Chương 85: Tới đi, Quỳ Quỳ
Dù Lý Ngọc Sơn ở bên ngoài có nổi điên như thế nào.
Thì bên trong Quý Lăng Bạch cuối cùng cũng phát hiện sự đặc biệt của sợi dây chuyền sau ba lần rụt đầu ngón tay.
"Thế nào?" Tam Vô ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Cảm nhận được không?"
Quý Lăng Bạch lập tức rút tay về, xoa đầu ngón tay muốn nói gì đó, nhìn thấy Tam Vô nhét sợi dây chuyền trở về lồng ngực, lời nói liền nghiẹn lại.
Anh kéo người qua một bên, nhìn thoáng ra ngoài cửa, nhỏ giọng hỏi: "Đó là sợi dây chuyền em lấy được từ Vương Hải sao?"
"Đúng vậy!" Tam Vô kéo ống tay áo của anh, xích lại gần nói: "Chặt tay của người ta là vì hạch dị năng trong lòng bàn tay của họ, nhất định có người có thể bảo tồn hoàn chỉnh những hạch dị năng sẽ tiêu tan."
"Tôi là hạch dị năng không gian, nếu người này có thể bảo tồn hoàn chỉnh những dị năng đó, nói cách khác, một mình hắn có rất nhiều năng lực?"
Nếu là vậy thì đúng là quá đáng sợ rồi.
"Nếu không sở hữu dị năng hệ chiến đấu sẽ không dễ dàng hành động, khống chế một hai người là tốt nhất rồi." Quý Lăng Bạch bình tĩnh nói: "Nhưng hắn có thể bán những hạch dị năng mà mình có thể điều khiển cho người khác."
"Đúng vậy, hơn nữa, số lượng chắc chắn sẽ không nhiều, nếu không sẽ không thể giấu giếm đến tận bây giờ." Tam Vô gật đầu đồng ý, "Lần này giết một lượt nhiều người như vậy, chắc không thể là giả bộ nhỉ? Nhất định là đang có âm mưu gì đó."
"Không phải nói những vết thương kia ra tay rất chuẩn xác sao? Trong lúc không đề phòng rất dễ để làm như vậy, ở lãnh thổ của anh, người nào mà bọn họ nhìn thấy nhưng không đề phòng, giả sử nếu người đó là người trong thành lũy của anh, có thể sẽ thu nhỏ phạm vi được một chút, nhất định là người mà ai cũng đều biết."
Tam Vô nhíu chặt mày, "Anh cho rằng hắn đang có âm mưu gì? Giằng co lâu như vậy."
"Lỡ như hắn bất động trốn trong đám người thì sao?"
Người đó lộ ra quá ít chân tướng, Tam Vô nói: "Chuyện hạch dị năng này rất quan trọng, nhưng còn chuyện của Lý Ngọc Sơn nên xử lý thế nào đây?"
Quý Lăng Bạch nghe vậy liền nhìn Tam Vô, đột nhiên cười phá lên.
"Anh cười cái gì?" Tam Vô xoa bụng, rùm beng lâu như vậy, cô hơi đói rồi.
"Chuyện liên quan đến Lý Ngọc Sơn." Quý Lăng Bạch cười nói: "Cần tang thi của em xuất lực đấy."
...
Bên ngoài, Lý Ngọc Sơn chờ đến mất kiên nhẫn, đi quanh hai vòng trong phòng.
Cuối cùng cửa phòng trà cũng mở ra.
Vẻ mặt của Lý Ngọc Sơn rất khó coi, nhìn về phía hai người họ, trong mắt lộ ra vẻ bất mãn, thật là quá đáng!
Tam Vô vỗ vai Quý Lăng Bạch, xoay người lại, không chờ Lý Ngọc Sơn mở miệng đã nhanh chóng mở cửa sổ bên cạnh ra và trèo ra ngoài.
Cũng may phòng họp ở tầng một, Tam Vô vốn da dày nên có thể đáp đất ổn định, vừa tiếp đất liền lao về phía trước như bị ai đuổi theo, chỉ để lại cho Lý Ngọc Sơn một bóng lưng hốt hoảng chạy trốn và những sợi tóc đen tung bay theo gió.
"Cô ta.... làm gì vậy?"
Vừa dứt lời, mấy tia sấm sét đột nhiên nổ tung trước mặt ông ta, cùng với đó là ngọn lửa lao thẳng về phía đó, trực tiếp nổ tung phòng họp.
Bên cạnh, Nguyễn Anh và Lạc Mính Thành giật mình, hoàn toàn không hiểu tại sao Quý Lăng Bạch lại đột nhiên gây khó dễ với Lý Ngọc Sơn.
Nguyễn Anh xắn tay áo lên, lập tức nói: "Lạc Mính Thành, ngơ ra đó làm gì, bắt ông ta lại!"
Dù có thế nào thì đi theo Quý Lăng Bạch bắt người về vẫn đúng chứ nhỉ!
Lý Ngọc Sơn chỉ kịp tức giận mắng hai chữ, "Tôi 'làm'!"*
*Ở đây theo mình nghĩ là mang ý sỉ nhục, mạo phạm á
Nhìn tình hình bên trong phòng họp, Tam Vô - người chạy ra ngoài được một đoạn đường dài vỗ ngực mình.
"Quả nhiên, chạy nhanh là đúng, nếu không dư âm đụng nhẹ vào người mình thì chẳng phải là lên được cả trời sao?" Tam Vô tự nhủ.
Nghĩ đến những gì cô đã thảo luận với Quý Lăng Bạch trong phòng trà, cô lập tức chạy đến chỗ tang thi.
Đây là lúc thần kinh của mọi người nhạy cảm nhất, vừa nghe thấy động tĩnh trong phòng họp lập tức hăng hái hẳn.
Ra ngoài thấy Tam Vô đang chạy như điên, lập tức truy hỏi: "Tam Vô, chuyện gì đang xảy ra vậy? Lý Ngọc Sơn đánh nhau với Quý đội à?"
"Có phải Lý Ngọc Sơn giết người không! Nhìn cái nụ cười hồ ly đó tôi đã sớm biết ông ta có tâm lý biến thái rồi!"
"Dù sao thì tối hôm qua người ta thấy ông ta lang thang ở chỗ đó, ông ta đúng là người đáng nghi nhất."
"Thành lũy 3 sẽ như thế nào vậy Tam Vô?"
"Thật sự là Lý Ngọc Sơn sao? Ông ta nhận rồi à?"
Mọi người hỏi hết câu này đến câu khác.
Tam Vô không trả lời trực tiếp cho bọn họ mà chỉ mỉm cười với mọi người rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Lão Hoa lo lắng nhìn Tam Vô, hy vọng chuyện này không ảnh hưởng đến việc xây dựng Sinh Thành.
"Không được!" Lão Hoa đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, "Người kia sẽ không tấn công Tam Vô đấy chứ? Dù sao bây giờ thân phận của Tam Vô cũng tương đối đặc biệt, ai biết người kia có đột nhiên xuất hiện gây sự hay không, tôi phải đi theo bảo vệ con bé mới được."
Lão Hoa vội vàng đuổi theo.
Tam Vô chạy hai vòng nhưng vẫn không thấy đám Tiểu Tang đâu.
"Thật kỳ lạ, đi đâu hết rồi?"
Lúc này, Quỳ Quỳ đang đứng bên ngoài một tòa nhà với củ cải.
Tiểu Tang dẫn theo một đám tang thi, lặng lẽ núp ở một chỗ kín quan sát bọn họ, "Hai người họ, không sao."
Một tang thi khoa tay múa chân bày tỏ củ cải và Quỳ Quỳ đang muốn lao thẳng vào tòa nhà, nơi ở của người ở thành lũy 3.
Đứng ở phía trước là Quỳ Quỳ gần đây đã cao hơn, vòng hoa khổng lồ của nó đang bốc lửa, ngọn lửa còn mạnh hơn lúc trước.
Hai lá cây của nó chống ở hai bên hông, quay đầu nhìn củ cải, "Chính tên ở thành lũy 3 kia bắt nạt em đúng không?"
Nó là thực vật biến dị đầu tiên của Tam Vô, đương nhiên nó sẽ là lão đại của tất cả thực vật biến dị rồi.
Đàn em bị bắt cóc, làm đại ca không phải nên trả thù sao?
"Chính là bọn chúng!" Củ cải hung hăng vỗ da của mình, "Quỳ lão đại, em đã chuẩn bị xong!"
Tiểu Tang nhìn từ đằng sau, khuôn mặt phồng lên, "Chuyện đánh nhau tốt như vậy mà không gọi ta!"
Cô bé tức giận rồi!
"Củ cải giòn như vậy, bẻ một cái sẽ gãy." Tiểu Tang tức giận được ba giây, sau đó lại bắt đầu lo lắng, "Bọn họ chắc chắn không đánh lại."
Tiểu Tang vừa lo lắng xong, chủ nhân của hai quả cầu dẫn hai đứa nó và hơn một trăm anh em khác từ trong phòng đi ra, vừa ra ngoài đã nhìn thấy một bông hoa và một củ cải thì trực tiếp phá lên cười.
Hai quả cầu kia được chủ nhân ôm trong tay, không sợ đến run rẩy nữa, còn có gan làm mặt quỷ với củ cải, thật đáng ghét.
"Thứ ở dưới kia chúng ta có thể dùng để nấu canh không?"
Người của thành lũy 3 cười hỏi: "Dù sao Tam Vô cũng không giao dịch với thành lũy của chúng ta."
Bọn họ hoàn toàn không coi hai vật nhỏ ấy ra gì.
Củ cải buộc sợi dây vào người, đầu kia cột lên Quỳ Quỳ, kéo nó bay lên trời.
Một đám người trên lầu nhìn, cười nói: "Nếu có máy ảnh thì tốt rồi, một củ cải mang một bông hoa bay lên trời."
Nhưng như vậy thì sao?
Một bông hoa hướng dương có thể làm được gì?
Chủ nhân của hai quả cầu nhìn người đàn ông bên cạnh, "Dùng băng của anh kéo hai thứ đó xuống đi."
Hắn vốn nghĩ sẽ trực tiếp cắt bỏ gốc.
Nhưng vừa nghĩ đến Tam Vô, bọn họ vẫn không dám.
Vị trí nơi đây cũng không tính là hẻo lánh nên không thể xảy ra chuyện trôi qua một thời dài như vậy mà không có người đi qua.
"Đó là Tam Vô đúng không? Đang làm gì vậy?"
Mọi người không hiểu, tò mò lại gần, vừa đến đã thấy một vòng hoa hướng dương to thêm một vòng.
Quỳ Quỳ đã lên đến đối diện đám người kia, còn chưa kịp cho bọn họ phản ứng, hạt dưa trong vòng hoa giống như bỏng ngô nổ tung bắn ra ngoài, phụt phụt phụt, rời khỏi vòng hoa lao thẳng ra ngoài.
Từng viên nổ tung ra, từng ngọn lửa lớn bùng phát, để lại trên tòa nhà cao tầng nhiều hố sâu lớn.
Không ít người đứng trên ban công rơi thẳng xuống dưới, nhưng những người theo ra ngoài lần này đều không yếu, bọn họ lập tức phản ứng, lựa chọn các cách khác nhau, các loại dị năng xuất hiện cùng với tiếng nổ, toàn bộ tòa nhà lộ ra vẻ tan hoang.
Quỳ Quỳ bắn điên cuồng, tung ra từng đợt sức chiến đấu kinh người.
Nó đắc ý nói: "Đó chính là hạt giống năng lượng mà ta đã tích trữ đấy! Bắt nạt em trai ta, đánh chết các ngươi!"
Đây là lần đầu tiên củ cải nhìn thấy kỹ năng thăng cấp của Quỳ Quỳ.
"Quỳ lão đại, anh còn mạnh hơn em nữa."
"Fuck!" Những người bên cạnh trợn tròn mắt, "Đánh nhau rồi!"
Người của thành lũy 3 nhanh chóng phản ứng, không ít người từ trên lầu rơi xuống, người không phản ứng kịp thì bị thương, hiện tại đang nằm trên mặt đất quằn quại.
"Mẹ nó!" Bọn họ tức giận, mất hết cả lý trí, "Chém đứt rễ của hai thứ này cho tao!"
Một số cư dân của thành lũy 1 vây quanh hiện trường đang định đến hỗ trợ.
Đó là người nhà của Tam Vô, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì ở thành lũy 1 được.
"Mau! Mau gọi Quý đội tới đây, nói thực vật biến dị của chị Tam Vô chọc phải người của thành lũy 3, tình hình hiện tại rất nguy hiểm, để Quý đội nhanh chóng tới đây."
Người truyền tin lập tức chạy đi, những người khác vén ống tay áo lên chuẩn bị cứu viện.
Ai ngờ bọn họ còn chưa kịp động đậy thì đã nhìn thấy nơi kín đáo bên cạnh đột nhiên xông ra một đám tang thi.
Mặc dù hai ngày nay mọi người đã quen nhưng một đoàn tang thi mặt mũi trắng bệch đầy dữ tợn xông ra như vậy, trong lòng mọi người đều kinh sợ.
Tiểu Tang vung tay hét lớn: "Các ngươi nghe rõ rồi! Là bọn chúng nói muốn chặt gốc! Là bọn chúng động thủ trước! Đánh là đúng rồi!"
"....???" Không phải, cái này không đúng lắm nhỉ?
Chẳng phải do hoa hướng dương càn quét trước sao?
Người ở thành lũy 3 gấp gáp, "Không đúng! Không chính đáng!"
Đoàn tang thi hưng phấn muốn chết, giống như đánh hội đồng là chuyện kiếp trước của chúng vậy.
Quả nhiên đi chơi xa với lão đại vui hơn ở lại một mình trong thôn!
Những người bị thương không thể coi là sức chiến đấu, đoàn tang thi tát một cái liền hôn mê bất tỉnh, những người còn lại cũng bị số lượng đè bẹp.
"Mau, báo tin lại lần nữa." Người của thành lũy 1 vội vàng nói: "Mau đi tìm Quý đội, nói tang thi nhà chị Tam Vô sắp đánh chết người của thành lũy 3, để anh ấy mau tới đây."
Tình báo chắc chắn không đến được Quý Lăng Bạch, bởi vì Tam Vô đã đến.
"Tiểu Tang?" Tam Vô gọi một tiếng.
Đoàn tang thi đồng loạt dừng lại. Tam Vô kinh ngạc nhìn bọn chúng: "Các em đang làm gì vậy?"
Đoàn tang thi lắc đầu, Tiểu Tang lúc này đang đánh chủ nhân của hai quả cầu kia với hoa hướng dương, nhìn thấy Tam Vô tới, Quỳ Quỳ vô thức vỗ vào bộ quần áo rách nát của người kia, muốn vuốt cho nó phẳng lại, ai ngờ người kia bị vỗ đến nỗi hét thảm thiết liên tục.
Quỳ Quỳ ấp úng nói: "Chỉ, chỉ là dạy dỗ bọn chúng một chút, miễn cho bọn chúng nghĩ rằng chúng ta dễ bị bắt nạt."
Tam Vô bước tới với vẻ mặt vô cùng khó coi.
Những tang thi khác nhìn thấy bộ dạng này của cô đều đồng loạt cúi đầu.
Lão đại tức giận rồi!
Tam Vô đi tới trước mặt Quỳ Quỳ, vỗ mạnh vào vòng hoa của nó, sau đó mở miệng nói: "Biết tại sao chị lại tức giận không? Tại sao em lại ấp úng chứ!"
Quỳ Quỳ: "!!"
"Làm tốt lắm!"
Tam Vô hưng phấn vỗ mạnh vào vòng hoa của Quỳ Quỳ lần nữa, cô nhìn những người của thành lũy 3 đang kêu rên, rất tốt, ai cũng còn sống, "Làm tốt lắm."
"Những người này sẽ bị bắt, trói và đưa đến nhà tù dưới lòng đất của thành lũy 1."
Những người còn tỉnh lập tức hoảng hốt.
"Lý chủ của chúng tôi đâu! Cô dám!"
"Tại sao tôi lại không dám?" Tam Vô cười nhạt, "Lý chủ của các anh lúc này đang chờ các anh đến đấy."
Những người vây xem cũng sửng sốt.
Lão Hoa đi theo cũng vội vàng hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Lý Ngọc Sơn thật sự bị Quý Lăng Bạch giữ lại sao?"
Những người khác lập tức nghĩ tới mấy chục thi thể kia, "Cô xác nhận là Lý Ngọc Sơn giết bọn họ ư?"
Tam Vô không trả lời, chỉ cười với bọn họ, "Cụ thể có phải là Lý Ngọc Sơn hay không, mọi người rất nhanh sẽ biết thôi."
Nhưng tất cả hành động của Tam Vô đã thể hiện Lý Ngọc Sơn là người làm!
Nếu không thì tại sao những người mà bảo chủ dẫn theo cũng bị bắt vào trại giam?
Rất nhanh, tin tức Lý Ngọc Sơn giết hại đồng bào ở thành lũy 1 bị lan truyền ra khắp nơi.
Mà lúc này, bản thân Lý Ngọc Sơn đang bị giam ở nơi sâu nhất của tầng hầm tại phòng canh gác đặc biệt dành cho người có dị năng, ông ta nhìn Quý Lăng Bạch đang ngồi đối diện mình.
Chênh lệch về thực lực.... Sau khi Quý Lăng Bạch lên cấp cao càng chênh lệch hơn.
Chỉ mất ba giây đã khiến ông ta hiểu hết toàn bộ.
Lý Ngọc Sơn vẫn chưa thể đè nén sự sợ hãi còn sót lại trong lòng xuống, nhỏ giọng nói: "Những người đó thật sự không phải do tôi giết."
"Tôi biết chứ." Quý Lăng Bạch nhìn ông ta, "Nếu ông có năng lực như vậy, sẽ không thể không khoe khoang cho mọi người biết."
"Vậy cậu!"
Còn chưa nói hết câu thì cửa đã mở ra, Tam Vô cầm mười xiên cá nướng tươi và một đĩa rau diếp nướng đi vào.
"Đang trò chuyện sao?" Tam Vô chia một nửa thức ăn cho Quý Lăng Bạch, "Anh ăn cái này đi."
Lý Ngọc Sơn im lặng nhìn cô.
Tam Vô mỉm cười với Lý Ngọc Sơn, "Đừng căng mặt thế chứ Lý chủ, chúng tôi chỉ muốn nhờ ông giúp một việc thôi."
Lý Ngọc Sơn không dám tin nhìn Tam Vô, ông ta nâng tay mình lên, trên đó có một sợi xích lớn làm bằng chất liệu đặc biệt, không thể thoát ra ngay cả khi có dị năng.
Máu mũi vẫn còn đọng lại trên mặt ông ta, ông ta không có cách nào lau chúng đi.
Quần bên dưới bị đốt cháy hoàn toàn, Quý Lăng Bạch kêu ông ta quấn một mảnh vải lại tránh cho mình bị cay mắt.
Thê thảm như vậy, Lý Ngọc Sơn cảm thấy mình bị xúc phạm cả thể xác lẫn tinh thần, "Đây là thái độ nhờ tôi giúp một việc sao?"
Tam Vô cắn một miếng đầu cá giòn tan, miệng bóng nhẫy làm bộ, "Thật xin lỗi vì không cân nhắc đến cảm nhận của ông nhé, vậy nên tôi sẽ nói lại lần nữa."
Cô hắng giọng, nhướng mày cao giọng nói: "Ông bị trói ở đây, quần lót cũng không còn mà còn đòi gì nữa? Biết rõ tình hình hiện tại của mình thì nhanh đi làm việc mà bà đây giao cho mới đúng chứ, hừ!"
Lý Ngọc Sơn trừng mắt giận dữ.
Tam Vô nói xong liền gật đầu hài lòng, nói với Quý Lăng Bạch: "Tôi thật sự đã khiến bốn chữ 'thắng làm vua thua làm giặc'* trở nên sống động."
*Vì sao nó có bốn chữ: 成王败寇
Quý Lăng Bạch: "...."
Anh thấy bộ dạng vừa rồi của cô giống tiểu nhân đắc chí thì đúng hơn.
Tác giả có lời muốn nói:
Quỳ Quỳ: Ta đã không còn là Quỳ Quỳ trước đây nữa rồi, bây giờ ta là Nữu Hỗ Lộc · xạ thủ · Quỳ, pằng pằng pằng pằng
Tam Vô (sờ vòng hoa): Nhóc con, em trọc rồi, nhưng em đã trở nên mạnh mẽ hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top