Chương 2 : Những Quyết Định Đau Đớn
Sáng hôm sau, khi ánh sáng đầu tiên của ngày chiếu vào phòng, Thiên Lam thức dậy với tâm trạng đầy mâu thuẫn. Cô không phải là người dễ dàng để cảm xúc chi phối, nhưng hôm nay, những suy nghĩ về mối quan hệ của mình lại khiến cô không thể giữ được sự bình tĩnh. Hoàng Minh – người chồng mà cô vẫn phải sống cùng, là một người mà cô chưa bao giờ cảm thấy có sự kết nối thực sự. Và rồi, cảm giác ấy lại càng thêm rõ rệt khi cô bắt đầu nhận ra rằng mình lại yêu An Nhiên – người mà cô biết rằng tình cảm của mình dành cho cô ấy là không thể.
Nhưng Thiên Lam không phải là người dễ dàng chấp nhận tình trạng không rõ ràng trong lòng mình. Cô luôn là người đi tìm kiếm tình yêu thực sự, một thứ tình cảm trọn vẹn mà cô luôn ao ước có được. Đối với Thiên Lam, tình yêu không phải là sự sắp đặt, mà là một hành trình phải thử thách, phải tìm kiếm. Cô không ngại mạo hiểm, không ngại đối diện với cảm xúc thật sự của mình.
Cô đứng dậy, bước đến cửa sổ, nhìn ra ngoài. Ánh nắng chiếu rọi trên những con đường dài, ánh sáng của buổi sáng như thể đang kéo cô ra khỏi suy nghĩ mông lung. Nhưng dù có nhìn thế nào, trong lòng Thiên Lam vẫn còn một khoảng trống. Cô muốn tình yêu ấy – tình yêu thật sự, mà cô luôn nghĩ rằng mình có thể tìm thấy ở đâu đó, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cô tự nhủ, mình phải sống thật với trái tim mình, vì chỉ khi sống đúng với cảm xúc, cô mới có thể hạnh phúc.
Khi đó, Hoàng Minh bước vào phòng với vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ. Anh nhìn cô một chút, rồi lên tiếng, giọng bình thản nhưng Thiên Lam cảm nhận được sự thiếu vắng trong giọng nói ấy.
“Em lại thức sớm thế sao? Anh nghĩ em cần nghỉ ngơi thêm,” Hoàng Minh nói, nhưng ánh mắt anh lại lướt qua cô mà không dừng lại lâu. Điều này khiến Thiên Lam cảm thấy một nỗi chua xót. Cô đã từng nghĩ rằng họ có thể yêu nhau, nhưng bây giờ, cô biết mình đã sai.
Thiên Lam không đáp lại ngay, mà chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cuộc hôn nhân này dường như đã hoàn toàn thiếu vắng tình yêu, ít nhất là từ phía cô và Hoàng Minh. Nhưng thay vì chạy trốn, cô quyết định sẽ đối diện với cảm xúc của mình, dù đau đớn đến đâu.
“Anh có thể yêu em không?” Thiên Lam bỗng lên tiếng, khiến Hoàng Minh khựng lại. Câu hỏi đột ngột và đầy sự dứt khoát khiến anh không thể lập tức trả lời.
Hoàng Minh im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: “Anh đã từng yêu em, Thiên Lam. Nhưng cuộc sống của chúng ta, giữa hai chúng ta, đã không còn như trước nữa.”
Thiên Lam nghe những lời ấy, không thể phủ nhận rằng chúng đúng. Nhưng cô cũng hiểu rằng mình không thể tiếp tục sống trong một mối quan hệ không có tình yêu. Dù sao, cô cũng không thể ngừng theo đuổi cảm xúc thật sự của mình, dù có phải đối mặt với bất kỳ đau đớn nào.
Một tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Thiên Lam. Cô mở cửa, và trước mặt cô là Huy Vũ, người bạn thân duy nhất mà cô có thể hoàn toàn tin tưởng. Anh mang theo một ly cà phê, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.
“Chào buổi sáng,” Huy Vũ nói, tay đưa ly cà phê cho Thiên Lam. “Anh nghĩ em cần chút gì đó để tỉnh táo hơn, em đã thức suốt đêm à?”
Thiên Lam mỉm cười nhận lấy ly cà phê, cảm giác ấm áp từ ly cà phê truyền qua tay cô như một lời an ủi. Nhưng trong mắt Huy Vũ, cô vẫn thấy được sự lo lắng không giấu được. Cô không muốn Huy Vũ lo lắng về mình, nhưng cô cũng không thể che giấu những cảm xúc đã dồn nén bấy lâu.
“Em ổn mà,” Thiên Lam đáp, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh. “Chỉ là... em đang cảm thấy có chút bối rối.”
Huy Vũ ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn vào mắt Thiên Lam một lúc lâu. Anh biết rõ, dù Thiên Lam luôn mạnh mẽ và quyết đoán, nhưng những cảm xúc trong lòng cô lại không dễ dàng để đối diện. Huy Vũ biết cô không thể tiếp tục sống trong mối quan hệ mà cô cảm thấy ngột ngạt, và anh cũng hiểu rằng cô luôn theo đuổi tình yêu thật sự.
“Em yêu ai, Thiên Lam?” Huy Vũ nhẹ nhàng hỏi, giọng anh trầm lại.
Thiên Lam không hề ngập ngừng, ánh mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ, như thể muốn tìm kiếm một chút dũng khí trong chính những suy nghĩ của mình. “Em yêu An Nhiên.”
Lời thừa nhận ấy như một cú sốc đối với Huy Vũ, nhưng anh không thể phản ứng ngay. Thiên Lam không thể yêu Hoàng Minh, và giờ cô lại yêu một người mà tình yêu đó cũng không thể có, nhưng cô không thể kìm nén cảm xúc của mình nữa.
“Em biết mình không thể có cô ấy, nhưng em vẫn yêu,” Thiên Lam tiếp tục, đôi mắt cô có chút mơ hồ. “Tình yêu không phải lúc nào cũng dễ dàng. Em chỉ muốn yêu, yêu một ai đó thật sự.”
Huy Vũ nhìn cô, đôi mắt anh như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng anh chỉ khẽ thở dài. “Anh hiểu em, Thiên Lam. Nhưng đôi khi tình yêu là một thứ khó đoán. Và dù sao, anh sẽ luôn bên em, giúp em tìm được con đường của mình.”
Thiên Lam mỉm cười cảm ơn, nhưng trong lòng cô, một phần trái tim vẫn luôn muốn được sống trọn vẹn với những cảm xúc thật sự của mình. Cô không muốn tiếp tục giấu giếm bản thân. Cô muốn yêu, và cô sẽ làm mọi thứ để có được tình yêu đó, dù có phải trả giá bao nhiêu.
---
Nói thật thì truyện này tôi nhờ chat gbt viết dùm á. Ý tưởng cốt truyện, nhân vật là của tôi nhưng người viết là chat gbt. :)))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top