Chương 22: Run rẩy đi, loài người
Nhóm người Tam Vô đi chầm chậm về phía trước, cuối cùng cũng tới được khu rừng cây có gai lớn nhất trong đó.
Không giống như những bụi cây khác, cây có gai ở đây mọc đan xen vào nhau, trở thành chỗ dựa cho nhau, sinh trưởng và phát triển tươi tốt, dáng cây còn lớn hơn một số cây to trước đây.
Nhưng nó chắc chắn không ôn hòa như cây to, nếu dám tùy tiện chạm vào, gai nhọn trên thân nó sẽ dạy bạn cách làm người.
"Nếu thứ này mà ngon hơn chút nữa là thành lương thực chủ yếu rồi!"
Tam Vô nhìn cây có gai cảm thán, dù cô có lọc sạch loại cây này thế nào thì cũng vô dụng, vẫn vô cùng khó ăn.
"Côn trùng!"
Tiểu Tang ở bên cạnh tóm lấy hai con bộ khổng lồ tới đây.
Không biết là thứ này biến dị từ loại côn trùng nào, dù sao cũng không nhận ra, ở thời đại con người còn chưa lo được thân mình thì có bao nhiêu động vật biến dị, bao nhiêu động vật được sinh ra hay bị tuyệt chủng cũng chẳng biết.
Gần miệng của hai con bọ có hai mảnh nhọn mỏng, hai bên hợp sức lại còn mạnh hơn cả kìm, thứ này có thể trực tiếp cắt đứt cây có gai đâm vào da, cũng có thể đào cây ăn.
Cũng giống như ve sầu biến dị, nó cũng sống dựa vào cây có gai.
"Tiểu Tang, em thật giỏi." Hai mắt Tam Vô sáng lên, "Mảnh nhọn gần miệng bọ là con dao tự nhiên nhất, rất phổ biến trong thành lũy, dù sao thì gần thành lũy 18 không hề có mỏ sắt nào, dụng cụ bằng sắt vô cùng khan hiếm dưới tình trạng cung không đủ cầu."
Thịt của nó còn có thể xay nhỏ làm thức ăn cho gia súc còn sống, dù sao thứ này cũng rất khó bắt.
Tiểu Tang thấy Tam Vô thích, lập tức đập hôn mê hai con bọ rồi lại tiếp tục đi bắt những thứ có thể đổi lấy thịt.
"Chờ một lúc nữa là sương mù sẽ tan."
Tam Vô nhíu chặt lông mày, "Chị còn muốn một con báo biến dị nữa."
Con báo lần trước chạy mất khiến cô rất thèm.
Tốc độ rất nhanh lại còn.... vô cùng đẹp trai.
Ngay lúc Tam Vô đang ngẩn người thì sau lưng đột nhiên có tiếng bước chân, Tam Vô quay đầu lại, đồng thời giọng nói của Tiểu La cũng vang lên trong đầu, "Chủ nhân! Hướng sáu giờ của chị có một con báo đen biến dị cấp cao."
Tang Nhất và Tiểu Tang cùng lúc lao về phía con báo đen.
Tam Vô đặt một tay lên con dao ở bên hông.
Quý Lăng Bạch nhìn hành động của Tam Vô, trong lòng nhẹ 'xì' một tiếng.
Nếu con báo biến dị cấp cao nhào tới trước mặt, với thân hình nhỏ bé này của cô thì cầm dao có ích gì?
Cách tốt nhất chính là ôm lấy anh.
Đáng tiếc, người phụ nữ này lại không có mắt, không hiểu chuyện.
Phía trước rất nhanh đã nghe thấy tiếng gầm của báo đen, Tam Vô lùi lại mấy bước, nếu xông tới xem trận chiến lúc này mới là đem mạng ra làm trò đùa.
Bản thân cô không mạnh nên phải né tránh, không được kéo chân sau của nhóm tang thi biết đánh nhau nhà cô.
Tang Nhất thuộc hệ sức mạnh, Tiểu Tang là song hệ tốc độ và sức mạnh, cả hai giáp công đánh, báo đen rất nhanh đã lộ vẻ mệt mỏi.
Lo được khúc đầu nhưng lại không thể lo khúc đuôi.
"Chủ nhan, Tang Nhất và Tiểu Tang sẽ thắng nhanh thôi." Tiểu La lặng lẽ chui vào trong đất bên cạnh cô, để lộ cái đầu thông báo tình hình cho Tam Vô.
Vừa dứt lời, Tiểu La liền nhìn thấy báo đen bị Tiểu Tang tát một cái, suýt chút nữa đã không đứng vững.
Tiểu La hứng thú ngẩng cao đầu, hét lớn trong đầu Tam Vô.
"Cơ hội đến rồi! Chủ nhân, em lên đây!"
Tam Vô lập tức hoảng sợ, một củ cải nhỏ như em lên làm gì chứ?
Lại không thể chịu đánh giống như Quỳ Quỳ, em là quân dò thám mà!
"Tiểu La, mau quay lại đây!" Cô hoảng sợ hét lớn.
Đáng tiếc, củ cải nhỏ đã bật lên khỏi mặt đất, cái mông nhọn chọc thẳng vào mắt của báo đen.
"Grào!" Báo đen hét lên một tiếng thảm thiết, móng vuốt nhanh chóng tóm lấy, củ cải lập tức trốn xuống đất, Tiểu Tang liền đánh con báo đen đang đau đến không thể mở mắt ra một khoảng xa, nó vùng vẫy loạng choạng đứng lên, tiếng kêu bắt đầu thê lương.
Sắp bị bắt rồi!
Chỉ số thông minh của báo đen cấp cao không thấp, nó vốn đang tuyệt vọng lại đột nhiên đánh hơi được hơi thở quen thuộc.
Đúng! Là lãnh thi thủ lĩnh tới!
Lãnh thi là kẻ thống trị mạnh nhất trong một lãnh thổ, có quyền thống trị các tang thi và động vật biến dị trong lãnh thổ đó.
Tương tự, nếu người mạnh nhất trong lãnh thổ không phải là tang thi hay thứ đặc biệt nào đó có thể đánh động vật biến dị cấp cao, vậy thì gọi là lãnh thú.
Nhưng dù là lãnh thi hay là lãnh thú thì cũng lười quan tâm đến lãnh thổ của mình có ít đi một đàn em hay không, miễn là đám đàn em cống nạp đúng hạn là được.
Nhưng báo đen là động vật biến dị cấp cao, địa vị của nó trong lãnh thổ này cũng khác.
"Gừ! Grào!" Nó bắt đầu gầm lên hướng lãnh thi tới chỗ nó, cứu em với, đại nhân!
Khuôn mặt của Tam Vô lập tức thay đổi khi nó bắt đầu gầm lên, ở đây vẫn còn động vật biến dị khác sao?
Hơn nữa, củ cải cũng không thể phát hiện ra?
Lãnh thi đã lặng lẽ quan sát Tam Vô trong bóng tối từ lâu rồi nhìn sang Tiểu Tang, không sai, trên người các cô đều có mùi thức ăn ngon.
Hắn không để ý đến tiếng gầm của báo đen, hắn đang rất vui vì cuối cùng cũng có lý do tiếp cận đám người kia.
Liền ôm lấy mặt chạy 'bạch bạch' tới.
Hắn vẫn muốn ăn ngon nha!
Bóng dáng vui sướng của hắn dần dần xuất hiện trong đám sương mù đang dần tản ra.
Tam Vô đanh mặt lại, sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào.
Báo đen kích động tới run rẩy, tới rồi!
Lãnh thi đại nhân đến cứu nó rồi!
Nó gầm lên đầy khí thế với Tam Vô, rửa sạch cổ rồi chờ đi, loài người!
.....
Lúc này trong thành lũy 18, ban quản lý đang ngồi xung quanh bàn, sắc mặt ai nấy đều ảm đạm.
Vương Hạo Sinh ngồi ở hàng ghế cuối cùng, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Mọi thứ trong phòng thí nghiệm đều gần như tàn phế, giá đỗ cũng không còn, những tang thi sống mà hắn nuôi cũng bị đốt cháy thành tro.
Những tang thi đó đều không có ai nuôi, hắn không biết rằng mình đã dùng độc của tang thi để đối phó với không ít người không nghe lời, thật là đáng tiếc.
"Không thể bốc cháy vô duyên vô cớ như vậy được, một là do kẻ địch tấn công, hai là...." Ánh mắt của chủ nhân thành lũy - Vương Hải quét qua đám người trước mặt, "Hai là có kẻ phản bội trong thành lũy của chúng ta!"
Cả đám người bên dưới câm như hến căn bản là không dám đáp lại.
"Trước tiên bỏ qua chuyện phòng thí nghiệm đi." Vương Hải sắc bén nhìn Vương Hạo Sinh, "Ngược lại là thiếu gia, con đang muốn làm hoạt động gì, nếu không phải thành lũy bị cháy khiến cha vội vã chạy về, chuyện lớn như vậy lại không tính nói cho cha biết?"
"Giá đỗ thủy canh?" Hắn bật cười, "Sao cha lại không biết người trong thành lũy của chúng ta lợi hại như vậy?"
Trong thành lũy có bao nhiêu người tài giỏi chẳng lẽ chính hắn lại không biết.
Nếu không phải vì người tài giỏi quá ít không đủ mạnh, không lẽ hắn muốn chịu trăm ngàn cay đắng phái người mai phục ở thành lũy 1 sao?
Vương Hải hắn cũng không phải người làm chủ một thành lũy là có thể thỏa mãn, hắn nhất định, nhất định phải làm chủ nhân của tất cả thành lũy!
Vương Hải đang nghĩ đến kế hoạch tốt đẹp mà mình đã dựng nên, lúc này đang cực kỳ bành trướng.
"Đừng tự cho là mình thông minh, ông đây còn chưa chết đâu." Hắn cười như không cười nhìn con trai mình.
Vương Hạo Sinh bị nhìn đến mức cả người đầy mồ hôi lạnh.
Cha hắn là người có dị năng song hệ không gian và kim loại, cả hai hệ đều là cấp cao, bên cạnh còn có một con lãnh thú, thuộc hạ đều là đám người trung thành có dị năng.
Cha hắn rất quyền lực, ham muốn kiểm soát và điều khiển của cha khiến hắn vô cùng sợ hãi.
"Lấy giá đỗ ra đây cha xem thử." Vương Hải trầm giọng nói.
Hai ba tên đồng bọn tham gia chuyện này đều toát mồ hôi lạnh.
Có một người không thể nhịn được nữa liền lên tiếng.
Trái tim của Vương Hạo Sinh chùng xuống, lúc trước khi cha hắn không ở trong thành lũy khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, hắn nói gì thì chính là cái đó.
Bây giờ cha đã trở lại, lập tức để hắn nhìn rõ thực tại.
Những người này đều là người của cha hắn.
Sẽ không bao giờ dám giúp hắn che giấu.
"Cha, con nói cho cha nghe, để mọi người ra ngoài đi." Bảo là muốn nói nhưng cũng không thể để cho tất cả mọi người đều biết.
Ít đi một người cũng là một người rồi.
Chờ đến khi hắn bị áp lực mới thấp thỏm nói ra sự thật.
Vốn tưởng rằng mình sẽ bị Vương Hải trừng phạt, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi.
Không ngờ Vương Hải lại xoay người ngồi trên ghế, yên lặng suy tư trong mười phút, mười phút này đối với Vương Hạo Sinh là cực kỳ dài, đến mức quần áo trên người hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Xương sườn hắn hơi đau nhức, lần trước chọc giận cha hắn đã bị đánh gãy xương sườn.
"Giá đỗ, còn có thể làm không?"
"Sao cơ?" Vương Hạo Sinh theo bản năng hỏi ngược lại, nhưng ngay sau đó lập tức kích động gật đầu, "Có thể! Có thể làm! Trong phòng con vẫn còn dư hạt đậu nành!"
Cha hắn cũng động lòng rồi?
Cũng đúng!
Sự khác biệt giữa những người có dị năng cấp cao giống như khoảng cách giữa trời và đất vậy, cha hắn sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội trở nên mạnh mẽ nào.
"Cha, cha mau uống nước đi." Hắn ân cần rót cho Vương Hải một ly trà, "Cha, lần này cha ra ngoài làm gì?"
Cha hắn lúc trở lại tâm trạng rất tồi tệ, có lẽ ra ngoài làm việc không suôn sẻ.
Nhớ tới con tang thi chết tiệt kia, mắt Vương Hải liền u ám.
"Cha đang thu phục một con lãnh thi gần thành lũy của chúng ta."
Vương Hạo Sinh vui mừng, "Xuất hiện lãnh thi sao?"
Không phải lãnh thổ nào cũng có lãnh thi, nhất định phải có tang thi hoặc động vật biến dị cực kỳ mạnh xuất hiện mới được.
"Con lãnh thi kia mang theo một nhóm tang thi cấp cao giết không ít người của cha, cha mang không đủ người vì vậy buộc phải đầu hàng hắn."
"Giá đỗ lần này của con vừa đúng lúc thu hút những người có dị năng đến dự tuyển, chết một ít nhưng có thể khiến nó suy yếu là được, không chết thì đến lúc đó cứ cho họ chút giá đỗ, cứ làm theo lời con nói, mổ não đào tinh thể."
Vương Hải hít sâu một hơi, cảm thấy bản thân đã biết rõ phải làm gì tiếp theo, tâm trạng cũng không khỏi khá lên.
"Chỉ là con lãnh thi kia quá khát máu và tàn nhẫn, tính tình quái gở lại nóng nảy, giết người như ma, không dễ đối phó!"
Vương Hải nheo mắt lại, căm phẫn nói.
Trong khu rừng cây có gai ngay bên ngoài thành lũy, Tam Vô nhìn chằm chằm con tang thi đang ôm mặt trước mặt mình.
"Đây.... Đây là có ý gì?"
Hắn không tấn công các cô, chỉ nhìn thẳng vào cô.
Thấy Tam Vô không phản ứng, hắn còn đưa tay mình ra, "Ngon quá."
Tam Vô lập tức lùi về sau một bước.
Có ý gì đây? Cảm thấy cô ăn ngon sao?
Quý Lăng Bạch dựa vào người Tam Vô, chậc.
Cấp bậc của con tang thi này ít nhất cũng phải là vương thi, nhìn báo đen đi theo sau lưng nó oan ức giống như cô vợ nhỏ, có khi là lãnh thi cũng nên.
Thấy vẻ mặt đầy cảnh giác của Tam Vô, tang thi có chỉ số thông minh cao hơn cả Tiểu Tang suy nghĩ một chút, dùng hai tay kéo khóe miệng.
Hắn khác với những tang thi có thể biểu hiện cảm xúc, mặt hắn quá cứng không thể làm được.
Nhưng cũng không sao, hắn kéo khóe miệng mình sang hai bên.
Lộ ra một nụ cười quyến rũ đến từ tang thi.
Loài người kia! Có thấy lòng tốt của ta hay không hả?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top