Chương 5
Cô tưởng rằng tối nay Trịnh Gia Dĩnh sẽ thực sự cưỡng bức mình, cô ngồi trên giường ôm chăn duỗi lưng thẳng tắp, vẻ mặt như đưa đám. Anh làm việc và nghỉ ngơi rất đúng giờ. Vừa qua mười một giờ đã thấy anh đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy người ngồi trên giường kia, Trịnh Gia Dĩnh không thể nhịn được cười, vươn tay ôm cô vào lòng. "Em nghĩ gì vậy? Dược tính không phải đã hết rồi sao? Sao vẫn còn cái bộ dạng ngơ ngác này?"
Anh vừa nói vừa kéo áo ngủ của cô, bàn tay thăm dò trong áo, tùy ý mò mẫm.
Kiều Nguyệt Hân vẫn không hiểu tính tình của anh, cầm súng chĩa vào anh, anh cũng không có phản ứng, vẩy chút cháo lên người anh, suýt nữa thì anh giết chết cô. Loại người dù có tìm tòi nghiên cứu thế nào cũng không mò thấy đáy lòng ở đâu là loại người đáng sợ nhất.
"Không tiêm nữa không sợ tôi nửa đêm giết chết anh sao?"
Trịnh Gia Dĩnh cắn nhẹ lên cổ cô, "Em có bản lĩnh đó sao?" Lúc anh cười, hơi thở nóng ran đều thổi qua trên làn da cô. "Tôi không muốn chết không rõ ràng, làm xong rồi đánh cũng không muộn."
Cô đè nén sự tức giận gắt gao bắt lấy đôi tay của người nào đó đang làm loạn. "Rốt cuộc tại sao lại bắt nhốt tôi! Tôi đã làm gì chọc vào anh!"
Nghe vậy anh ngẩng đầu lên, nằm nghiêng bên cạnh cô, nhìn cô một lúc lâu không lên tiếng. Cô không hề biết lúc này trong mắt người đàn ông trước mặt cô là hình ảnh của một Kiều Nguyệt Hân đang tuổi dậy thì nhiều năm trước. Anh đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cô, đầu lông mày trầm tư khẽ chau lại.
Anh đột nhiên dịu dàng đến kì lạ khiến cô dựng hết tóc gáy lên. Coi như cô có phúc được hưởng đặc ân của người đàn ông này. Cô có thể tỏ thái độ mập mờ với bất kì người đàn ông nào, đó là sở trường của cô, duy chỉ có anh thì cô không tỏ thái độ phối hợp.
Chợt trong đầu cô lóe lên một ý, liền tỏ ra mềm mỏng, thử thăm dò hỏi anh. "Anh có thể thả tôi không? Chúng ta không cùng đi trên một con đường, tôi không phải mối đe dọa của anh."
"....."
Anh không nói gì, con ngươi màu hổ phách càng lúc càng sâu thẳm, khiến cô cực kì sợ hãi. Cô thở dài, đang muốn trở mình, anh lại bỗng nhiên mở miệng. "Em làm việc cho ai?"
Kiều Nguyệt Hân sợ run lên, nói: "Tôi không làm việc cho ai cả, tôi và Lục Triết Tử là vì ân oán cá nhân."
Lại một hồi im lặng, Trịnh Gia Dĩnh tắt đèn, ôm cô trong lòng. "Mặc kệ em bán mạng vì ai, không được tiết lộ những chuyện của tôi, hiểu không?"
Cô không hiểu, như vậy là anh sẽ thả cô ra sao?
Bị anh ôm trong lòng như thế, cô hít thở cũng không thông. Nhưng cô lại không dám phản kháng quá kịch liệt, sợ kích động đến thú tính của anh. Cô không hiểu tại sao anh vẫn không đụng vào cô, anh không phải người nhân từ như vậy, ngược lại cô có cảm giác rằng anh đang "nuôi cho mập, thịt mới ngon".
Cơn buồn ngủ từng đợt kéo tới, cô lẩm bẩm hỏi: "Không tiêm cho tôi nữa hả?"
Trịnh Gia Dĩnh khẽ cười, "Tôi quên mất thứ đó có thể làm người ta nghiện, không tiêm nữa, đổi sang thuốc uống rồi."
Kiều Nguyệt Hân trước khi hôn mê thầm mắng trong lòng, chén cháo kia quả nhiên có vấn đề, gã đàn ông đáng chết này!
Rất nhanh sau đó hơi thở của cô đã đều đặn, con ngươi Trịnh Gia Dĩnh trong bóng tối sáng long lanh.
Rạng sáng, Trạch Nam An gõ cửa phòng Trịnh Gia Dĩnh, ghé tai nói nhỏ mấy câu, rồi lại hỏi: "Dù sao nơi này cũng không còn chuyện của chúng ta nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, còn người phụ nữ này anh định thế nào?"
Định thế nào?
Trịnh Gia Dĩnh cong ngón tay gõ vào cái trán đang ngủ mê mệt của người phụ nữ kia, lẩm bẩm một mình trong không khí: "Em nói phải làm thế nào? Cho em làm phu nhân được không?"
Vừa dứt lời, dường như lông mi dài của Kiều Nguyệt Hân chợt rung động, chân mày cũng nhẹ nâng lên, hình như mơ thấy chuyện gì đáng sợ, Trịnh Gia Dĩnh nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Câu nói tối qua của cô vẫn quanh quẩn trong đầu anh.
Cô và anh không cùng chung đường?
Đúng là câu nói ấy, Trịnh Gia Dĩnh khẳng định đã sớm trói buộc cô rồi. Anh hiếm khi đụng vào người phụ nữ đàng hoàng. Nhưng phụ nữ đàng hoàng thì không thể có bản lĩnh trà trộn vào đám người của Lục Triết Tử như thế.
"Tiểu Hân, cho dù em đúng là em của tám năm trước đi nữa, tôi cũng sẽ làm em vấy bùn..."
Nhẹ nhàng nâng bàn tay mềm mại của cô lên đặt ở bên môi, sợ cô lúc phản kháng lại làm chính mình bị thương, buổi tối hôm đầu tiên anh liền cắt bộ móng tay nguy hiểm của cô đi. Trạch Nam An nói gì nhỉ, không thích hợp nuôi nhốt?
Nói một cách công bằng thì cô quả thật không phải một loại sủng vật dễ bảo.
Nhưng mà như thế mới thú vị, không phải sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top