Chương 8
Chương 8:
“Bọn họ chụp tôi sao?” Thẩm Trí đột nhiên hỏi
Từ Khả gật đầu, rồi lại lắc đầu.
[Có thể họ nghĩ rằng anh và Duy Duy rất đẹp, anh thật sự rất đẹp trai]
Cô viết một dòng chữ rồi đi đến trước bàn đưa cho anh.
Nhìn những dòng chữ trong sổ, Thẩm Trí mỉm cười: “Tối hôm đó tôi đến thì Trần Tứ cũng đến lấy bánh đã đặt sao?”
Cô không nghĩ rằng anh lại đột nhiên nhắc tới Trần Tứ nên đã gật đầu.
[Chị ấy thấy video của tôi ở trên mạng nên đã đến đặt bánh]
“Cô ấy là một người tốt, nếu cô ấy chịu quảng cáo cho cửa hàng của cô cũng là một chuyện tốt” Thẩm Trí nói
Từ Khả cười gật đầu, lại đi đến nhìn cô nhóc trong lòng ngực anh, ăn bánh kem xong thì cô nhóc tựa hồ như là mệt mỏi lắm, nằm ở trong lòng anh hạ mi mắt, thêm chút là hai mí mắt cũng không mở ra được.
Thẩm Trí ngước mắt nhìn cô, ánh mắt thâm thuý mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.
Từ Khả bị anh nhìn đến có chút không tự nhiên, cô buông xuống hai tay đang đặt sau lưng, trong lòng có chút bất an.
Hôm nay anh ăn mặc rất thoải mái, quần áo đều là tone màu sáng, chắc là khi anh dẫn theo một đứa trẻ thế này. Hơi thở anh rõ ràng là nhẹ nhàng nhưng khi anh nhìn cô thì cô vẫn có cảm giác anh đang soi mói, để ý tới cử chỉ của cô, không biết cô đã làm sai điều gì.
“Có phát sinh chuyện gì sao?” Thẩm Trí lại quan sát một hồi rồi mới hỏi cô.
Từ Khả không biết tại sao mình lại bị hỏi như thế, cô lập tức lắc đầu.
“Vậy tôi về trước đây, Duy Duy buồn ngủ rồi” Thấy cô không nói gì, Thẩm Trí cũng không tiện hỏi thêm nữa.
Anh chỉ là tuỳ tiện hỏi khi mà nhớ về những lời Lâm Giai Ngọc đã nói vào hôm đó, nhưng nhìn cô thì giống như cô chẳng gặp phải rắc rối gì cả.
Nói xong anh bế đứa trẻ đi ra ngoài.
Từ Khả tắt lò sưởi điện rồi đi theo anh ra ngoài.
“Cô đi theo làm gì? Không cần tiễn đâu” Thẩm Trí nghiêng đầu nhìn cô.
Từ Khả làm một thủ ngữ, có nghĩa là nhắc nhở anh đang ôm một đứa trẻ thì không dễ gì mở được cửa xe.
Thấy hành động của cô thì Thẩm Trí mới hiểu được, anh trả lời: “Không cần đâu, cửa xe vẫn tự động mở được, cô quay lại cửa hàng đi”
Lúc này Từ Khả mới dừng lại nhìn anh một cái rồi quay về cửa hàng.
Một lúc sau cô nghe thấy tiếng nổ máy xe, biết rằng người đàn ông này đã rời đi.
Trong cửa tiệm lại quay về trạng thái yên tĩnh, Từ Khả mở một phần mềm âm nhạc rồi bật một bài, lúc này mới khiến trong tiệm sôi động một chút.
Không lâu nữa là giáng sinh và năm mới, trong khoảng thời gian này có lẽ khách hàng sẽ đặt bánh trong tiệm nhiều hơn bình thường vì vậy cô muốn chuẩn bị trước, có một công ty đặt không ít bánh kem ở cửa hàng cô.
Hiện tại đang là mùa dâu tây nên cô cũng muốn đặt thêm nhiều dâu một chút.
Cô đang tính toán làm một vài loại bánh ngọt đựng trong li nhỏ và những thứ tương tự, hình như gần đây mấy món đó bán rất chạy.
Trong cửa hàng lần lượt có khách ra vào, cô cũng không nhàn rỗi.
“Từ Khả, ra nhận hàng nè” Vào buổi tối, nhân viên vận chuyển trái cây đã giao dâu tây, xoài, việt quất mà cô đã đặt đến.
Lúc Từ Khả ra ngoài lấy hàng thì bầu trời đã sập tối, cho dù hôm nay có nắng nhưng những ngày mùa đông vẫn luôn ngắn.
“Đây là cam vừa nhập đến, ngọt lắm. Anh đem đến cho em mấy trái ăn thử” Sau khi đặt những thùng hàng cô mua vào ngăn trữ thực phẩm tươi trong tủ lạnh thì anh nhân viên giao hàng đã cho cô mấy trái cam lớn.
[Cám ơn anh]
Từ Khả rất vui vẻ, cô cũng đưa cho anh hai cái bánh su kem lớn, kêu anh đem về cho mấy đứa nhỏ ăn.
Vừa tiễn anh giao hàng đi về, Từ Khả chuẩn bị đi qua tiệm ăn bên cạnh gọi một tô mì lòng bò ăn, thời tiết lạnh như vậy rất thích hợp để ăn mấy món có canh nóng.
Mới vừa đi hai bước thì cô liền gặp một chị gái khoảng năm mươi tuổi đang nhìn chằm chằm mình, vừa nhìn cô vừa đánh giá cửa hàng phía sau cô.
Chị ấy chần chừ vài giây rồi đi qua, tuy trời lạnh nhưng đồ mặc trên người chị gái này rất đơn bạc, cũ kĩ, cái áo bông cũ còn phải vá lại, cả người trông gầy yếu lắm. Bả vai chị ấy hơi cuộn lại, hơn nữa trên gương mặt còn mấy vết bầm chưa tan, giống như là bị người ta đánh.
Từ Khả nhìn chị ấy liền cảm thấy hình như có chút quen thuộc, nhưng cô không biết đây có phải là một trong những người khách từng đến tiệm cô mua bánh hay không.
Một chiếc ô tô bấm kèn inh ỏi chạy ngang qua, chị gái ấy cứ nhìn chằm chằm cô tựa như không có nghe thấy.
Cô nhanh chóng đưa tay kéo chị ấy qua một bên.
Lúc này chị ấy mới phản ứng lại mà gật đầu với cô.
Từ Khả nhíu mày kéo chị ấy vào cửa hàng, để chị ấy ngồi xuống chiếc ghế nhỏ rồi bật lò sưởi điện lên, sau đó cô rót cho chị ấy một cốc nước nóng.
Vừa rồi cô vô tình chạm vào tay chị ấy, lạnh như là băng vậy.
Làm xong mọi thứ, Từ Khả cầm sổ lên viết:
[Em không thể nói, chị có cần em giúp gì không?]
Người phụ nữ nhìn vào cuốn sổ của cô rồi sững sờ một chút, lát sau chị ấy lại ngẩng đầu lên nhìn cô.
[Chị không biết chữ sao?]
Cô lại viết tiếp.
Viết xong cô mới thấy mình làm chuyện vớ vẩn, nếu như chị ấy không biết đọc thì mấy chữ này viết xuống cũng có nghĩa gì đâu.
Từ Khả bưng cốc nước nóng lên cho chị ấy, ra hiệu rằng chị ấy nên uống một cốc nước để làm ấm người.
Người phụ nữ uống vài ngụm nước, trong lúc uống vẫn nhìn cô chằm chằm không hề chớp mắt.
Ánh mắt đó khiến Từ Khả cảm thấy rất kì lạ, cô có cảm giác da đầu tê dại lên, cũng giống như nhìn thấy người quen đã lâu không gặp, trong mắt cô hiện lê vẻ kinh ngạc, lại tò mò.
“Cám ơn” Mãi một lúc sau người phụ nữ ấy mới lên tiếng.
Giọng nói thô ráp, già nua.
Từ Khả vẫy vẫy tay với chị ấy, thấy chị ấy đáng thương nên cô đã ra ngoài rồi đi tới quán mì, gọi một bát mì thịt bò thêm bò cho chị ấy ăn.
Cô đặt bát mì trước mặt chị ấy rồi ra hiệu mời chị ấy ăn.
Người phụ nữ nhìn bát mì bốc khói trước mặt, trên mặt bát có nhiều thịt bò lắm, phút chốc hốc mắt chị ấy đỏ hoe.
Chị ấy run rẩy cầm đũa lên, gắp từng miếng mì cho vào miệng.
Nhìn bộ dạng của chị ấy trong lòng Từ Khả có chút khó chịu.
Có vẻ như chị ấy bị bạo lực gia đình, là một người phụ nữ thô kệch không được học hành gì nhiều.
Cô lại đi sang bên cạnh nhờ chú ở hàng ăn đến giúp cô phiên dịch.
[Giúp con hỏi vết thương trên mặt chị ấy là làm sao vậy ạ? Bị bạo hành sao? Có cần giúp chị ấy báo cảnh sát không? Hình như chị ấy không biết chữ]
Chú ấy liếc nhìn cuốn sổ tay của Từ Khả rồi lại nhìn sang người phụ nữ đang cẩn thận ăn mì, cô ấy giống như là sợ nước canh rơi xuống mặt bàn nên tay cầm đũa rất cẩn thận, mặc dù đôi tay không ngừng run rẩy.
“Chị gái, chị đến từ đâu? Xảy ra chuyện gì sao?” Chú ấy ngồi xuống nhìn người phụ nữ trước mặt rồi hỏi
Người phụ nữ dừng lại một chút rồi lập tức lắc đầu, thậm chí còn đặt đũa xuống như muốn rời đi.
“Đừng hiểu lầm, bọn tôi nhìn thấy vết thương trên mặt chị nên mới thấy lo lắng thôi” Chú ấy lập tức đứng ra giải thích.
Từ Khả ở bên cạnh cũng gật đầu, hết sức trấn an chị ấy.
“Tôi vô tình vấp té thôi” Người phụ nữ thì thào.
Chị ấy rõ ràng không chịu nói ra, Từ Khả thấy bộ dạng hoảng loạn của chị ấy nên hướng tới chú bên tiệm ăn mà lắc đầu.
“Vậy chị tiếp tục ăn đi, có nhu cầu gì cần chúng tôi hỗ trợ thì có thể nói” Sau khi chú ở tiệm ăn nói câu đấy xong liền quay người đi về cửa tiệm của mình.
Nhìn chị ấy lúc nào cũng căng thẳng, Từ Khả nhìn chị ấy thấy chị ấy cũng không dễ dàng gì, vì vậy cô liền quay trở lại quầy mà làm tiếp việc của mình.
Cô luôn cảm thấy người phụ nữ này rất quen thuộc, sự quen thuộc này đến từ cảm giác deja vu chứ không phải là cô thực sự đã gặp chị ấy ở đâu rồi.
Nếu như trong cửa tiệm có một khách hàng đặc biệt như vậy thì nhất định cô sẽ nhớ rõ chứ không thể nào quên được.
Toàn bộ nét mặt và trạng thái của chị ấy luôn sợ hãi như một chú chim lạc đàn, như thể chị ấy đã sống trong trạng thái này một khoảng thời gian rất dài.
Nhưng cô cũng không muốn tọc mạch quá nhiều về chuyện đời tư của người khác.
Có một đơn hàng đặt mang đi, cô nhìn vào danh sách rồi soạn hàng để một bên.
Cô không nhịn được mà lén nhìn qua người phụ nữ ấy, lại phát hiện chị ấy cũng đang lén lút nhìn mình.
Từ khả mơ hồ có thể cảm nhận được người phụ nữ này có liên quan đến những tin nhắn quấy rối mà mình nhận được gần đây, cũng có thể người phụ nữ này là mẹ cô.
Nhưng nhìn cũng không giống mẹ cô lắm, hồi cô 8 tuổi có từng gặp qua bà ấy rồi nên không thể không nhận ra, hơn nữa mẹ ruột của cô nhất định phải lớn tuổi hơn người phụ nữ này.
“Hoan nghênh quý khách”
Một vị khách bước vào, tiếng chuông điện tử vang lên, vậy mà làm cho chị gái ấy toàn thân phát run, vị khách kia cũng giựt mình theo.
Từ Khả lập tức đứng dậy mỉm cười với khách, bảo chị ấy đừng hoảng sợ.
Sau khi khách mua xong rồi ra về thì chị ấy cũng ăn hết một tô mì.
Chị ấy đứng dậy, gương mặt xấu hổ nhìn cô.
Từ Khả đi tới thu dọn bát đũa, cô nhìn chị ấy rồi nở nụ cười, muốn làm cho chị ấy thoải mái hơn một chút.
Chị ấy nhìn cô rồi hỏi: “Em..sống tốt không?”
Từ Khả bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, rồi cô lại cười gật đầu.
Người phụ nữ cũng gật đầu, tự lẩm bẩm một mình: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt”
“Cám ơn mì của em, ăn rất ngon, nhưng mà chị không có tiền để trả cho em” Một lúc sau chị ấy mới ngẩng đầu nhìn Từ Khả.
Từ Khả vội vàng xua tay.
“Vậy, chị đi đây” Người phụ nữ hai tay nắm chặt vạt áo lộ ra khớp ngón tay trắng bệch, chậm rãi đi ra ngoài.
Đi được hai bước thì Từ Khả vươn tay ôm chặt lấy chị ấy.
Người phụ nữ chưa kịp nói gì thì cô đã nhanh nhẹn đi đến quầy thu ngân rồi lấy một ít tiền từ ngăn tủ, lấy thêm một vài cái bánh mì và hai chai nước uống.
Cô cũng không biết người phụ nữ này có phải đồng hương của mình hay không nhưng dù sao chị ấy trông rất đáng thương, hai bàn tay chai sần, lòng bàn tay và mu bàn tay có rất nhiều vết nứt như là đã làm lụng nặng nhọc vất vả quanh năm, những vết thương đó có cái đã mưng mủ.
Cô mơ hồ cảm nhận được đây có lẽ là chị cả của mình.
Nhưng theo như cô nhớ thì chị cả của cô cùng lắm mới bốn mươi tuổi, không già thế này.
Từ Khả nhét tiền và bánh vào tay chị ấy, cô mạnh tay buộc chị ấy phải nhận.
Chị ấy định từ chối thì Từ Khả lại nhìn chị ấy mà cười.
“Em…cẩn thận” Hai mắt chị ấy đỏ lên, mắt nghẹn rưng rưng rồi nghẹn ngào nói một tiếng, rất nhanh liền rời đi.
Từ Khả ở phía sau nhìn theo chị ấy, trong lòng hơi khó chịu.
Trên đời này luôn có nhiều người đau khổ.
Cô hít sâu một hơi để vơi bớt đi nỗi buồn trong lòng.
Vừa quay lại quầy thu ngân để tiếp tục tham khảo các loại bánh kem trong li nhỏ, muốn làm chúng vào dịp Giáng sinh và năm mới để bán.
Âm thanh điện tử từ cửa lại vang lên.
Một người đàn ông thân hình cao gầy tráng kiện đi vào cửa tiệm, Từ Khả nhớ được đây là người đàn ông đẹp trai mà tối đó Từ Khả tiễn Thẩm Trí ra ngoài cửa gặp được.
“Ôi, anh Thẩm Trí và Trần Tứ đều mua bánh kem ở đây phải không?” Lâm Giai ngọc vừa đi vào liền đánh giá cửa tiệm không lớn này, vừa đánh giá vừa lầm bầu trong miệng: “Hôm đó anh Thẩm Trí còn không chịu cho tôi ăn bánh kem của anh ấy.”
Từ Khả: “…”
Cô nhìn người đàn ông này, anh ấy mặc một chiếc áo măng tô nâu, bên trong mặc một chiếc áo len có mũ trùm đầu màu đen, quần jean và đôi bốt màu đen nốt.
---
[NAM]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top