Chương 22

Chương 22:

Trong mắt của Từ Khả ngập nước, cô đột nhiên nhớ tới ngày mà mình 8 tuổi kia, trong lúc cô đang giúp ba mẹ nuôi cho heo ăn ở gần đó thì ba ruột của cô chạy đến bắt cô đi, cho dù cô có khóc lóc giãy giụa thế nào cũng vô dụng cả.

Ba ruột sợ làm kinh động đến ba mẹ nuôi trong nhà nên đã tát cô hai bạt tay rồi còn bịt chặt miệng cô lại.

Sau khi bắt cóc cô trở về, vì cô khóc cả một đường từ nhà ba mẹ nuôi đến nhà ba mẹ ruột, trời lại là mùa đông lạnh giá nên ba ruột nhốt cô ở trong một chuồng bò tối tăm hôi hám, không cho cô ăn chính vì muốn cô phải ngoan ngoãn câm miệng lại, bằng không người ta sẽ không chịu mua cô về.

Ở vài ngày trong đó thì chị cả muốn trộm thả cô ra ngoài, nhưng không may bị ba ruột phát hiện nên ông ta đã đánh chị cả rất nhiều.

Cô khóc không ra lời, chứng kiến chị cả bị đánh đập hành hạ như thế thì trong lòng hoảng loạn lo sợ, kêu mãi đến khi không thể nào nói được nữa.

Mà buổi tối hôm đó, khi chị cả đến tiệm cô là vì bọn người độc ác này ép chị ấy đến tiệm của cô thám thính, tìm hiểu tin tức.

“Hôm đó…..thật sự là chị chỉ muốn đến nhìn em một lần thôi, đây cũng là lần đầu tiên chị đi đến một thành phố xa thế này” Từ Vọng Đệ nói, trong ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng cũng đã ngần ngận nước.

Từ Khả thấy trong lòng khó chịu, cô khoa tay múa chân nhưng mà người trước mặt nhìn không hiểu được, lại không biết chữ nên cô hơi sốt ruột.

“Em cứ nghe chị nói là được” Từ Vọng Đệ hiểu được ý tứ của cô nên nói tiếp.

“Ba bị té ngã nên phải cắt bỏ một chân, trong nhà cũng đâu có tiền trị liệu. Từ Vọng Long thì muốn cưới vợ, nhà gái đòi mấy chục ngàn tiền sính lễ, nếu không có đủ sẽ không gả con gái cho nó.”

Từ Khả đã biết, con người như Từ Vọng Long kèm theo gia đình sau lưng nó thì có đứa con gái nào chịu thiệt mà gả qua chứ?

“Từ Vọng Long hết ăn rồi ngủ, không có công việc đàng hoàng gì cả, luôn dựa vào ba mẹ nuôi. Cho đến khi nó đủ tuổi cưới vợ thì cũng là ba mẹ vội vàng lo lắng, nhưng mà bà mối và gia đình nào cũng chướng mắt người như nó. Cho đến khi mẹ đi về huyện nhà gia đình nuôi dưỡng em, nghe được hàng xóm cũ của ba mẹ em nói rằng em ở đây mở cửa tiệm, còn mua được một căn nhà nhỏ.”

Thì ra là như vậy, nếu không làm sao mà ba mẹ ruột cô lại biết những chuyện này cơ chứ.

Nhà ba mẹ ruột và ba mẹ nuôi cách nhau một cái huyện, ngồi xe đến cũng phải mất một tiếng đồng hồ.

Hình như lúc trước khi cô về cúng bái ba mẹ nuôi vào ngày giỗ thì cô có ở trước mộ ba mẹ kể cho ông bà nghe tình hình gần đây của mình, lúc đó có một người hàng xóm không thân thuộc lắm đi ngang qua, chắc là người đó đã nghe được chuyện này.

“Người hàng xóm này đã giới thiệu Vương Phán cho Từ Vọng Long, họ còn nói là em vừa có nhà vừa mở tiệm, sau đó ba mẹ và Từ Vọng Long mới chạy đến nơi này nghe ngóng tin tức của em, chị cũng không biết tại sao họ lại biết được số điện thoại của em nữa” Nói tới đây, Từ Vọng Đệ lại nở một nụ cười khổ.

“Hơn nữa sau khi biết được tình trạng hiện tại của em rồi thì họ còn dắt người đến trong nhà làm mai mối, nói là nếu gả em qua bên kia thì phải đưa bản tám chục ngàn tiền sính lễ cho họ”

Nghe được lời nói của chị cả thì Từ khả vội che miệng, cô bị sự kinh tởm của gia đình này làm bản thân muốn nôn ói một trận, sắc mặt cũng trắng bệch.

“Bây giờ em tên là Từ Khả đúng không?” Từ Vọng Đệ đến gần cô, trong đôi mắt ảm đạm cuối cùng cũng có nét cười: “Sửa lại tên rất hay, chị luôn cảm thấy may mắn là em không lớn lên trong ngôi nhà này”

“Vậy em mới có thể trưởng thành thật tốt, được đi học rồi sẽ trở thành một con người lương thiện”

Từ Vọng Đệ đưa bàn tay đầy vết chai của mình ra, cộng thêm mùa đông nên càng nứt nẻ dữ dội hơn nắm lấy tay của cô, nói lời thấm thía: “Tiểu Khả, em tuyệt đối đừng đồng ý với họ bất cứ điều gì, em tự sống tốt cuộc sống của mình là được, em và họ không có quan hệ gì với nhau hết. Còn em hai sau khi chạy ra ngoài làm công cho người ta thì cũng biệt tăm biệt tích, thấm thoát cũng mười mấy năm rồi, chị cũng hi vọng em ấy sẽ có cuộc sống thật tốt”

Trong nháy mắt cả khuôn mặt của Từ Khả bị nước mắt làm cho ướt đẫm, cô cũng không biết người chị này của cô đã phải trải qua cuộc sống như thế nào nữa, nhưng đã nhiều năm chưa từng liên lạc nhưng mà chị cả vẫn luôn suy nghĩ cho cô.

Nhiều năm rồi cô cũng chưa từng dò hỏi về những chuyện đã xảy ra với gia đình mình.

Không biết bây giờ cuộc sống của chị cả như thế nào, không biết chị hai đã thất lạc của mình tám chín năm giờ ra sao.

Khi đó giữa bọn họ cách nhau rất nhiều tuổi, trừ hai người họ ra thì cô còn có một người chị ba đã chế.t bên ngoài, mẹ ruột cô đã mang thai nhiều lần, đến khi có được đứa con trai như Từ Vọng Long thì mới bán cô đi.

Những chuyện này căn bản không liên quan tới cô nữa rồi, cô đã sớm đưược giải thoát.

Và cô cũng nghĩ rằng bản thân mình đã giải thoát triệt để.

Nhưng không ngờ tới vũng bùn này còn có thể vấy bẩn đi cả thân cô.

“Bây giờ sắp Tết, mẹ và Vương Phán còn bị em báo cảnh sát bắt giam nên bọn họ không dám tới tìm em nữa. Nhưng sợ là sau này họ sẽ tìm ra cửa tiệm của em, em phải biết cẩn thận chút, nếu có thể thì hãy chuyển đi, đi đến nơi thật xa”

Chuyển thế nào đây?

Phải chuyển đi nơi nào đây?

Thành phố Dung lớn đến thế, cho dù là chuyển đi nơi nào thì chỉ cần bọn họ muốn tìm thì sẽ tìm được ra cô ngay mà thôi.

Hơn nữa cửa tiệm cô vừa buôn bán khởi sắc được chút xíu, bây giờ nếu chuyển đi cũng không xong được.

Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, chỉ cần bọn họ đến thì cô sẽ tiếp tục báo cảnh sát, rồi khởi tố bọn họ.

Sẽ có biện pháp giải quyết, rồi sẽ có thôi mà!

Cô luôn ao ước như thế.

“Chị cũng chỉ có thể nói đến đây thôi, chị về trước” Từ Vọng Đệ buông tay cô ra, xoa xoa vành mắt đoẻ hoe rồi đi ra ngoài.

Từ Khả vội níu lấy tay chị ấy, rất muốn nói với chị ấy rằng: “Nếu như chị cả có gặp khó khăn gì thì cứ đến tìm em, em nuôi chị, chị cứ trốn đi theo em đi”

Nhưng ngặt nỗi cô không thể mở miệng nói chuyện được, yết hầu thấy vô cùng đau đớn. Dù có muốn phát ra âm thanh nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể phát ra vài tiếng rên nhỏ vụn, vô cùng khó nghe.

Từ Vọng Đệ lắc đầu với cô rồi rút tay về, chị ấy đi ra khỏi phòng trước.

Cảnh sát Lý đang chờ ở bên ngoài: “Đi thôi, người nhà của cô đều đang chờ bên ngoài”

Từ Khả đứng tại chỗ một lúc lâu, đợi đến khi cảnh sát Lý dắt Từ Vọng Đệ đi ra ngoài rồi thì cô mới dùng sức lau lau nước mắt trên khoé mi, lau sạch sẽ hết rồi cô mới đi ra ngoài.

Vừa đi ra khỏi cục cảnh sát thì đã thấy Triệu Hương Liên và Vương Phán đang đứng ở ngoài cửa.

Thấy cô đi ra thì Triệu Hương Liên mang theo vẻ mặt cay nghiệt cùng giận dữ muốn nhào tới cô, nhưng may là bị Từ Vọng Đệ và Vương Phán kéo trở lại.

Từ Khả hoảng sợ đến mức đứng cũng không vững mà trực tiếp té thẳng từ cầu thang xuống.

Bị cơn đau bất ngờ đánh úp, bàn tay của cô ma sát trên nền gạch khiến nó trày xước rớm máu, đầu gối cũng bị đập xuống đất.

“Không sao chứ? Té đau không?” Cảnh sát Lý phản ứng nhanh nên vội chạy đến đỡ cô đứng dậy.

Từ Khả lắc đầu, may là chỉ có hai bậc thềm nên cô còn có thể tự đứng dậy nổi.

“Hahaha, đây là báo ứng của mày, vì mày xứng đáng, tại sao mày không té chết luôn đi chứ?” Thấy thấy cô té ngã như thế thì Triệu Hương Liên nở nụ cười châm chọc.

Từ Khả nhìn qua đó, thấy ánh mắt lo lắng của Từ Vọng Đệ thì cô lắc nhẹ đầu với chị ấy.

“Bà còn muốn gây sự để bị giam nữa đúng không?” Cảnh sát Lý lớn giọng quát lên.

Thấy thế Triệu Hương Liên mới ngậm miệng lại, bà ta cũng không dám hồ đồ mà xông lại nữa, tuy là bắt giam mấy ngày nhưng mà “mùi vị” ở trong đó thật sự khiến bà ta chịu không nổi, ai cũng không muốn sẽ bị đưa vào đó lần thứ hai đâu.

“Đi thôi” Từ Vọng Đệ sợ Triệu Hương Liên tiếp tục giở giọng mẹ nữa nên mới nhanh chóng kéo bà ta rời đi.

Vương Phán đi theo sau lưng họ, lúc đó cô ấy còn quay đầu lại hung hăng lườm Từ Khả một ánh mắt ai oán.

Cái ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao của cô gái ấy thật sự khiến cho lòng người kinh sợ.

“Để tôi dắt cô vào phòng y tế thoa chút thuốc” Đợi bọn họ đi rồi thì cảnh sát Lý nhìn Từ Khả nói.

Từ Khả lắc đầu, cô cúi người chào cảnh sát Lý rồi đi về hướng chiếc xe điện của bản thân đang đỗ.

Đầu gối và tay đều đau đến nóng bừng, cô cũng đi cà nhấp cà nhấp nhưng cô vẫn cố gắng chạy thật nhanh về tiệm vì sợ rằng có người đến quậy phá của tiệm, cũng sợ có nhiều khách ghé đến khiến dì Lưu bận rộn trở tay không kịp.

Ngồi trên xe, Từ Khả thổi thổi vết thương trên tay, rồi lại dừng sức khịt mũi hai cái mới rời đi.

Về tới tiệm rồi thì Từ Khả phát hiện có một chiếc xe ngừng ở cách đó không xa, là một chiếc xe quen thuộc.

Là xe của Thẩm Trí.

Người đó…. đã đến đây sao?

Sau khi cô khoá xe điện lại rồi đi vào tiệm thì thấy người đàn ông đẹp trai kia đang tựa vào quầy thu ngân nói chuyện với dì Lưu, hình như là trò chuyện rất vui vẻ cho nên từ trong đáy mắt anh luôn ngập tràn ý cười.

“Tiểu Khả, con về rồi sao? Có chuyện gì không con?” Dì Lưu thấy Từ Khả trước rồi nhanh chóng hỏi cô.

Từ Khả lắc đầu rồi lại nhìn về phía Thẩm Trí, anh cũng đang đảo mắt nhìn sang cô, khi hai người đối mắt nhìn nhau thì lòng cô hơi chột dạ nên nhanh chóng cụp mắt xuống.

Bây giờ khoé mắt của cô chắc là không quá đỏ đâu nhỉ?

“Bánh kem làm trước đó thì khách đã đến lấy đi rồi, còn bánh kem nhỏ bán cũng không ít đâu” Dì Lưu nói thêm.

Từ Khả nhìn dì ấy cười rồi nhịn không được lại đảo mắt qua nhìn về Thẩm Trí.

“Thẩm tiên sinh đây nói là bạn của con, thì ra con còn quen biết được một người bạn đẹp trai ngập tràn khí chất này đó nha!” Thấy cô nhìn về phía Thẩm Trí thì dì Lưu cười nói.

Từ Khả gật đầu cười cười, không biết dì Lưu và Thẩm Trí nãy giờ đang nói chuyện gì, không biết dì ấy có nói chuyện cô vừa đi một chuyến đến cục cảnh sát hay không nữa.

“Vậy dì về đây, tới giờ đón cháu nội rồi” Dì Lưu nói với cô một câu, đứa nhỏ đang học mẫu giáo nhưng hiện tại được nghỉ, lẽ ra dì ở nhà trông cháu nhưng vì cô có chuyện gọi dì đến tiệm gấp nên dì đưa đứa nhỏ qua nhà bạn mình trông giúp.

[Trên đường cẩn thận, chú ý an toàn nhé dì]

Từ Khả dặn dò một câu như thường lệ.

Chờ dì Lưu đi rồi thì Thẩm Trí nhìn chằm chằm Từ Khả một cách thân cận.

Từ Khả bị anh nhìn đến mất tự nhiên, nên cô đành cúi đầu cầm bút viết chữ.

Vừa viết được hai chữ thì tay cầm bút đã bị anh bắt lấy.

Từ Khả kì lạ nhìn anh.

“Tay em làm sao thế, còn chân nữa” Thẩm Trí nhìn bàn tay cô rướm máu, những tia máu nho nhỏ rải rác trên bề mặt cũng khô lại, lúc cô vào tiệm thì chân cũng cà nhắc.

Từ Khả lắc đầu, rút tay về rồi viết chữ: [Không cẩn thận nên té, không có gì đâu, anh đến để…]

Cô cũng không dám hỏi anh có phải đến đây để lấy bánh kem cho bé cưng ăn hay không, bằng không anh sẽ nói cô nghĩ rằng bản thân anh đến để đòi nợ nữa.

“Trong phòng em có cồn với thuốc tiêu viêm không?” Thẩm Trí thấp giọng hỏi cô.

Hai mắt Từ Khả nhìn anh rồi lại xoay người đi về hướng phòng ngủ phía trong.

Lát sau cô ôm cái hòm thuốc nho nhỏ đi ra, bên trong hòm có mấy loại thuốc như cảm mạo, thuốc giảm đau, cồn và vài thứ linh tinh.

Còn có bình thuốc tiêu viêm ngày đó anh đưa cho cô, dùng không hết cô còn đặt ngay ngắn ở trong hòm thuốc.

Thẩm Trí trực tiếp cầm lấy hòm thuốc rồi lấy bông gòn với cồn ra, anh nắm lấy bàn tay bị thương của cô rồi cẩn thận xử lí vết thương trên đó.

Trong gian phòng vô cùng yên tĩnh, màn đêm bên ngoài chỉ vừa hạ xuống nên có nhiều nơi đã thắp sáng đèn đường rồi.

Từ Khả nhìn người đàn ông trước mặt mình, đôi mắt anh đang nhìn xuống khiến cho lông mi che phủ gần hết con ngươi. Biểu cảm của anh rất nghiêm túc, vừa xử lí vết thương trên tay cô vừa nhẹ nhàng thổi thổi vì sợ cô đau.

Độ ấm từ trên tay anh truyền đến, ấm áp mềm mại hệt như mùa đông mà trốn mình trong ổ chăn, khiến cho người khác cảm thấy an tâm mà tin tưởng.

Người như Thẩm Trí sao có thể dịu dàng hoàn hảo đến mức độ này cơ chứ?

-----
Thật xin lỗi vì hôm nay em NAM quá bận không thể lên truyện đúng giờ~
Cám ơn các chị đã chờ nhé <3
Vì vừa làm vừa khóc nên tới giờ mới xong, em chưa kịp beta nên các chị thấy có lỗi phiền nhắc giúp em. Xie xie các chị iu của bé
[NAM]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top