Chương 74: Một cát tát tỉnh người

"Các người! Các người điên rồi sao!" Lý Ngọc Sơn như sắp sụp đổ, "Tam Vô lại rót thuốc* cho các người ư?"

*Ở chỗ này trong bản raw bị đánh dấu là ** nên là mình không biết từ gốc của nó là gì

Bảo chủ 5 khẽ hừ một tiếng, "Rót thuốc thì không có, nhưng giúp người đang gặp nạn thì có đấy, ngược lại là ông đấy Lý chủ, ông biết đưa thư cho chúng tôi, cho rằng tờ giấy mỏng đó quan trọng bao nhiêu?"

"Thấy thư của tôi mà cậu còn như vậy?" Lý Ngọc Sơn không thể tin nổi: "Người phụ nữ đó vẫn luôn lừa gạt chúng ta!"

"Lý chủ này, dị năng của ông đến cấp bậc nào rồi? So sánh với vương thi thì mạnh hơn bao nhiêu?" Có người cười hỏi.

Lý Ngọc Sơn lập tức dừng lại không nói nên lời.

"Xem ra chính ông cũng đang che giấu năng lực của mình đấy thôi, người này chẳng có thú vị gì cả."

"Ha ha ha ha ha."

Mọi người vừa cười vừa đi vào thành lũy 2, lười phản ứng lại với Lý Ngọc Sơn.

Chẳng phải chính ông ta muốn số vũ khí nóng đó nhưng Tam Vô không chịu nên gây thù sao? Cho là bọn họ không biết gì hết à?

Mọi người cười lạnh một tiếng, nhưng vũ khí nóng không liên quan gì đến ông ta, tại sao Lý Ngọc Sơn lại phải đắc tội với Tam Vô?

"Đúng rồi, Lý chủ này, ông không nhận được rau củ trái cây do Tam Vô gửi trong đại hàn kỳ phải không?" Bảo chủ 5 cười nói: "Cũng đúng, ông bận đào hố cho người ta, mùi vị rau củ đó, chậc chậc, tuyệt vời!"

Sắc mặt của Lý Ngọc Sơn trắng bệch vì tức giận.

Lúc này nếu ông ta còn không hiểu tại sao mọi người lại đứng về phía Tam Vô thì ông ta chính là kẻ ngu.

"Đám người đó đều nhận được bọc hàng từ Tam Vô à?" Lý Ngọc Sơn không hiểu, "Hơn nữa, những loại rau mà cô ta trồng ra ngay cả nhện cũng thích sao?"

Vừa dứt lời, vai của ông ta đã bị vỗ nhẹ một cái.

Quay người lại, là bảo chủ của thành lũy 17 đang xị mặt nói: "Lý chủ, không chỉ có ông, thành lũy của chúng tôi cũng không nhận được! Người phụ nữ Tam Vô đó thật rất biết cách khiến người khác cạn lời, ông nói xem đúng không?"

Lý Ngọc Sơn lập tức trợn tròn mắt.

Ông ta gạt tay của bảo chủ 17 ra, ông ta không cùng đẳng cấp với loại đàn ông yếu đuối này, so sánh với ông ta thì thật đúng là sỉ nhục.

"Mọi người đều đến rồi à?"

Tam Vô cười đi từ phía sau ra: "Vậy chúng ta vào thôi? Đừng đứng bên ngoài."

Bảo chủ 17 thấy cô liền biến sắc, hừ lạnh bước vào hội trường.

Trong khoảng thời gian này, hắn bị đám người trong thành lũy chọc giận không ít, cuộc sống rất không vừa ý, dĩ nhiên hắn sẽ không bao giờ có sắc mặt tốt cho người đang đắc ý hiện tại là Tam Vô.

Lương tâm một khi bị ném ra ngoài thì lập tức sẽ biến mất không còn dấu vết.

Ngược lại là Lý Ngọc Sơn, nhìn thấy Tam Vô thì sắc mặt như thay đổi hẳn, trên mặt nở nụ cười, "Chúc mừng nhé, xem ra sắp tới sẽ có thêm thành lũy 19 rồi."

Tam Vô cong môi với ông ta, "Mượn lời chúc của ông nhé."

Biệt danh hồ ly cười đúng là không sai, trong lòng Tam Vô đang không ngừng khinh bỉ Lý Ngọc Sơn, vòng qua ông ta đi thẳng vào phòng họp.

Mọi người đều đang ngồi trong phòng họp, Lão Hoa đang tiếp đãi các bảo chủ khác đầy nhiệt tình.

Tam Vô ngồi xuống cái ghế đầu tiên, chỗ trống bên cạnh cô là của Quý Lăng Bạch, anh đang đi đón người của thành lũy mình nên vẫn chưa quay lại, ngồi gần cô nhất là Hạ Chí Thanh.

Các bảo chủ có mặt tại đây nhìn tư thái này lập tức trao đổi ánh mắt với nhau.

Nhìn dáng vẻ niềm nở của thành lũy 2, ai nhìn vào cũng đều hiểu.

Là cùng một phe với Tam Vô rồi.

"Đây là lần đầu tiên mọi người gặp tôi đúng không? Tôi là Tam Vô." Cô mở đầu bằng một nụ cười.

Mọi người đều nhiệt tình muốn xây dựng quan hệ, ai ngờ Tam Vô chưa đợi bọn họ nói chuyện đã trực tiếp nói: "Tôi sẽ không nói lời vô nghĩa và khách sáo nữa, thời gian của mọi người rất quý giá vậy nên tôi sẽ vào thẳng vấn đề, tôi muốn thành lập một thành lũy mới, đến lúc đó sẽ tiện lưu thông vật tư hơn, mọi người thấy thế nào?"

Mọi người lập tức ngậm miệng lại.

Bảo chủ 5 là người phản ứng đầu tiên, "Tôi đương nhiên là đồng ý rồi! Chuyện này có gì mà không đồng ý, mọi người nói xem có đúng không?"

"Tam Vô này, thành lũy của chúng ta về sau sẽ lui tới nhiều hơn, nếu mọi người có nhiều đồ ăn không thể ăn hết, có thể đưa toàn bộ qua trao đổi với chúng tôi, được chứ? Thành lũy 5 có vật tư đầy đủ, không phải lo không trao đổi được vật tư!"

Các bảo chủ khác lập tức chửi thầm một tiếng.

Quỷ nịnh bợ, không biết xấu hổ.

Bảo chủ 4 cười nói: "Vậy chúng tôi cũng sẽ đồng ý."

Bảo chủ 6 chạm vào tách trà, cổ họng của hắn đang bị thương nặng nên không thể lên tiếng, chỉ nghiêm túc ra hiệu OK với Tam Vô.

Các bảo chủ xếp hạng tương đối cũng lần lượt bày tỏ ý kiến của mình.

Lão Hoa liên tục gật đầu, bắt đầu thống kê, hiện tại đã có chín phiếu rồi.

"Xây dựng thành lũy mới?" Lý Ngọc Sơn vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, giọng nói không hề nhẹ nhàng lập tức đè ép âm thanh của mọi người xuống.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lý Ngọc Sơn, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.

Lão Hoa trừng mắt với Lý Ngọc Sơn, bà biết kẻ quấy nhiễu sẽ không đồng ý.

"Lý chủ, phiếu của ông thì khỏi đi." Lão Hoa tức giận nói: "Chúng tôi đều biết ông muốn nói gì."

"Chờ đã, tôi chưa nói là không đồng ý mà." Hai tay của Lý Ngọc Sơn đặt trên bàn, nhìn Tam Vô nói: "Chỉ là, sau khi thành lũy xây xong, tiểu thư Tam Vô định dùng tiêu chuẩn gì để trao đổi vật tư với chúng tôi?"

Mọi người không ngờ ông ta sẽ nói như vậy, nhưng Tam Vô cũng đã chuẩn bị xong danh sách tỉ lệ đổi đồ từ lâu, vốn định giải quyết dứt điểm chuyện thành lũy rồi mới lấy ra.

"Tôi có danh sách rồi." Tam Vô lấy đồ ra dán lên tường, "Đây là tất cả rau củ trái cây mà tôi trồng được, nếu sau này xuất hiện thêm sản phẩm mới, lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc lại giá cả cụ thể."

Mọi người nhìn tờ danh sách, giá trị trao đổi chủ yếu là bằng tinh thể, những thứ này chỉ có ở chỗ Tam Vô nên đương nhiên giá cả sẽ cao, nhưng đều nằm trong phạm vi bình thường, dù sao dị năng của cô cũng có hạn, nếu hạ giá xuống, những thứ cô bỏ ra và thu hoạch được đều không đáng.

"Giá cả có phải hơi cao rồi không?" Lý Ngọc Sơn đi tới trước tờ danh sách, dùng bút vẽ một vòng, nhìn các bảo chủ nói: "Muốn xây thành lũy, mọi người cũng phải bỏ ra không ít, Tam Vô tốt bụng như vậy, trong đại hàn kỳ mà vẫn gửi cho mọi người thức ăn và thuốc, cái giá này không phải nên giảm xuống sao?"

"Dù sao cũng phải cần sự đồng ý của chúng tôi mới có thể xây thành lũy mà, đúng không? Không phải là tôi không cho cô xây nhưng mọi người cũng không dễ dàng gì mà nhỉ?"

Vừa rồi nhìn thấy mọi người đều ủng hộ Tam Vô, thật ra ông ta cũng không cuống lắm.

Người mà, sẽ luôn có một ít tâm tư xấu có thể dùng để lợi dụng.

Chuyện Tam Vô xây thành lũy là không thể ngăn cản, nhưng Lý Ngọc Sơn sẽ không để cô thuận lợi như vậy.

"Lý Ngọc Sơn, ông có ý gì!" Bảo chủ 5 trầm mặt, "Tôi cảm thấy giá cả rất hợp lý!"

Anh ta xoay người nhìn mọi người, "Mọi người nghĩ sao?"

Nhưng lần này mọi người không còn kiên quyết lên tiếng như trước nữa.

Ánh mắt cũng đều thay đổi.

Ai mà không muốn đạt được lợi ích lớn hơn cho bản thân chứ?

Lý Ngọc Sơn nhìn xung quanh, nở nụ cười.

Ông ta chính là muốn những người này phải chú ý rằng bây giờ là Tam Vô đang cầu xin mọi người đồng ý, lúc này nếu không đề cập đến giá cả thì đến khi nào nữa?

Chỉ cần mọi người lắc đầu thì chuyện của Tam Vô chắc chắn sẽ không giải quyết được, chẳng phải mọi người sẽ có được nhiều lợi ích hơn sao?

Trong tình huống này, nhất định sẽ có người dao động.

Tam Vô cười nhìn khuôn mặt rối rắm của bọn họ, "Vậy chúng ta bầu lại đi, danh sách của tôi sẽ không thay đổi, ai đồng ý cho tôi xây thành lũy thì giơ tay."

Vẻ mặt của cô không hề hoảng hốt chút nào.

Vài cánh tay lần lượt giơ lên.

Hết người này đến người khác, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng trong lòng mọi người đều biết, giá cả trong tờ danh sách này rất công bằng, hơn nữa bọn họ vẫn còn cảm kích chuyện Tam Vô đã làm trong đại hàn kỳ.

Vẻ mặt Lão Hoa vô cùng khó coi.

Trong số 10 thành lũy hàng đầu, chỉ có Lý Ngọc Sơn không giơ tay.

Nhưng không một ai trong số 7 thành lũy cuối giơ tay.

Trong số đó, bảo chủ của thành lũy 16 cảm nhận được ánh mắt hung dữ của Lão Hoa, cười mỉa nói: "Thành lũy của chúng tôi tương đối yếu, nói thật nhé, giá mà tiểu thư Tam Vô đưa ra, là, là hơi cao đấy, chúng tôi không có nhiều vật tư như vậy."

"Đúng thế, đúng thế." Vài bảo chủ khác cũng lên tiếng bênh vực, trên mặt có chút lúng túng.

"Chỉ là, nếu hạ thấp một chút thì được, chuyện tiểu thư Tam Vô muốn thành lập thành lũy, bọn tôi đương nhiên là giơ hai tay tán thành rồi."

"Đúng đấy Lão Hoa, 7 thành lũy sau cùng như chúng tôi, vật liệu và nhân lực đều có nhưng không bằng mọi người, có phải là nên hạ giá xuống một chút không? Nhất định phải xây thành lũy mới! Chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ! Nhưng mà....."

Lão Hoa chỉ cảm thấy trong lòng nguội lạnh*.

*Ý chỉ sự thất vọng và đau khổ

Bà đã lớn tuổi rồi, làm việc cũng theo cảm tính nhiều hơn, bà muốn kết tất cả những thế lực ở đây thành một sợi dây, nhưng bất đồng trái tim, bất đồng suy nghĩ, bất đồng đường đi thì làm sao có thể đây?

"Các người!" Lão Hoa cười lạnh, "Tham lam!"

Mọi người còn muốn nói thêm gì đó

Tam Vô lập tức xé tờ danh sách trên tường xuống, "Nếu là vậy thì chính là không đồng ý cho tôi xây dựng thành lũy, tôi không xây nữa!"

Lời nói và thái độ quá thẳng thắn giống như cái tát vào mặt bọn họ.

"Này..."

"Không phải, sao lại không xây nữa."

"Tam Vô, chúng tôi không có ý đó, ai! Lão Hoa, bà mau nói giúp chúng tôi đi, chúng tôi thật sự không có ý đó."

Con người là như vậy, lúc nãy cho là Tam Vô cầu xin mình nên lòng tham bùng phát, không được thì giữ nguyên hiện trạng, vẫn còn đường lui.

Nhưng bọn họ không ngờ rằng Tam Vô sẽ trực tiếp cắt đứt đường lui của bọn họ.

Phải xây dựng thành lũy!

Nếu thành lũy không xây, đồ của Tam Vô càng nhiều thêm, nếu nhiều hơn nữa thì sẽ chia cho bọn họ thế nào?

Không đúng, Tam Vô còn nguyện ý chia cho bọn họ sao?

"A, nếu đã xong chuyện rồi thì chúng ta tan họp thôi." Tam Vô phất tay, vừa đứng lên thì vừa hay bên ngoài Quý Lăng Bạch đang tiếp đón bảo chủ thành lũy 1 trên danh nghĩa - Lạc Mính Thành.

Quý Lăng Bạch nhìn bầu không khí nghiêm trọng bên trong, lập tức cười lạnh một tiếng, nhìn Tam Vô hỏi: "Tôi vừa ra ngoài bận chuyện cá nhân mà đã đàm phán thất bại rồi à?"

"Ừ, thất bại rồi." Tam Vô cười híp mắt.

Các bảo chủ hốt hoảng nhìn về phía Quý Lăng Bạch nói: "Không phải vậy đâu! Chúng tôi không có ý đó, ai da Quý đội à, anh biết chúng tôi mà! Sao chúng tôi có thể không đồng ý xây thành lũy chứ?"

"Là đồng ý xây nhưng không đồng ý với mức giá mà tôi đưa ra, cũng không còn cách nào." Tam Vô buông tay.

"Không đồng ý về giá cả?" Quý Lăng Bạch nhìn đám người phía sau, còn có Lý Ngọc Sơn đang tươi cười thì liền hiểu chuyện gì đang diễn ra, "Vậy thì thôi, cùng lắm thì tôi tặng em thành lũy 18, có sẵn luôn."

Những người đó bỗng tái mặt đi.

"À, đúng rồi!" Tam Vô xoay người nói: "Những bảo chủ đã đồng ý ngay lần đầu tiên ở lại chỗ này đi, chúng ta mở một cuộc họp nhỏ nữa."

Chuyện này!

Lại còn mở một cuộc họp nhỏ nữa?

Chẳng phải là đang đá văng hết các bảo chủ ở sau cùng, không chơi với bọn họ nữa sao?

Các bảo chủ vô cùng hối hận, cú đánh này của Tam Vô khiến bọn họ không kịp trở tay, còn Lão Hoa vẫn luôn có quan hệ tốt với bọn họ cũng không muốn nói nữa, im lặng cúi đầu dọn đồ của mình.

Cái gì tốt cũng muốn chiếm, trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của các bảo chủ bị đá văng ra, Tam Vô vô cùng kiên nhẫn nói: "Mọi người yên tâm đi, tôi sẽ không xây thành lũy mới đâu, thật đấy!"

Sao có thể không xây chứ!

Mọi người lau mồ hôi, "Không! Phải xây! Thật đó Tam Vô, cô đừng xúc động! Chúng tôi sẽ hỗ trợ cùng nhau xây, quy tắc là như vậy mà."

Phải xây, nếu không bọn họ sẽ không có cách nào giành được hảo cảm.

"Tôi thật sự không xây nữa." Tam Vô nhướng mày, "Tôi là người nói một là một, hai là hai, vốn dĩ tôi cũng không muốn xây thành lũy, nó không phù hợp với kiểu phát triển của tôi, mọi người hãy về đi, tôi sẽ không giữ mọi người lại ăn cơm, hết cách rồi, miệng ăn trong thôn bây giờ càng lúc càng nhiều mà."

Lý Ngọc Sơn hừ lạnh một tiếng, dù sao đối với ông ta mà nói, không xây dựng thành lũy vẫn tốt hơn.

"Vậy tôi đi trước nhé." Ông ta sờ bụng, tâm trạng rất tốt, chứng táo bón dường như được thông rồi thì phải.

Đi vệ sinh trước khi rời đi có vẻ rất tốt.

Tam Vô bên này vẫn đang bị các bảo chủ đó lôi kéo, có van xin, có hối hận, bàn chuyện làm ăn cũng có.

Chỉ là năm phút sau, bọn họ đột nhiên nghe thấy tiếng hét.

Hình như là.... từ phía nhà vệ sinh bên kia.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ngontinh