Chương 16
Trịnh Gia Dĩnh liền nở nụ cười, vừa tán thưởng lại có chút khổ sở. "Vậy là em thừa nhận có quan hệ với bọn họ, em đúng là.... người phụ nữ lợi hại. Tôi rất tò mò, ngoại trừ gương mặt xinh đẹp này em còn có điểm gì khiến đám đàn ông xếp hàng chạy theo như vịt coi trọng em."
Lời nói khó nghe cô đã nghe nhiều rồi, chưa bây giờ cảm thấy cực kì khó chịu giống như bị đào một cái hố trong lòng như bây giờ. Người đàn ông này có cách khiến cho lý trí cùng tao nhã của cô biến mất hết, chỉ còn lại bực tức. Cô cầm gối ôm ra sức đánh anh.
"Anh có xếp hàng cũng không tới lượt anh! Cút đi cho tôi! Mang theo rắn của anh cút càng xa càng tốt!"
Trịnh Gia Dĩnh tuyệt đối không phải người đàn ông để cô tùy ý đùa bỡn la lối om sòm, anh đứng dậy dễ dàng giật lấy gối ôm trên tay cô, sau đó tháo dây thắt lưng, kéo khóa quần. Không khí xung quanh bỗng chốc liền thay đổi. Kiều Nguyệt Hân hận không tát vào mặt mình được. Loại đàn ông này không thể kích động được, nếu không người thua thiệt chỉ có cô mà thôi. Anh mà thật sự nổi giận, cô không chết cũng mất nửa cái mạng.
"Anh.....định làm gì....." Cô không biết mình nên chạy trốn hay liều chết với anh. Anh từng bước từng bước tiến lại gần, cởi bỏ mảnh vải cuối cùng trên người. Thật lòng mà nói, vóc người của anh quả không biết diễn tả như thế nào, vai là vai, ngực là ngực, eo là eo, còn nơi đó....
Cô bị bức phải lùi về phía sau không cẩn thận vấp ngã, cô nhanh chóng phát hiện ra là vấp phải thứ gì ____ dưới chân là cái túi chứa đầy đám sủng vật chết tiệt của Trịnh Gia Ly. Cô ngồi ngay ngắn ở phía trên, dưới mông cảm giác đầy những con vật như sợi dây đang ngọ nguậy không ngừng. Cô chợt cảm thấy rợn hết tóc gáy, thét lên một tiếng né ra.
Không đợi cô né ra được mấy tấc, đôi tay Trịnh Gia Dĩnh liền bế cô lên, bước nhanh về phòng tắm. "Tôi muốn sạch sẽ một chút, đi tắm trước đã."
"Trịnh Gia Dĩnh ! Anh vừa nói muốn làm gì tôi sẽ thông báo trước cơ mà!" Kiều Nguyệt Hân nghe rõ từng lời anh nói.
Trịnh Gia Dĩnh cười ha ha. "Vậy bây giờ tôi thông báo cũng không muộn mà." Anh cúi xuống nở nụ cười gian xảo. "Xếp hàng không tới lượt tôi, vậy tôi đành chen ngang thôi."
Kiều Nguyệt Hân có giãy giụa, hét chói tai đến thế nào cũng chẳng ăn thua gì, dưới tay anh sức lực của cô chẳng khác nào một đứa bé, bị lột quần áo hai ba lần, anh chỉ dùng một tay liền khống chế được cô. Tay thủ sẵn trên cổ cô như cũ, anh ép sát cô vào tường, cô muốn tránh né thế nào cũng không được nữa rồi, để mặc cho anh lấy vòi sen cọ rửa thân thể mình.
Ánh mắt anh có chút u ám, bởi vì anh phát hiện trên người cô có mấy vết bầm tím mơ hồ. Anh khóa vòi nước, ngón tay xoa nhẹ lên những vết bầm ấy. "Hắc Đièn sao không dịu dàng vậy, làm cho người em bị bầm tím rồi."
"Không phải anh ta....Khụ khụ....."
"À, còn có người khác."
"Không phải....Khụ....."
"Không cần giải thích, tôi không quan tâm con mẹ nó là ai làm!"
Trịnh Gia Dĩnh bỗng ôm ngang người cô đi về phòng ngủ, đặt thân thể cô ướt sũng lên giường rồi đặt một nụ hôn dưới cằm cô. Kiều Nguyệt Hân dốc hết sức cũng không đẩy anh ra được, ngược lại còn bị tách hai chân ra....
Vật kia cứng rắn chặn ở nơi đó trên người cô, 'cậu nhỏ' thỉnh thoảng lại chạm vào cô. Một tay giữ đầu cô mạnh mẽ cường hôn, một tay đặt trước ngực cô. Cô ngoại trừ cảm giác đau chính là sợ hãi, âm thanh nức nở nghẹn ngào từ trong cổ họng phát ra, ra sức chống cự lần cuối đá đạp lung tung.
Trịnh Gia Dĩnh là người đã muốn làm gì thì nhất định phải làm được mà quan trọng lúc này là làm một người đàn ông hoàn hảo. Anh mặc kệ Kiều Nguyệt Hân có kháng cự thế nào cũng muốn có được cô. Rốt cuộc đối với người phụ nữ không hợp tác này anh chỉ còn cách ép buộc, hôn cô đến nỗi gần như không thở nổi, không còn hơi sức phản kháng mới rời khỏi môi cô, nụ hôn trượt xuống, đến cổ, xương quai xanh.....
Kiều Nguyệt Hân hé mở đôi mắt mơ hồ, không còn hơi sức. Choáng đầu một hồi, làm vết thương ở trán co rút đau đớn.
"Anh xem tôi cũng bị thương rồi...Có thể.....Đừng thô bạo như vậy được không....."
Anh làm ngơ, há miệng ngậm hạt trân châu mút.
Kiều Nguyệt Hân ôm hi vọng mong manh, tay xoa xoa gò má anh. "Tôi say rượu lái xe, bị tai nạn..... Hiện tại không chỉ nhức đầu, khắp người đều bị thương rồi, Trịnh Gia Dĩnh, nếu anh muốn giết tôi..... Thì cứ tiếp tục đi."
.............
Quả nhiên anh dừng lại, ánh mắt phóng đãng chăm chú nhìn cô, cuối cùng cắn răng ngã sang một bên.
Chưa bao giờ, chưa có ai, chưa có chuyện gì khiến anh không đành lòng. Mà anh xác định lần này không phải vì sinh lòng thương hại mới thả cô ra.
Cô nói "Chết".
Trịnh Gia Dĩnh hiểu, anh có thể không quan tâm sự sống chết của bất kì ai, nhưng lại không có cách nào ngừng quan tâm cô.
Tối nay Trịnh Gia Ly muốn mạng của cô, rõ ràng là đang thử dò xét anh. Anh không còn lựa chọn nào khác là để lộ nhược điểm này động thủ với hắn, phá vỡ cái mặt nạ hòa bình duy trì nhiều năm. Thật ra từ đêm ở Miami nhận được điện thoại của Trịnh Gia Ly thì trong lòng anh đã có tính toán.
"Tiểu Hân của ngươi, quả nhiên là đại mĩ nhân, so với bức tranh ngươi vẽ ra còn động lòng người hơn nhiều, không uổng công ngươi dùng nhiều người như vậy tìm cô ấy trong tám năm. Joyan, ngươi thật tinh mắt."
Anh vốn định đợi đến khi thời cơ thích hợp sẽ đặt cô ở bên cạnh, nếu không thì rất nguy hiểm. Nhưng xem ra bây giờ, không mang cô theo bên cạnh càng nguy hiểm hơn.
Có lẽ cô rất mệt mỏi, cứ như thế chìm sâu vào giấc ngủ. Dù rất sợ anh, nhưng lại có cảm giác tin tưởng anh kì lạ đến khó diễn tả bằng lời, cho nên mới có thể suýt bị anh cưỡng ép mà vẫn có thể vô tư ngủ. Nhưng chân mày Trịnh Gia Dĩnh vẫn chưa giãn ra được. Anh nhắm mắt lại, hít nhở nhẹ nhàng không khí thuộc về hơi thở nhàn nhạt của cô.
Tiểu Hân, em có đồng ý ở bên cạnh anh..... làm một con chim hoàng yến không?
Kéo rèm cửa sổ ra, một nam một nữ cơ thể trần trụi cuốn chăn nằm trên giường. Dường như người đàn ông mang sức nặng nửa người đè lên trên cơ thể mảnh khảnh của người phụ nữ. Còn người phụ nữ gối lên cánh tay anh ngủ, bởi vì sức nặng trên người mà khẽ cau mày.
Thân thể cường tráng với nước da màu mật ong của người đàn ông và làn da trắng nỗn mềm mại của người phụ nữ cùng ga giường màu cà phê xen lẫn nhau, tạo thành bức họa cực kì đẹp mắt.
Điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, tay Trịnh Gia Dĩnh theo phản xạ có điều kiện mò mẫm dưới gối, không ngờ lại nắm hụt. Đôi mắt Trịnh Gia Dĩnh bỗng chốc mở ra, trở mình ngồi dậy.
Một lát sau mới phản ứng được là điện thoại di động vang lên, lại chán nản ngã xuống giường, cánh tay duỗi ra ôm người phụ nữ bên cạnh vào lòng. Cô nhìn gầy, mà ôm lấy toàn thân cảm giác mềm mại rất thoải mái. Vốn không muốn quan tâm, nhưng điện thoại di động vẫn vang lên không ngừng. Anh nguyền rủa một tiếng, giọng nói khàn khàn như nuốt phải giấy nhám.
"Điện thoại của em kêu kìa, Tiểu Hân."
Toàn thân Kiều Nguyệt Hân nóng ran, khô nóng đến nỗi chỉ muốn nhảy vào hầm băng, đồng thời cũng cảm thấy lạnh, không ngừng hướng về vật nóng bỏng bên cạnh kia. Trong lúc hoảng hốt lại nghe có người gọi Tiểu Hân....
Cô giật mình hé mở mí mắt nặng trĩu, gọi cô như thế thì trên đời này chỉ có một người đàn ông mà thôi. Mà người đàn ông ấy giờ phút này đang thân mật ôm eo cô, chân dài vắt ngang trên đùi cô, hơi thở cũng ở gần sát bên gáy.
Trịnh Gia Dĩnh nhắm chặt hai mắt không nhịn được lên tiếng thúc giục. "Ném cái thứ quỷ quái đó đi!"
Kiều Nguyệt Hân cố sức rút ra một cánh tay trong lòng anh lấy di động, thầm kinh sợ, là Hắc Điền.
Cô muốn đi ra ngoài nhận điện thoại, nhưng hai cánh tay Trịnh Gia Dĩnh giống như roi mây quấn chặt cô không chịu thả. Cô khẽ cắn răng ấn nút kết nối. "A lô?"
Vừa lên tiếng trước lại không nhịn được liền nhíu mày, giọng cô khàn khàn rất kì cục.
Hắc Điền ở bên kia điện thoại cũng ngẩn ra, nhìn đồng hồ. "Còn đang ngủ?"
Kiều Nguyệt Hân liếc nhìn đồng hồ trên đầu giường, còn một phút nữa thôi là mười hai giờ trưa. Cô rất ít khi ngủ nướng, thế mà lại bị người ta phát hiện ra. "A.... Tôi cảm thấy không được khỏe, có chuyện gì vậy?"
Hắc Điền cười. "Cũng không có gì, vốn định hẹn cô cùng đi ăn trưa, đầu còn đau không? Có muốn đi bệnh viện kiểm tra lại lần nữa không?"
Đau đầu thì không, nhưng đói bụng thì có. Nhưng mà rõ ràng cô cảm thấy cánh tay Trịnh Gia Dĩnh ôm eo mình bỗng siết chặt, chắc anh nghe thấy lời Hắc Điền nói rồi. Trực giác của cô nói rằng, nếu cô đồng ý cuộc hẹn này chắc chắn sẽ bị người đàn ông tàn bạo bên cạnh ăn cả thịt lẫn xương.
"Không cần phiền phức như vậy, tôi đỡ nhiều rồi, chỉ thiếu ngủ thôi, hôm nào tôi mời anh ăn cơm." Cô hắng giọng, không dám nói bằng giọng quá mềm mại, lại không thể nói qua quít được, dù sao cô vẫn muốn câu Hắc Điền.
May mà Hắc Điền trước giờ không miễn cưỡng phụ nữ, dặn dò mấy câu rồi cúp máy. Trịnh Gia Dĩnh nhắm hai mắt như cũ, hơi thở vững vàng, đầu gối ở bả vai cô. Kiều Nguyệt Hân cứ nắm chặt điện thoại nằm đó, cảm giác là lạ.
Cô và người đàn ông này trần trụi ngủ trên một cái giường cả đêm, khi tỉnh lại tư thế của hai người thân mật như một đôi tình nhân, nhưng không xảy ra bất kì chuyện gì cả. Không giống những ngày ở San Francisco, lần này cô không bị ép phải ngủ cùng anh.
Ánh sáng chói lọi xuyên qua khe hở rèm cửa sổ lọt vào phòng, bụi bặm trong không khí không ngừng nhảy múa. Không thể nói nên lời cảm giác kì diệu trong lòng anh lúc này. Thế nhưng cô lại không nhận ra cảm xúc quay cuồng của Trịnh Gia Dĩnh ẩn dưới vẻ bình tĩnh an nhàn.
Anh cảm thấy mình uất ức sắp chết rồi, đáng lẽ ra tối qua nên bất chấp tất cả chiếm hữu cô ! Nếu không nghe cô nói chuyện điện thoại với gian phu cũng sẽ không khó chịu như vậy. Anh đang nghĩ có nên tìm Hắc Điền nói chuyện một chút hay không. Nhưng nói chuyện gì đây? Nói thế nào? Nói hắn đừng xuống tay với cô nữa? Rồi sau này lại có thêm một người biết nhược điểm của anh?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top