Chương 101: Ngoại truyện
Sinh Thành gần đây đã xảy ra một chuyện lớn.
Đó chính là tất cả bảo chủ chỉ động một chút là mở cuộc họp.
Còn với vẻ mặt vô cùng nặng nề.
Giang Thiên là người đầu tiên chú ý đến sự thay đổi của bọn họ, kéo tay của Trần Nhất Tí nói: "Đừng nói là những người này đang âm mưu điều gì đó bất lợi cho Sinh Thành của chúng ta nha?"
"Chắc không đâu." Trần Nhất Tí nhíu mày, "Bọn họ vừa ăn thêm ba chén cơm ở nhà ăn, nhìn khuôn mặt đó như muốn ăn sạch Sinh Thành của chúng ta vậy."
"Mà bây giờ bọn họ cũng hận không thể dọn toàn bộ thành lũy đến chỗ chúng ta, mọi người đều muốn trói trên cùng một thuyền." Trần Nhất Tí thấy Giang Thiên thực sự lo lắng liền nói: "Vậy anh nói cho Thành chủ biết đi, xem Thành chủ nói gì?"
"Thành chủ?" Ai ngờ giọng của Giang Thiên trực tiếp đổi thành tức giận, "Anh nghĩ bây giờ tôi có thể tìm được trạng thái của cô ấy sao?"
Giang Thiên đau lòng ôm đầu nói, giọng cũng run run: "Kể từ ngày đó, sau khi Thành chủ của chúng ta xác định mối quan hệ với Quý Lăng Bạch! Chắc chắn là cô ấy bị nhan sắc mê hoặc! Ở đây chúng ta có thể thấy bóng dáng của cô ấy sao?"
Trần Nhất Tí suy nghĩ một chút, lắc đầu thở dài nói: "Cũng phải!"
Anh ta híp mắt, ý vị sâu xa nói: "Đúng rồi, sau ngày hôm đó... ha ha."
Nhắc tới hôm đó, e rằng toàn bộ Sinh Thành đều nhớ.
Một thời gian dài sau thú triều, Quý Lăng Bạch chỉ biết đuổi theo sau Tam Vô, hai người từ lúc bắt đầu đã sát cánh chiến đấu cho đến cuối cùng dây dưa với nhau, mọi người ở Sinh Thành đều hận không thể cầm một nắm dưa đứng ở cửa ngày ngày nhìn hai người đuổi nhau nhiệt tình như mấy bộ phim truyền hình.
Thậm chí lúc ấy mọi người còn cược với nhau.
Liệu đến cuối cùng Tam Vô có chấp nhận không, và nếu chấp nhận thì Quý Lăng Bạch phải làm gì để cô mới chấp nhận được.
Hoặc sau khi Quý Lăng Bạch bị từ chối, bệnh ra vẻ bùng phát thì anh sẽ làm gì.
Vân vân và mây mây, bọn họ liệt kê rất nhiều khả năng.
Nhưng trên thực tế, bất cứ ai đã ở sống chung với Tam Vô một thời gian đều sẽ biết Tam Vô là người.... chưa từng nghĩ đến những chuyện lãng mạn, trong đầu cô chỉ toàn là sinh tồn trong Sinh Thành.
Bị ám ảnh bởi việc xây dựng một quê hương xinh đẹp mà không có cách nào kiềm chế, tạm thời có lẽ sẽ không có ý định yêu đương.
Vậy nên Giang Thiên và Trần Nhất Tí đã dốc toàn lực đánh cược hai người họ sẽ không đến với nhau trong vòng một năm.
Bọn họ vô cùng tự tin với lựa chọn của mình.
Nhưng kết quả là, một buổi sáng nọ, sau khi Giang Thiên tỉnh dậy đi vệ sinh, anh ta nhìn thấy Quý Lăng Bạch đang nói gì đó với bảo chủ 5.
Bảo chủ 5 trông rất kích động, nhưng đã hạ giọng xuống nên Giang Thiên chỉ có thể nghe thấy một hai câu rời rạc.
"Tôi đã nói.... vô dụng... cậu phải... dùng... cơ thể của cậu...." Câu nói rời rạc này phát ra từ giọng nói kích động của bảo chủ 5, "Cô ấy chắc chắn... sẽ chịu... trách nhiệm...."
Phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của Quý Lăng Bạch, "Nếu vô dụng... tôi giết chết anh...."
Vốn dĩ Giang Thiên còn định nghe thêm vài câu nữa nhưng sự mãnh liệt trong bụng buộc anh ta phải kẹp hai chân lại chạy vào nhà vệ sinh yêu dấu của mình.
Đương nhiên, cho dù như vậy thì Giang Thiên vẫn không quên nhìn bên ngoài xem có con nhện nào đang ngồi xổm bên trong trước khi đi vệ sinh hay không.
Dù sao bây giờ sở thích này của chúng cũng còn nữa, nhưng giống như chó đã ăn phân không thể thay đổi, anh ta cảm thấy nhện cũng không thay đổi được thói quen bám víu trong nhà vệ sinh.
Vốn dĩ Giang Thiên còn tưởng đây chỉ là một khúc đệm nhỏ trong cuộc sống.
Nhưng điều anh ta không ngờ tới là chỉ vài ngày sau, anh ta tận mắt chứng kiến Quý Lăng Bạch bước ra khỏi phòng Tam Vô lúc sáng sớm.
Lúc ấy tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Đó chính là phòng của Tam Vô!
Tâm trạng của Quý Lăng Bạch lúc đó còn vô cùng tốt, chào anh ta một câu sau đó vỗ vai Giang Thiên với ý tứ sâu xa.
Tuy chuyện đàn ông và phụ nữ trong mạt thế là hoàn toàn bình thường, nhưng bọn họ đều là người có hôm nay không có ngày mai, mắt đối mắt dĩ nhiên sao có thể vui vẻ nổi.
Nhưng anh ta chưa từng đặt vấn đề này lên người Tam Vô và Quý Lăng Bạch.
Chiều hôm đó, Quý Lăng Bạch đã tuyên bố với tất cả mọi người ở Sinh Thành rằng anh và Tam Vô đã ở bên nhau.
Giang Thiên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, xong rồi.
Bữa sáng một tháng trời mà anh ta đã cược với những người khác coi như đi tong.
Sau đó còn quá đáng hơn, Quý Lăng Bạch ỷ mình có thể bay, ngày nào cũng mang Tam Vô lên trời, hai người chơi vui quên lối về.
Ví dụ như bây giờ, Giang Thiên và Trần Nhất Tí nhìn điểm đen ở phía xa xa trên bầu trời, cảm thấy có khi bay chưa được nửa giờ thì hai người kia cũng không xuống mất.
Sau khi Tam Vô ở trên bầu trời một lúc, lúc cô xuống thì nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của hai người Giang Thiên.
"Hai anh bị sao vậy?" Tam Vô nhìn một mảng lúa mì, lúa nếp, cao lương các loại tươi tốt xung quanh, nụ cười trên khóe miệng chưa từng hạ xuống: "Sao lại ủ rũ thế?"
Quý Lăng Bạch đứng bên cạnh cô, tay còn khoác lên vai Tam Vô.
Nhìn bọn họ với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Vốn dĩ trong mắt Quý Lăng Bạch không thể chứa nổi ai, kể từ sau khi ở bên Tam Vô, hai người Giang Thiên thấy tật xấu này của anh còn nghiêm trọng hơn.
Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản hai người Giang Thiên báo cáo chuyện của các bảo chủ với Tam Vô.
"Âm mưu?" Tam Vô trợn mắt, theo bản năng nhíu mày, "Âm mưu cái gì?"
"Nếu là âm mưu chắc chắn sẽ không để chúng ta nghe thấy!"
Tam Vô bước vào nhà ăn, đúng lúc là mọi người đều ở đây.
Các bảo chủ nhìn thấy Tam Vô tới, nở một nụ cười xấu xa, "Thành chủ, tới đây ngồi đi."
Cười như có bệnh vậy, nhưng vì đây cũng không phải lần đầu những người này cười như vậy nên Tam Vô vẫn qua đó ngồi xuống.
"Quý đội, bên đây hết chỗ rồi." Bảo chủ 5 cười cười tiễn Quý Lăng Bạch đi.
Lúc quay đầu nhìn Tam Vô còn có vài phần kích động.
"Sắp có chuyện tốt rồi Thành chủ." Anh ta cười với cô, "Khi nào thì cô và Quý Lăng Bạch tổ chức thế? Chúng tôi vừa bàn bạc xong, cảm thấy khó tránh khỏi việc sẽ có người so sánh lễ vật mà chúng tôi tặng, vậy nên mọi người đã quyết định làm thành một món tặng cho hai người, miễn làm tổn hại đến sự hài hòa của tất cả chúng ta..."
Anh ta còn chưa nói xong đã bị vẻ mặt khó hiểu của Tam Vô cắt ngang, "Tổ chức gì?"
Các bảo chủ nhìn nhau, bảo chủ 5 đi tới đụng vai Tam Vô, "Đừng giấu nữa, ở chung một chỗ thì kết hôn thôi, lúc ấy Quý Lăng Bạch theo đuổi được cô là do chiêu cuối cùng tôi nói đó!"
"Ai nói chúng tôi chuẩn bị kết hôn?" Cô cười nói: "Mọi người cứ như nằm mơ chung vậy."
"Chiêu đó là anh ra sao?" Tam Vô ngạc nhiên nhìn anh ta, "Xem ra anh hiểu rất rõ nhỉ."
Bảo chủ 5 xấu hổ nói: "Đúng vậy!"
"Xem ra anh cũng thích lông mềm, biết rõ lông khống như chúng tôi chỉ cần thỏa mãn sẽ mềm nhũn ngay." Tam Vô vỗ vai bảo chủ 5, vừa liếc nhìn dáng người vạm vỡ của anh ta, vừa ngạc nhiên nói: "Không nhìn ra đấy...."
Bảo chủ 5: ".....?"
"Có gì mà ngạc nhiên, không phải là anh kêu anh ấy biến thành...."
"Tam Vô!" Quý Lăng Bạch ở bên cạnh nhịn hồi lâu vẫn không nhịn được, cắt ngang lời cô nói: "Không phải em nói có một ruộng rau tối ưu hóa được thực vật biến dị sao? Bây giờ chúng ta đang rảnh, hay là đến đó xem thử đi."
Tam Vô rất coi trọng chuyện này, nghe vậy liền lập tức đi theo Quý Lăng Bạch.
Bảo chủ 5 còn đang ngơ ngác, vừa quay đầu liền nhận được một ánh mắt đầy ẩn ý của Quý Lăng Bạch.
Ánh mắt kia khiến bảo chủ 5 run rẩy toàn thân.
Kể từ khi Quý Lăng Bạch có được tình yêu, anh không còn dùng ánh mắt này nhìn bọn họ nữa!
Tam Vô kiểm tra thực vật mới xong liền nhìn về phía Quý Lăng Bạch.
Cô cảm thấy hình như bảo chủ 5 và mọi người đang hiểu lầm, lúc ấy... Quý Lăng Bạch biến thành nguyên mẫu trong phòng, cho cô vuốt lông cả đêm, còn hứa với cô sau này sẽ cho cô vuốt lông thoải mái như vậy mỗi ngày.
Lúc ấy cô không nhịn được.
Tam Vô nhìn các bảo chủ lại bắt đầu nhỏ to với nhau, vẻ mặt của Quý Lăng Bạch bên cạnh vô cùng khó coi.
Suy nghĩ một lúc, cô vẫn quyết định không nói sự thật này với những người kia.
Mèo nhà cô cũng cần mặt mũi mà.
=============
《Hoàn toàn văn》
《Hẹn gặp lại các bạn trong bộ "Phi nhân loại thấy tôi đều phát sợ" nhé》
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top