Có chắc ta yêu nhau?
Một cô gái ngồi lặng lẽ bên cửa sổ tầng 2 của quán café trên đường Nguyễn Chí Thanh, cô đã ngồi lặng ở đó hàng giờ để nghĩ về tất cả những gì đã qua, đôi mắt cô nhìn đắm đắm về một nơi rất xa và rồi lại nhìn xuống con đường ẩm ướt. Cô tự hỏi tại sao trời không mưa thật to để con đường ấy sạch bong, gột rửa hết những bụi bẩn mà những người đi đường để lại và để cơn mưa ấy sẽ giúp cô cuốn trôi tất cả nỗi buồn đang chất chứa trong lòng. Cô mong trời mưa thật to để cô có thể đi trong cơn mưa ấy, để có thể khóc thật nhiều mà không sợ ai nhận ra, nước mắt mặn chát của cô sẽ hoà vào những giọt mưa ấy, để nỗi buồn cũng sẽ vơi đi. Nhưng trời không mưa to, chẳng thể tìm một cơn mưa rào như thế, chỉ có những giọt mưa phùn bay bay của những ngày xuân, chỉ đủ làm con đường ẩm ướt và lép nhép, bởi vậy cô đã phải ngồi đây câm lặng gặm nhấm nỗi buồn của mình.
Chỉ mới cách đây ít lâu thôi cô và người ấy đã có những giây phút thật vui vẻ và hạnh phúc. Họ đã trò chuyện với nhau, gửi email cho nhau nhắc về những kỷ niệm cũ, kỷ niệm của 20 năm đã qua, có những kỷ niệm buồn nhưng vẫn khiến cô và người ấy không thể nào quên, cả hai người cùng trân trọng chúng và trong mắt người ấy cô là một cô tiên bé nhỏ, có đôi cánh luôn bay lượn và luôn mỉm cười. Nhưng hình ảnh ấy đã vỡ tan khi cách đây mấy hôm cô đã gửi cho anh một email chia tay, một email cay đắng. Trong email ấy cô đã viết gì, thậm chí bây giờ cô chẳng dám nhớ đến nữa, trong lúc bối rối và đau khổ cô đã cố tìm một từ để nói về anh, nhưng dường như cô đã bất lực với từ ngữ và cô đã gọi anh là người “trăng hoa”... Thật ra cô không định viết như vậy nhưng chính từ đó đã trở thành “bom tấn" đánh thẳng vào lòng tự trọng của anh, bây giờ cô mới nghĩ ra rằng anh chỉ là một người rất “đào hoa” và “đa tình”. Nhưng email đã gửi đi rồi, nỗi đau đã gây ra rồi chẳng có gì có thể xoa dịu được nữa… Cô đã lựa chọn cách chia tay đó bởi cô không muốn còn phải day dứt và đau khổ vì anh, nhưng có phải thật sự điều đó đã chấm dứt sự đau khổ cho cô hay lại bắt đầu một nỗi đau khác, nỗi đau của một người bị ghét bỏ. Cô cũng không biết nữa, trong tâm trí cô giờ đây hoàn toàn trống rỗng, cô đã viết cho anh hai email mà bây giờ cô không còn dám đọc lại, thậm chí còn không dám tưởng tượng đến việc anh sẽ nghĩ gì khi đọc được điều đó…
…. Thứ sáu, một ngày làm việc cuối tuấn vui vẻ, hứa hẹn những điều tốt lành cho hai ngày nghỉ tiếp theo. Ở đầu kia của đất nước, một chàng trai dong dỏng cao với đôi mắt sáng và nụ cười luôn nở trên môi nhảy khỏi ô tô và bước vào nơi làm việc. Anh luôn có rất nhiều việc phải làm với cương vị một phó giám đốc nhà máy trẻ trung và năng động. Việc đầu tiên của một ngày luôn là kiểm tra email, anh vẫn luôn giữ thói quen đó mặc dù chẳng phải lúc nào anh cũng chờ mong email dành cho mình. Những ngày gần đây anh vẫn thường nhận được email của một cô bạn cũ, một cô gái anh đã quen cách đây 20 năm. Những email của cô làm anh cảm thấy thú vị vì cô thường nhắc đến những kỷ niệm đã qua, có những điều mà anh chưa từng biết đến nhưng cũng có những email làm anh khó xử, cô ấy dành cho anh quá nhiều tình cảm mà anh lại không thể đáp lại điều đó, cả anh và cô ấy đều đã có gia đình… Nhưng hôm nay thì khác, anh có một cuộc họp quan trọng, đầy tiếc nuối, anh rời khỏi máy tính của mình khi chưa kịp kiểm tra hộp thư đến. Điều gì khiến anh cảm thấy bồn chồn, không biết nữa, chỉ cảm thấy một điều gí đó bất an trong lòng, có ai đó đang chờ đợi anh, chỉ là cảm giác thoáng qua thôi, không thể định nghĩa nổi, anh bỗng tự cười mình, hình như mình nhạy cảm quá. Cuộc họp kết thúc sớm hơn dự định, vậy là mọi việc đều tốt đẹp, có gì phải lo lắng đâu nhỉ.
“Bạn có 01 thư mới”
Vậy là có cái để đọc rồi, vẫn từ địa chỉ mọi khi, chắc vẫn chỉ là những lời yêu thương như thế, một nụ cười thoáng qua trên gương mặt điển trai của anh. Nhưng cái gì thế này? Gương mặt anh thoắt tái đi rồi lại đỏ bừng lên, cô ta viết cái gì vậy, cô ta đang xúc phạm anh như vậy sao, cô ta dám gọi anh là người đàn ông “trăng hoa” sao, cô ta có quyền gì mà nói anh như vậy, tất cả chỉ là tình cảm từ phía cô ta vậy mà bây giờ khi không được đáp lại cô ta lại nói về anh như thế, anh đã làm gì sai?… Anh giận sôi lên và cảm giác có thể đập vỡ bất kỳ cái gì trong tầm tay, lần đầu tiên anh nổi giận như thế. Bình thường, mỗi lần giận ai, anh thường chỉ im lặng bỏ đi, anh ghét phải giận người khác. Khi giận, anh sẽ coi như chưa bao giờ nghe câu nói đó, không bao giờ nhắc lại, không nói chuyện, không bộc lộ ra ngoài nhưng bên trong thì nhớ rất kỹ, đơn giản là không để người ta nói lại lần thứ hai. Với anh, đinh đóng xuống rồi có thể rút ra nhưng vết thương thì mãi mãi còn đó. Nhưng bây giờ người anh đang giận dữ không có ở đây. Anh nhìn trân trân vào màn hình máy tính và rất nhanh, anh tích vào tất cả những email mà cô ta đã gửi cho anh, anh đã delete tất cả trong giây lát. Chẳng cần giữ lại những gì liên quan đến cô ta khi mà cô ta đã nghĩ về anh như thế, bàn phím rung lên thật mạnh dưới đôi tay giận dữ của anh
“Anh chẳng có gì để nói thêm với em. Chúng ta không nên liên lạc với nhau nữa. Có thể em sẽ giận anh nhưng tất cả rồi sẽ qua. Chúng ta không nên liên lạc với nhau kể cả như những người bạn nữa. Chúc em hạnh phúc với những gì em đang có.
Tạm biệt”.
Nhấn nút gửi, anh tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ còn liên lạc với cô ta nữa. Đột nhiên anh nhận ra rằng tại sao lại là “Tạm biệt” phải là “Vĩnh biệt” mới đúng, vậy chẳng lẽ vẫn còn có ngày gặp lại nhau… Sự giận dữ làm anh không thể tập trung vào bất kỳ việc gì, chán nản và buồn bã, anh ngồi nhìn chiếc kim đồng hồ nhích từng bước lặng lẽ. Trở về nhà với đứa con gái bé bỏng đáng yêu và người vợ hết mực yêu thương, anh cố gắng gạt tất cả ra khỏi tâm trí, nhưng ngay cả khi ngồi trước mâm cơm nóng hổi với những món ăn ưa thích anh vẫn không cảm thấy muốn ăn, miệng đắng ngắt với những miếng cơm trệu trạo. Tại sao lại như vậy chứ, tại sao anh lại phải buồn vì một người không xứng đáng chứ, anh như chợt bừng tỉnh khi nghe vợ hỏi:
- Tối nay cả nhà đi chơi nha anh, mai là thứ bảy mà.
- Ừ - rồi như chợt nhớ ra, anh bỗng nói - Chết rồi anh đã chót hẹn với thằng bạn. Để mai được không em?
Vợ anh vui vẻ gật đầu, vợ anh vẫn vậy, luôn tôn trọng ý kiến của anh. Anh cảm thấy áy náy khi nói dối vợ nhưng thật sự lúc này anh chỉ muốn ở một mình. Anh đến quán café quen thuộc bên bờ biển, nơi anh vẫn thường tìm đến mỗi lúc có chuyện không vui, anh thích cảm giác ngồi một mình trước biển, gặm nhấm nỗi buồn và nhâm nhi ly cà phê đắng nghét.
- Lúc buồn thì anh như thế nào?
- Rất buồn. ….
- Anh có hay buồn không?
- Cũng thường thường.
- Em vẫn thường tưởng tượng lúc buồn anh như thế nào bởi bình thường chỉ thấy anh cười rất tươi thôi.
- Tại sao vậy? Lúc buồn chỉ có một mình, có ai nhìn thấy đâu mà biết được. …..
- Lúc buồn anh có hay ngồi một mình ở một quán café bên bờ biển không?
- Đúng rồi. Sao em biết.
- Lúc đó anh thả hồn về cuối chân trời và nỗi buồn của anh tan ra lan toả khắp mặt biển…
- Trời, sao mà em lãng mạn quá vậy
- Em chỉ trêu anh thôi, em không lãng mạn đến mức đó đâu, nhưng em cũng thích cảm giác ngồi một mình bên bờ biển, chỉ có điều bây giờ em thích lên núi hơn … (Có cảm giác ở đầu bên kia cô đang mỉm cười…)
Những dòng tin nhắn cứ nhảy nhót trong tâm trí anh ngay vào lúc anh muốn quên đi nhất. Anh và cô đã có những giây phút thật vui như thế, đã có lúc cô và anh hiểu nhau đến mức không cần phải nói ra, có khi cô và anh dành cả buổi để chat với nhau, những câu chuyện không đầu không cuối nhưng đó là những suy nghĩ rất thật, không thể chia sẻ với những người khác. Vậy mà bây giờ tất cả đã kết thúc, anh giận cô và anh giận cả chính mình, anh đã làm gì sai để cô nghĩ về anh như thế?
***
… Thứ hai, một tuần mới lại bắt đầu. Vẫn như mọi khi, anh lại đến nhà máy với công việc của mình nhưng giờ đây anh không còn cảm giác hồi hộp sau hai ngày nghỉ cuối tuần, dù chỉ hồi hộp một chút thôi, khi mở hộp thư của mình, bởi sau tất cả những gì đã qua, anh không còn muốn nhận email của cô gái ấy nữa. Nhưng rồi trong hộp thư lại có những email bắt đầu từ địa chỉ ấy, không chỉ một mà là ba email, một email cho cả lớp 8A, lớp học cũ của anh, còn hai email dành cho anh. Anh đắn đo một chút, cuối cùng quyết định đọc email của cả lớp, không có gì mới chỉ là những lời hỏi thăm. Anh thật sự không biết vì sao cô ta lại vẫn đủ can đảm gửi thư cho anh sau khi anh đã dứt khoát yêu cầu không liên lạc nữa, thôi chẳng nên bận tâm làm gì, anh không phải là người quá phụ thuộc vào chuyện tình cảm, anh nhanh chóng chuyển những email đó vào “thùng rác” mà không hề mở ra xem…
***
… Ở đầu kia của đất nước, cô bắt đầu ngày làm việc một cách mệt mỏi, cô đã đánh mất chiếc điện thoại mới sau một chút sơ ý ở chợ. Thật buồn vì cô đã mất hết số điện thoại của mọi người, từ lâu lắm rồi cô không còn thói quen lưu số điện thoại ra giấy nữa. Vậy là không chỉ mất đi tình bạn đối với anh, cô còn mất đi toàn bộ mối liên hệ với người quen và bạn bè. Chưa bao giờ cô lại thấy chiếc điện thoại quan trọng như thế, có một số điện thoại cô nhớ như in trong trái tim thì cô không được gọi nữa, còn những số khác thì không thể nào nhớ nổi. Cô cảm thấy cô độc và cảm giác như đang bị “trừng phạt” vì đã nói với anh rằng “cô gái của ngày hôm qua đã chết rồi”, có phải cô ấy ra đi mang theo tất cả những gì thuộc về cô. Những ngày sắp tới rồi sẽ ra sao?
... Hai tháng đã trôi qua, dường như tất cả đã trôi vào dĩ vãng, cô chỉ còn thói quen lang thang trên mạng tìm những câu chuyện hay để đọc, những lúc rỗi, cô nghe nhạc, những bản nhạc về tình yêu … Có đôi khi cô vào Yahoo Messeger, nhưng ngay lập tức cô để mình ở tình trạng ẩn, cô không biết sẽ trò chuyện với ai ở đó, cái nickname của anh vẫn luôn sáng nhưng cô không đủ can đảm để nhắn tin cho anh dù chỉ là những lời hỏi thăm thông thường nhất. Khi không còn gì chung, không còn những kỷ niệm thì cuộc trò chuyện sẽ thật vô vị và biết đâu anh sẽ chẳng trả lời…
Những trưa thứ 7, cô lại tìm đến quán café quen thuộc của một người bạn. Cô thích khung cảnh ở đó, lãng mạn và vắng vẻ, ở đó cô có thể thả hồn theo tiếng nhạc và tưởng tượng về rất nhiều điều không thể xảy ra, những điều làm cho nụ cười trong ánh mắt cô trở nên rạng rỡ nhưng cũng có thể làm cho ánh mắt ấy trở nên u ám, chỉ những lúc đó cô mới cảm thấy thực sự sống cho chính mình. Nếu như cậu bạn cô biết rằng, cô chỉ mong quán thật vắng vẻ để cô có thể tận hưởng những phút giây tuyệt vời như thế thì chắc chắn cậu ta sẽ mắng cô vì giận dữ, cứ tưởng tượng ra gương mặt của cậu ta lúc ấy cô lại khẽ mỉm cười, cậu ta là bạn rất thân của cô khi còn nhỏ, nhưng chẳng bao giờ cô mong gặp cậu ta trong quán café này….
... Ngày mai, anh sẽ ra Hà Nội, vậy là cũng mấy tháng rồi anh mới có dịp trở lại đó. Ở đó, có bố mẹ và cô em gái luôn chờ đón anh. Đã gần 10 năm nay anh đi làm xa nhà và giờ đây khi đã quyết định gắn bó cả đời với mảnh đất phương Nam này, anh lại càng thấy những ngày về thăm nhà thật quý giá. Ở đó, còn có người chờ đón anh, đó là hai thằng bạn chí cốt, chúng luôn phủ đầu bằng những lời mắng nhiếc thậm tệ mỗi khi gặp mặt, bởi anh thường quên béng mất chúng mỗi khi ở xa, chỉ đến khi trở về Hà Nội, anh mới lại nhớ đến. Và còn một người nữa …, anh chợt nhớ đến một lời hứa, nhưng rồi anh vội gạt phắt ý nghĩ ấy ra khỏi tâm trí của mình, đó là người anh hoàn toàn không muốn gặp. Khi đi xa, ấn tượng nhất của anh về Hà Nội là những con đường kỷ niệm, là căn nhà nơi anh ở khi còn bé, là trường đại học nơi gắn bó với mối tình đầu tiên…, chỉ có một nơi anh không muốn nhớ đến, đó là ngôi trường làng nơi anh đã từng học, ngôi trường nhỏ bé nép bên đường Láng, nơi có nhiều kỷ niệm mà anh đang muốn quên…
Những ngày ở Hà Nội trôi đi rất nhanh với những cuộc họp và những buổi gặp gỡ, thăm hỏi người thân trong gia đình, ngày mai anh lại trở vào trong ấy. Thế nào mấy thằng bạn cũng sẽ mắng anh nếu biết rằng anh đã ra cả tuần mà không hề liên lạc với chúng, nhấn điện thoại, anh sẵn sàng tinh thần để đối đầu với những câu hỏi “tại sao”:
- Tao bận rồi, lúc khác gặp được không? Tại sao mày không gọi trước cho tao? Ra bao lâu rồi mà bây giờ mới thèm gọi? - Việt gắt gỏng trong máy.
Luôn luôn là vậy, lý do duy nhất của cậu ta là bận mặc dù chẳng bao giờ cậu ta giải thích bận vì việc gì.
- Hì, biết rồi, nhưng chiều mai tao phải bay vào rồi, dành cho bạn bè chút thời gian quý báu của mày đi – Anh cười cầu hoà mặc dù trong bụng tức anh ách thằng bạn trời đánh.
- Trưa mai đi, ở quán của tao nhé. Mai gặp lại - Giọng Việt đã dịu đi đôi chút, lúc nào cậu ta cũng tỏ ra quan trọng như vậy nhưng lại rất nhiệt tình với bạn bè.
Đành vậy thôi, thế thằng Minh thì sao nhỉ, tối nay anh không có việc gì để làm, tự nhiên muốn ra ngoài quán nhâm nhi ly café và ngắm người qua lại. Nhấc máy gọi thằng bạn chí cốt nhưng anh cũng chẳng hy vọng gì, thằng này là con người của gia đình, biết có lôi được nó ra khỏi nhà vào lúc này không?
- Chào mày - Giọng Minh rất vui vẻ - Khoẻ không, lâu quá mới gặp, có gì mới không mày?
- Có, nhiều cái mới, nhưng phải gặp nhau mới nói được. Tao đang ở Hà Nội, đi ra ngoài với tao một chút được không?
- À, ừ … Nhưng mà tao lại đang có việc mất rồi.
- Lại đi có việc với vợ à? - Không cần nghe câu trả lời, anh chán nản hỏi. Cái thằng này phải cái tội yêu vợ quá, ai bảo lấy vợ vừa trẻ vừa xinh.
- Không, nhưng trưa mai gặp được không, ở quán thằng Việt nhé.
- Ừ. Mai gặp.
Anh không nghĩ ra tại sao hai thằng này lại cùng hẹn ngày mai mặc dù biết chiều mai anh đã phải ra sân bay. Nếu biết rằng đúng lúc đó, hai thằng trời đánh đang cùng ngồi uống bia và cùng bàn cách “trừng trị” anh thì chắc anh sẽ tức điên lên mất…
Trưa thứ bảy, mẹ muốn liên hoan một bữa trước khi anh đi, mẹ nấu tất cả những món anh thích nhất, nhưng anh chẳng dám ăn nhiều và luôn nhấp nhổm vì còn buổi hẹn với hai thằng bạn. Thật buồn, mẹ luôn muốn có những bữa cơm đông đủ như thế nhưng anh chẳng thể dành cho mẹ một cách trọn vẹn. Anh chợt nhớ đến lời trách “Lần nào gặp, anh cũng để em nhịn đói, anh chẳng mời em ăn trưa bao giờ …”, đó là những lần dù đã có hẹn nhưng anh vẫn ăn trưa ở nhà với mẹ, biết làm sao được, anh cố nén tiếng thở dài, nếu có thể mời em một bữa…
- Mày là thằng bạn tệ nhất trên đời, mày để chúng tao chờ, đói mờ cả mắt, bây giờ lại còn dám vác mặt đến nói “tao ăn rồi”.
- Việt gầm lên khi thấy anh ló mặt vào.
- Rồi, chúng mày cứ ăn hết chỗ dở đầy trên bàn kia rồi nói chuyện phải trái - Anh biết thừa mấy thằng háu đói này chẳng bao giờ chờ anh khi đến bữa, vậy mà sao ba đứa chẳng thể béo lên được cơ chứ, cứ như cò hương cả lượt.
- Mấy giờ mày đi? Tao gọi Nhung đến nhé. Hôm nay, chắc nó cũng phải đi làm – Việt nói.
“Nhung”, cái tên đó chợt làm trái tim anh thắt lại, đã lâu lắm rồi anh không nhớ đến cái tên ấy nữa. Đó chính là cô gái đã làm anh tổn thương, người bạn của 20 năm về trước. Nhìn cái mặt bỗng nhiên thẫn thờ của anh, Việt ngạc nhiên hỏi:
- Chúng mày có chuyện gì à? Có quái gì đâu, gặp nhau như bạn cũ thôi, có gì phải bận tâm. – Nói rồi, cậu ta vội bấm máy, không kịp nhìn thấy cái gạt tay từ chối của anh.
- Nhung à, đang ở đâu đấy, đến quán tôi đi, cả bọn đang ở đây.
- Ơi, cả bọn là ai đấy? Sao hôm nay rỗi rãi quá vậy? - Ở đầu bên kia cô khẽ khàng hỏi, tiếng cô lẫn trong tiếng nhạc du dương.
- Là tôi, thằng Minh, với lại thằng … - Việt chợt dừng lại khi nhìn thấy cái lắc đầu dứt khoát của anh.
“Là anh”, trái tim cô chợt rung lên, nhóm bạn chỉ có mấy người, nếu đột nhiên Việt gọi cô như thế, chỉ có thể là anh. Cô sẽ làm gì đây, bấy lâu nay cô khao khát có dịp gặp lại anh, để nhìn thật sâu vào đôi mắt anh, để nói với anh những lời yêu thương mà cô luôn giấu kín trong lòng, nhưng bây giờ thì không thể được, cô sẽ nói gì với anh khi gặp mặt? …
- Hôm nay, tôi bận mất rồi, tiếc quá. Hẹn lúc khác vậy nhé. Cho gửi lời hỏi thăm tất cả mọi người. – Cô vội vàng dập máy vì sợ mình sẽ đổi ý nếu nghe lời năn nỉ của Việt, cô sợ giáp mặt anh…
- Kỳ cục - Việt càu nhàu - Mọi lần nếu nghe đến tên mày là vội nhào đến, vậy mà hôm nay bày đặt bận - Việt là người biết rất rõ tình cảm của cô dành cho anh, bởi ngày xưa Việt đã từng bị cô từ chối khi đã yêu anh mất rồi. Cũng may, tình cảm đó cũng mới chỉ chớm nở nên cuối cùng hai người vẫn giữ được tình bạn đến tận bây giờ.
- Mày thì sao, tại sao bỗng nhiên lại không muốn gặp nó? - Việt quay sang nhìn anh dò hỏi
- Tao biết ngay nếu mày nói có tao ở đây thì chắc chắn là Nhung không đến, còn lý do à, vì không thích, thế thôi.
Anh tưng tửng trả lời nhưng trong lòng chợt thấy nao nao, thực sự anh vừa muốn cô đến lại vừa không, anh vừa tò mò muốn biết bây giờ cô thế nào, vừa không muốn nhìn mặt cô. Tính anh là vậy, hình như ranh giới giữa mọi việc đều không rõ ràng, vừa giận, vừa lưu luyến, vừa muốn gần mà lại muốn xa, muốn biết nhưng lại không muốn hỏi, vừa muốn quên lại vừa muốn nhớ.
… Chẳng ai trong đám bạn biết rằng cô đang ở rất gần họ, cô đang ngồi ở ngay trên tầng 2, nơi chiếc bàn quen thuộc bên cửa sổ. Hôm nay là thứ bảy, cô vẫn thường ngồi đây vào những ngày này. Lòng cô đang rối bời, chỉ cần vài bước thôi, cô sẽ gặp được anh, vậy mà sao cô không thể vượt qua khoảng cách ngắn ngủi ấy. Cô không muốn nhìn thấy gương mặt dửng dưng của anh, không một cái nhìn, không một nụ cười, không một lời hỏi thăm …Cô đã từng đối diện với gương mặt ấy vào ngày liên hoan chia tay, khi anh giận cô vì một hiểu lầm đáng tiếc..; vào ngày liên hoan họp lớp đầu tiên sau khi ra trường khi anh đã có mối tình đầu tiên. Cô sợ bắt gặp ánh mắt dò hỏi của bạn bè khi thấy cô và anh như vậy…
Cô không phải là mối tình đầu tiên của anh mà chỉ là người bạn gái đầu tiên anh cảm thấy rung động, chỉ thế thôi, vậy mà sao cô không thể quên được anh và anh cũng đã từng nói với cô như thế: “Cho dù có nhiều lúc em sẽ cảm thấy anh thật xa cách, nhưng thật lòng anh luôn giữ hình ảnh và tình cảm của em trong suốt cuộc đời. Trước đây, 20 năm qua và mãi sau này nữa. Em là người con gái đầu tiên mà anh dành cho tình cảm (cho dù một cách trẻ con) và có lẽ cũng là người yêu anh nhiều nhất trong cuộc đời anh”, vậy tình cảm của cô và anh bây giờ là gì? Chỉ vì câu hỏi ấy mà giờ đây cô mãi mãi phải xa anh… Cô đến đây trước họ bởi vậy bây giờ cô không thể ra về vì sợ họ nhìn thấy. Cô nhìn đau đáu xuống đường, nơi cửa ra vào. Cô muốn nhìn thấy hình bóng anh từ trên cao, cô không muốn bỏ lỡ giây phút ấy, cô muốn ghi sâu hình ảnh của anh trong trái tim mình. Thời gian trôi đi lặng lẽ, không gì có thể làm cô xao lãng, cả tiếng nhạc du dương, cả tiếng cốc lanh canh khi cậu phục vụ đặt xuống trước mặt cô. Cậu ấy không còn ngạc nhiên khi thấy cô thường ngồi một mình ở đây, thậm chí còn rất ưu ái khi thường xuyên đổi nước lọc cho cô mỗi khi cô uống hết. Chỉ có điều hôm nay cậu ngạc nhiên khi thấy cô vẫn ngồi một mình trong khi ông chủ của cậu đang ngồi dưới tầng 1, cậu ấy biết cô là bạn của Việt.
Dưới nhà, cuộc trò chuyện của ba thằng đàn ông cũng đã đến hồi kết, chỉ là những câu chuyện không đầu không cuối, chỉ là hỏi thăm công việc, gia đình và lời hẹn gặp lại. Hình như không có cô nên câu chuyện trở nên nhạt nhẽo, cũng chẳng biết vì sao, nhưng mỗi lần có những cô bạn gái trong nhóm, cuộc gặp mặt trở nên thú vị hơn. Một cô bạn đang đi du học, một cô bạn đang có bầu sắp đến ngày sinh, chỉ còn cô … nhưng cô lại không đến. Anh phải về trước để ra sân bay, đột nhiên anh nhắn lại “Nếu gặp Nhung, cho tao gửi lời hỏi thăm, nói rằng tao không còn giận nữa”. Anh quảy quả bước đi trước gương mặt ngạc nhiên của hai thằng bạn, chúng không thể hiểu vì sao anh lại nói thế. Không thể giải thích được, câu chuyện quá dài để có thể nói ra. Anh ấy kia rồi, vẫn vậy, có vẻ gầy hơn một chút, đôi mắt sáng nhưng có một chút ưu tư. Làm sao cô có thể nhìn thấy đôi mắt ấy khi cô đang ở trên cao, có phải đôi mắt ấy luôn ở trong trái tim cô, trong tâm trí cô ngay cả khi cô không nhìn thấy… không, đúng lúc đó anh tình cờ nhìn lên, và bỗng nhiên anh muốn tin rằng có một đôi mắt đang nhìn anh từ phía ấy. Tất cả chỉ là cảm nhận thôi, vậy mà sao dường như trái tim của hai người vẫn đang tìm nhau ngay cả khi không gặp mặt, đó có phải là tình yêu?
Bóng anh đã khuất về phía cuối đường, cô cố nén tiếng thở dài, khẽ vẫy cậu phục vụ:
- Khi nào anh Việt về thì bảo chị nhé.
Dù ngạc nhiên, nhưng cậu ấy vẫn gật đầu, chỉ có điều trong đầu cậu có một suy nghĩ khác. Nhìn đôi mắt rưng rưng của cô, cậu không đành lòng, cô chưa bao giờ coi cậu như một người phục vụ mà thường đối xử với cậu giống như một người em trai.
- Có một chị bạn anh đang ngồi một mình trên tầng 2 - Cậu phục vụ rụt rè lại gần Việt khẽ nói - Hình như chị ấy học cùng anh hồi phổ thông, hôm trước họp lớp anh, em cũng thấy chị ấy.
- Ai vậy nhỉ? - Việt tự hỏi và quay sang Minh
- Để tao lên xem ai. Bước hai bậc một lên gác, Việt sững sờ khi nhìn thấy Nhung. Lần thứ hai trong ngày, Việt lại gầm lên:
- Sao bà lại ở đây? Cái quái gì thế? Hai người có chuyện gì thế? Sao lại không biết quý những giây phút ngắn ngủi bên nhau.
Bất chợt nhìn thấy đôi mắt sũng nước của cô, Việt bỗng thở dài:
- Có cần tôi gọi nó quay lại không?
- Không, hãy để anh ấy đi. Chắc là sắp đến giờ ra sân bay rồi. Tôi không sao đâu.
Cô nói vậy ngay cả khi không hề biết bao giờ anh phải đi, có phải vì trái tim mách bảo thế. Tiếng “anh” da diết từ miệng cô không còn làm Việt ngạc nhiên nữa. Cậu thật sự buồn cho mối tình của họ …
Hai năm đã trôi qua kể từ buổi gặp ấy. Cuộc sống cứ hối hả trôi cuốn theo biết bao điều, cả cô và anh cũng đã thay đổi. Cô không còn giữ thói quen đến quán café mỗi trưa thứ 7, không phải vì cô quá bận mà vì cô không muốn đến nơi có kỷ niệm buồn ấy nữa. Thỉnh thoảng, nhóm bạn của cô cũng hẹn gặp nhau ở đó, luôn luôn thiếu một người, anh ở quá xa để có thể gặp mặt nhau. Mỗi lần gặp cô, cậu phục vụ lại cười ngượng nghịu, cậu cảm thấy áy náy vì đã làm cô bị Việt mắng hôm đó. “Không sao đâu em”, nụ cười dịu dàng của cô luôn cố làm cậu yên lòng, cuộc sống là vậy, chẳng thể theo ý của mình, cô thường tự nhủ.
Anh có một công việc tuyệt vời, một gia đình có thể gọi là hạnh phúc, dù chỉ mình anh hiểu được hạnh phúc đó thật sự là gì, bởi dù ở bên vợ, anh vẫn không thể quên được người con gái đầu tiên anh cảm thấy rung động. Ấn tượng về cô trong anh sâu đậm đến nỗi dù hơn 20 năm đã trôi qua nhưng anh vẫn nhớ như in những kỷ niệm đã có giữa anh và cô. Những lúc buồn, người đầu tiên anh nghĩ đến lại là cô bởi cô luôn là người có thể hiểu và chia sẻ mọi điều với anh, chỉ có điều giờ đây anh đã không thể chia sẻ cùng cô được nữa… Xung quanh anh luôn có những bóng hồng, họ ngưỡng mộ anh và thường ghen tỵ với người vợ may mắn của anh; chỉ có một người ở rất xa, luôn lặng lẽ đi bên cuộc đời anh, dõi theo từng bước của anh và luôn cầu mong cho anh hạnh phúc. Trong cô luôn có một thế giới dành riêng cho anh và những kỷ niệm mà không ai có thể chạm vào được. Cô vẫn nghĩ về anh và khát khao có một ngày được gặp lại anh…
Gia đình cô cũng yên ấm, hạnh phúc với người chồng thành đạt và những đứa con xinh xắn, đáng yêu. Nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì mọi người đều nghĩ vậy, cũng như anh, chỉ có cô mới thực sự hiểu hạnh phúc đó là gì nhưng cô không bao giờ phàn nàn về cuộc sống của mình, cô đã lựa chọn cuộc sống ấy, gia đình ấy và cô hết lòng vì nó. Cô chỉ thèm những giây phút của riêng mình, được làm những điều mình thích, được thả hồn về một nơi xa lắm, để nghĩ về người mà cô yêu thương. Nhưng những giây phút đó thật hiếm hoi. Cô đã hy sinh mười mấy năm cho gia đình, chịu đựng, nhẫn nhịn và cố gắng để giữ sự bình yên và hạnh phúc. Chồng cô đang ở nước ngoài. Cô muốn đi đâu đó mấy ngày để nghỉ ngơi và thư giãn, cô muốn thay đổi, muốn sống cho chính mình dù chỉ một lần thôi, hình như áp lực cuộc sống làm cô mệt mỏi rã rời...
Lần đầu tiên, sau rất nhiều năm lập gia đình cô mới có quyết định bứt phá như vậy. …. Anh ra Hà Nội công tác. Vẫn như mọi khi anh lại hẹn hai thằng bạn chí cốt, chúng luôn bận bịu nhưng vẫn dành chút thời gian cho anh. Việt đã mở mang hệ thống cửa hàng nhưng mỗi lần gặp nhau, anh vẫn thích đến quán café trên đường Nguyễn Chí Thanh, anh thích không gian ở đó, lãng mạn và vắng vẻ. Anh thích cảm giác ngồi thu mình trong chiếc ghế bành to tướng nhìn từng giọt cà phê rơi và nghe tiếng nhạc du dương… Mỗi lần như thế, cả anh và hai thằng bạn đều tránh nhắc đến cô, họ không muốn nhắc đến nỗi buồn mà cô và anh mang trong mình, hãy để quá khứ ngủ yên, tất cả đều nghĩ như vậy… Nhưng hôm nay thì khác. Bài hát “Mối tình đầu” vang lên làm trái tim anh bỗng nhiên xao động, đó là bài hát mà ngày xưa cô yêu thích nhất. Dù không muốn, nhưng mỗi lần ra Hà Nội, anh lại không thể không nhớ đến cô. Thời gian đã qua đi, nỗi giận hờn ngày xưa không còn nữa, chỉ có sự bâng khuâng, lưu luyến khi nhớ đến người bạn năm nào, anh luôn tự hỏi bây giờ cô ấy ra sao?
Hà Nội là nơi có bao kỷ niệm của tuổi thơ anh, ngày đó, anh trẻ con đến mức không biết được những rung động đầu tiên ấy chính là tình yêu để rồi chỉ vì sự hiểu lầm đáng tiếc anh đã rời xa cô. Chỉ đến khi đi làm tại Vũng Tàu mới là lúc anh có nhiều thời gian để nhìn lại quá khứ, hiểu hơn về bản thân mình, học được cách diễn đạt điều mình muốn và điều đầu tiên anh muốn làm khi trở lại Hà Nội là gặp lại cô, nói chuyện với cô thật nhiều về những gì còn chưa nói với cô suốt bao nhiêu năm. Nhưng anh đã không thể nói được vì lúc đó cô đã lấy chồng… Anh không thể trách cô vì suốt những năm học đại học, anh gần như không liên lạc với cô và khi đi xa anh không hề để lại số điện thoại hay một dòng địa chỉ. Điều đó luôn làm anh day dứt bởi anh và cô đã có quá nhiều kỷ niệm, những kỷ niệm êm dịu tuyệt vời mà anh không thể có được ở những mối tình tiếp theo… Đó là tình cảm trong sáng nhất, đáng yêu nhất của anh.
Anh cứ thả hồn theo tiếng nhạc như thế, khẽ gật đầu mà chẳng để ý Việt đang nói gì với mình, chỉ đến khi Việt bấm điện thoại anh mới như chợt bừng tỉnh:
- Nhung à, có bận gì không, đến quán tôi chơi đi, hôm nay có cái này hay lắm.
- Có gì thì cứ nói đi, sao phải úp mở vậy? - Từ đầu bên kia cô vui vẻ hỏi. Đã lâu lắm rồi cô và Việt mới liên lạc với nhau.
- Bà cứ đến đây rồi khắc biết. Chỉ sợ đến rồi bà bất tỉnh vì quá bất ngờ, nhớ mang theo dầu gió nhé, ở đây tôi không có đâu. Anh chẳng phản đối gì khi Việt nói vậy, thực lòng anh cũng muốn gặp lại cô.
- Tôi lại đang bận mất rồi, bây giờ đến giờ làm việc rồi còn gì nữa, sao gọi cho tôi muộn thế. Vả lại ngày mai tôi phải đi công tác còn mấy việc phải làm nốt. - Bà đi đâu thế? - Tôi đi Nha Trang mấy ngày rồi vào Vũng Tàu – Cô buột miệng nói. Cô không định cho mọi người biết hành trình của mình. Cô muốn đến Nha Trang và Đà Lạt, đó là những nơi anh đã từng nói với cô rằng anh rất thích, còn Vũng Tàu là thành phố mà anh đang sinh sống, cô muốn đến những nơi mà anh đã từng qua…
- Sao lại làm việc vào thứ 7, chủ nhật?
- Ừ, tôi đi sớm mấy ngày để lên Đà Lạt chơi.
Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu Việt khi nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của anh, ngày mai anh cũng bay vào trong đó.
- Bà đi với ai? Bà đi hãng hàng không nào, mấy giờ bay? Tôi có quen bên hàng không có cần tôi giúp gì không? Tôi muốn gửi bà ít quà vào trong đó. - Việt dồn dập hỏi.
- Tôi đi một mình, Vietnam Airlines, chuyến đầu tiên vào Nha Trang VN265 cất cánh lúc 6 giờ, ông định gửi gì vậy, mai tôi đi sớm, có kịp mang đến cho tôi không?
- Tý nữa tôi gọi lại nhé, để xem lại gửi cái gì đã.
- Ừ, gọi lại nhé. Hết nhìn Minh rồi nhìn anh, Việt cười vẻ bí hiểm: - Tao có thông tin rất hay dành cho mày nhưng không biết mày có đủ bản lĩnh để dấn thân không. Cả anh và Minh đều tò mò nhìn Việt chờ đợi.
- Mày chưa nói với vợ là bao giờ mày về phải không, vậy hãy báo mày với tao và thằng Minh đi Trung Quốc chơi mấy ngày, thứ hai về. - Để làm gì? Tại sao lại phải thế?
- Để “Thuê bao Quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin Quý khách vui lòng gọi lại sau” - Việt dài giọng nhại lại. Nói rồi, Việt quay sang Minh: - Mày đổi vé bay thẳng của thằng Vũ thành vé Hà Nội – Nha Trang, Nha Trang - HCM nhé. Nhờ cái Giang ấy, nó làm được ngay mà.
Minh “à” lên một tiếng đầy thích thú rồi nhìn anh cười tít:
- Mày chứng minh “bản lĩnh đàn ông thời nay” đi, phải thể hiện bản lĩnh con trai lớp 8A chứ. Có quái gì đâu mà ngại, chuyện nhỏ như con thỏ, coi như một kỳ nghỉ bất ngờ thôi. - Mười mấy năm sống ở nước ngoài nên Minh có suy nghĩ rất thoáng trong chuyện này nhưng bản thân cậu ta chắc chẳng bao giờ dám vậy vì có cô vợ vừa trẻ vừa xinh lại có họ hàng với “sư tử”, chỉ được cái xui dại người khác.
- Bọn tao chỉ giúp mày đến thế thôi nhé. Mọi việc phải tự do mày quyết định, có gì mày phải chịu trách nhiệm, đừng có mà để lại hậu quả nghiêm trọng đấy, hi hi - Việt cười sung sướng.
Bị hai thằng bạn quay như chong chóng, anh cảm thấy bối rối, có nên không? Một sự liều lĩnh nảy ra trong đầu, có sao đâu nhỉ, coi như đi nghỉ một mình thôi, anh đâu dễ mềm lòng trước một cô gái…
- OK. Thử xem sao. Tao sẽ báo cáo lại với vợ nhưng nếu vợ tao mà phát hiện ra chúng mày cũng phải chịu trách nhiệm liên đới chứ không được phủi tay đâu nhé – Anh gầm gừ đe doạ.
- Mai tao sẽ đưa Nhung ra sân bay, còn Minh sẽ đưa mày đi. Cũng sớm đấy, 6 giờ máy bay đã cất cánh rồi, chắc hơn 4 giờ đã phải đi. Ê, Minh, mày có đi được giờ đấy không, mày là chúa hay ngủ quên.
- Yên tâm đi, vì bạn bè, tao sẵn lòng hy sinh giấc ngủ quý báu của tao, này tao bảo tao đưa mày ra sân bay, Việt nhé - Việt luôn là lá chắn an toàn của Minh đối với vợ và ngược lại với vợ Việt cũng vậy, vợ Minh không biết nhiều về anh.
- Để tao tự đi được rồi - Tự nhiên anh lại cảm thấy chùn bước. Thằng bạn ranh ma nhận ra ngay điều đó:
- Không được, đã giúp phải giúp cho chót. Mai chúng tao đưa mày đi. Nói rồi cậu ta nhấn máy gọi Nhung: - Này, sáng sớm mai tôi sẽ mang quà đến gửi bà rồi đưa bà ra sân bay luôn thể.
- Không cần vậy đâu, tôi đi taxi được rồi, nếu bận quá thì tôi qua chỗ ông lấy quà cũng được, chỉ cần ông nhắn người nhận đến chỗ tôi lấy thôi vì tôi không rành đường trong đó.
- Tôi không gửi cho bà hôm nay được vì quà của tôi là hàng “tươi sống” - Cả ba thằng cố nén cười khi nghe Việt nói vậy. - Thế hàng không có cho chuyên chở món đó không, nhỡ họ không cho mang lên máy bay thì sao? – Cô lo lắng hỏi.
- Yên tâm đi, tôi đảm bảo là họ cho mang, mà các cô tiếp viên còn rất thích nữa là khác. Mai 4 giờ tôi đến đón bà, đi sớm một chút cho yên tâm.
Việt vội vàng dập máy vì không thể nhịn được cười. Cô thì vô cùng ngạc nhiên vì không hiểu sao bỗng nhiên hôm nay ông bạn vàng lại nhiệt tình như vậy, nhưng thôi, bây giờ cô phải tập trung làm nốt mọi việc để ngày mai lên đường.
… 4 giờ sáng, Việt đã sẵn sàng chờ cô trước cửa, cậu ta đã quá quen với những chuyến đi như thế. Ngoài việc làm chủ mấy cửa hàng café có tiếng ở Hà Nội, cậu ta còn là giảng viên của một Học viện, Việt bay đi bay lại trong Nam ngoài Bắc như đi chợ.
- Ông làm tôi cảm động quá, bỗng nhiên lại có người đưa ra tận sân bay, vừa tiết kiệm vừa tình cảm – Cô cười vui vẻ, đôi mắt sáng dịu dàng - Thế quà của ông đâu rồi, đưa tôi luôn kẻo ra đó lại quên.
- Bà yên tâm, tôi sẽ chuyển thẳng lên máy bay cho bà, tôi quen bên hàng không mà, khách VIP đấy - Việt nháy mắt cười đầy ẩn ý. Chiếc xe lao vun vút ra đường đi sân bay, tiếng nhạc trong xe du dương, cô rất thích loại nhạc này. Trời vẫn còn tối sẫm, đường rất thưa thớt người qua lại, cô hít sâu lồng ngực bầu không khí trong lành buổi sớm mai, cô có cảm giác chuyến đi này sẽ vô cùng tuyệt vời vì cô có những người bạn như Việt… … Cách nhà cô mấy dãy phố, Minh đang ngồi chờ đợi trên xe ô tô, cậu ngáp ngắn ngáp dài vì phải dậy sớm quá. Sáng nay, cậu lặng lẽ đi mà không dám nói gì với vợ vì sợ vợ vặn vẹo lại lộ hết bí mật, “mình đâu có sợ vợ mà mấy thằng trời đánh cứ nói vậy chứ, chỉ hơi “nể” thôi”, Minh thầm nghĩ.
- Sao lâu quá vậy – Minh càu nhàu khi thấy anh kéo vali ra xe.
- Xin lỗi, tao ngủ quên mất. Qua bên kia đi tao cầm lái cho. – Anh cười biết lỗi.
Hôm qua, anh thao thức gần hết đêm, anh cứ luôn trằn trọc tự hỏi mình làm như vậy có đúng không, liệu gặp lại nhau thì chuyện gì sẽ xảy ra; mấy năm đã trôi qua liệu bây giờ cô có còn dành cho anh những tình cảm như ngày xưa… bao câu hỏi cứ quay cuồng trong anh cho đến gần sáng anh mới chợp mắt được.
- Tao hỏi thật mày điều này – Minh bỗng hỏi anh một cách nghiêm túc khi xe đã ra đến đường Lê Văn Lương.
- Gì vậy?
- Bây giờ mày có còn yêu Nhung không?
- Không. Sao mày hỏi vậy? Minh bỗng nhảy dựng lên: - Thế tại sao mày lại quyết định đi như thế này?
- Không biết nữa - Giọng anh trầm xuống – Chính tao cũng đã tự hỏi mình nhiều lần như vậy. Mắt anh bỗng trở nên mơ màng như đang nghĩ về một điều gì đó rất xa xôi.
- Nếu nói không yêu thì cũng không hoàn toàn đúng mà nói là có cũng không đúng nốt. Minh sốt ruột vì cái giọng ề à của anh, nhưng cũng cố kiên nhẫn nghe anh giải thích. - Ở trong tao luôn có hai người tên Nhung, một người là bạn cũ đã học cùng tao từ khi còn bé, luôn đi cùng năm tháng; một người là cô bé đã mang lại cho tao những rung động đầu tiên trong đời, đó là tình cảm rất tuyệt vời mà tao không bao giờ quên được. Nếu nói đến tình yêu chắc là tình yêu dành cho cô bé ấy, đó là tình cảm của hai mươi năm về trước. Nhưng thật ra cũng khó rạch ròi giữa hai con người đó… Bây giờ thì tao cũng không biết thế nào, phải gặp lại Nhung và nói chuyện mới biết được. Ranh giới giữa yêu và không yêu mong manh lắm, nhất là giữa tao và Nhung đã có rất nhiều kỷ niệm…
- Mày thật phức tạp, yêu thì nói rằng yêu không yêu thì thôi, sao cứ phải lằng nhằng như thế. Sao chúng mày cứ phải làm khổ nhau vì sự không rõ ràng ấy. Thôi lần này có cơ hội thì cứ nói dứt khoát một lần cho xong. Nhưng tao nói thật nhé, cả tao và thằng Việt đều thấy rằng hai đứa mày rất yêu nhau vậy mà sao mày cứ phải chối bỏ tình cảm ấy. Có gì xấu đâu, nếu mày có một tình yêu đẹp như thế, luôn nghĩ về nhau, chia sẻ với nhau những vui buồn và luôn mong cho nhau hạnh phúc. Yêu chỉ để yêu thôi không đòi hỏi gì ở nhau cả, có gì phải ngại chứ.
Minh trở nên giống như một nhà hiền triết khi nói với anh những điều như thế. “Yêu chỉ để yêu thôi” đó cũng là tựa đề một bài hát mà anh từng yêu thích, giá như mọi điều đều có thể rõ ràng như Minh nói, anh khẽ thở dài.
… Sân bay buổi sáng sớm có phần vắng vẻ, sau khi gửi xe, anh và Minh lên tầng 4 kiếm cái gì đó ăn sáng. Bất chợt nhìn thấy Việt và cô đi xuống, cả hai vội tránh sang hướng khác, nếu bây giờ cô nhìn thấy thì điều gì sẽ xẩy ra??? Mọi việc diễn ra suôn sẻ cho đến lúc hành khách lên máy bay, Việt đã nhanh chóng lấy được hai chiếc ghế cạnh nhau cho anh và cô mà không hề khiến cô nghi ngờ gì cả, việc đó quá dễ dàng đối với cậu. Tiễn Nhung ra tận cửa vào, Việt khẽ vẫy tay chào và dúi vào tay cô mảnh giấy vàng: - Đi mạnh khoẻ nhé. Quà tôi đã chuyển lên máy bay rồi. Đây là tên bưu kiện của tôi, bà cứ thế mà nhận.
- Cám ơn ông rất nhiều. Khi nào ra nhất định tôi sẽ có quà cho ông. Tạm biệt. Cô thật sự xúc động trước sự nhiệt tình của Việt, hành lý lỉnh kỉnh khiến cô không thể đọc ngay những gì Việt viết trong giấy.
Ở phía cửa bên kia, anh cũng đã nhanh chóng lên máy bay, anh đã quá quen với những chuyến di chuyển bằng máy bay như thế, vậy mà sao lần này anh thấy hồi hộp lạ, giây phút đầu tiên gặp nhau sẽ thế nào??? Đi dọc hết máy bay, cô mới tìm thấy ghế ngồi của mình, không kịp nhìn người ngồi bên trong, cô cố kiễng chân đẩy chiếc vali vào khoang hành lý.
- Để anh giúp cho. - Tiếng anh trầm ấm vang lên.
Cô giật nẩy mình khi nghe giọng nói ấy, cô càng sửng sốt hơn khi nhìn thấy gương mặt anh. Anh nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm, nhanh chóng đẩy chiếc vali vào và đóng sập cửa lại.
- Em ngồi xuống đi, chỗ của em đây này, có cần anh đổi chỗ cho không. Sao cứ đứng mãi vậy? – Anh nói nhanh cố dấu vẻ bối rối trong lòng.
- Sao anh lại ở đây? – Cô hỏi giọng đầy thảng thốt.
Chiếc điện thoại của cô bỗng rung lên, có tin nhắn, cô quên mất chưa tắt điện thoại khi lên máy bay, “Chúc hai người có một chuyến đi vui vẻ, hãy giữ gìn những giây phút quý giá bên nhau”. Thế là sao, Việt cũng biết chuyện anh và cô đi chuyến này sao, còn ai biết nữa? Cô vội giở tờ giấy ra đọc “Phan Anh Vũ”, đó là tên của anh.
- Thế là sao? Em không hiểu gì hết.
- Em đừng trách tụi nó. Đó là do anh, bởi vì anh muốn gặp lại em. Anh muốn thực hiện lời hứa với em từ hai năm về trước. Anh nắm chặt bàn tay run rẩy vì xúc động của cô. Cả cô và anh đều nhớ về lời hứa năm nào.
Ngày ấy, cách đây 2 năm, anh đã từng viết cho cô “… kỷ niệm đáng nhớ nhất, đau xót nhất và ám ảnh nhiều nhất là khi anh chở em đi lòng vòng tới chỗ nào anh chẳng nhớ. Chỉ biết đó là lần đầu tiên anh được hôn em, vậy mà ….. Anh rất muốn được ôm em và hôn em một lần nữa (nhưng có lẽ chỉ được trong mơ thôi). Love!”. Cô đã phải cố kìm những giọt nước mắt khi đọc những dòng chữ thân thương ấy. Cô muốn một lần nữa lại được ở trong vòng tay của anh, được nhận những nụ hôn nồng nàn từ đôi môi nóng bỏng ấy…
“ – Em có nhớ lần trước trong mail anh có nói với em là anh rất nhớ nụ hôn em đã dành cho anh và anh muốn sẽ có lại … nhiều nữa. Đấy không phải là nói chơi đâu, rất thật đấy.
- Em đã không dám nhớ và nhắc đến nụ hôn ấy, bởi đó là nụ hôn em “đánh cắp” của anh chứ không phải nụ hôn thật sự.
- Hmm, đánh cắp mà đã thích vậy, nếu cho tặng thì thế nào nhỉ?
- Em cũng không biết nữa vì đã nhận được quà tặng thật sự đâu. Anh sẽ là người tạo ra hoàn cảnh khách quan hay là em đây??? (cô khẽ mỉm cười)
- Sẽ là anh. Như đã nói với em, lần tới nếu có điều kiện gặp em, anh sẽ mời em đi một mình, chỉ có anh và em, và để tạo điều kiện khách quan nữa thì anh sẽ đưa em tới một nơi nào mà anh có thể thoải mái tặng em nhiều nụ hôn mà không sợ ai thấy.
- Thật không? Vậy thì anh thực hiện đi nhé, em sẽ chờ.
- Anh sẽ làm mà. Anh hứa đấy. Chỉ có điều sự chờ đợi sẽ là lâu đấy.
- Bao nhiêu lâu em cũng chờ…”
Tất cả cứ như vừa mới hôm qua, cô vẫn nhớ như in những gì anh đã nhắn tin cho cô, vậy mà đã hơn hai năm rồi, thời gian trôi đi nhanh quá… Cô cứ để im bàn tay trong tay anh, dường như họ sợ sẽ mất nhau lần nữa. Máy bay đã hạ cánh, suốt đường đi, gần như anh và cô không nói một câu nào, cả hai cùng nhớ về những kỷ niệm đã qua.
- Mình sẽ lên thẳng Đà Lạt hay ở lại Nha Trang chơi? Anh hỏi cô khi ra khỏi sân bay.
- Tuỳ anh thôi - Cô khẽ trả lời và nhìn anh chờ đợi, thật sự cô đang rất bối rối.
- Vậy mình đi Đà Lạt luôn nhé, ở đó rất đẹp và thơ mộng, mình chỉ có hai ngày ở đây thôi.
… Đà Lạt đã ở ngay trước mắt cô, thành phố trong sương, êm đềm và lãng mạn, đây là lần đầu tiên cô đến thành phố này, nó còn đẹp hơn những gì cô tưởng tượng. Họ đã có những giây phút hạnh phúc tuyệt vời bên nhau… Cô thích cảm giác ở trong vòng tay anh, mắt mơ màng nhắc về những kỷ niệm cũ:
- Anh có nhớ ngày xưa trong những buổi học thêm, chúng mình nhìn nhau nhiều đến nỗi bọn bạn phát hiện ra nên xúm vào trêu không, họ còn đếm xem ai nhìn ai nhiều hơn nữa – Cô cười khúc khích.
- Có, anh có nhớ. Anh còn nhớ cứ tối thứ 7 lại đạp xe qua khu nhà em rất nhiều lần, chỉ mong nhìn thấy em bên khung cửa sổ nhưng đến khi em nhìn thấy lại cuống cuồng đạp khỏi khu đó. Trẻ con thật.
- Anh có nhớ lần mình đi chơi dưới mưa không? - Có, hôm đó anh và em đạp xe dưới trời mưa tới tận gần Lăng, nhào vào trú mưa dưới một …. bốt canh gác, có một chú lính đứng nhìn ra cười ……. toe toét. Rồi lần đi cùng em và Hạ, anh đòi mua bóng bay cho hai cô mà quên không mang tiền… - Cả cô và anh đều phì cười khi nhớ lại chuyện đó. ..
- Lần hội diễn ở trường, đang đọc thơ, chợt bắt gặp ánh mắt anh thế là em quên biến mất, xấu hổ quá.
- Ừ, hôm đó đưa em đi thi đến tận 12 giờ mới xong, từ lúc đó đến sáng anh phải lang thang ngoài đường vì không có chìa khoá vào nhà, đó là lần đầu tiên anh không ngủ ở nhà đấy nhé – Anh dí nhẹ ngón tay vào cái trán bưởng bỉnh của cô.
- Tôi nghiệp ghê, sao lúc anh đi thi giọng hát hay không nói gì với em để em còn đi cổ vũ.
- Hồi đó anh thích một cô bạn cùng lớp…
- Em biết rồi – Cô giận dỗi – Em còn đọc được những gì anh viết cuối cuốn sổ lưu niệm của cô ấy kia “Có một người rất yêu VH…”. Anh thật đáng ghét, anh đã làm em khóc hết cả nước mắt. Cú sốc ấy còn mạnh gấp nhiều lần cú sốc anh nhìn thấy em ngồi sau xe người khác.
- Hì, anh không chắc anh có viết từ “yêu” …
- Đúng mà – Cô giận dỗi quay đi – Sao anh lại dễ dàng nói ra điều đó thế?
- Sau đó, anh chẳng nhớ gì về cô ấy cả, bây giờ cũng chẳng biết cô ấy thế nào, còn em thì đang ở bên anh đây mà – Anh đền cô bằng một nụ hôn dài cháy bỏng.
- Anh còn nhớ lần mình đi chùa Thày không? Đó là lần đầu tiên anh cầm tay em. Anh còn khoác vai em khi mình chụp ảnh trong hang Cắc Cớ nữa. Nhưng chiếc ảnh đó hỏng rồi vì thiếu ánh sáng – Cô nói đầy tiếc nuối.
- Anh nghe mọi người nói nếu yêu nhau mà đi chùa Thày thì sẽ phải xa nhau, ngày đó anh không biết điều này, nếu không chắc chắn anh sẽ không đi…
- Đúng rồi, sau đó thì mình xa nhau vì anh có mối tình đầu .. - Giọng cô nghẹn lại, mắt rưng rưng.
- Đừng nhắc đến chuyện đó nữa em – Anh ghì chặt cô trong lòng và hôn nhẹ lên đôi mắt cô.
… Những giây phút hạnh phúc bên nhau trôi đi thật nhanh, cô và anh phải bay vào Thành phố Hồ Chí Minh để ra Vũng Tàu. Máy bay hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất, hai người vội vã bắt taxi về Vũng Tàu, đã muộn lắm rồi. Anh đưa cô đến nghỉ tại một khách sạn ven biển, đó là một khách sạn nhỏ, nằm xa trung tâm nhưng rất đẹp. Chỉ cần mấy bước chân thôi, cô đã có thể dẫm lên bãi cát phẳng lặng và lội xuống làn nước biển trong vắt. Anh biết cô thích biển lắm, cô thích lang thang trên bãi biển, ngắm nơi trời và đất gặp nhau và hít sâu lồng ngực vị mặn mòi của biển. Họ chia tay nhau trong sự quyến luyến, biết có thể gặp lại nhau không…?
Anh trở về trước sự ngạc nhiên của vợ. “Chuyến đi kết thúc sớm hơn nên anh về luôn. Mai anh phải đi làm”. Anh giải thích ngắn gọn. Bé con đã ngủ say, anh nhẹ nhàng đặt lên trán con một nụ hôn. Anh đã trở về căn nhà của mình…
… Thứ hai, bắt đầu một tuần làm việc mới. Anh bộn bề với bao công việc sau một thời gian dài đi công tác. Ngẩng lên nhìn đồng hồ, anh mới giật mình khi đã đến giờ ăn trưa. Anh chợt nhớ ra rằng anh không hề có số điện thoại của cô. Suốt thời gian ở bên nhau họ thường tắt máy, chỉ có khi cần gọi điện về nhà hỏi thăm mấy đứa trẻ, cô mới dùng đến điện thoại. Thời gian qua, cả anh và cô đều đã thay đổi số điện thoại nhưng cả hai đều không nghĩ đến điều đó. Anh ngồi thừ ra, anh có thể hỏi Việt, nhưng anh có thể nói gì với nó về chuyến đi vừa rồi, nó sẽ không thể để cho anh yên. Anh vội tìm số điện thoại khách sạn cô đang ở.
- Chị ấy vừa mới ra ngoài. Anh có cần nhắn gì không ạ? – Cô lễ tân trả lời lễ phép.
- Không, cám ơn cô, tôi sẽ gọi lại sau. – Anh buồn bã trả lời.
… Cô đã có một giấc ngủ dài sau chuyến đi, một giấc ngủ êm đềm, không mộng mị. Đã từ rất lâu rồi cô mới lại có một giấc ngủ tuyệt vời như thế. Cô trở dậy, mở tung cửa sổ đón nắng và gió ùa vào, gió làm tóc cô tung lên và cô có cảm giác mình đang bay bổng. Thật sung sướng với cảm giác ấy. Cô rời khách sạn và lang thang trên bãi biển, cô thích cảm giác một mình như thế, nghĩ về những ngày tuyệt vời vừa qua, ánh mắt cô luôn lấp lánh nụ cười. Cô không có số điện thoại mới của anh, cô không quên điều đó, nhưng cô không muốn xin anh bởi cô sợ rằng nếu có nó, cô sẽ làm phiền anh vì nỗi nhớ của mình… Trở về khách sạn, nhận được lời nhắn của cô lễ tân, cô vui vẻ nghĩ “vậy là anh ấy không quên mình”, rồi cô mỉm cười nói:
- Em dặn giúp với mọi người, nếu khi nào anh ấy gọi cứ bảo chị đi vắng nhé. Anh ấy rất bận, chị không muốn làm phiền anh ấy.
Cô lễ tân rất ngạc nhiên nhưng cũng vui vẻ gật đầu và ghi vào sổ trực ban “Khách phòng số 202 không muốn nhận điện thoại”. Liên tục mấy ngày liền anh gọi điện cho cô nhưng không gặp, luôn là câu trả lời “Chị ấy vừa ra ngoài” làm anh phát điên lên. Nhưng nhà máy có sự cố, dù nhỏ thôi, anh không thể bỏ công việc mà đi được, nhà máy cách thành phố gần 50km, anh không thể chạy đến để gặp cô. Còn khi về nhà, anh lại không muốn dối vợ, anh cảm thấy có lỗi với cô ấy… Những ngày đó, cô thuê được của khách sạn một chiếc xe máy, cô dong duổi ngoài bãi biển và trên đường suốt cả ngày cùng với tấm bản đồ. Cô đi hết hang cùng ngõ hẻm của thành phố để ghi dấu những nơi anh đã từng qua, cô muốn khám phá xem thành phố này có điều gì mà đã níu chân anh lại để gắn bó cả cuộc đời ở đây. Lúc trở về khách sạn cô luôn nhận được lời nhắn của cô lễ tân vì anh gọi điện đến thường xuyên, cô ấy cảm thấy ái ngại cho anh “Sao chị không nghe điện thoại hoặc gọi điện cho anh ấy một lần?”. Cô chỉ mỉm cười mà không biết nói sao.
Cô nhớ anh, nhớ đến khắc khoải. Nhưng thành phố này nhỏ lắm, anh lại là người khá “nổi tiếng”, cô không muốn làm ảnh hưởng đến anh, không muốn ai đó nhìn thấy cô và anh đi cùng nhau, cô không muốn phá vỡ sự yên bình trong căn nhà của anh, chỉ mấy hôm nữa thôi cô sẽ rời xa thành phố này, mọi việc sẽ trở lại như cũ và anh sẽ không phải nhớ đến cô nữa… Đến ngày thứ tư, anh không thể chịu được nữa, anh cảm thấy lo lắng và nhớ cô đến cồn cào, không biết mấy hôm nay cô như thế nào, anh không thể đưa cô đến đây rồi bỏ cô một mình như thế. Anh đến tìm cô… Tiếng gõ cửa vội vã làm cô giật mình, vừa ở nhà tắm ra với mái đầu còn ướt cô định không mở cửa nhưng không thể đừng với tiếng gõ cửa ấy, một bó hoa hồng đỏ rực hiện ra trước mắt cô, ngay đằng sau là nụ cười của anh.
- Sao anh lại đến đây? Sao lại tặng hoa cho em, anh không sợ mọi người chú ý à? – Cô vừa nói vừa thè lưỡi trêu anh.
- Tại sao em không nghe điện thoại của anh? – Anh nhìn cô đầy trách móc – Sao em gan thế? Mình đi đâu đó được không em?
- Không, hôm nay em hơi mệt, em vừa đi leo núi về, mỏi dừ cả chân - Cô từ chối khéo.
- Hôm nay, anh ở đây với em nhé.
- Không được đâu anh – Cô khẽ buồn, trả lời.
Anh lặng lẽ ôm cô vào lòng và đặt lên môi cô nụ hôn nồng nàn, chỉ vậy thôi. Ở đây, anh không thể thuộc về cô được nữa…
… Ngày mai, cô sẽ ra Hà Nội, những ngày nghỉ tuyệt vời sắp kết thúc, cô cảm thấy nuối tiếc những gì đã qua. Còn một nơi cuối cùng mà cô muốn đến đó là nhà máy của anh. Đó là nơi đã giữ anh lại suốt hơn 10 năm qua và chắc chắn cả sau này nữa, đó là nơi có công việc yêu thích của anh. Vượt qua gần 50 km dưới cái nắng chói chang cô đã đến được nhà máy ấy. Không như những gì cô tưởng tượng, nhà máy không chỉ có máy móc và sắt thép, mà còn có rất nhiều cây hoa sữa. Không biết ai đã có ý tưởng trồng cây hoa sữa như thế, có phải vì ở đây có rất nhiều người con của Hà Nội nên họ đã trồng để nhớ về thành phố của mình. Nhưng mỗi độ thu về chắc mùi hương sẽ “nồng nàn” lắm, chẳng biết mọi người có chịu được không, cô chợt mỉm cười vì ý nghĩ ấy. Cô nhìn đăm đắm vào nhà máy, không biết anh đang làm ở chỗ nào trong đó, giá mà cô có thể nhìn thấy anh, ngày mai cô đã phải xa nơi này rồi…
Cô phải về thôi, chiếc xe bỗng nhiên dở chứng không thể nào nổ được, mồ hôi lấm tấm trên trán cô, cô lo lắng, làm sao có thể vượt được 50km để trở về thành phố. Một chiếc xe ô tô vượt qua cô đi về phía cổng nhà máy, trên xe là một chàng trai rất trẻ. Chỉ một thoáng lướt qua thôi nhưng chàng trai ấy vẫn giật mình khi nhìn thấy gương mặt của cô, có một điều gì đó rất quen trên gương mặt ấy. Đưa vội xe vào trong nhà máy, cậu ấy chạy ngược về phía cô:
- Xe của chị bị hỏng ạ, để em xem giúp cho? Vẻ dễ thương của chàng trai làm cô tin tưởng:
- Em xem giúp chị nhé, không biết sao máy không thể nổ được. Giọng Hà Nội dịu dàng của cô càng làm cho chàng trai tin vào những gì mình đang cảm nhận, cậu vội bảo cô:
- Chị đứng chờ em một chút, em vào trong lấy đồ nghề rồi ra xem cho chị.
Nói rồi, cậu chạy vụt đi không quên rút nhanh chiếc chìa khoá xe. Anh đang ngồi nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính mà không thể làm gì được, trên đó là hàng chục chữ “Miss you”, anh đang nhớ cô. Cậu nhân viên chạy sộc vào phòng anh, quên cả gõ cửa làm anh giật mình.
- Có một cô gái đang đợi anh ở cổng nhà máy – Chàng trai vừa thở hổn hển vừa nói, có lẽ cậu đã phải chạy rất nhanh để vào đây.
- Sao lại cô gái? – Anh nhíu mày hỏi.
- À, không, một phụ nữ. Nhưng chị ấy vẫn còn rất trẻ và rất xinh. Chị ấy giống như cô gái trên màn hình máy tính của anh.
“Cô gái trên màn hình máy tính của anh”? Có rất nhiều người thắc mắc về tấm ảnh đó, nhưng anh chỉ giải thích đó là tấm ảnh anh load về từ trên mạng, anh thích tấm ảnh đó vì anh thấy cô người mẫu rất đẹp, làm sao cậu ấy có thể biết đó là ai. Thật ra đó chính là tấm ảnh của cô khi còn là cô học trò nhỏ. Anh chưa thật sự tin những gì cậu ấy nói nhưng nhìn vẻ xúc động trên gương mặt cậu ấy, anh bỗng nghĩ “có thể chứ, có thể vì tình yêu với anh cô đã tìm đến đây”. Anh vội đứng bật dậy, và nói:
- Hãy báo với Giám đốc chiều nay tôi xin nghỉ, báo cả xe đừng chờ đón tôi. Tắt máy và đóng cửa giúp tôi nhé.
- Còn mũ bảo hiểm nữa, chị ấy đi xe máy – Chàng trai vội chạy theo đặt vào tay anh chiếc mũ bảo hộ và chiếc chìa khoá xe – Em sợ chị ấy đi mất nên cầm lại chìa khoá - Cậu ngượng nghịu giải thích.
- Cám ơn cậu nhé – Anh cười phá lên và chạy vội đi, anh cảm thấy rất thích thú với chàng trai này, đó chính là hình ảnh của anh 10 năm về trước. Còn lại một mình trong căn phòng của anh, cậu khẽ cười sung sướng, giá mà mình có được những tình cảm tuyệt vời như thế. Chờ một lát chưa thấy chàng trai quay lại, cô định thử vận may một lần nữa, nhưng cô bỗng nhiên hốt hoảng khi không thấy chìa khoá xe đâu nữa. Lúi húi tìm dưới gầm xe, ngẩng lên cô giật mình khi anh gần như đứng ngay sát mặt cô. Sự xuất hiện bất ngờ của anh làm niềm vui vờ oà trong cô.
- Sao anh lại ở đây? - Câu đó anh phải hỏi em mới đúng chứ? Cô ngượng nghịu cười không biết trả lời sao.
- Em lên xe đi. Mình đi thôi!
Tiếng máy bỗng nổ ròn rã như có một phép mầu dưới bàn tay anh. Thật chẳng thể hiểu nổi. Chiếc xe lao vun vút trên đường dưới cái nắng vàng óng ả, anh tiến thẳng về phía bãi biển và những ghềnh đá lô nhô. Ngồi phía sau, cô ôm chặt lấy vòng eo anh, áp sát người vào lưng anh và lắng nghe nhịp tim rộn rã của anh … Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má… Đứng trên ghềnh đá, phía trên là bầu trời xanh ngắt bao la, phía dưới là mặt biển xanh gợn sóng, cả anh và cô đều có cảm giác mình như đang ở một thế giới khác, thế giới dành riêng cho cô và anh, thế giới của tình yêu và hạnh phúc.
Anh bỗng dang rộng hai tay và hét lên thật to:
- Nhung ơi, anh yêu em!
Tiếng anh vang vọng giữa đất trời bao la. Cô sững sờ khi nghe câu nói đó. Đó chính là câu nói mà cô đã chờ đợi và day dứt trong suốt bao nhiêu năm qua, câu nói anh đã từng dành cho cô từ hơn 20 năm trước và cô đã từng tin rằng không bao giờ được nghe lại điều đó. Đó chính là câu trả lời cho điều cô muốn hỏi “ Đó có phải là tình yêu?”.
“Em yêu anh”, cô thì thầm nói với anh.
“We love to love”, yêu chỉ để yêu thôi, không đòi hỏi điều gì khác, chỉ cần nghĩ đến nhau mãi mãi và cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ về nhau.
Ngày mai, cô sẽ trở về với Hà Nội, với cuộc sống của mình, nhưng cuộc chia tay này không có nỗi buồn và những giọt nước mắt, bởi tình cảm của anh, hình ảnh của anh luôn ở trong trái tim và tâm trí của cô, với anh cũng vậy, cô không phải là tình yêu đầu tiên cũng không phải tình yêu cuối cùng của anh, tình yêu của cô bắt đầu trước mối tình đầu tiên và kết thúc sau mối tình cuối cùng, đó là “tình yêu mãi mãi”./.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top