Chương I: Gặp mặt. " Thật dễ ghét"

-Mình bị lạc đường rồi !

-Đây là đâu vậy trời? sao hoang vu thế này?

Một bước, hai bước, rồi nhiều bước nữa, nàng công chúa lọ lem vẫn lang thang một mình giữa nơi rừng hoang heo hút.Giữa chốn hoang vu bốn bể đều phủ cây cối rậm rạp nàng cảm thấy hoang mang lo sợ, bước chân trở nên nặng nề mà vội vã. Sự vô vọng ngày càng lấp đầy tâm hồn cô lọ lem nhỏ, đến khi nỗi tuyệt vọng đã lên tới đỉnh điểm, tưởng rằng mọi thứ đã hết.. Nào ngờ phía cuối chân trời, một ánh sáng lóe lên dẫn cô đến một thế giới hoàn toàn khác.

-Woa. Đẹp quá, nơi đây đúng là tiên cảnh, toàn loài hoa mình thích!

Nỗi sợ hãi bao trùm đã biến mất, thay vào đó tâm trạng vui sướng của nàng như được nhân lên, khuôn mặt trở nên rạng rỡ, ánh mắt long lanh cùng đôi tay thon thả đang nhẹ nhàng nâng lên hứng trọn ánh hào quang rực rỡ. Bất chợt nàng nhớ tới câu truyện cổ tích " công chúa ngủ trong rừng ". Một ý nghĩ nảy ra trong đầu cô

"Liệu mình có phải công chúa ngủ trong rừng?"

Nghĩ đến đây nàng bỗng mỉm cười và nhắm hờ đôi mắt, có vẻ như nàng đang đợi một bạch mã hoàng tử đến đánh thức giấc ngủ của nàng. Và như có phép màu, từ xa xa một bóng hình cao lớn mang theo hương thơm của hoa và gió tiến đến bên nàng. Nàng mở mắt, hoàng tử đang đứng trước mặt nàng chàng không nói gì, chỉ khẽ đưa bàn tay mình ra phía trước. Với niềm vui khôn xiết, nàng khẽ mỉm cười vươn tay ra để đón nhận chàng. Nhưng kì lạ thay, khi ngỡ rằng bàn tay của nàng sắp chạm được đến chàng thì nàng cảm thấy tay chàng như đang xa dần. Nàng cố vươn mãi, vươn mãi, và.....

-RẦM..!

Cảm giác như vừa có trận động đất nhẹ xảy ra nó lồm cồm bò dậy, khuôn mặt nhăn nhó cùng cánh tay xoa xoa gò má phải, miệng lẩm bẩm:

- Ui da.. Sao tự nhiên lại ngã xuống giường nhỉ? Mình nhớ rõ là đã đổi giường rộng hơn rồi mà???

- Thức dậy rồi hả? công chúa lọ lem?

Ngáp một cái thật dài, nó nằm xấp xuống giường mắt nhắm mắt mở nhìn người bên ngoài mà hỏi:

- Mấy giờ rồi ạ?

Thản nhiên như không có chuyện gì, người bên ngoài vừa cười vừa nói:

- À, giờ còn sớm lắm, mới 7h5' thôi!

- Vậy ạ!

Nó úp mặt xuống gối ngủ tiếp nhưng chỉ vài giây ngay sau đó liền nhận ra có gì đó bất ổn.. Bật dậy như lò xo, nó hét lớn:

- CÁI GÌ CƠ? 7h5' rồi á? mình trễ học mất.. huhu.. hôm nay còn là thứ 7, muộn học là no đòn với ông bảo vệ Lạc hói và mụ chủ nhiệm khó ưa cho xem!

- Hix.. Cô Mai sao không gọi cháu sớm?

- Làm gì có, tôi gọi đến rát cổ họng mà cô chủ không dậy đấy chứ!

Hàn Băng một cái tên mang ý nghĩa lạnh giá, nó là đứa có vẻ đẹp tiềm ẩn ( mà đã ẩn thì không biết có lộ ra được không :D ). Ngoại hình có thể tả sơ qua là: chiều cao tương đối, vóc dáng khá chuẩn, da trắng, mũi cao, môi hồng tự nhiên, cùng nét thừa hưởng từ mẹ mình chính là mái tóc dài. Học giỏi là cái nó được kế thừa từ ba, ngoài ra Hàn Băng còn là con 1 trong một gia đình thuộc tầng lớp thượng lưu với đống tài sản kếch xù. Nói chung nó có rất nhiều điểm đáng để người khác ngưỡng mộ và ganh tị. Dù vậy nhưng tính cách của nó cũng khá thất thường, đặc biệt là tính cứng đầu thì không bao giờ đổi.

Quay lại với hiện tại, nó đang sốt ruột nhìn cái đồng hồ báo thức mà miệng thì không ngừng than vãn:

- Chết rồi, quỷ tha ma bắt, 10 phút nữa là cổng trường đóng lại, làm thế nào bây giờ?

Nó quẳng ngay cái đồng hồ xuống giường cấp tốc chạy vào nhà tắm làm VSCN một cách nhanh khủng khiếp. Lao ra ngoài rồi vớ nhanh lấy bộ đồng phục mặc vào người, sau đó nó chạy như bay ra khỏi nhà với cái bộ dạng cực kì thê thảm. Lưng đeo ba lô, đồng phục chưa kịp thắt nơ, tóc buộc lệch một bên, dây giày chưa xỏ hết đã vội buộc đã vậy dù trời sập cũng không thể để dạ dày trống, nó một tay lái xe điện tay còn lại cầm bánh mì nướng vừa đi vừa ăn. Nó vặn hết ga, thẳng tiến đến trường học mà không để ý đến ai xung quanh. Vượt qua một ổ gà, rồi 2 ổ gà, nó lượn lách qua rất khéo léo. Còn một ổ cuối cùng, đối với nó cũng chẳng có gì khó nó ngoằn tay lái sang trái như thường lệ, nhưng nào ngờ một sự cố bất ngờ đã xảy ra..

RẦM..!

Động đất xảy ra lần hai

Nó ngồi bệt xuống đất, chiếc xe đạp điện đổ giữa đường, bánh mì lúc nãy còn đang ăn mà giờ đây đã lăn lóc ngoài lề đường. Mười giây trôi qua, cái đầu của nó đã dần nhận thức được chuyện gì cũng là lúc cảm giác ê ẩm ở mông xuất hiện, nó rên rỉ âm thanh không lớn cũng không bé nhưng vẫn đủ để người đứng cạnh nghe thấy

- Này, có sao không?

Hỏi thừa, tất nhiên là có sao chẳng lẽ không nhìn thấy người ta vừa bị ngã à?

- Cô bao nhiêu tuổi rồi mà không biết luật giao thông, đi chen đường người ta thế hả?

Cái giọng đó vẫn vang đều đều trên đầu nó.

Tức mình, nó không thèm quan tâm cái chân đang đau buốt của mình nữa, chuẩn bị ngẩng mặt lên gào hắn một trận cho bõ ghét và nếu cần thiết thì có thể sẽ đánh luôn tại chỗ. Nhưng khi cái cổ nó vừa chếch lên được một góc 45 độ thì tự nhiên cứng đờ lại giống như bị ai đó chát vào cả tạ xi măng. Tinh thần lúc nãy còn hồ hởi lắm thế mà bây giờ cũng hồn bay phách tán. Tại sao? Tại vì cái tên trước mặt nó rất đẹp à không phải nói là rất đẹp trai mới đúng. Mắt nó lơ mơ nhìn hắn, cơ thể như rơi vào trạng thái mộng du không còn để ý gì đến xung quanh nữa, mặc dù trên con đường này số người qua lại cũng không phải lác đác. Hắn, một người có thể nói là được trời phú cho cái nhan sắc, đôi mắt sâu ẩn sau hàng mi dài, lông mày đen hơi rậm, cái mũi dọc dừa mái tóc nâu cùng chiều cao lí tưởng. Cứ thế, nó chăm chăm nhìn người trước mặt không còn biết trời đất là gì cũng không còn nhớ mình ngồi ở đâu.

- Này!

Cuối cùng mĩ nam trước mặt cũng không thể chịu đựng nổi cái nhìn man rợ của nó nữa, chủ động mở lời để kéo nó về thực tại. Hồn phách tự nhiên biết đường quay về,cái cổ cũng theo đó mềm nhèo mà gập xuống bỏ đi cái sự ngu ngơ vừa rồi của mình, nó ngẩng người suy nghĩ lại những gì hắn nói. Bao nhiêu tuổi? Tuy nhiều người nói nó trẻ con nhưng ít ra nó cũng đã 17 rồi, không biết luật giao thông à? xin lỗi nó đã học thuộc luật từ hồi còn học cấp một. Những câu nói ấy đã thấm dần vào não nó và bây giờ là lúc nó vùng dậy giống như dân Việt Nam nổi dậy chống Pháp. Thế nhưng còn chưa kịp ngẩng mặt lên lần hai thì tai nó đã lãnh nguyên một câu với cái giọng thô, to, khó nghe:

- Cô bị điếc hả?


Grừ.. máu não đã sôi sục, nếu nói hắn đẹp thì cũng đúng nhưng  kêu hắn là một tên ôn dịch thì cũng chẳng oan. Hùng hổ đứng dậy nó thét lớn như muốn dùng giọng đấm vào mặt hắn:

- Có mắt anh bị hoa thì đúng, không nhìn thấy tôi tránh ổ gà à? Đã tông vào người ta mà còn đứng đấy lải nhải!

Hắn hơi cúi mặt rồi nhìn nó từ dưới lên trên

- Cô, đi sai đường mà còn to họng nhỉ? Có cái ổ gà cỏn con không tránh bên kia mà lại tránh bên này. Giờ sao, đâm vào người rồi la lối om sòm như vô tội à?


Nó trợn trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục nói lớn:

- Cái gì hả? anh nhìn lại mình xem đi đúng ở chỗ nào mà lên tiếng chỉ chích người khác, bồi thường thiệt hại cho tôi!

Thấy hắn im lặng nghĩ rằng hắn đã không còn lời nào để thanh minh cho " tội lỗi " mà mình đã gây ra, nó tỏ vẻ đắc chí lắm, thầm tưởng tượng rằng tiếp theo hắn sẽ ấm ức rút ví mà đưa cho nó và trăm ngàn tiền bồi thường. Nghĩ đến đó nó cười thầm, đưa mắt nhìn vẻ mặt của hắn. Nhưng điều đó lại hụt hẫng ngay sau đó khi nó thấy sắc mặt hắn vẫn thản nhiên thậm chí từ lúc mới gặp đến giờ hình như chưa thay đổi lần nào. Nó nhìn hắn, nhưng hắn lại không nhìn nó, hắn quay người nhảy lên chiếc BMW màu đen của mình rồi một ga biến mất sau con hẻm bỏ lại nó đứng như trời trồng cùng bộ mặt đần thối. Như bừng tỉnh sau cơn mê và khi nhận ra trước mặt không còn hắn mà chỉ còn lại chiếc xe đạp đổ ngổn ngang với mẩu bánh mì gặp dở đang yên vị dưới đường thì nó hét lớn như bị cướp đồ trong đêm. Sau cùng, khi đã lấy lại sự bình tĩnh, nó đành ngậm ngùi xót xa nhìn chiếc xe điện miệng không ngừng chửi thầm:

" - Tên kì quặc này, đâm vào người ta mà còn có thái độ hách dịch. Hừ.. sáng sớm đã gặp xui"

- Hả? Mà " Sáng sớm" " xui xẻo" !

- Trời ơi, giờ còn sáng sớm cái gì nữa trễ học thật rồi!

Một lần nữa nó nhảy lên chiếc xe đạp điện rồi phóng như tên lửa thẳng theo con đường đến trường. Đến nơi, thấy cổng trường đã khóa chặt bởi một cái ổ khóa cực đại thì nó đành ngậm ngùi chuyển sang kế hoạch tiếp theo. 

Hiện giờ nó đã có mặt tại hàng tường bao cao ba mét rưỡi phía sau trường với đống gạch đá lẫn cây que được chuẩn bị sẵn


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: