Chương 26: Không thể để cho ai biết mối quan hệ này

Hai chân Mục Noãn Tô không tự chủ được run rẩy, cô vô lực dựa vào người của Hoắc Chi Châu nhỏ giọng thở hổn hển.

Những món ăn vừa hâm lại lúc nãy bị bỏ quên ở một bên, nhiệt độ cũng dần lạnh xuống.

Hoắc Chi Châu vẫn còn chưa tận hứng, chờ cô bình ổn lại, hai tay đan vào nhau, nhẹ nhàng bế cô vào phòng ngủ tiếp tục.

Dường như anh thực sự đã xem cô là món quà mà thưởng thức, trận này kéo dài thật lâu, mãi đến khi Mục Noãn Tô đói bụng không chịu được, Hoắc Chi Châu khó khăn lắm mới buông tha cho cô.

"Hoắc Chi Châu em phát hiện anh càng ngày càng cầm thú." Lúc Mục Noãn Tô quay trở lại phòng ăn, nhìn Hoắc Chi Châu bận trước bận sau lên tiếng phàn nàn. Vừa rồi cô mệt mỏi không còn sức lực, ngay cả việc tắm rửa và đi xuống đều do Hoắc Chi Châu bế.

Lúc này cô mặc một chiếc váy ngủ rộng thùng thình ngồi trên ghế, kiểu váy áo sơmi, hai nút áo trước ngực mở ra, làn da tuyết trắng với những vết đốm đỏ lộ ra ngoài. Trên vẻ mặt trắng trong thuần khiết tỏ vẻ căm giận bất bình, có mười phần ý tứ lên án.

Trên tay Hoắc Chi Châu đang cầm miếng bánh kem vừa mới cắt, thản nhiên liếc nhìn những dấu hôn vừa rồi do bản thân mình mất kiểm soát in trên người cô, ánh mắt phút chốc có hơi tối sầm.

Anh cúi đầu, thân mật dùng chóp mũi cọ vào cô, "Nghe em nói như vậy, anh rất muốn cầm thú một lần nữa."

"Không được!" Mục Noãn Tô đột nhiên mở to đôi mắt, "Em từ chối."

Hoắc Chi Châu bị vẻ mặt sợ hãi của cô làm cho hài lòng, cong khóe môi, lấy một miếng bánh đặt trước mặt cô.

Mục Noãn Tô cẩn thận mút một lớp kem trên bánh ngọt, đưa lên miệng Hoắc Chi Châu, "A...."

Hoắc Chi Châu cười nhẹ, ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy phần kem trên nĩa vào trong miệng.

Anh không thích đồ ngọt, đặc biệt là loại bánh kem béo ngậy ngọt liệm này, nhưng đây là do cô đưa đến, tư vị mềm mại nuốt vào trong bụng, ngược lại không cảm thấy ngán.

Cứ như vậy vài lần, miếng bánh kem trước mặt Mục Noãn Tô không còn lớp kem nào nữa.

Trong nội tâm Hoắc Chi Châu mừng thầm, lớp kem trong miệng vẫn còn chưa nuốt xuống, chợt nghe thấy cô nhóc xấu xa trước mặt nhỏ giọng lầm bầm: "Cái này có lẽ chắc không mập đâu....."

Lập tức bật cười.

Anh còn cho rằng đây là tính thú giữa vợ chồng, hóa ra anh là người xử lý thức ăn à.

"Tô Tô....." Anh đột nhiên thấp giọng lên tiếng.

Mục Noãn Tô múc một miếng bánh bỏ vào miệng, giương mắt nhìn anh, giọng nói mơ hồ: "Dạ?"

"Anh không thích kem tươi đâu." Hoắc Chi Châu nhìn chằm chằm vào vụn bánh ngọt còn lưu lại trên môi cô.

Mục Noãn Tô chớp mắt, "Ồ" một tiếng.

Vừa rồi cô dường như cho anh ăn không ít......

Trong lúc suy nghĩ, cô lại ghe thấy giọng nói trầm thấp của Hoắc Chi Châu: "Lần sau em có thể bôi bánh ngọt lên người của mình anh sẽ –"

Trong đầu Mục Noãn Tô hiện ra một cảnh tượng không mấy hài hòa, dâm mỹ lại dâm dục, một màn nấu cháo, mặt thoáng chốc đỏ như trái cà chua.

"– Ăn bánh ngọt của anh đi!" Cô thẹn quá hóa giận, cầm lấy cái đĩa nhỏ trước mặt úp vào mặt anh.

Hoắc Chi Châu trở tay không kịp, lớp kem tươi đã dính đầy mặt anh.

"Bẹp" một tiếng, bánh ngọt cùng kem tươi từ trên mặt chảy xuống, rơi vào quần áo của anh.

Trên tóc, trên mặt, trên quần áo của anh đều dính lốm đốm trắng, trông rất buồn cười.

Bầu không khí nháy mặt trở nên im lặng, sau đó chính là một trận cười to của Mục Noãn Tô.

"Ha ha ha!"

Mục Noãn Tô bị bộ dạng khôi hài chật vật này của anh chọc cho ôm bụng cười không ngớt, hoàn toàn không chú ý sắc mặt của Hoắc Chi Châu càng ngày càng đen.

"Lá gan của em càng ngày càng lớn nhỉ." Hoắc Chi Châu đưa đầu lưỡi ra liếm sạch lớp kem dính trên môi, âm trầm nhìn cô.

"Ai bảo anh nói lung lung......A a....."

Lời còn chưa nói hết, Hoắc Chi Châu đột nhiên nghiêng thân đến, hai tay ôm lấy đầu cô, hôn lên cánh môi đỏ tươi của cô.

"A a....Buông ra đi..." Nội tâm Mục Noãn Tô tan vỡ, toàn bộ lớp kem trên mặt anh đều dính lên mặt mình!

"Không buông." Đầu lưỡi của Hoắc Chi Châu tiến vào, công thành đoạt đất. Trong miệng hai người tràn ngập hương vị ngọt ngào béo ngậy của bánh kem.

Dần dần anh không còn hài lòng với điều này nữa, nụ hôn từ bờ môi lướt qua cằm lại đi xuống, bàn tay luồn vào vạt áo váy ngủ rộng thùng thình của Mục Noãn Tô, trêu chọc qua lại.

"Ôi, đừng. Đáng ghét! Toàn là kem...." Giọng nói của Mục Noãn Tô cũng run run, hưng phấn lại sợ hãi.

Hoắc Chi Châu không ngừng chuyển động, giọng nói khàn khàn, "Anh sẽ làm cho em sạch sẽ....."

"Em mệt quá!" Mục Noãn Tô vô lực ôm lấy đầu của anh, nhỏ giọng phàn nàn.

Hoắc Chi Châu cúi đầu chặn lại cái miệng nhỏ đang lải nhải của cô, kiên nhẫn dỗ dành cô, "Ngoan, một lần nữa......"

*

Khác với sự cuồng nhiệt trong phòng ăn, tại một căn hộ khác ở Thành Nam, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ngồi im lặng đối diện nhau.

"Chanh Chanh, muộn rồi. Em đến tìm anh rốt cuộc có chuyện gì?" Hề Thành Nam nhíu mày, nhìn cô gái đối diện.

Chanh Chanh mở to mắt, không cam lòng hỏi: "Nếu em không có chuyện gì, anh căn bản không muốn để em vào nhà phải không?"

Hề Thành Nam im lặng nửa ngày, thấp giọng nói: "Trễ rồi. Một đứa con gái như em không nên một mình đến nhà đàn ông."

Trong mắt Chanh Chanh hiện lên một tia mất mát, giọng cũng trầm xuống, "Anh sẽ không làm gì em, không sao cả."

Hề Thành Nam xoa mi tâm, "Thực sự là quá trễ, anh tiễn em về nhà. Có chuyện gì ngày mai hẳn nói."

Chanh Chanh là em gái của người bạn tốt của anh ta, buổi tối hôm nay đột nhiên chạy đến đây nói có chuyện muốn tìm anh ta, nhưng sau khi đi vào lại không nói lời nào.

Mắt thấy Hề Thành Nam muốn đứng dậy đưa mình về nhà, Chanh Chanh vội vàng hô to một tiếng: "Là chuyện có liên quan đến chị ấy! Anh cũng không muốn nghe sao?"

Động tác cầm áo khoác của Hề Thành Nam lập tức dừng lại, quay đầu kinh ngạc nhìn Chanh Chanh: "Cái gì?"

Trong nội tâm Chanh Chanh tràn đầy chua xót.

Nhìn đi? Chỉ cần vừa nhắc đến Đậu Yểu, anh ta cứ như một con người khác. Sự tỉnh táo tự kiếm chế thong dong trước mặt người khác hoàn toàn biến mất, thất hồn lạc phách như một kẻ thất tình.

Hề Thành Nam buông áo khoác xuống, vội vàng hỏi: "Cô ấy làm sao?"

"Không sao cả, chẳng qua là đi mướn phòng mà thôi." Chanh Chanh dời ánh mắt sang một bên, giả vờ như không quan tâm.

Mướn phòng.....

Hề Thành Nam nắm chặt tay thành đấm, cơ bắp trên cánh tay vô thức căng ra. Hàm răng gần như nghiến chặt để kiềm chế xúc động muốn đánh người.

"Cô ấy....Có bạn trai....Mướn phòng....là chuyện bình thường...." Hề Thành Nam khó khăn phun ra những từ đứt quãng từ trong kẽ răng, nói năng lộn xộn, trái tim như bị ném vào máy xay thịt, vỡ thành từng mảnh vụn.

Anh ta đã sớm biết cô có bạn trai, nhưng không dám nghĩ quá sâu, cũng không muốn nghĩ.

Nào có thể ngờ được Chanh Chanh lại ném ra hai chữ này, mang sự thật máu chảy đầm đìa mở ra trước mắt anh ta.

Chanh Chanh nhìn người đàn ông với vẻ mặt chán nản đang ngồi trên ghế sô pha, tàn nhẫn nói tiếp: "Anh có biết chị ấy mướn phòng với ai không?"

Hề Thành Nam im lặng không lên tiếng.

Anh ta không biết, cũng không muốn biết. Còn ngại mình chưa đủ đau sao?

"– Là Hoắc Chi Châu." Chanh Chanh bất chấp nói.

Thân thể Hề Thành Nam bỗng nhiên cứng đờ.

Cái tên này anh ta không xa lạ gì, vài ngày trước anh ta vừa mới điều tra tư liệu của Hoắc Chi Châu.

Anh ta ngẩng đầu, không dám tin nói: "Giám đốc của truyền thông Hòa Húc, Hoắc Chi Châu?"

Chanh Chanh nhẹ gật đầu.

Nếu như anh ta nhớ không lầm, trước đó vị tổng giám đốc này từng đăng lên Weibo công bố mình đã kết hôn.

"Hoắc Chi Châu đã kết hôn mà Đậu Yểu vẫn cùng anh ta đi mướn phòng! Bọn họ căn bản chính là có mối quan hệ không thể để cho người khác biết! Tiểu tiên nữ của anh không tốt như anh nghĩ đâu, anh tỉnh lại đi. Chị ấy –"

"Đủ rồi!" Hề Thành Nam cắt ngang lời nói của Chanh Chanh, đứng dậy đuổi người, "Đừng nói nữa, anh đưa em về nhà."

Anh ta nói xong, không do dự mà đưa Chanh Chanh ra cửa.

Trên đường ngồi taxi trở về, sắc mặt của Hề Thành Nam vẫn luôn không tốt.

Chanh Chanh nhìn một bên mặt lạnh như băng của anh ta, mọi cảm xúc đều dâng lên.

Lúc cô ấy học cấp 3, tình cờ nhìn thấy anh trai đang du học ở nước ngoài đăng tin trong vòng bạn bè, cô ấy đã yêu chàng trai cao gầy Hề Thành Nam từ cái nhìn đầu tiên. Từ đó về sau chỉ cần có thời gian rảnh, cô ấy lại bay đến nước Anh mượn cớ thăm anh trai để tiếp cận Hề Thành Nam.

Nhưng trong ba năm qua, anh ta bận rộn làm việc và đi học chỉ xem mình như em gái, ngay cả ánh mắt dư thừa cũng keo kiệt không cho cô ấy. Cô ấy cho rằng anh ta vì chuyên tâm học hành mới không muốn nói chuyện yêu đương.

Mãi đến ngày hôm đó, trong lúc vô tình cô ấy nhìn thấy anh ta ngẩn người nhìn điện thoại.

Trên màn hình là tấm ảnh chụp của một cô gái.

Cô gái đó mặc một chiếc váy liền thân màu vàng, đội chiếc mũ ngư dân rộng vành, ngồi trên ghế đá ven đường, nở nụ cười xinh đẹp làm sao. Ánh nắng từ trên cao chiếu xuống, cô gái đó nheo mắt lại, làn da màu trắng sữa càng tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Lúc ấy, trong mắt của Hề Thành Nam mang theo sự yêu thương cùng dịu dàng khó mà che giấu được, như thể nó đã in sâu vào cô gái chụp trong tấm ảnh. Sau đó anh ta cúi đầu đặt môi mình lên phần trán của cô gái trong tấm hình đó.

Chanh Chanh giật mình che miệng lại, cô ấy chưa từng nhì thấy Hề Thành Nam như vậy. Cô ấy lén lút save lại tấm hình đó, tìm hiểu nguồn gốc đã tra ra được tài khoan của cô gái ấy. Từ đó về sau, cô ấy âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Đậu Yểu.

Thời gian dần trôi, Đậu Yểu trở thành người xa lạ mà cô ấy quen thuộc nhất.

Cô ấy biết Đậu Yểu thích mặc quần áo gì, biết rõ Đậu Yểu thường dùng loại mỹ phẩm dưỡng da nào, biết rõ Đậu Yểu thích cay hay ngọt, biết rõ Đậu Yểu thích uống trà sữa vị gì.......

Cô ấy không biết tại sao mình lại như vậy, giống như một chú hề trong vở kịch chú ý đến người mà Hề Nam Thích, vừa buồn cười lại đáng thương.

"Đến nơi rồi, em tự mình lên đi." Hề Thành Nam bảo tài xế dứng dưới lầu của Chanh Chanh, bản thân anh ta không có ý định xuống xe.

Chanh Chanh do dự mở cửa xe bước xuống, không cam lòng quay đầu lại hô tô: "Anh đừng tự lừa mình dối người nữa! Chị ấy căn bản không còn là người trong trí nhớ của anh!"

Hề Thành Nam xị mặt, bảo tài xế lái xe đi: "Đi đi."

Khóe mắt Chanh Chanh đỏ hoe, nhìn về hướng chiếc xe nghẹn ngào nhỏ giọng nói: "Anh đừng thích chị ấy nữa được không?"

Cho dù anh không thích em, cũng không nên thích chị ấy được không? Chị ấy không xứng đáng.

Chiếc xe đã chạy đi, rẽ vào một con đường khác càng lúc càng xa cô ấy. Câu trả lời duy nhất mà cô ấy nhận được, chính là bóng đêm im lặng vô tận.

*

Một lần nữa Mục Noãn Tô nhìn thấy Hề Thành Nam, là ở cổng vào khu biệt thự mới.

Chủ nhật, cô vừa đi spa ở hội sở xong lái xe trở về nhà.

Lúc chạy đến cửa tiểu khu, đột nhiên có một bóng người từ ven đường nhảy ra chặn xe của cô.

Mục Noãn Tô bị dọa sợ, vội vàng đạp phanh xe.

Xe phát ra âm thanh chói tai, đột ngột dừng lại cách người đó chưa đầy 5 cm.

Mục Noãn Tô chưa hoàn hồn bước xuống xe, vừa mới tiến đến trước mặt người nọ đã ngây ngẩn cả người.

Trong đôi mắt Hề Thành Nam đầy tơ máu, phần cằm trơn bóng ngày thường đầy râu ria, tóc tai lộn xộn, quần áo trên người toàn là nếp nhăn. Cả người trông rất tiều tụy, khác hẳn với dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ trước đây.

"Anh, anh bị gì vậy?" Còn chưa hiểu rõ chuyện gì, lời nói đã theo bản năng nói ra trước một bước.

"Tô Tô." Hề Thành Nam gần như không thể thốt nên lời, giọng nói vô cùng khàn khàn.

Anh ta tiến lên một bước, dùng sức nắm lấy tay Mục Noãn Tô.

"Anh làm gì vậy? Thả tôi ra!" Mục Noãn Tô giật mình, ra sức giãy giụa, có lẽ sức lực đàn ông quá lớn, cô giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

"Tô Tô!" Hề Thành Nam hét lớn một tiếng.

Anh ta xấn người đến, không màng cô giãy giụa, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào cô, gằn từng chữ nói: "Bạn trai của em là ai?!"

"Liên quan gì đến anh?!" Mục Noãn Tô dùng sức đánh vào cánh tay của anh ta, trên làn da trắng nõn của anh ta lập tức đỏ một mảng.

"Em đừng nói với anh, bây giờ em đang ở bên cạnh Hoắc Chi Châu nha!" Vừa nghĩ đến khả năng cô vì chuyện gia đình phải nương nhờ vào một người đàn ông đã kết hôn, trong nội tâm Hề Thành Nam vô cùng khó chịu.

Mục Noãn Tô không lo lắng xoắn xuýt tại sao Hề Thành Nam lại biết được, chỉ cao giọng nói: "Đúng thì sao? Chúng tôi quang minh chính đại, tại sao không được?"

"Anh ta đã kết hôn rồi!!!" Hề Thành Nam rống lên một tiếng, chấn động khiến lỗ tai cô cũng phát đau. Trong đôi mắt chằng chịt tơ máu của anh ta tràn đầy đau lòng và khổ sở, mơ hồ còn có thủy quang lóe lên.

Mục Noãn Tô lập tức giật mình, sững sờ nhìn đôi mắt phiếm hồng của anh ta.

Anh ta khóc....

Anh ta không biết mình và Hoắc Chi Châu đã kết hôn rồi sao? Cho rằng mình là tình nhân của Hoắc Chi Châu?

"Tôi không phải....." Mục Noãn Tô lên tiếng, chuẩn bị giải thích rõ ràng với anh ta.

Đột nhiên, một tiếng phanh gấp bén nhọn vang lên ở ven đường.

Hai người nghe thấy tiếng động nhìn qua, chỉ thấy một chiếc xe màu đen vội vàng dừng lại ở ven đường, cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn mang theo khí thếhùng hổ từ trong xe bước ra.

Hoắc Chi Châu mặt không biểu cảm, đường nét trên khuôn mặt rất nhanh nứt toạc, mang theo áp lực cùng u ám làm cho người ta khó lòng bỏ qua, sải bước thật nhanh đi về phía này.

Ánh mắt âm trầm sắc bén giống như dao của anh rơi vào trên tay hai người, vừa sợ vừa giận trầm giọng nói: "Hai người đang làm gì?!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top