Cinderell thời hiện đai (Chương 83-84)

chương 83

Trời đã trở về đêm cũng là lúc hắn và nó đi ngủ, hắn nằm đó khẽ ấn lưng cho nó, vì mang thai nên nó chỉ được nằm về một bên, lưng hay mỏi nên hắn thường chăm sóc như vậy ... nhưng không khí của mấy hôm nay có chút nặng nề hơn bình thường, hắn kể từ khi chạm mặt với Ken thì luôn yên lặng với nó, mặc dù vẫn cứ chăm sóc chu đáo như vậy nhưng sự im lặng của hắn khiến nó cảm thấy có chút áp lực…

“anh!!”

“ừ!!”

“em lại làm anh lo lắng phải không??”

Nó nói khi vẫn quay lưng về phía hắn, đôi mắt nó hướng ra phía khoảng không ngoài lớp kính dày ... bàn tay siết chặt lấy chiếc gối đang nằm ... 

“anh xin lỗi!!”

hắn gục mặt xuống vai nó, vòng tay ôm lấy cả cơ thể nó từ phía sau, hắn nói mà trong giọng có chút gì đó kiềm chế ... 

“khi anh ta xuất hiện anh đã rất lo lắng, anh sợ ... anh sợ anh ta sẽ mang em rời khỏi anh ... ”

“ ... ... …”

Nó im lặng, đưa tay khẽ xoa bụng của mình, đứa trẻ trong bụng nó dường như hiểu những gì mà cha nó đang nói, rồi nó di chuyển bàn tay luồn qua làn tóc đen óng của hắn, nó lên tiếng nói:

“anh sẽ không để chuyện đó xảy ra mà, phải không??”

“ ... ... …” hắn không nói gì mà chỉ gật gật đầu …

“anh ta tới để lấy mạng em!!” nó khẽ thở nhẹ rồi nói tiếp: “anh sẽ bảo vệ mẹ con em khỏi anh ta đúng không??”

“anh sẽ không để anh ta động đến một sợi tóc của em đâu!!” hắn nhổm dậy mà gằn giọng, từng tiếng có vẻ nặng nề giận dữ…

“anh có đủ khả năng mà!! vậy nên đừng lo lắng!!” nó với tay lên xoa đầu hắn mà trấn an ... 

hắn nắm lấy tay nó, nhìn thẳng vào đôi mắt cảm thông của nó, và hắn chợt nhận ra rằng nó cũng đang lo lắng, lo lắng cho sự bất an của hắn ... khẽ hôn lên bàn tay nó, hắn mỉm cười thì thầm nói:

“anh yêu em!!”

“em cũng vậy!!” nó cười, nụ cười nhẹ nhõm…

rồi hắn cúi xuống đặt lên môi nó một nụ hôn dài, cuối cùng thì hắn cũng vứt bỏ được cái cảm giác nặng nề mà Ken đem lại từ ngày hôm đó, và hắn nằm xuống, để nó gối đầu lên tay mình, vòng cánh tay ôm lấy người nó ... giấc ngủ đến với cả nó và hắn thật nhanh, mấy ngày nay hắn ngủ không yên giấc và nó cũng vậy, một chút thoáng qua của quá khứ cũng khiến cho hai con người này bận tâm ... đến khi nào thì nó và hắn mới có thể sống bình yên bên nhau đây??

Nhưng sự thật thì từ hôm đó Ken không xuất hiện trước tầm nhìn của nó và hắn nữa, có điều anh ta vẫn lưu lại Hoa Kì, anh ta có nhiều vấn đề cần phải giải quyết đó là giải đáp những gì mà nó để lại ... tuy vậy nhưng Ken hàng đêm vẫn đứng ở tầng thượng của tòa nhà đối diện mà nhìn sang căn hộ của nó và hắn, anh ta không tin rằng nó chịu từ bỏ mọi chuyện dễ dàng như vậy, nhưng tất cả những gì mà anh ta nhận được là những hành động yêu thương của cả hai người họ, điều đó khiến cho anh ta cảm giác bị phản bội, sự tức giận cứ ngùn ngụt bốc lên khiến anh ta nhiều khi không giữ được bình tĩnh ... mong muốn hủy hoại những gì thuộc về nó cứ hiện lên thôi thúc anh ta phải hành động, hành động và làm một điều gì đó mà trước đây anh ta vốn đã phải làm ... 

... ... ... ... 

Pháp, thành phố hoa lệ, thế giới riêng của sự lãng mạn nhưng cũng là nơi hỗn loạn nhất của thế lực ngầm đen tối ... cảnh sát của nơi thành phố Pari lại một lần nữa phải tối tăm mặt mũi vì những vụ việc ám sát liên tiếp xảy ra tại nhiều nơi, những hình thức giết người khác nhau nhưng cùng chung một điểm đó chính là sự man rợ của kẻ giết người…

một căn nhà tràn ngập mùi tanh nồng, hình ảnh đầu lâu nằm giữa cái kiềng ba chân được vẽ bằng máu lên trên khắp những bờ tường, dưới đó hàng loạt những xác người bị giết một cách dã man và ghê rợn, ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải hãi hung nôn mửa ... thế nhưng ... lại có một người đứng giữa căn phòng ấy mà vẫn giữ được nét thản nhiên trên khuôn, đôi mắt màu tràm tím mà người đó sở hữu mang một vẻ sâu thẳm khó hiểu khi nhìn lên cái biểu tượng được vẻ bằng máu một cách vụng về và thiếu chuyên nghiệp ... 

“vụ thứ 13 trong vòng 3 tháng, kẻ nào đã mạo danh “Tam Kiềng” để làm những chuyện này??”

giọng nói mang vẻ hoài nghi vang lên từ con người đó sau một thời gian dài chỉ đứng quan sát, kể từ khi nhận nhiệm vụ quét sạch đám tạp nham ở Pháp do hắn đưa ra, Chiến đã ở lại nơi này hơn 6 tháng rồi, thời điểm gần như hoàn thành công việc thì lại xảy ra những chuyện anh chưa bao giờ ngờ được, 3 tháng trở lại đây thường xuyên xuất hiện những vụ việc như thế này, có rất nhiều người đã bị giết và kì lạ là lại cùng cách thức mà “Tam Kiêng” thực hiện trước đó, Chiến vì vậy mà bị giữ chân lại Pháp, anh muốn biết kẻ nào đã làm cái việc như thế này ngay trước mũi anh, hơn thế nữa, anh lo cho gia đình nó đang ở nơi này sẽ gặp phải chuyện gì đó bất trắc ... rồi đến lượt chiếc bộ đàm cài trước ngực anh ta phát tiếng nói ... 

[“A1 báo cáo, các phòng đều có những dấu hiệu của tổ chức, người này cố tình bắt chước hình thức của chúng ta để thực hiện những vụ này!!”]

[“D3 báo cáo, trên tầng thượng có để lại một con gao găm bằng bạc ở ban công, ông chủ có muốn xem nó không ạ??”]

“nó như thế nào??”

[“hình dáng rất kì quái, tôi nghĩ ông chủ nên nhìn trực tiếp!!”]

“được, giữ nguyên vị trí!!”

Chiến đưa mắt nhìn lại một lượt khu đại sảnh của căn nhà trước khi bước từng bước lên bậc cầu thang, dọc những bức tượng có vết máu lết thành 5 đường không rõ nét, chúng nối tất cả các kí hiệu lại với nhau như một bản hoàn ca liên tục không dứt, vết máu và biểu tượng đó chạy dọc theo hành lang, lên bậc cầu thang qua các tầng lầu, dĩ nhiên, kèm theo là những xác chết bị cắt lìa cổ ... Chiến vừa đi vừa phân tích, anh phân tích từng đường nét và kết luận rằng người thực hiện đã sử dụng tay để tạo ra các hình vẽ này ... không những vậy, tên này còn tàn nhẫn đến mức không để một vệt máu nào bị mờ trên đường liên kết các biểu tượng ... 

“chuyện này sẽ không được tái diễn!! mình lưu lại nơi đây quá lâu rồi!!”

… vụt …

Chiến lạnh người lách mình theo phản xạ, một mũi tên với đầu làm bằng bạc lóe lên cắm phập vào tường ngay trước mắt anh, kèm theo đó là một mảnh giấy màu đen với nét mực vàng ... anh không quan tâm điều đó, đôi mắt anh nhanh chóng hướng về nơi mà mũi tên đó được bắn tới ... một bóng đen xuất hiện ở bên kia hành lang của đại sảnh, mái tóc dài rối bù bị gió thổi tung chứng tỏ rằng người đó đang đứng ở bên ngoài tòa nhà ... nhanh như cắt, khẩu súng đã được anh rút ra hướng về phía cái bóng, chỉ có điều, trong tích tắc bóng người đó đã biến mất như thể nơi ấy vốn không có người ... 

“chuyện quái gì thế này??”

Chiến gằn giọng mình xuống một cách đáng sợ, bàn tay phải vò nát mảnh giấy màu đen mà con người bí ẩn kia để lại, anh ném tờ giấy đó xuống đất khi nó đã trở lên nhăn nhúm, đôi mắt nhìn vào cái mũi tên vẫn gắn vào tường, trước mũi tên là hình ảnh của nó với hai nét gạch đỏ chéo nhau và một hình đầu lâu ở chính giữa, anh không hiểu tại sao lại có chuyện này nhưng những vụ việc xảy ra gần đây chẳng lẽ lại liên quan tới nó sao?? Là người của nó làm hay là ai?? Và quan trọng hơn, anh có nên báo cáo việc này cho hắn không?? việc nó có thai anh đã biết và anh không muốn hắn có những suy nghĩ giống như ngày đó…

... ... ... ... 

ngồi trước màn hình lớn, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau cùng hướng mắt lên hình ảnh man rợ mà truyền hình hình sự Pháp đang đưa tin, có lẽ ai xem những hình ảnh đó đều phải thấy rùng mình nhưng hai người này lại ngược lại, khuôn mặt họ lại dần lạnh đi một cách đáng sợ ... 

“hôm nay là ngày nghỉ, hai con đừng xem mấy tin đó nữa!! ra ăn cơm đi nào!!”

tiếng nói thanh nhẹ ấm áp của một người phụ nữ khiến hai người họ chợt giật mình ... vâng, không gian này chính là ngôi nhà ánh sáng mà bà Lam Nguyệt mẹ của nó đang sống, và hai người đàn ông kia cũng không phải ai xa lạ mà chính là anh trai nó, Hoàng Nhất Long và bạn của anh ấy, Nguyễn Tiến Đạt hay còn tồn tại gắn với cái biệt danh Pos của Hell ... 

“chúng cháu ra ngay đây!! Món ăn của bác hấp dẫn hơn mấy cái tin tức nhàm chán đó nhiều!!”

Đạt cười tươi rói đứng dậy nhanh chóng đi ra phòng ăn, chỉ còn lại mình Long còn lưu lại phòng khách, anh ngồi im lặng nhìn vào màn hình ti vi bởi một hình ảnh trong đó khiến anh lưu tâm ... nhưng rồi anh cũng đứng dậy, với tay lấy điều khuyển mà tắt nó đi, anh chỉ khẽ lắc nhẹ đầu một cái rồi hòa vào không khí vui cười nơi phòng ăn ấm cúng kia ... chỉ có điều, trong tâm trí anh vẫn còn tồn tại một miền suy nghĩ lặng lẽ tăm tối…

Đêm hôm ấy, Long không thể nào ngủ được, anh không ngừng suy nghĩ về những gì mình nghe được qua ti vi, điều khiến anh bận tâm chính là những hình ảnh về tổ chức “tam kiềng” mà theo anh biết là quá lộ liễu ... anh nghi hoặc rằng có khi nào những vụ sát hại tàn nhẫn đó có liên quan tới em gái anh hay không?? Chính sự nghi ngờ không căn cứ ấy khiến anh bất an, anh có biết được đôi chút thông tin về nó thông qua bạn của anh nhưng nếu nó thực sự đang ở nơi mà anh biết thì có khi nào ... có khi nào người của D đã bắt đầu hành động không?? Anh sợ rằng nó đang gặp nguy hiểm ... có quá nhiều mối hiểm họa ở xung quanh người em gái duy nhất của anh ... 

… Ring ring …

tiếng chuông điện thoại vào giữa đêm khuya, Long nhổm người dậy vội bắt máy vì người gọi đến là người đang thay anh quản lý Dương Khang tại Việt Nam ... 

“tôi nghe đây!!”

<“cậu chủ, mọi hoạt động của Dương Khang giờ đã hoàn toàn biệt lập, cậu nghĩ chúng ta có nên hợp tác với “một ai đó” không??”>

“làm theo những gì tôi đã nói, trước tiên hãy liên kết với chi nhánh phía tây của tập đoàn Hoàng Khánh!! Tôi chưa biết “một ai đó” mà cậu nói có đáng tin cậy không nhưng tôi không muốn những gì em tôi làm trở thành công cốc!!”

<“tôi hiểu!!”>

“đề phòng với người của D, tôi thấy họ đang có nhiều hành động bất thường tại Pháp!!”

<“cậu yên tâm, người của ta đã rút êm rồi!!”>

“được rồi, mọi chuyện với đó giao lại cho cậu!! thông báo tình hình thường xuyên cho tôi!!”

<“vâng, chào cậu chủ!!”>

tắt điện thoại, Long ngả người xuống giường, tay gác lên trán nhìn đăm đăm vào trần nhà ... nếu bây giờ mà anh vẫn ngồi yên một chỗ nhìn em gái mình lún sâu vào bùn lầy thì anh không đáng làm một người anh trai, sau tất cả, anh đã hoàn thành những gì nó muốn và giờ anh sẽ hành động theo ý của mình, nhìn người mẹ đang ngày một gầy đi vì lo lắng cho con gái càng khiến cho anh quyết tâm hơn nữa ... 

cách đó hàng nghìn kilomet, một chàng trai cũng vừa hạ chiếc điện thoại của mình xuống, anh đang ngồi ở một trong nhưng căn phòng sang trọng nhất của nhà hàng Cherry và trước mặt anh là hai con người anh tưởng chừng như sẽ chẳng bao giờ gặp lại ... 

“Kry, Sag, giờ hai người có thể nói rõ tại sao cả hai lại ở đây??”

Người đàn ông ấy nhìn hai người trước mặt, câu hỏi thật chẳng có gì đặc biệt nhưng lại rất khó trả lời đối với hai cô gái đã mạo hiểm để đến đây, không những vậy, còn một cô gái khác vẫn đang có mặt nhưng lại không dám ra mặt, cô gái đó sợ người đàn ông này có thể sẽ giết cô ngay khi xuất hiện…

“Hùng, chúng tôi phải rời khỏi nơi này!!” Kry lên tiếng, cô không muốn Sag phải chịu những lời lẽ từ người đàn ông luôn bí ẩn này…

“đầu tiên là che dấu thủ phạm gây thương tích cho Hương, giờ lại đến chuyện cùng cô ta bỏ trốn để lại một mớ rắc rối phía sau, cô nghĩ tôi sẽ bỏ qua chuyện này sao??” Hùng hay còn có biệt danh là Pan, người có tầm ảnh hướng lớn nhất đối với nó trong Hell ... từng lời nói mang đậm sự giận dữ đã được kìm nén khiến hai người con gái trước mặt phải run lên: “suốt thời gian qua tôi không can thiệp không có nghĩa là tôi để yên cho mấy người thích làm gì thì làm!!”

“chúng tôi tới đây chỉ để thông báo những gì cần thiết, dù sao thì chính anh cũng chấp nhận việc Hell tan rã!!” Sag lên tiếng nói cứng …

“tôi chấp nhận điều đó là vì tôi tôn trọng tiểu thư của mình!!” Hùng gằn giọng: “còn hai cô, hai cô có thể vì ai đó quan trọng mà làm những điều tổn thương đến chính người mà hai cô tưởng chừng như rất yêu quý!! Hai người hoàn toàn không coi Hương là một người quan trọng!!”

“anh lấy quyền gì mà phán xét điều đó??” Kry giận dữ…

“hãy nhớ lấy những gì tôi nói, đừng để đến khi mọi chuyện quá muộn rồi mới hối hận!!” Hùng đứng dậy buông những lời thờ ơ: “tất cả chưa hẳn đã đúng, mọi thứ chưa chắc là sai, các cô tự mình suy nghĩ đi!!”

Nói rồi Hùng quay người bỏ đi, Kry và Sag hoàn toàn không hiểu những gì mà anh vừa nói ... Kry cũng chỉ biết giận dữ gọi với theo con người lạnh lùng vô cảm với mọi thứ kia…

“NÀY, ANH NÓI VẬY LÀ SAO HẢ??”

“tôi không muốn nhìn thấy hai cô nữa, đi đi trước khi tôi thay đổi ý định mà giết các người!!”

Hùng để lại lời đe dọa rồi bước đi thẳng, anh cũng không quên ném cho Chi, người đang nấp trong một góc cái nhìn đầy sát thương ... tha cho Chi là một điều anh cảm thấy bức bối nhất từ trước tới nay…

Bước vào căn phòng làm việc của mình, đôi mắt Hùng dịu xuống cơn tức giận khi nhận ra hai con người đang ngồi trong phòng, họ đợi anh cũng đã khá lâu rồi ... 

“có vẻ cuộc gặp mặt không mấy suôn sẻ nhỉ??” Dương lên tiếng khi thấy Hùng vác về khuôn mặt không mấy sáng sủa…

Hùng ngồi phịch xuống ghế ngả người ra sau một cách uể oải: “cậu cứ thử đối mặt với họ xem, tớ ghét nhất khi bị phản bội vậy mà ... ”

“không thể trách được họ!!” Nhi cũng lên tiếng tham gia vào câu truyện: “giờ ba người chúng ta đang đứng cùng một phía, Kry và Sag lại đứng ở con thuyền khác, cả Per và Hmer cũng vậy, ba ngã đường không phải ngẫu nhiên mà có!!”

“hiện tại hai người đó đang ở đâu??” Hùng mệt mỏi hỏi, đôi mắt nhắm nghiền ngầm xét đoán…

“không rõ, gia đình họ cũng không còn ở Việt Nam nữa, dường như họ ... ” Dương cũng khó khăn khi nói thông tin này: “… hoàn toàn biến mất!!”

“mối liên hệ này thật phức tạp!!” Hùng vuốt mặt thở dài: “ruốt cuộc thì sẽ còn những ai biến mất nữa đây??”

“điều này thật khó mà nói trước được!!”

Cả Nhi, Dương và Hùng đều chỉ có thể bất lực trước những điều đang và sẽ xảy ra, họ hoàn toàn không thể can thiệp vào bất cứ một điều gì cả ... cảm tưởng như sự biến mất của nó chính là sự mở đầu cho những rắc rối được lập trình chắc chắn sẽ xảy ra và xảy ra một cách tuần tự liên kết thành một mối ràng buộc khó ai có thể thay đổi được ... 

... ... ... ... ..

... Phập ... 

Một con dao sắc nhọn cắm phập xuống chiếc gối bông dày xuyên qua đó gắn chặt khẩu súng lục màu vàng xuống nệm giường ... một người đàn ông với đôi mắt rực lửa đang thủ thế trên chính chiếc giường của mình trong tay không một vũ khí ... còn hai bóng đen đang đứng trước giường thì khác, một người có súng một người có dao, họ đe dọa đến tính mạng của người đang ngồi trên giường kia ... 

“các người là ai??”

Giọng nói lạnh trôi vào không gian đến được tới hai cái bóng và nó cũng được tiếp nhận một cách hoàn toàn, đáp lại câu hỏi là hành động rê con dao xé toạc cả một mảnh đệm khiến khẩu súng dưới gối bị văng xuống đất Cạch một cái ... 

“Ken, tôi biết anh đang có ý định gì và đừng mong chúng tôi nương tay nếu còn liều lĩnh!!” giọng nữ cất lên bởi người đang cầm súng đứng ẩn hẳn trong bóng tối…

“thử đi!!”

Ken lạnh giọng rồi ngay lập tức di chuyển nhưng ... cánh tay anh ta và gần như toàn bộ cơ thể đang bị một cái gì đó cuốn chặt khiến anh ta không thể di chuyển được ... quắc mắt nhìn về phía hai người lạ, anh ta nhận ra rằng trên tay họ đang nắm giữ một cái gì đó không thể nhìn thấy được…

“chúng tôi biết khả năng của anh nên đừng cố chấp, có thể chúng tôi không thể đánh lại anh nhưng khống chế anh thì không phải là điều khó khăn đâu!!”

Lần này là giọng nam lên tiếng, và dường như Ken đã nhận ra hai người này là ai…

“Hmer, Per??”

“đúng, chính là chúng tôi!!”

Hân gạt công tắc và toàn bộ căn phòng được bật sáng, Ken giật mình khi nhìn rõ những sợi tơ mảnh và trong suốt đang bị giăng khắp mọi nơi như tơ nhện ... Hân và Tuấn đứng đó với bộ đồ đen khó nhận biết, vũ khí trong tay vẫn không lới lỏng chút nào mà có thể lấy mạng Ken tùy ý…

“các người muốn gì??” Ken gằn giọng, anh ta biết rằng bản thân khó mà thoát khỏi đám tơ mà không bị tổn thương, có khả năng sẽ bị một trong hai người kia kết liễu không chừng…

“thỏa thuận giữa anh và Hương, tôi muốn biết chính xác cô ấy cần gì ở anh!!” Hân chĩa súng về phía Ken và ngay lập tức vào thẳng vấn đề ... 

“không rõ ràng sao, cô ấy cần tôi làm người cảnh giới!!” Ken trả lời, câu trả lời hiển nhiên cùng với dáng vẻ thản nhiên…

“ ... ... …” Hân khẽ cười, cô giật một sợi tơ trong tay mình và đồng thời khuôn mặt Ken xuất hiện một vết cứa rất sắc, máu xuất hiện chảy dài xuống cằm nhỏ từng giọt xuống nền đệm trắng, Hân cười mà như không cười nói: “những sợi tơ này không đơn giản chỉ để giữa chân anh đâu, hãy trả lời đúng và chính xác câu hỏi của tôi!!”

“đúng và chính xác, đó chính là câu trả lời của tôi!!” Ken cười khểnh một mực giữ đúng những gì mình vừa nói…

“có vẻ anh không hiểu!!” Tuấn lúc này mới lên tiếng: “ở đây chỉ có một người là cô ấy muốn biết cái điều nhảm nhí đó, còn tôi, tôi không quan tâm Hương và anh đã thỏa thuận điều gì, tôi chỉ muốn xác nhận khi nào thì anh biến khỏi nơi này mà thôi!!”

“tôi có thể đi bất cứ lúc nào tôi thích!!” Ken ngạo mạn đáp lại…

“thời gian có vẻ nhiều với anh nhỉ??” Tuấn khiêu khích: “nhiều đến mức khiến anh không biết sử dụng nó vào việc gì nữa kìa!!”

“cậu ... ”

Ken tối mặt, dường như Tuấn đã biết được điều gì đó và câu nói khiêu khích kia chỉ là xác nhận sự đúng đắn của những điều cậu ta biết ... Ken đã quên mất một điều rằng nó là một người rất giỏi đồng nghĩa với việc những người đi theo nó không phải hạng tầm thường, anh ta đã quá coi thường sự tồn tại của các Dirty ... chính sự rũ bỏ của nó đối với Hell đã khiến Ken chủ quan trước những người mang biệt danh của các vị thần này ... 

“phản chủ là không tốt đâu!!” Tuấn kề dao vào cổ Ken mà nói giọng điệu mỉa mai khiêu khích thấy rõ: “đừng bao giờ quên nguồn gốc của mình, tiểu thư của chúng tôi sẽ chẳng bao giờ cứu vớt một người muốn giết mình đâu!!”

“ ... ... ... ... ” Ken hoàn toàn không nói được điều gì, anh ta chỉ có thể trừng mắt nhìn Tuấn như muốn ăn tươi nuốt sống cậu…

“còn bí mật của anh và Hương ... hãy cứ giữ lấy nó như một ân huệ đi!!”

Tuấn đứng phắt dậy đi về phía Hân, cậu hạ nòng súng trong tay cô xuống rồi nói lời tạm biệt…

“hy vọng anh sẽ không quay trở lại khi hiểu rõ mọi chuyện!!”

Bằng câu nói đó, Tuấn và Hân biến mất khi người của Ken kịp xuất hiện, những sợi tơ sắc mảnh khiến toàn cơ thể anh ta hằn lên chằng chịt những vết như mạng nhện ... nhưng tất cả chẳng là gì so với sự căm giận của anh ta lúc này, sự tức giận đó nguồn gốc xuất phát điểm từ chính trái tim đã luôn đen tối của anh ta, và lẽ dĩ nhiên, trái tim đó sẽ khiến anh ta hành động sai lầm, luôn luôn là vậy ... 

“nếu ta không được thì đừng hòng ai được!!”

Chương 84

Bước những bước rất nhanh trên con đường đông đúc, hai bóng người đi song song với nhau cùng một trang phục đen, ở nước Mỹ này, ngoại hình của họ hoàn toàn không gây chút chú ý nào ... Hân và Tuấn vừa rời khỏi khách sạn nơi họ nghỉ chân và đang chuẩn bị lên máy bay trở về Việt Nam, họ hy vọng rằng người đàn ông đáng sợ kia sẽ không quay lại như những gì họ tính…

“liệu có được không??” Hân kéo áo Tuấn nghi ngại: “em không nghĩ anh ta sẽ rời đi sau những gì anh vừa nói, anh ta vốn là con người không đơn giản!!”

“nếu cô ấy không trở về chắc chắn anh ta sẽ rời đi!!” Tuấn khẽ xoa đầu Hân trấn an: “anh chỉ là khiến anh ta rời đi nhanh hơn một chút thôi!!”

“có ổn không??”

“không sao đâu!!” Tuấn khoác vai Hân rồi nhìn lên bầu trời đêm khẽ nói: “chúng ta còn 2 con thuyền để lên cơ mà!!”

Đúng vậy, ngoài những hoạt động của Hân và Tuấn thì họ còn có hai ngã đường khác để rẽ khi có trường hợp xấu xảy ra, nhưng dường như họ quên mất một điều, điều quan trọng nhất quyết định mọi chuyện sau này, đó chính là con thuyền trở hai con người suất sắc nhất ... nhưng họ quên cũng không có gì là lạ bởi chờ đợi sự xuất hiện đó là cả một quá trình lâu dài và khó khăn ... 

Đột nhiên cả hai người họ đứng khựng lại khi họ bất chợt gặp một người mà họ chưa từng nghĩ sẽ tình cờ gặp trên đường ... 

“Minh!!” Tuấn bất ngờ lên tiếng…

“hai người đang làm gì ở đây??” hắn cũng nhíu mày khi bất ngờ gặp cả hai người mà hắn coi là thân thiết nhất đối với mình…

“trông cậu có vẻ rất khá!!” Hân hoài nghi nhìn dáng vẻ hạnh phúc của hắn mà hỏi luôn: “nói cho tớ biết, Hương đang ở cùng cậu phải không??”

“ ... ... ... ….”

Hắn yên lặng, thật ra hắn không ngờ Hân lại hỏi như vậy ngay giữa phố như thế này ... nhưng cũng không thể trách được cô nàng, hắn hiểu tại sao Hân lại như vậy, nó vốn dĩ là người bạn quan trọng của cô mà ... 

“chúng ta hãy tìm nơi nào đó kín đáo để nói chuyện được không??” hắn mỉm cười đề nghị ... 

“tới chỗ cậu đi, hãy cho tớ gặp Hương!!” Hân cố chấp ... 

“không được đâu!!” hắn vẫn giữ vẻ tươi cười đó: “muốn hỏi gì tớ cũng sẽ giải đáp cho cậu nhưng tớ không thể để cậu gặp cô ấy được!!”

“tại sao chứ??”

“vì chính cô ấy không muốn gặp!!” Tuấn chạm nhẹ vào vai Hân khẽ nói: “chúng ta đừng cố ép buộc!!”

“ ... ... ... ” Hân có vẻ không cam tâm nhưng cũng không muốn bất cứ ai khó xử cả…

“đi thôi, tớ biết một nơi chúng ta có thể ngồi nói chuyện!!”

Hắn nói rồi quay người đi trước dẫn đường, Tuấn và Hân đi đằng sau rồi cả hai mới để ý đến túi đồ mà hắn đang cầm, sao mà nhiều sữa quá vậy?? cả hoa quả nữa ... 

“kì lạ, thằng này có bao giờ thích uống sữa đâu mà mua lắm thế!!” Tuấn lẩm bẩm thì thầm với Hân: “có khi nào mua cho Hương không??”

“nó có bao giờ động vào sữa bột đâu!!” Hân cũng hoài nghi: “uống sữa tươi là tiến bộ lắm rồi đấy!!”

“chứ đống sữa kia cho ai??” Tuấn chỉ vào túi đồ của hắn mà hỏi như thế nếu hỏi thì sẽ có câu trả lời vậy ... 

“không biết!!” Hân lắc đầu bó tay…

Hắn dừng lại trước một quán caffe nhỏ mang phong cách Châu Á rồi quay đầu bảo Hân và Tuấn vào cùng ... hắn dường như rất hay tới nơi này vì phục vụ vừa nhìn thấy hắn là ngay lập tức niềm nở dẫn vào một bàn khá kín đáo nhưng lại có tầm nhìn rất tuyệt ở tầng 2 ... thêm những ly coffe nóng khiến Hân và Tuấn càng chắc chắn rằng hắn là khách quen ở nơi này…

“uống đi, coffe ở đây được lấy từ Việt Nam đấy!!” hắn cười cười rồi tự thưởng thức ly coffe của mình…

“cậu định định cư luôn ở đây đấy à??” Hân chẳng thèm quan tâm tới việc thưởng thức coffe của Việt Nam, cái cô quan tâm chỉ là nó mà thôi…

“không hẳn!!” hắn khẽ lắc đầu rồi lại mỉm cười trả lời: “nhưng nếu có thể tớ cũng muốn như vậy!!”

“Hương có khỏe không??” Hân hạ giọng…

“có, cô ấy khỏe!!”

“đêm vũ hội hôm đó…nó đã tự sát…đúng không??” Hân ngập ngừng hỏi…cô muốn xác nhận những gì mình biết là đúng hay sai…

“phải, cô ấy đã làm vậy!!” hắn hạ tách coffe của mình xuống, khuôn mặt dần mất đi nét cười cố hữu…

“dù sao cũng cảm ơn cậu vì đã cứu nó!!”

Hắn mỉm cười, nét cười cô quạnh khó mà thấy được niềm vui trong đó…Tuấn không muốn chen vào câu truyện vì cậu vốn đã biết mọi chuyện rồi…

“chắc hai người vẫn chưa biết…chúng tớ đã kết hôn rồi!!” hắn tiện thể thông báo luôn cho hai người bạn, hắn không muốn giấu họ một chuyện như thế này…

“hả?? gì cơ??” Hân trợn tròn mắt và tiếp theo đó là Tuấn…

“đã hơn nửa năm rồi!!” hắn bật cười vì thái độ không ngoài dự đoán của hai người họ…

“vậy nghĩa là…nghĩa là…” Tuấn lắp bắp mãi không nói được gì…

“đừng nói đống sữa cậu mua là cho Hương nhé??” Hân hoài nghi…

“cái này á…” hắn chỉ vào túi đồ của mình hồn nhiên trả lời: “dĩ nhiên là cho cô ấy rồi, chứ chẳng lẽ tớ uống??”

“không thể nào, nó có bao giờ uống loại sữa này đâu!!” Hân phủ nhận điều hắn vừa nói…

“nếu mọi chuyện ổn thỏa thì…” hắn chống cằm rồi nói tiếp: “chúng tớ sẽ có một thằng cu kháu khỉnh!!”

“ ... ... ” Hân và Tuấn trợn tròn mắt trước những gì hắn mới nói, rồi sau đó đồng thành hét lên: “SAO KIA??”

Sau tất cả mọi chuyện thì lưu lại trong tâm trí Tuấn chỉ là khuôn mặt tươi cười của hắn…dù có đang ngồi trên máy bay nhưng cậu vẫn không thể tin được rằng hắn và nó sẽ có con vào một ngày không xa, giờ thì cậu hiểu tại sao Ken lại có mặt tại Mỹ vào khoảng thời gian này rồi, có lẽ anh ta đã biết được chuyện nó có thai và việc anh ta biến mất một cách đột ngột chứng tỏ rằng anh ta không chỉ coi nó là tiểu thư hay bất kì một cái gì khác mà ta biết…

“phải làm sao đây??” Hân bất thần ngồi bên cạnh Tuấn mà nói như mê sảng: “nó có thai, nó sắp có con rồi…chúng ta phải làm sao đây…”

“Hân, em bình tĩnh đi!!” Tuấn choàng tay qua người Hân trấn an: “chỉ là chút rắc rối trong kế hoạch thôi mà…anh sẽ tìm cách báo cho hai người kia, chúng ta phải sắp xếp lại một số thứ…”

“em không muốn những chuyện này lại còn liên đới tới thế hệ sau!!” Hân nói như chực khóc: “với chúng ta thế là quá đủ rồi!!”

“sẽ ổn thôi!!”

Tuấn chỉ còn biết trấn an Hân bằng câu nói đó, cậu không biết bản thân cần phải làm gì thì mới đúng, những việc vừa xảy ra hoàn toàn đi lệch với những gì đã định…thật khó mà có thể quyết định được mọi thứ…

... ... ... ... ... 

Đêm tối trong khu rừng rậm đầy mối hiểm nguy, một cuộc hỗn chiến vừa xảy ra và đã có rất nhiều người chết, những cái xác bị thú rừng hoạt động về đêm sử dụng làm thức ăn và lần này nguồn thức ăn có vẻ hơi nhiều so với chúng ... tiếng nhóp nhép của thú vật nhai thịt, tiếng gầm gừ tranh giành miếng mồi ngon, tất cả tạo nên một thứ âm thanh hỗn loạn đầy mùi máu tanh ... 

Phía trên cao, hai bóng người đang ngồi như thưởng thức cái tạp nham của núi rừng, cành cây họ ngồi không được lành lặn mà đã bị trờn xước vì rất nhiều lý do, không những vậy, chính bản thân họ cũng không còn lành lặn như ban đầu ... 

“Trân, mắt chị sao rồi??”

Tiếng hỏi rất khẽ những cũng đủ tạo lên một đợt sóng tranh giành điên cuồng của đám thú phía dưới…

“có vẻ như con mắt phải vô dụng rồi!!”

Trân nằm vắt trên cành cây với vẻ mệt mỏi, toàn thân rã rời đầy thương tích, khẩu U-zi trên tay cũng đang nhỏ tỏng tỏng máu xuống bên dưới nền đất ẩm ướt ... 

“em vẫn chưa đủ khả năng…chưa đủ khả năng để hỗ trợ chị!!”

Nhiên ngồi ở một cành cây khác nói mà giọng như tự trách chính mình, trận đấu súng vừa rồi không những cô không giúp được Trân giảm số lượng ứng viên thương vong mà còn thu hút sự chú ý của gần như các ứng viên khác khiến cho số người chết lên đến con số hơn 20 người, không những vậy, Trân còn bị Levin cướp đi một con mắt chỉ để cứu cô thoát khỏi tay anh ta ... 

“lấy đây làm bài học cho mình đi!!” Trân không ngẩng đầu mà vẫn dáng điệu đó lên tiếng: “trở thành con mắt phải cho chị, cảnh giới cho chị, không được mất cảnh giác như trận vừa rồi, được chứ??”

“em ... ”

“TRẢ LỜI ĐI!!” Trân gằn giọng ... 

“đ…được!!”

Nhiên không thể nào phản ứng được mà chỉ có thể trả lời theo đúng ý của Trân, tuy chỉ có một thời gian rất ngắn không làm việc với nhau nhưng quả thực Nhiên không bao giờ tưởng tượng được khả năng của Trân lại có thể đạt được tới mức này, dường như những gì Trân thể hiện bên nó ngày trước chỉ là một phần của những gì cô có mà thôi…

Trân không để ý gì tới vẻ suy tư của Nhiên, cô lúc này đây đang rất đau đớn và giận dữ, cô giận vì người đàn ông đã cướp đi con mắt của mình chỉ nhận được một vết dao quá cùn ... kế hoạch vốn dĩ sẽ thành công nếu như không có sự xuất hiện của con người đó, Trân không bao giờ ngờ được mình sẽ phải đối đầu với một người quá tài giỏi như vậy, anh ta thậm chí không thua kém gì vị tiểu thư mà cô đang phục vụ ... chỉ có điều, một điều mà chính bản thân Trân không thể lý giải được, đó chính là, chính là việc Trân hoàn toàn không muốn giết anh ta ngay lúc này, cô hoàn toàn không muốn con người đó mất mạng ... nhưng ... là một con người thiên về lý trí, cảm tính chi phối Trân trong một thời gian dài và chính việc anh ta đe dọa đến mạng sống của Nhiên cùng với nguy cơ tan vỡ kế hoạch khiến Trân không thể không quyết định, một quyết định vô cùng quan trọng mà trước đây đáng lẽ phải làm…

“Levin, tôi không thể để anh sống!!”

Cùng lúc đó ở một nơi khác trong khu rừng, cũng có một người đang ngồi dựa lưng vào vách đá với vẻ mệt mỏi nhưng khuôn mặt lại xuất hiện một nét gì đó khó diễn tả, sự tức giận, sự đau đớn thậm chí cả dằn vặt ... Levin không biết từ bao giờ đã xuất hiện một thứ tình cảm lạ lùng đối với Trân, những việc Trân làm, những hành động kì lạ ngược đời của Trân khiến cho anh ta không thể hiểu nổi, chính vì không hiểu nên lại càng muốn hiểu, càng muốn hiểu thì Levin lại càng không thể hiểu được, vì lẽ đó mà trong tay anh ta giờ đây chính là tròng mắt phải của Trân và khuôn mặt anh ta xuất hiện một vết thương chéo đang chảy máu, nếu như con dao trong tay của Trân lúc đó là thứ thuộc về cô thì bây giờ Levin có lẽ đã trở thành thức ăn cho bọn dã thú rồi ... trong suốt một thời gian dài Trân năm lần bảy lượt khống chế mọi hoạt động của anh ta khiến cho anh ta không thể nào tiếp cận được với những trận chiến mà Trân tham gia, vì Trân không muốn đối đầu với Levin hay là vì một lí do nào khác?? Levin hoàn toàn không hiểu nổi và ngày càng hỗn loạn hơn về những hành động bất quy tắc của Trân ... từ bao giờ mà Levin lại yêu đối thủ của mình vậy chứ?? Mà sao khi yêu, anh ta lại luôn làm tổn thương người anh ta yêu?? ... rồi Levin nhớ lại thời điểm khi Chiến và Trân đối mặt nhau, có một mối quan hệ gì đó của hai người họ khiến anh ta cảm giác nguy hiểm, anh ta chống lệnh và cản trở việc Trân thực hiện kế hoạch của mình rồi kết cục là nỗi đau không tưởng sẽ có mà Levin đã nhận lại, anh ta hiểu rằng bản thân không thể làm gì ngoài việc hỗ trợ cho hai người con gái ấy, hơn ai hết, anh ta thừa nhận rằng chỉ có Chiến mới là người sáng suốt nhất và xứng đáng đứng bên cạnh là cánh tay phải của người đứng đầu Tam Kiềng hiện nay ... 

“tôi sẽ làm theo lời anh, tôi sẽ không cản trở hai người con gái đó nữa!!”

Phải chấp nhận mệnh lệnh một cách cay đắng, Levin chỉ còn cách ẩn mình đi khỏi mọi hệ thống theo dõi và các ứng viên khác, anh ta giờ chỉ có thể hỗ trợ hai người con gái kia từ tầm xa mà thôi ... việc chấp nhận trở thành một trong bốn Đế Vương bằng cách lẩn trốn thật khiến Levin không cam tâm, chính điều đó làm anh ta gây nên hậu quả to lớn đến vậy, giờ ngoài việc ấn mình thì Levin chẳng còn lựa chọn nào khác cả…

... ... ... …

Oe oe oe oe oe oe oe oe ... 

Tiếng khóc thông báo cho mọi người biết một thiên thần đã chào đời, người cha đứng hồi hộp bên ngoài như vỡ òa khi biết mình đã có một cậu con trai kháu khỉnh, người mẹ hạnh phúc khi được ẵm trong tay giọt máu của chính mình, cả đời người mẹ đã không biết đến tình thân thậm chí cũng không còn tin vào điều đó, nhưng khi nhìn thấy thiên thần bé nhỏ của mình thì người mẹ cũng đã phải rơi nước mắt, giọt nước mắt hạnh phúc đầu tiên của một đời đau đớn…

“em cảm thấy thế nào rồi??”

Hắn ngồi xuống bên giường của nó, khuôn mặt hạnh phúc nhìn con trai với vẻ mãn nguyện ... trong cuộc đời hắn, có lẽ đây là giây phút hạnh phúc nhất khi vừa được làm cha lại vừa được trông thấy khuôn mặt rạng rỡ của nó, người vợ mà hắn hết mực yêu thương trân trọng…

“anh nhìn con đi!!” nó rạng rỡ nâng đỡ thiên thần bé nhỏ trong đôi tay mình: “con của chúng ta đã ra đời rồi, thiên thần bé bỏng của em đã ra đời rồi!!”

“đúng, đúng vậy!!”

hắn như nghẹn đi ghé đầu về phía cả hai mẹ con nó, khẽ khàng chạm vào bàn tay bé nhỏ của cậu nhóc vẫn đang say ngủ, bàn tay be bé đó vô thức nắm lấy ngón tay to của hắn như đáp lại mọi yêu thương mà cha bé truyền đạt ... nhận được những cử chỉ bất ngờ, đôi mắt hắn long lanh rơi xuống giọt nước mắt nóng hổi hạnh phúc ... 

“anh…anh hạnh phúc quá!!”

Nó khẽ lau đi nước mắt trên khuôn mặt hắn, chẳng thể nói được bất kì điều gì để diễn tả tâm trạng hạnh phúc của nó ngay lúc này, hình ảnh trước mắt khiến nó tưởng như bản thân đang ở trên thiên đường, mọi thứ như bừng sáng trở lên lung linh tràn ngập sắc hồng ... nó như nhìn thấy thiên thần nhỏ bé với khuôn mặt bầu bĩnh ngây thơ đang say ngủ nhưng làn môi vẫn chúm chím như muốn nói điều gì đó với vị thần đang hạnh phúc bên cạnh ... 

“Hương à!!” hắn cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nó, đôi mắt chân thành tỏa sáng nhìn nó tràn ngập sự mãn nguyện: “cảm ơn em nhiều lắm…”

Nó mỉm cười, quả thực ngoài nụ cười ra thì nó không biết phải nói điều gì nữa, lần đầu tiên nó cảm nhận được thế nào là hạnh phúc gia đình, và người mang lại cho nó cảm giác đó lại chính là người mà nó từng xua đuổi cố tình tránh xa ... đáng lẽ người phải nói lời cảm ơn là nó chứ không phải ai khác…

“con chúng ta thật dễ thương biết bao!!” hắn lại nhẹ nhàng dùng ngón tay mình khẽ chạm vào làn da non nớt mà mềm mịn của bé con: “anh tự hỏi không biết đôi mắt của con liệu có giống chúng ta hay không??”

“anh!!”

“hử??”

Khi hắn ngẩng đầu nhìn cũng là lúc bàn tay nó đưa ra, nó chạm vào khuôn mặt hắn và nói:

“cảm ơn anh, nếu không có anh thì em sẽ chẳng bao giờ biết cảm giác hạnh phúc là như thế nào!! Cảm ơn anh đã cho em một gia đình, cho em biết niềm hạnh phúc khi được làm mẹ!! em thực sự cảm ơn anh!!”

“ ... ... ... ” hắn hôn lên bàn tay nó mỉm cười: “vợ ngốc, đó chẳng phải là việc đương nhiên anh phải làm sao??”

Câu trả lời không ngoài dự đoán, lúc nào cũng vậy, hắn luôn luôn coi nó là một phần của cuộc sống, chăm sóc cho nó là trách nhiệm và nghĩa vụ hắn phải thực hiện trong suốt cuộc đời ... đối với hắn, nó và bây giờ là cả con trai nữa chính là hai thứ duy nhất trên cõi đời hắn có thể đánh đổi cả mạng sống để bảo vệ ... tình yêu với nó khó khăn mấy hắn cũng đã bảo vệ được, nhưng duy trì cái đang có mới là điều nan giải nhất đối với hắn lúc này, nỗi sợ hãi không còn tồn tại nhưng trong niềm hạnh phúc hiện tại lại xuất hiện những lo lắng bất thường khó lý giải, hắn lo lắng, nhưng khi nhìn nó và con trai thì nỗi lo ấy biến mất…có khi nào là do hắn đã quá đa nghi không??

... ... ... ... 

ở một hòn đảo giữa vùng biển chết chóc, khu rừng rậm bao xung quanh ngọn núi lửa có nguy cơ phun trào, một tòa nhà lớn có màu tro lạnh ẩn hiện giữa nền dung nhan nóng chảy cùng với đám hơi khói lúc nào cũng bốc lên nghi ngút ... nhưng từ cửa ra vào cho đến các bậc thang đâu đâu cũng thấy những tập file bị ném một cách vương ***, không hiểu ai đã làm việc này nhưng những hình ảnh trong những tập file đó mới là đáng chú ý, hàng loạt ảnh của những cựu thành viên của Hell được thu thập không biết là bao nhiêu nữa, không những vậy, tất cả các file đều bị gạch chéo đỏ bằng những đường bút ngoằn ngoèo giận dữ…

một người con gái với mái tóc màu đỏ đang giẵm lên những tập file đó mà đi, sở dĩ cô ta giẵm lên vì cũng bởi chẳng còn chỗ nào để cô ta có thể đặt chân mà không có giấy cả ... Bảo Lam đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm người cô ta cần tìm, và kia, cái người đang nằm vật mình trên chiếc ghế bành với dáng vẻ không thể tàn tạ hơn chính là người mà cô ta đang tìm kiếm…

“Hải Long, tôi không nghĩ anh lại trở thành một đống giẻ rách như thế này đấy!!” Bảo Lam cất tiếng nói khi đá văng một tập file khiến giấy và những tấm ảnh tung tóe khắp nơi…

“câm miệng và biến đi!!”

Phải, người đang nằm đó chính là Hải Long hay còn được nó gọi với cái biệt danh Ken, không lâu trước anh ta đã trở về với đúng thân phận của mình ở bên cạnh Dương Trung người bố đẻ của nó, trong suốt thời gian đó Ken đã truy lùng người của Hell nhưng sự bảo vệ chặt chẽ của Dương Khang khiến anh ta gần như không thể chạm tới họ … điều đó khiến cho Ken vô cùng giận dữ, anh ta cảm thấy như đang bị nó dắt mũi …

“tôi thấy anh có vẻ quá si tình đấy!!” Bảo Lam lên tiếng mỉa mai: “tôi không tưởng tượng được anh lại có thể giết cả người đã từng yêu anh tha thiết chỉ vì câu nói của con bé đó!!”

“Bảo Lam …” Ken ngồi dậy đưa mắt nhìn Bảo Lam bằng sự lạnh giá đáng sợ: “cô cũng muốn ĐƯỢC tôi giết sao??”

“ ... ... ... ”

Thoáng giật mình trước sự đe dọa trực tiếp ấy, Bảo Lam toát mồ hôi lạnh khi nhận ra rằng người đàn ông trước mặt cô ta đã không còn như trước nữa…sự ảnh hướng của nó đã làm thay đổi hẳn một con người vốn không thể thay đối là Ken…

“đừng thù địch như vậy, tôi với anh bây giờ đang đứng trên cùng một con thuyền!!”

“có vẻ như cô ấy lấy đi của cô vài thứ đúng không??” Ken cười khểnh chế giễu…

“ ... ... …” Bảo Lam thay đổi sắc mặt trở nên tối lại, cô ta nhếch môi cười: “đừng nói như thể anh biết tất cả!!”

“ông ta thật biết cách hành hạ người khác nhỉ…mặc dù…” Ken vẫn giọng điệu đó: “ông ta gần như vô dụng ngoài cái đầu vẫn còn chút hữu ích!!”

“đừng nói nữa … ” Bảo Lam gằn giọng: “tôi tới đây không phải để gây sự với anh!!”

“ồ, không đến để gây sự … vậy cô tới làm gì??” Ken hỏi giọng rõ ràng khiêu khích…

“tôi nghĩ anh sẽ quan tâm tới điều tôi sắp nói!!”

“chẳng có gì của cô mà tôi muốn quan tâm tới cả!!”

“vậy sao??” Bảo Lam cười, một nụ cười tràn ngập sắc thái đen tối: “vậy hai người con gái này anh cũng không quan tâm??”

Hai tấm ảnh được Bảo Lam giơ lên khiến cho Ken hơi sững người, sao anh ta lại có thể quên mất hai nhân vật này cơ chứ…có thể với các thành viên của Hell anh ta không làm gì được, nhưng, hai người con gái này thì không phải là không thể ra tay…

“chúng còn sống??” Ken lên tiếng sau một khoảng im lặng…

“dai như đỉa vậy!!” Bảo Lam mỉm cười thản nhiên đáp trả…

“còn bao nhiêu??”

“26!!” Bảo Lam trả lời rồi nhìn con số xuất hiện trên chiếc đồng: “à … bây giờ thì chỉ còn 25!!”

“tôi chưa từng thấy đợt huấn luyện nào lại dài như lần này!!” Ken dựa lưng vào ghế gác chân lên chiếc bàn trước mặt và nói, có vẻ như anh ta đã không còn ý định đuổi Bảo Lam ra khỏi nơi này…

“đã hơn 10 tháng rồi, bằng 2/3 thời gian của những lần trước!!”

“cô định làm gì với 4 người sống sót?? Từ bỏ như lần trước với hắn ta ư??” Ken dò hỏi…

“sẽ không có chuyện đó đâu!!” Bảo Lam cười một cách nham hiểm: “không một ai có thể phản tôi sau khóa huấn luyện này!!”

“cô đảm bảo được điều đó sao??”

“tất nhiên … chúng sẽ chẳng còn biết bản thân phục vụ cho ai … ngoài tôi!!”

Cùng với đó là sự hiểm độc trên khuôn mặt của Bảo Lam, có lẽ sẽ chẳng ai biết được ý định của cô ta nếu như cô ta không nói ra … Ken cũng chỉ cảm thấy nghi hoặc về những gì mà cô gái có mái tóc đỏ gắt kia đang dự tính, chỉ có điều, anh ta cho rằng ý định đó là bất khả thi …

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #meo#meo