Chương 19
Chương 19:
Về tiệm mình thì Từ Khả thấy dì Lưu còn chưa về, hơn mười giờ đêm rồi và mấy món bánh trong tiệm cũng đã bán hết, dì Lưu còn lau dọn bếp và mấy ngăn tủ sạch sẽ gọn gàng.
“Thế nào rồi Tiểu Khả, không sao chứ? Họ có làm khó con không?” Thấy cô vừa trở về thì dì Lưu chạy đến quan tâm hỏi han cô.
Từ Khả cười lắc đầu với dì ấy, đi một quãng đường dài như thế nên áo khoác của cô bị không ít sương phủ lên, ngay cả mái tóc cũng còn đọng vài giọt nước li ti.
Bị gió thổi lạnh cả một đoạn đường, vốn dĩ cô định quét mã mượn một chiếc xe đạp công cộng nhưng mà trong lòng đã có tâm sự nặng nề nên cô chỉ muốn chậm rãi tản bộ về nhà.
[Dì ơi mau về đi, đã trễ thế này rồi. Con không sao đâu, họ bị phạt hành chính một khoản tiền và bắt giam năm ngày]
Từ Khả đi đến bên quầy thu ngân cầm lấy bút lên rồi viết chữ.
“Chỉ bắt giam có mấy ngày thôi hả? Dễ dàng với họ quá rồi!!” Nghe đến đây thì dì Lưu vô cùng tức giận.
[Cũng không còn cách nào cả]
Vẻ mặt của Từ Khả có chút bất đắc dĩ.
[Dì mau về đi, cháu nội dì chẳng phải vẫn đang ở nhà đợi dì sao? Ở đây không có việc gì đâu dì cứ yên tâm đi]
“Vậy dì về trước đây, mai dì cũng sẽ đến sớm hơn. Mặt của con đã sưng như vậy rồi phải chăm sóc kĩ vào, sợ là ngày mai sưng nhiều hơn nữa, nhớ bôi thêm ít thuốc vào” Dì ấy đau lòng mà căn dặn cô.
Từ Khả gật gật đầu.
Chờ dì ấy về rồi thì Từ Khả mới kéo cửa cuốn xuống, cô vào trong tắm rửa sạch sẽ một trận rồi mới cuộn mình vào trong chăn.
Cảm giác mệt mỏi không rõ lí do bao trùm lấy cơ thể cô khiến cho cô không muốn nhúc nhích, ngay cả hoá đơn của ngày hôm nay cô cũng không muốn tính toán, chỉ muốn nằm một chỗ như này và thả trôi tâm tình của mình mà thôi.
Cô không khỏi nghĩ rằng nếu như ba mẹ nuôi mà còn sống thì chuyện khôi hài ngày hôm nay nhất định sẽ không xảy ra, mà những phiền phức sau này cũng chẳng có cơ hội phát sinh.
Nếu như họ còn sống thì chí ít cô vẫn còn một ngôi nhà để trở về.
Mặc dù ba mẹ nuôi không cho cô một gia đình giàu có nhưng họ luôn cho cô hết khả năng mà họ có thể.
Ngoài ba mươi tuổi mà chưa có con nên họ mới mua cô về, trước đó mẹ nuôi có kể cho cô nghe họ từng nhặt được một bé gái bị bỏ rơi ngoài đường, nhưng bé gái ấy chưa đầy hai tuổi đã mất vì bạo bệnh.
Lúc đó cô bé ấy sốt cao không khỏi nên mới đưa đi tiêm thuốc, không lâu sau thì mất.
Vào thời điểm đó thì điều kiện y tế ở nông thôn vẫn chưa tốt, có nhiều bác sĩ ở thị trấn hoặc làng quê đều là những lang băm nửa vời, và phía trên cũng không có cách nào để điều tra, quy trách nhiệm về một cá nhân nào cả.
Ba nuôi của cô vì nuôi gia đình nên đã mất trong một tai nạn ở công trường, ông không nhận được bất kì một khoản bồi thường hay trợ cấp nào. Vì chuyện này mà mẹ luôn đau khổ, thế là mẹ cũng gục ngã trước vô vàn những áp lực và không thể tỉnh dậy được nữa.
Kiếp này của họ đã vô cùng khổ, tựa như sinh ra là để chịu khổ vậy.
Cũng vì vậy mà cô luôn muốn mở một cửa tiệm bán đồ ngọt, muốn cho người khác cảm thấy ấm áp thoải mái.
Lăn qua lộn lại, rõ ràng mệt mỏi nhưng chẳng hiểu vì sao mà ngủ không được.
Từ Khả sờ điện thoại, cô nhớ trước đó Trần Tứ có gửi tin nhắn đến nhắc cô video đã được đăng trên các nền tảng, vì thế cô lên nền tảng video ngắn tìm kiếm tên Trần Tứ.
Đoạn video mới vậy mà đã một trăm ngàn lượt xem, người bình luận bên dưới cũng nhiều.
Cô nhấp vào, mới đầu là hình ảnh xinh đẹp của Trần Tứ, vì video có thêm bộ lọc nên nhìn vào cửa tiệm của cô có cảm giác càng thêm lãng mạn phục cổ.
Cô gái trong video vừa xinh đẹp vừa hào phóng, biểu cảm khi nói chuyện khiến cho người xem cảm thấy tự tin sáng ngời, câu từ khi nói chuyện cũng thong dong lưu loát, vừa nhìn đến liền biết được cô sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, ba mẹ yêu thương và giáo dục rất tốt, là một cô gái tốt toàn diện.
Trong video Trần Tứ còn nói thêm một ít về những chuyện như phong cách ăn mặc và trang điểm của chị ấy, cũng không phải từng lời nói đều khen bánh kem của cô, nhìn chung là khiến cho người khác nhìn thấy vô cùng thoải mái.
Sau khi nhấn thích video rồi cô lại nhịn không được mà lướt xem những video khác về Trần Tứ phối quần áo.
Trần Tứ: Em không sao chứ? Ổn không?
Trên màn hình điện thoại đột nhiên nhảy ra một tin nhắn mới, là Trần Tứ gửi đến.
Đã rạng sáng rồi mà Trần Tứ vẫn quan tâm đến cô, gửi tin nhắn hỏi han.
Từ Khả chuyển về giao diện wechat, trong lòng vừa nghi hoặc vừa cảm động.
[Không sao ạ, sao chị lại hỏi thế? Mà trễ thế này rồi chị còn chưa ngủ nữa hả?]
Trần Tứ: Em cũng chưa ngủ mà, trước nay chị đều là “cú đêm” á”
Đối phương lập tức trả lời tin nhắn của cô.
Từ Khả đang đánh chữ thì thấy chị ấy lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
Lần này là một tấm ảnh chụp màn hình.
Là chụp màn hình bình luận bên dưới video chị ấy vừa đăng.
[Cửa tiệm này là tiệm mà tôi thường hay ghé lắm, chủ tiệm là một cô gái nhỏ không thể nói chuyện, bánh kem và bánh mì cô ấy làm ăn cũng rất ngon, còn cái bánh trứng phô mai thì ăn ngon tuyệt vời khỏi bàn luôn, giá thành so với thị trường thì rẻ hơn nhiều lắm. Chẳng qua là hôm nay tan làm đi ngang đó chuẩn bị vào mua bánh mì thì thấy giống như có người đến gây sự với cô ấy, còn đánh cô ấy, bà già đó còn nhào ra ngoài tiệm lặn lộn, cuối cùng cảnh sát tới gom đi hết.]
Bình luận kể chi tiết như thế, bên dưới cũng có không ít người trả lời lại.
Nói không chừng đó là cô gái nhỏ đi theo mẹ thấy chuyện tối nay liền bị doạ cho sợ hãi.
[Hôm nay đúng là gặp vài chuyện nhưng mà đã báo cảnh sát rồi]
[Cám ơn chị, trễ thế này mà còn quan tâm em, video của chị em mới rảnh để xem nè, còn nhấn thích nữa á]
Cô cười gõ chữ trả lời chị ấy, nhìn vào trong màn hình phản chiếu lại vậy mà thấy trong vành mắt cô đã ngân ngấn nước mắt.
Trần Tứ: Thật sự không có chuyện gì sao em?
Người bên kia thật sự rất lo lắng cho cô.
[Ừm, đã giải quyết xong, không có gì đâu ạ. Chị đi ngủ sớm chút đi, thức khuya không tốt!]
Từ Khả khịt mũi, lại quay trở về giao diện phát video.
Lúc trả lời tin nhắn ngón tay cô không để ý mà nhấp vào một video đề xuất, bên trong là vài nhân vật hoạt hình, đẹp trai, hệ cấm dục, đẹp u ám, đẹp toả nắng,.. mấy nhân vật này được đồ hoạ đẹp lắm.
Cô nhìn vài lần thì thấy rất quen thuộc, suy nghĩ một lát mới nhớ ra lần trước đến công ty của Thẩm Trí giao bánh kem thì thấy trong văn phòng của họ có những standee hình người và những tấm poster dán trên tường đều là những nhân vật trong clip này, lúc trước cô cũng từng thấy qua trong lúc lướt web rồi.
Lúc đó cô còn tưởng là truyện tranh, nhưng bây giờ thấy thì mới biết là game, hơn nữa loại game này hai năm trở lại đây vô cùng nổi tiếng.
Video đã được cắt nối biên tập lại nên bên trong có rất nhiều nhân vật, khá thú vị.
Từ Khả đang thích thú xem chúng thì trên màn hình lại nhảy ra hai tin nhắn mới.
Không phải là Trần Tứ.
Mà là Thẩm Trí gửi tới.
Thẩm Trí: ?
Thẩm Trí: Nghe Giai Ngọc nói rằng cậu ấy gặp em ở cục cảnh sát hả?
Nhìn cái tên kia thì trong chớp mắt trái tim Từ Khả nhảy lên rất nhanh, nhanh đến mức chính cô cũng nghe được tiếng vang của nó.
Cô ngây ngẩn một lúc rồi mới bấm vào giao diện trò chuyện.
Cô luôn cảm giác miệng của Lâm Giai Ngọc rất rộng, mặc dù chuyện anh ta kể cho Thẩm Trí nghe cũng chẳng lấy làm lạ nhưng cô không hề nghĩ tới Thẩm Trí sẽ hỏi cô.
[Ừm, gặp anh ấy, nhưng bên em cũng không có chuyện gì đâu]
Cô cũng không muốn để Thẩm Trí lo lắng thêm gì, khiến Trần Tứ lo lắng đã quá lắm rồi, mà trễ thế này anh còn gửi tin nhắn hỏi thăm quan tâm nữa chứ.
Thẩm Trí: Có chuyện gì cần anh giúp đỡ không?
Từ Khả nghĩ kĩ rồi, lúc trước Lâm Giai Ngọc nói cho cô nghe chuyện Thẩm Trí rất để ý tới cô, còn bảo anh ta phải để ý tới tình huống bên tiệm cô, sợ rằng cô sẽ gặp phiền phức.
Hơn nữa hôm nay ở cục cảnh sát, sau khi nghe thấy cô nói thì Lâm Giai Ngọc có nói rằng anh ấy biết cô gặp phải phiền phức gì rồi nhưng Thẩm Trí không tin anh ấy.
[Không có, thật sự không có chuyện gì đâu]
Từ Khả lại trả lời một câu, cái tâm trạng nặng nề không ngủ được ban nãy mất tiêu không còn nữa.
Hơn nửa đêm có hai người bạn mới quen gửi tin nhắn quan tâm tới cô, vì vậy cô cảm thấy cô còn may mắn hơn khối người.
Thẩm Trí: Từ Khả, em đừng có cậy mạnh nữa!
Cô không cậy mạnh, nhưng mà có nhiều chuyện phải tự bản thân tiếp nhận và tự giải quyết mới được.
Nếu như luôn dựa vào người khác để giải quyết thì không tốt lắm.
Thẩm Trí: Nếu như không có chuyện gì thì trễ thế này sao em còn chưa ngủ?
Có thể là thấy đã hơn hai phút rồi mà cô còn chưa trả lời nên anh lại nhắn hỏi thêm một câu.
Từ Khả: Chẳng phải anh cũng chưa ngủ đó sao?
Thẩm Trí: Tăng ca xong, mới về đến nhà.
Nhìn thấy tin nhắn trả lời của người đàn ông thì Từ Khả bất giác nở nụ cười.
Cũng không biết thế nào nhưng mà cô cảm thấy mấy lời này hình như còn pha thêm chút giận lẫy.
[Vậy anh ngủ sớm chút, ngủ ngon]
Cười ngốc một hồi cô mới gõ chữ trả lời anh.
Sau khi trả lời xong thì cô buông điện thoại xuống, nhắm hai mắt lại.
Tâm trạng tốt hơn nãy rất nhiều, ngày mai cô muốn làm một cái bánh kem thật ngon gửi cho Trần Tứ, phải làm một cái bánh thật đẹp màu da cam, tone màu ấm áp giống hệt như con người của Trần Tứ vậy.
Theo như lời nói của Thẩm Trí thì anh không thích ăn đồ ngọt lắm, còn bé cưng quá nhỏ không thể ăn nhiều đồ ngọt, cô sẽ nghĩ cách cám ơn anh sau.
Nghĩ như thế xong cô liền tiến vào giấc mộng.
Mặc cho đêm đó tâm sự trùng trùng nhưng cô ngủ rất ngon, chỉ có điều gò má trái sưng lên, đau nhức khiến cho cô hơi khó chịu.
Sáng sớm tỉnh dậy đúng là mặt cô còn sưng hơn ngày hôm qua rất nhiều.
Cô cũng không còn cách nào cả, bôi thuốc xong thì chỉ có thể đeo khẩu trang lên, sợ để người khác thấy được sẽ không tốt.
Dì Lưu cũng đến rất sớm, thấy mặt cô sưng hơn hôm qua thì xót xa muốn chết, dì kêu cô đi đến phòng khám xem thử, sợ là tới lúc đó sẽ khiến gương mặt có sẹo.
Hôm nay cô luôn bận rộn trong bếp, bánh mì mới nướng hay bánh bông lan đều do dì Lưu lấy ra trưng bày trong tủ.
Bận rộn đến chạng vạng cũng đã làm xong bánh kem mà khách hàng đặt trước, có một cái đã được đến lấy đi, hai cái còn lại thì có một cái yêu cầu Từ Khả giao qua.
Từ Khả nhìn đồng hồ, cô phải tranh thủ chạy qua nếu không sẽ muộn mất, khách hàng nói là người lớn trong nhà muốn tổ chức sinh nhật.
[Dì ơi con đi giao bánh kem trước, nếu như còn có ai đến quậy thì dì đừng cự cãi với họ mà phải lập tức báo cảnh sát nhé]
Trước khi Từ Khả ra ngoài cô vẫn luôn lo lắng, sợ rằng mẹ ruột cùng Vương Phán bị bắt giam rồi thì Từ Vọng Long sẽ đến tìm cô tính sổ.
“Con yên tâm đi, không có gì đâu. Hơn nữa xung quanh còn nhiều hàng xóm mà” Dì Lưu nói rồi chỉnh lại nón bảo hiểm cho cô: “Lái xe nhớ phải chú ý an toàn nhé!”
Từ Khả cười gật đầu, cô lại đi đến bên quầy ăn vặt bên cạnh của chú nói một tiếng, nói rằng nếu như có người đến gây sự thì mong là chú giúp cô báo cảnh sát, dì Lưu có một mình trong tiệm, chân cẳng cũng không thuận tiện nên không dễ xử lí.
Cứ như vậy thì cô đi ra ngoài giao hàng cũng không yên tâm lắm, chỉ một lòng muốn đi nhanh về nhanh.
Khách hàng nói nơi giao là một nhà hàng món Trung xa hoa cao cấp, làm ăn cũng rất được, vừa tới giờ ăn tối mà nhà hàng đã chật kín chỗ.
Có lẽ khách hàng cũng đã nói trước với nhân viên phục vụ nên khi cô đi vào nói là giao bánh kem thì nhân viên phục vụ nhanh chóng hướng dẫn cô đi đến bàn mà khách đã đặt.
Cô đeo khẩu trang rồi cầm một hộp bánh kem rất lớn nên không dám đi quá nhanh, trong nhà hàng nhiều người, có người đang bưng thức ăn nên cô cũng sợ sẽ đụng vào người ta.
Đi đến bàn của khách cô đặt bánh kem xuống, nói với khách một câu rồi chuẩn bị rời đi thì đã nghe một giọng nói quen thuộc gọi lại.
“Từ Khả”
Giọng nói này vẫn dễ nghe như lần đầu gọi cô, êm ái dễ nghe, chẳng qua lần này thay thế bằng một chút lười nhác cùng kinh ngạc mà thôi.
Từ Khả theo giọng nói mà nhìn sang, chỉ thấy cách đó không xa là một bàn ăn dựa vào góc trong cửa sổ, một người đàn ông với khuôn mặt dễ nhìn xuất hiện trước mắt cô, tầm nhìn của hai người vừa vặn chạm vào nhau.
____
[NAM]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top