét lên. Minh chạy đến phủi bụi cho bé rồi, cõng bé lên xích đu ngồi
_"Bé Hoa ngoan nín đi nào, nín đi anh thương"
Anh có dõi bao nhiêu thì bé cũng không nín
_"Anh hát cho bé nghe nhé, đừng khóc nữa" -Biết bé Hoa thích nghe mình hát giống nhỏ, anh nói. Bé nín luôn rồi giương đôi mắt long lanh nhìn anh
Anh ôm bé Hoa dỗ dành rồi cất giọng hát trong treo của mình lên hát cho bé nghe nhưng không ngờ hình ảnh đó lọt vào mắt nhỏ, biến anh thành kẻ phản bội.
Hôm sau sang nhà nhỏ chơi thì mới bíêt nhỏ đã đi xa, nhỏ đi không lời tạm biệt, đi trong im lặng. Cả thế của anh sụp đổ, cả ngày hôm đó anh đã khóc, khóc rất nhiều, bơ phờ ra. Mẹ anh nhìn con trai quý tử mình mà đau lòng
Sau một tuần, nhờ sự giúp đỡ của mọi người, anh đã đứng lên, tiếp tục cuộc sống mà không còn nhỏ, anh tin nhỏ sẽ quay lại. Anh gặp nó và được bíêt nó là bạn thân của nhỏ lúc ở nước ngòai, anh tiếp cận nó để nghe mọi thông tin của nhỏ từ nó. Nó cũng biết sự vịêc năm đó nên đã hứa sẽ giúp anh. Và bây gìơ nó đã làm được.
******Quay về hịên tại******
Nhỏ như đứng hình khi nghe anh giải thích, đó là thật? Là nhỏ hiểu lầm ư? Là do nhỏ sai từ đầu ư? Ngàn câu hỏi cùng sự dằn vặt trong nhỏ đang xảy ra khiến nhỏ không nói nên lời
_"Hương, tha lỗi cho anh nhé" -Anh đến bên nhỏ và nắm tay nhỏ, giọng nói mềm mại mang đầy sự hối lỗi của anh làm nhở chạnh lòng, hình ảnh của Duy đột nhiên xuất hiện trong tâm trí nhỏ
_"Xin lỗi... người sai là em... xin lỗi anh, em cần thời gian..." -Nhở ngập ngừng
_"Ừ anh hiệu, thôi cũng mụôn rồi, hai đứa về lẹ đi, rồi hôm khác gặp" -Anh nói rồi trao đổi số điện thoại với tụi nó.
Lúc về, ánh mắt nhỏ vẫn nhìn theo nụ cười tạm biệt của anh. Bao năm qua anh đều không thay lòng, mà người thay lòng là nhỏ. Về nhà, vừa tắm xong thì nhận được hai tin nhắn, của Duy và của anh. Duy chỉ nhắn "Ngày mai 8h gặp nhau ở quán cà phê gần nhà", còn tin nhắn của anh thì khác, là tin nhắn chúc ngủ ngon kèm hình trái tim, cả hai tin đều khiến nhở không ngủ được.
Còn nó, về nhà đã thấy hình ảnh một người một hổ đang ngủ gật gù, nó xúc động nhìn hắn, sau đó lén lên phòng lấy chăn cho đắp cho hắn. Đặt nụ hôn phớt lên má hắn, nhỏ giật mình vì hành động không tự chủ của mình, quá xấu hổ nên nó cũng bay thẳng lên phòng và...ngủ để quên đi -_-
End chương 19
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top