Chapter 25 . Dân làng

'Mình không thể làm gì hơn ở đây.' Luisen khoanh tay và quan sát cuộc trò chuyện sôi nổi đang diễn ra giữa các tùy tùng của mình. Mặc dù anh ấy đã cố gắng chân thành làm theo, nhưng những cuộc tranh luận đã bắt đầu khiến anh ấy đau đầu. 'Mình chắc rằng tướng quân sẽ lãnh đạo tốt các nhân lực thôi.'

Luisen quyết định giao vấn đề cho một người có khả năng lãnh đạo và quản lý hơn mình rất nhiều. Về phần lãnh chúa, anh quyết định sử dụng sự kiện này và các sự kiện tiếp theo để từ từ tìm hiểu về nhiệm vụ lãnh thổ của mình.

Vị công tước trẻ tuổi nhìn về phía vị tướng, người đã gật đầu khi ánh mắt họ gặp nhau. Sự tương tác nhỏ và không đáng kể, nhưng trong ánh mắt nhân từ và sự thừa nhận lịch sự, có thể cảm nhận được một niềm tự hào rõ rệt đối với người được giám hộ của anh ta. Anh ấy trông giống như đã được khám phá ra rằng, trong khoảng thời gian ông không gặp anh, Luisen cuối cùng đã trưởng thành. Không một lời khen ngợi nào được thốt ra, nhưng Luisen nhận ra lời khen ngầm đó.

Vị tướng thừa nhận những nỗ lực của Luisen và nỗ lực của anh ấy để trở thành một lãnh chúa tốt hơn. Lần đầu tiên, Luisen cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn người cố vấn thân cận nhất của mình đang bị vây quanh bởi những nhân tố khác.

'Tốt đấy.' Luisen bước ra khỏi phòng họp với một bước nhún nhảy. Sau đó, một người vội vã đuổi theo anh ta.

"Thưa ngài." Đó là chỉ huy hiệp sĩ. Đôi mắt nhăn nheo của vị hiệp sĩ già ươn ướt và đỏ hoe. Anh kiên quyết quỳ gối trước mặt chủ nhân trẻ tuổi của mình. Luisen, xấu hổ, cố gắng ngăn ông ta lại, nhưng chỉ huy hiệp sĩ thậm chí không cho anh ta cơ hội để từ chối sự nhiệt tình này của mình.

"Tôi xin lỗi, thưa ngài."

"Hả? Để làm gì?" Luisen ngơ ngác hỏi. Tại sao anh ta lại quỳ xuống?

"Lẽ ra tôi nên đi theo và bảo vệ ngài, thưa ngài. Sau khi chứng kiến ​​ngài phải chịu đựng như thế nào, giờ tôi mới thấy mình đã sai. Sự ương ngạnh của tôi - lòng kiêu hãnh của tôi - đã khiến ngài gặp nguy hiểm..." Vị hiệp sĩ già cúi đầu hối lỗi . "Ngài đã bị thương như thế này.... Thực sự, ngài có thể đã gặp phải một số thảm họa lớn. Tôi không có quyền và vinh dự đối mặt với chúa tể của tôi cũng như người tiền nhiệm của ông ấy."

Chỉ huy hiệp sĩ dường như thực sự có lỗi. Nếu các hiệp sĩ của Luisen đi theo, có lẽ anh và người hầu của mình đã không bị bỏ rơi trong làng.

Ông ta biết rõ rằng Luisen có kỹ năng cưỡi ngựa kém và có rất ít hoặc không có kỹ năng phòng thủ võ thuật. Anh ta biết rằng lãnh chúa của mình sẽ không thể theo kịp những người lính đánh thuê dày dạn kinh nghiệm đó. Sau khi nhận ra tất cả những điều này mà vẫn không làm gì cả, viên chỉ huy bực bội vì sự tự mãn của chính mình.

Nếu Carlton không tìm thấy Luisen thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu lãnh chúa của anh ta tiếp tục bị đám đông bạo loạn hành hạ?

Thật chóng mặt và kinh hoàng khi tưởng tượng ra các khả năng.

"Hãy trừng phạt tên đầy tớ không xứng đáng này, thưa ngài. Tôi không được tha thứ vì đã đặt cảm xúc của mình lên trước bổn phận của một hiệp sĩ."

"Thành thật mà nói, 'hình phạt' là gì. Không sao đâu, ta ổn mà."

"Không, ngài không được để điều vi phạm này đi xa được. Tôi là một kẻ khốn nạn không xứng đáng làm hiệp sĩ của chúa tôi."

Luisen cảm thấy lạc lõng khi lắng nghe lời tự trách mình đầy nhiệt huyết của chỉ huy hiệp sĩ. 'Không, tại sao lại đến mức này chứ... '

Anh cúi xuống trước mặt người đàn ông, tự hỏi mình nên làm gì. Anh thấy xấu hổ trước cảnh tượng này. "Ta sẽ từ chối nếu ngươi khăng khăng đi theo ta đấy. "

"Ngay cả khi, tôi không nên chấp nhận nó mà không chiến đấu. Không phải khi nó liên quan đến sự an toàn của chúa tôi..."

"Ngươi có thể làm gì? Ngươi không thích ta....và vì một lý do chính đáng. Ta không biết gì về những vấn đề xảy ra ngay dưới mũi mình được."

"Đó không phải lỗi của chúa tể! Những thuộc hạ lẽ ra nên quan sát kỹ hơn tình hình và hỗ trợ ngài."

Luisen lắc đầu. "Không. Vì ta đã ký vào đề xuất nên ta có lỗi. Ta xin lỗi."

"Không, thưa ngài. Mặc dù lãnh thổ đã tranh giành trong một thời gian, nhưng những sự kiện này vẫn xảy ra khi chúng ta trải qua cuộc đời. Ngài có nghĩ rằng chưa bao giờ có những cuộc khủng hoảng như vậy dưới triều đại của cố công tước không?" Chỉ huy hiệp sĩ bắt đầu an ủi Luisen, và cuộc trò chuyện dường như dao động giữa hai người khi họ cố gắng an ủi lẫn nhau. Dù tình hình có mệt mỏi đến đâu, Luisen vẫn biết rằng anh hiện diện như thế nào trong tâm trí hiệp sĩ của mình - một tấm lót bạc cho thảm họa này.

"Đó là những lời khôn ngoan. Vâng, mọi người sẽ phạm sai lầm khi họ sống."

"Nhưng...."

"Ngươi có nghĩ rằng ta không biết lòng trung thành của ngươi sâu sắc như thế nào không? Ngươi đã cho ta một vật phẩm ma thuật mà ngươi quan tâm nó như chính mạng sống của mình."

Luisen tiết lộ chiếc vòng tay do chỉ huy hiệp sĩ trao cho anh - chính phụ kiện đó đã bảo vệ anh khỏi một số cuộc tấn công từ đám đông nhằm vào phía mù của anh. Anh cẩn thận tháo chiếc vòng ra và đặt lại vào tay người chỉ huy.

"Nhờ sự quan tâm của ngươi, ta đã có thể trở lại lâu đài một cách an toàn. Cảm ơn ngươi đã cho ta mượn một thứ rất quý giá như này" Luisen nói.

"Chủ nhân. . . . . ."

"Thật xin lỗi, đã không có chút cân nhắc đến cảm xúc của ngươi."

Người chỉ huy, hơn ai hết, đã giữ nguyên tắc và đạo đức của mình. Người đàn ông ngay thẳng nhưng bướng bỉnh này đã bảo vệ lãnh thổ ngay cả sau khi anh ta bị chủ nhân của mình bỏ rơi, một người chết và người kia do sơ suất. Lòng trung thành quyết liệt như vậy, không lùi bước trước cái chết, đáng được tôn trọng.

Luisen không nghĩ rằng mình xứng đáng nhận được lời xin lỗi của người đàn ông, vì anh ta đã chết như một con chó trong dòng thời gian trước đó.

'Ai dám trừng phạt ai?' Luisen nghĩ. 'Tôi chạy đi và ông ấy ở lại.'

"Ngươi luôn hoàn thành nhiệm vụ của mình. Ta mới là người nên xin lỗi." Luisen biết rằng dù có nói lời xin lỗi bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cảm giác tội lỗi sâu sắc cũng không thể truyền tải được.

Mặc dù không ai khác có thể truy cập vào ký ức đã mất từ ​​​​lâu đó, Luisen không thể tha thứ cho bản thân, ngừng thương tiếc cho cái chết của người chỉ huy trung thành kiên quyết.

Luisen lặng lẽ nắm lấy tay viên chỉ huy. "Luôn luôn cảm ơn ngươi."

"Chủ nhân. . . . . ."

Mặt khác, chỉ huy hiệp sĩ ngạc nhiên trước sự đụng chạm của Luisen. Đôi bàn tay ấy ngày xưa nhỏ nhắn, mềm mại như mầm lá chớm nở đầu xuân. Tuy nhiên, giờ đây, những bàn tay này đã lớn hơn và đang tự chống đỡ một cách vững chắc.

Một hiệp sĩ tìm kiếm sự trừng phạt; thay vào đó, chủ nhân cảm thấy cần phải xin lỗi - anh ta trở nên đáng tin cậy như vậy từ khi nào?

Những giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt của người hiệp sĩ, thấm đẫm những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt anh ta. Từng giọt lớn nặng như năm tháng anh đã sống.

"Tôi sẽ không bao giờ xem nhẹ lãnh chúa của mình nữa. Tôi sẽ tin tưởng và trung thành tuân theo mệnh lệnh của ngài," chỉ huy hiệp sĩ thề.

'Đó..không phải nó mặc dù. Tại sao ônv ấy lại tin tưởng tôi? Có gì để tin tưởng?'

Luisen đặt câu hỏi về sự khôn ngoan của anh ta, nhưng anh ta không thô lỗ đến mức ném trả lại thiện chí của người đàn ông lớn tuổi hơn. Thay vào đó, với phong thái trang nghiêm và tao nhã, Luisen đã an ủi xong người hiệp sĩ già và đưa ông trở lại phòng họp để hoàn thành nhiệm vụ của mình.

'Tôi rất biết ơn...nhưng họ không nên tin tưởng tôi quá nhiều...Tôi sẽ chỉ khiến họ gặp rắc rối hơn thui...'

Nhờ có kiến ​​thức về tương lai, Luisen có vẻ thông minh trong một thời gian, nhưng Luisen vốn là một người không thích sử dụng bộ não của mình và thiếu tập trung. Anh biết rõ nhất bản thân không đáng tin cậy của mình.

Đôi khi anh ấy phải sửa chữa những quan niệm sai lầm của họ. Luisen càu nhàu và tăng tốc.

Có một số nhà tù trong khu đất của công tước. Luisen đã hỏi trước người của Carlton nơi dân làng bị giam giữ - các hầm ngục dưới tầng hầm. Đó là nhà tù dành cho những tên tội phạm với tội danh rõ ràng, nơi cách ly chúng với những kẻ khác trước khi xét xử.

Nói chung, những người bị bắt trong các cuộc bạo loạn sẽ bị trục xuất khỏi lãnh thổ. Trong một số trường hợp, tiền phạt hoặc lao động công ích có thể thay thế một bản án khắc nghiệt hơn, tùy theo quyết định của lãnh chúa.

Nhưng, làm hại lãnh chúa hoặc gia đình Anies thường sẽ dẫn đến án tử hình. Đối với những người sống dưới sự bảo vệ và thương xót của người cai trị cao quý của họ, bất kỳ sự trừng phạt nào về thể chất đều là một hành động phản quốc nghiêm trọng đe dọa sự ổn định của hệ thống. Không một gia đình quý tộc nào lại để lọt tội ác như vậy.

Những người bị bắt trong ngày hầu như không phải là người trực tiếp làm Luisen bị thương.

Nhưng, số phận của họ phụ thuộc vào quan điểm của lãnh chúa; cho dù anh ta có coi họ là những người đang nổi cơn thịnh nộ hay những người đã tham gia vào việc cố ý hãm hại gia đình cầm quyền hay không. Công tước Anies có quyền xét xử những tội ác đã gây ra trên lãnh thổ của mình.

Carlton hiện có quyền tổ chức xét xử, nhưng số phận của họ vẫn phụ thuộc vào ý thích bất chợt của Luisen - Carlton đã cho phép Luisen làm theo ý mình.

Mặc dù bước vào bên trong lâu đài của công tước thường là cơ hội chỉ có một lần trong đời đối với dân làng, nhưng chuyến thăm của họ đã bị ô nhiễm do bị giam giữ trong ngục tối ở tầng hầm. Một bầu không khí lo lắng khác biệt tràn ngập nhà tù. Khi Luisen bước xuống cầu thang, nhiều lời cầu xin đã được gửi đến công tước, người nắm giữ chìa khóa sống chết của họ trong tay.

"Thực xin lỗi, chủ nhân!"

"Tôi sẽ không bao giờ tấn công ngài, lãnh chúa của tôi, tôi thề!"

Từng tiếng kêu dội lại từ những bức tường đá, tạo nên một bản giao hưởng chói tai. Trong tiếng kêu hoảng loạn, có thể nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Chủ nhân! Chủ nhân! Là tôi! Tôi ở bên này!"

"...Ruger?"

Ruger bị nhốt trong phòng giam mà anh ta ở chung với năm hoặc sáu người dân làng khác.

"Tại sao ngài lại ở đó?" Luisen ngạc nhiên nói. Anh đi thẳng vào phòng giam.

Ruger ép xác mình vào song sắt và tuyệt vọng gọi chủ nhân. "Chủ nhân. Ôi, chủ nhân. Cuối cùng ngài cũng đến cứu tôi phải không?"

『 :)))) 』

"Ta thậm chí còn không biết cậu ở đây? Tại sao cậu lại ở đây?"

"Tôi đã bị bắt trước đó trong ngày, sau khi Carlton đưa lãnh chúa đi. Tôi đã cố gắng đi theo phía sau, nhưng tôi đã bị cuốn vào cuộc bạo động của những người nông dân này."

Thảo nào Luisen không tìm được người hầu của mình. Thành thật,

Ruger đã gặt hái những gì anh ấy đã gieo, nhưng kinh nghiệm

hẳn là khá đau thương. Mắt anh ươn ướt

với nước mắt, và tình trạng thể chất của Ruger có vẻ khá

nghèo.

"Mở cửa cho cậu ấy ra." Luisen ra hiệu cho người gác mở cửa. Ruger bước ra khỏi phòng giam với những động tác cẩu thả. Anh ta không thể duỗi thẳng lưng đúng cách, và các khớp xương của anh ta kêu răng rắc như một bản lề gỉ sét.


Note : AAAA bộ này cũng hay v cứt mà đếch ai xem :))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top