Chap40: Hồ Lê Thanh Tùng thật là làm người ta đau lòng
🌸 Đôi lời trước khi vô truyện:
~Lâu rồi tớ mới comeback để viết truyện do
tớ hơi lười sr mn nhiều :(( Hông biết còn ai nhớ truyện của tớ không nhỉ 😬 Tớ cũng sắp thi nên thi xong tớ sẽ siêng ra chap mới hơn nha 🙆🏼♀️❤️
_______________________________
Cùng nói chuyện với Hồ Tuấn Khải, Nguyễn Ánh Hân mới biết Hồ Lê Thanh Tùng từ nhỏ vốn không có ai được gọi là bạn học. Vì địa vị gia tộc cao, những người tiếp cận với hắn tất cả đều là vì tiền, vì lợi ích.
Khi còn nhỏ hắn rất muốn kết bạn, nhưng sự thật đã làm hắn vỡ mộng. Từ đó về sau hắn không tin tưởng người nào nữa, tính cách bắt đầu thay đổi. Hắn có thể mới cười trước mặt, nhưng một giây sau hắn có thể đâm chết ngươi.
Mãi đến lúc hắn học nhà trẻ mới gặp được một mối quan hệ giống như gia đình, không chỉ có Nguyễn Lâm Hoàng Phúc và Từ Trấn Minh , còn có... Irene. Sau đó, hắn mới trở lại bình thường. Nhưng vẫn giữ thái độ kiêu ngạo như trước, nghi ngờ bất kì kẻ nào, chán ghét những người xuất hiện bên cạnh mình vì một lợi ích nào đó.
Không biết tại sao, lúc Hồ Tuấn Khải nhắc đến tên Irene, sắc mặt có chút kỳ lạ. Nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường, vậy nên ông không nghi ngờ gì.
Lúc Hồ Tuấn Khải nói xong, trong lòng Ánh Hân đột nhiên dâng lên một sự thương cảm.
Nhà cô tuy nghèo, nhưng cho tới bây giờ cô cũng không thiếu bạn bè. Mỗi một người bạn đều là thật lòng, mặc dù nhà cô rất nghèo, nhưng từ thời thơ ấu cho đến bây giờ cuộc sống rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Nhưng còn con cái của những kẻ có tiền thì sao? Thời thơ ấu bọn họ không hề có bạn bè. Có lẽ bạn bè đối với người nghèo như cô rất bình thường, nhưng đối với Hồ Lê Thanh Tùng mà nói, có lẽ nó rất xa xỉ.
Vì nghi ngờ cô, vì không tin tưởng, vì có cảm giác cô độc từ nhỏ, Thanh Tùng mới chán ghét sự đột nhiên xuất hiện của cô đi?
Lúc này, cô đột nhiên rất hiểu Hồ Lê Thanh Tùng.
"Chú Hồ, con nghĩ, con biết chú muốn nói gì." Cô để lộ ra một nụ cười khéo léo.
Tuấn Khải vui mừng vỗ vai Ánh Hân: "Tốt lắm, chú biết con là một đứa trẻ ngoan. Có lúc, Thanh Tùng ngang ngạnh giống một đứa trẻ lên ba, hy vọng lúc đó, con có thể hiểu nó một chút."
Ánh Hân gật đầu: "Con biết rồi, chú Hồ."
"Ya!" Ông khoát tay nói: "Đừng gọi ta là chú Hồ, gọi là dượng đi. Gọi chú Hồ nghe thật xa lạ."
Ánh Hân cười, gọi một tiếng dượng.
"Được rồi, sắp chín giờ rồi. Nghỉ ngơi sớm một chút, ta đi xem dì con." Ông dặn dò một tiếng, xoay người đi lên lầu.
Lúc này, cô rất hâm mộ Hồ Lê Thanh Tùng. Tuy rằng thoạt nhìn rất nghiêm túc, trong lòng thật ra lại rất yêu thương cha hắn. Mà cô... từ nhỏ đã không có cha, bị người ta đối xử như đứa con hoang.
Đưa tay lau đi khóe mắt hơi ướt, cô cũng đi lên cầu thang. Bài tập hôm nay làm còn chưa xong!
Mà hình ảnh bên nhà Hoàng Phúc vốn không nhẹ nhàng như vậy...
"Không phải chứ? Cậu muốn ngủ lại đây?" Hoàng Phúc mặc bộ đồ ngủ cả người màu trắng, mở cửa phòng mắt nhắm mắt mở nhìn Thanh Tùng hỏi.
Thanh Tùng ngồi xuống giường xong lại leo lên thẳng trên giường: "Sao? Cậu không đồng ý?"
"Không phải là không đồng ý." Hoàng Phúc rối rắm tiếp tục nói: "Nếu mẹ cậu trách tội, không phải tôi là người nhận tội thay đi? Mới có chín giờ, về mau đi!"
Rất nhanh đi qua ôm lấy cổ Hoàng Phúc, hắn mỉm cười nói: "Cậu thật sự muốn tôi quay về?"
Vừa nhìn thấy nụ cười tuyệt mỹ khiến người ta phải sởn gai ốc đó, Hoàng Phúc không tự giác nuốt nước miếng một cái, cam chịu nói: "Được rồi được rồi... Lần sau muốn ra ngoài ngủ, nhớ qua nhà Từ Trấn Minh!"
Vừa nghe đến qua nhà Từ Trấn Minh ngủ, Thanh Tùng lập tức dừng cười, bày ra biểu tình 'cậu để tôi đi'.
"Cậu cũng không phải không biết cậu ta! Cả đời là một cái đồng hồ bị điên điển hình. Lần trước tôi qua đó ngủ, mẹ nó cậu ta kéo tôi chơi cả đêm không ngủ được!" Nói tới đây Thanh Tùng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Hoàng Phúc không quan tâm nhún vai: "Nói không chừng cậu ta đã trở về bình thường rồi đi! Được rồi... tắm nhanh đi tôi buồn ngủ gần chết..."
"Hắt xì ~" đang đùa giỡn đột nhiên hắt hơi một cái.
"Ai mắng mình vậy?" Hắn lầm bầm một câu, lại tiếp tục đùa giỡn.
Một ngày cứ thế kết thúc trong màn đêm tối.
"Đồ lười, dậy mau! Đồ lười, dậy mau!" Đồng hồ báo thức trên bàn đột nhiên vang lên, Ánh Hân mắt nhắm mắt mở phát hiện mình đang ngủ trên bàn học.
Nhớ lại một chút, cô nhớ rằng tối qua làm bài tập xong vẫn còn sớm, xuống bếp pha cà phê, rồi chạy đến phòng sách tìm quyển《I have a dream》đọc. Vậy nên lúc tỉnh mới phát hiện mình ngủ trên bàn học.
Vừa định đứng lên mới phát hiện... Bị sái cổ! Bất quá cũng không phải nghiêm trọng lắm, tổng thể mà nói đầu chỉ có thể giữ nguyên chính giữa, không thể xoay nhiều. Ai từng bị sái cổ cũng biết, đó là một cảm giác không gì sánh nổi... Thống khổ!
Đánh răng rửa mặt thay đồ, chuẩn bị xong hết mới chậm rãi đi xuống lầu. Hôm qua sau khi trở về cô đã tự tìm thuốc bôi chân, cố ý không để phát ra âm thanh gì, nếu không Viên Thanh Thanh lại lo lắng.
Giống bữa sáng hôm qua, Viên Thanh Thanh và Hồ Tuấn Khải đã ngồi sẵn ở kia. Thấy bọn họ cũng mới vừa ngồi xuống, bữa sáng trong chén còn chưa kịp có gì. Chỉ có một điều không giống hôm qua là... Hồ Lê Thanh Tùng không ở nhà.
"Buổi sáng tốt lành, dì dượng." Cô mỉm cười để sách qua một bên, sau đó liền ngồi xuống bàn ăn.
Viên Thanh Thanh nhìn chằm chằm cô mấy giây, nghi hoặc hỏi: "Tiểu Ánh Hân, con bị sái cổ à?"
Chuyện này cũng bị nhìn ra a... cô rõ ràng đã cố ý dùng sức xoay đầu, nhưng vẫn bị phát hiện.
"Vâng." Cô gật đầu: "Bất quá không có vấn đề gì lớn."
"Con a!" Viên Thanh Thanh cau mày chỉ vào cô: "Dì nghe người hầu nói, tối hôm qua hơn mười một giờ con còn pha cà phê trong bếp. Dì biết con cố gắng học tập, nhưng đừng cố quá a!"
"Vâng, con biết rồi." Trong lòng cô nhẹ nhàng thở ra, Viên Thanh Thanh không có phát hiện chân cô bị thương. Nếu không thế nào cũng càm ràm nửa ngày.
Vừa cầm lấy một miếng sandwich chợt nghe người hầu đi ra ngoài nói: "Thiếu gia đã về."
Cô ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, Thanh Tùng vẫn mặc quần áo hôm qua, nhấc chân đi đến bàn ăn nói: "Tối qua con có việc gấp, ngủ ở lại Phúc gia."
"Tiểu Ánh Hân, đừng để ý đến nó, ăn cơm đi!" Viên Thanh Thanh biết Hồ Lê Thanh Tùng đang nói chuyện với mình, nên cố ý không để ý tới hắn.
Bất quá Thanh Tùng cũng không nói gì nữa, xoay người đi lên cầu thang. Hẳn là đi thay quần áo.
Ăn xong bữa sáng, Ánh Hân không thấy mùi vị gì, cuối cùng phát hiện mình ăn không vô, đứng dậy nói: "Dì dượng con ăn xong rồi."
Viên Thanh Thanh gật đầu: "Chú ý đến cổ một chút, bị sái cổ thì phải từ từ thôi."
Ánh Hân mỉm cười gật đầu, lúc cầm sách lên đột nhiên nhớ lại hôm qua cô không được sự đồng ý của Hồ Tuấn Khải liền qua phòng sách lấy sách, một lần nữa quay lại bàn ăn.
"Dượng, đêm qua con thấy không buồn ngủ nên đã qua phòng sách lấy một quyển《I have a dream 》về đọc, con muốn mang tới trường đọc tiếp, được không ạ?" Cô lấy ra một chồng tập của quyển sách《I have a dream 》kia.
Lúc này Thanh Tùng đã thay xong đồng phục đang chậm rãi đi xuống lầu.
"Biết rõ cha tôi nhất định sẽ cho cô mượn, còn giả vờ hỏi lại, Nguyễn Ánh Hân, cô giả vờ đúng không?" Thanh Tùng gằn từng tiếng, tất cả đều mang theo sự châm chọc và sặc mùi thuốc súng.
Cô cúi đầu. Cô không biết giả vờ, chỉ cho rằng ít nhất phải nói một tiếng với Hồ Tuấn Khải vì lễ phép, không ngờ trong mắt hắn lại thành cô đang giả vờ.
"Con nói gì?" Thanh âm của ông làm cho Hồ Lê Thanh Tùng không dám cãi lại, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Ánh Hân một cái rồi bước ra ngoài phòng khách.
"Dượng đừng nóng giận, con không sao." Cô cười cười chạy ra ngoài. Nếu không chạy ra ngoài, Hồ Lê Thanh Tùng sẽ trực tiếp nói người lái xe không cần quan tâm tới cô, trực tiếp chở hắn đi học.
Nhìn bóng lưng Ánh Hân, sắc mặt Thanh Thanh có chút nặng nề. Quay đầu ăn nốt bữa sáng nhìn Tuấn Khải nói: "Sao bộ dạng Thanh Tùng vẫn như vậy, tôi nghĩ nó đối xử với Nguyễn Ánh Hân có chút khác."
Thanh âm hạ thấp làm cho Hồ Tuấn Khải đau lòng đứng lên.
"Được rồi vợ, chuyện tình của mấy đứa trẻ chúng ta không nên đụng vào. Để tự bọn nó phát triển cũng rất tốt. Irene lúc trước không phải là từ từ mới cùng Thanh Tùng chúng ta phát triển quan hệ sao?"
Đáng ra là lời an ủi, nhưng nhắc đến Irene liền thay đổi cảm giác.
"Đừng nhắc đến tên con tiện nhân kia! Tôi nghe thấy liền ghê tởm! Có thể vì tương lai của mình mà bỏ lại Thanh Tùng, để tính cách Thanh Tùng ngày càng cô độc, tôi vĩnh viễn không bao giờ quên chuyện này!" Nói tới đây, Thanh Thanh rốt cuộc ăn không vô nữa đứng lên nói: "Hôm nay tâm tình tôi không tốt, muốn để các độc giả thân thiết trong nhóm trên QQ mắng con tiện nhân chết tiệt kia!"
Nói làm liền, Thanh Thanh điên cuồng chạy lên lầu, để lại Tuấn Khải dở khóc dở cười.
"Bao nhiêu tuổi đầu rồi, còn giống như đứa nhỏ vậy." Ông lắc đầu, nhìn bữa sáng cũng thấy không còn vị nữa, đứng lên lấy áo khoác trong tay người giúp việc mặc vào rồi đi.
Trong xe là bầu không khí tĩnh mịch. Ánh Hân hay liếc mắt thấy Thanh Tùng bắt đầu nhắm mắt từ khi mới lên xe. Rốt cuộc là cô đã làm gì để hắn tức giận rồi đi? Hình như đêm qua ở khách sạn hắn đã không mấy vui vẻ.
Quên đi, trong học viện Thất Đế Tứ thì không cần liên quan gì đến hắn.
Xe mới vừa dừng ở cửa học viện , Thanh Tùng liền mở mắt, vừa lúc đụng phải ánh mắt đang nhìn hắn của Ánh Hân.
Cô lập tức thu hồi tầm mắt, Thanh Tùng cũng không nói gì, chỉ lạnh nhạt mở cửa xe.
"Chờ chút! Anh không ăn sáng sao?" Cô không nhịn được hỏi, nhưng Hồ Lê Thanh Tùng không để ý đến cô, đóng cửa xe lập tức đi vào cổng chính.
Cô ngẩn ngơ ngồi trong xe, mãi đến lúc người lái xe nhắc cô: "Tiểu thư Ánh Hân, còn 10 phút nữa là vào lớp a."
"A!" Như từ trên trời rơi xuống, cô cuống quít cầm sách xuống xe, rất nhanh chạy vào . Nên biết rằng, Học viện Thất Đế Tứ lớn như vậy, chạy đến phòng học cũng mất ít nhất 10 phút!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top