Chap 96 : Con thề là con không viết nữa
Đồng hồ báo thức vang không ngừng, trên giường một cô gái mới đang khó chịu muốn ngủ tiếp, nhưng vẫn không thể nào địch nổi cái đồng hồ báo thức kiên trì, mơ mơ màng màng định lấy cái gối đập cái đồng hồ xuống đất: "Đi chết đi!"
Lúc này đột nhiên cửa mở, Thanh Tùng bước vào, đập vào mắt anh chính là Ánh Hân đang đầu tóc xộc xệch,áo lộ nửa vai và đang cầm cái gối đập đập xuống sàn.
Khoé miệng đột nhiên có ý cười bình tĩnh xen lẫn chút giễu cợt lời trong miệng anh từ từ buông ra: "Vợ yêu, sáng sớm đã dùng bạo lực? Muốn bạo lực chồng con sao?"
Đang ngủ mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mộng Ánh Hân nghe được bốn chữ 'Bạo lực chồng con' thì lập tức hoàn toàn tỉnh. Sự thật chứng minh, bốn chữ này có sức uy hiếp còn lớn hơn đồng hồ báo thức. Đột nhiên mở mắt, đập vào mắt chính là bộ mặt của Hồ Lê Thanh Tùng! thế nào sáng sớm,người đầu tiên gặp lại là anh?
"Hôm nay dậy thật sớm nhỉ.." Thanh Tùng nhíu mày nói tiếp: "Người giúp việc cũng đang chuẩn bị cơm trưa rồi."
Sửa sang lại quần áo một chút, Ánh Hân từ trên giường nhảy xuống, bấm tắt cái đồng hồ báo thức đang kêu trên bàn. Trong phòng lập tức an tĩnh rất nhiều... Cô đem đồng hồ báo thức chỉnh thành chín giờ, bây giờ đã là mười giờ, tức là đồng hồ báo thức đã vang lên một giờ rồi mà còn không biết mệt mỏi! Thật là bái phục!
Không thèm nhìn Thanh Tùng đang đứng ở cửa, cô đi vào trong phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Nhìn cô một bộ dáng gấp gáp, anh rốt cục không nhịn được đi tới bên người cô nói: " cô sẽ không nghĩ là hôm nay là thứ hai chứ?"Đi tới bàn đọc sách bên cạnh mở máy tính xách tay ra rồi bấm nút mở máy (power button), giương mắt nhàn nhạt liếc Thanh Tùng một cái: "Chỉ có con lừa ngu ngốc mới nghĩ hôm nay là Thứ hai. Con lừa thiếu gia ngu ngốc, phiền toái ngài đi xuống cầm một phần bữa sáng lên cho tôi, tôi sẽ đối với ngài cảm ơn hết mực."
Thấy Ánh Hân trực tiếp ngồi xuống trước máy vi tính, Thanh Tùng mặt nhăn mày nhó, không vui. Trò chơi trong máy tính của cô lại còn hơn cả anh sao, anh đường đường là người thừa kế tương lai của tập đoàn Hồ thị mà lại không hấp dẫn bằng mấy trò chơi này sao?nhưng cô vẫn trầm mê với trò chơi internet, chính là kỳ tích mà. Bĩu môi, mặc dù là không vui, nhưng vẫn là xoay người ngoan ngoãn đi ra ngoài cầm bữa ăn sáng lên.
Viên Thanh Thanh tối hôm qua thức đêm viết bản thảo, nên ngủ đến bây giờ vẫn chưa rời giường. Chờ Thanh Tùng mang bữa ăn sáng lên lầu, đúng lúc gặp bà từ tầng ba đi xuống.
"Con yêu, buổi sáng tốt lành, mẹ con tối ngày hôm qua viết bao nhiêu chữ con biết không? Mẹ viết..." Thanh Tùng đi lướt qua, căn bản cũng không liếc nhìn bà một cái. Khóe miệng mấp máy vẻ mặt như muốn khóc, bà chạy thẳng xuống đại sảnh tầng một, cầm điện thoại lên liền chuẩn bị gọi cho Hồ Tuấn Khải. Đứa con trai thân yêu cư nhiên không thèm nhìn mình! Bà muốn ông quay về giáo huấn nó!
Bên trong gian phòng Ánh Hân trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn thấy tiểu thuyết của mình đã ở trong đề cử! Còn bị đổi lại thành diện mạo rất bắt mắt, cô nhớ ngày hôm qua căn bản không có ghi những những thứ này nha. Cuống quít nhấn vào ô đề cử, thấy có hơn một trăm cái bình luận. Trong đó có một cái bình luận khá đặc biệt khiến cô chú ý.
Tổng biên tập: Chúc một ngày tốt lành, tác giả Hạ Mạt, tiểu thuyết của cô đang phát triển tốt và rất kịch tính, dù mới viết nhưng đã đứng top đầu. Tôi muốn ký hợp đồng với cô. Mong cô kết bạn với tôi qua instagram "XXXXXX"
Không thể tin được mở trừng hai mắt,nhìn vào bình luận một chút nữa, bên trong có một phần lớn độc giả mắng nữ chính là não tàn, không biết vai nam chính thích mình.
Nói đùa sao, nói cô là não tàn? Cái cô viết chính là cuộc sống của cô từ khi tiến vào Hồ gia đến nay, vai nam chính dĩ nhiên là tên ác ma Hồ Lê Thanh Tùng rồi, chỉ là trong tiểu thuyết cô dùng tên giả.
( à trong chap 94 mình có ghi tên truyện là này chớ làm loạn nhưng vì thấy không ổn lắm nên mình đổi thành tên truyện Này Hồ Tổng ,please don't kiss me cho giống nội dung nha)
Nhất thời tức giận, cô off trang web kia đi, đăng nhập instagram. Mới vừa đăng nhập vào instagram liền hiện ra 'Khụ khụ' một tiếng nặng nề ho khan. Nói thật thanh âm này vô cùng quỷ dị, giống như người cảm mạo sắp chết vậy.
Một thông báo mới, nguyên lai là có người thêm cô vào danh sách bạn bè. Kèm theo thông báo đó chính là: Tổng biên tập. Vừa nhấp chuột bấm đồng ý, vài giây sau, vị tổng biên tập kia liền gửi tin nhắn tới.
Tổng biên tập của Giá Sách Võng: Xin chào, cho hỏi người là tác giả Hạ Mạt sao?
Ánh Hân do dự một chút, sau đó cô nói 'Đúng vậy' Tin nhắn vừa gửi đi đối phương đã trả lời lại: Cuốn tiểu thuyết " Này Hồ Tổng ,please don't kiss me" trên trang web của tôi được tiến cử và rất nhiều bình luận nói về truyện của cô. Một giờ có thể lên tới hai trăm bình luận, cho nên tôi nghĩ muốn hỏi, cô có muốn cùng chúng tôi ký hợp đồng viết sách không?
"Ký hợp đồng? Ký hợp đồng là có tiền đúng không?" Lầm bầm lầu bầu một câu, cô nói với tổng biên tập kia là để cho cô suy xét cân nhắc. Đối phương dường như là cực kỳ chú trọng kẻ là người mới như cô, chờ cô suy xét cân nhắc mãi vẫn không off nick.
Lúc này Thanh Tùng mở cửa ra, nhìn thấy trong tay anh là bữa sáng, lúc này cô mới cảm thấy được bao tử thật là đói không chịu được. Liền tiến tới, bắt đầu ăn một cách ngấu nghiến. Ăn xong hậu cô mới ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Tùng: "Oa? Sao anh lại ở trong này?"
Ném cho cô một cái ánh mắt với ngụ ý 'Tôi không ở trong này thì ở nơi nào', sau đó anh nhẹ giơ lên mi mắt: "Cô có muốn đọc báo buổi sáng không? Có tin vui...."
"Tin vui cái rắm!" Cô sờ sờ cằm, cô đột nhiên ngẩng đầu hỏi Thanh Tùng: "Tôi hỏi anh, Giá Sách Võng có phải rất có tiếng không? Tôi nếu nói, tổng chủ biên của Giá Sách Võng muốn cùng tôi ký hợp đồng thì anh có tin hay không?"
Nhìn cô một cái, tại trong ánh mắt chờ mong của cô, Thanh Tùng nói: "Tin chứ tin chứ, tôi tin. Bất quá... Cô xác định cô sẽ không đọc báo buổi sáng sao? Tôi thề nếu cô không xem sẽ hối hận." Nói xong, anh quơ quơ tờ báo trong tay, Ánh Hân nhìn cũng chưa từng nhìn, anh liếc mắt một cái, xoay người đi ra phòng. Cô muốn đi hỏi Viên Thanh Thanh một chút, tới cùng có nên ký hợp đồng hay không?
"Này! Cô đi đâu? Cô thật sự không xem báo sao? Tôi để ở trên sofa rồi đấy!" thấy Ánh Hân xoay người rời đi,Thanh Tùng lắc đầu, đem tờ báo vứt lên chiếc sofa hình tròn, xoay người rời đi.Mới vừa đi đến cửa cầu thang liền nghe đến Viên Thanh Thanh từ trong phòng sáng tác truyền ra một tiếng thét chói tai. nhóm người nữ giúp việc nghe thấy thanh âm kia thì lập tức chạy hướng phòng làm việc của bà, nhưng vừa mới tiến đi liền bị bà đuổi ra.
"Có chuyện gì vậy?" Cô lập tức đi xuống thang lầu, nghi hoặc hỏi nữ giúp việc vừa từ bên trong đi ra.
Một nữ giúp việc cúi đầu hồi đáp: "Thiếu phu nhân, phu nhân nói không có việc gì, bảo chúng tôi không cần quấy rầy bà ấy. Bất quá nếu là người đi vào, thì có thể biết là đã xảy ra chuyện gì."
Viên Thanh Thanh đối với Ánh Hân tốt như thế nào bọn họ không phải không biết.
Vừa chuẩn bị hướng phòng làm việc của bà mà đi tới, cô đột nhiên kéo một nữ giúp việc lại nói: "Về sau đừng gọi tôi là thiếu phu nhân, cách xưng hô này không đúng đâu!"
Nữ giúp việc cung kính cúi đầu, khúm núm nói: "Vâng, thiếu phu nhân."
Nặng nề thở dài một cái, nói: "Thôi bỏ đi!" rồi xoay người ngay lập tức hướng phòng sáng tác của bà đi đến...
"Tiểu Ánh Hân!" Mới vừa bước vào cửa, Viên Thanh Thanh liền khóc lóc bổ nhào vào người cô, sướt mướt nói: "Mẹ muốn giết con bé Hạ Mạt!"
Đột nhiên có sự tác động mạnh khiến cho Ánh Hân không tự chủ được mà lui về phía sau hai bước mới đứng lại, bên tai nghe rõ ràng bà nói... Hạ Mạt? Cái tên này làm sao quen thuộc như vậy? Chờ chút! Đây không là bút danh của tiểu thuyết cô mới viết sao?
"Dì, đừng khóc, đã xảy ra chuyện gì?" Viên Thanh Thanh là một người mẹ, nhưng có thể như một đứa trẻ. Có lúc cô luôn nghĩ, nếu như mình cũng có thể sống như vậy, thật hạnh phúc, có chồng con luôn thương yêu bà, tuy rằng mạnh miệng thế nhưng trong lòng, vẫn là luôn nghĩ tới chồng và con trai....
Trời ạ, tại sao Ánh Hân có thể có những suy nghĩ nhiều như vậy? Lẽ nào cô đã già rồi sao. Không không!!! Cô còn trẻ lắm. Đang ở thời điểm có vẻ đẹp rực rỡ mà!
Lại tiếp tục khóc, Viên Thanh Thanh từ từ ngẩng đầu lên từ trong lòng cô, gương mặt khóc như mưa, nếu như chú Hồ gặp bà với bộ dạng này nhất định sẽ đau lòng đến chết. Tiếp tục an ủi bà, Viên Thanh Thanh đột nhiên lôi kéo tay cô đi tới trước máy vi tính chỉ vào màn hình nói rằng: " Ánh Hân, người này rất có thể sẽ cướp đi thứ hạng của mẹ trên trang mạng tiểu thuyết mất, làm sao bây giờ đây, làm sao bây giờ?"
Ghé sát vào màn hình vừa nhìn, nền màu đỏ tên sách "Này Hồ Tổng, please don't kiss me" giữ vị ví thứ nhất bảng đề cử, cùng bình luận luôn ở bảng đầu tiên, tiểu thuyết của Viên Thanh Thanh vẫn còn nhưng lại hạng thứ hai. Ánh Hân tối mặt lại, cô làm gì có tài cán gì, lại có thể làm ra chuyện khó tin như vậy!
Đang muốn mở miệng nói chuyện, Viên Thanh Thanh lại gào khóc lên: "Cái này thật chết tiệt! Không ngờ người mới lại có thể viết tiểu thuyết khôi hài như vậy, tuy rằng vai nữ chính chính thiếu não một chút, thế nhưng so với mẹ viết cũng rất tốt. Mẹ đều sắp không đuổi theo văn phong của cô ta được rồi... Mẹ khinh bỉ cô ta,mẹ khinh bỉ cô ta!!!"
Hít sâu một hơi, cô một mặt lúng túng kéo tay Viên Thanh Thanh qua, sau đó ngồi trước máy vi tính, đăng xuất tài khoản bà ra, nhập liệu hai chữ "Hạ Mạt", nhập mật khẩu, lập tức chuyển sang tài khoản Hạ Mạt. Viên Thanh Thanh không dám tin trợn mắt lên, chỉ vào cô :" Con con con....."
"Dì, con thật không biết văn chương dốt nát lại có thể có người xem, còn đoạt đi bảng xếp hạng thứ nhất. Có điều dì yên tâm, nếu như dì mất hứng con sẽ xóa bỏ ngay! Con đến chính là muốn hỏi dì, con không muốn ký hợp đồng, bây giờ nhìn lại, khả năng của con lại không thích hợp lắm để viết tiểu thuyết. Hơn nữa con cũng không có thời gian,..." Dáng vẻ của cô khiến cho Viên Thanh Thanh lại gào khóc lên, hơn nữa khóc đến càng thảm hại hơn so với trước!
Ánh Hân lập tức cuống quít rút ra vài tờ khăn giấy từ hộp khăn gần đó đưa tới trước mặt cho Viên Thanh Thanh : "Dì đừng khóc mà, con không phải đã nói sẽ không tiếp tục viết tiểu thuyết sao? Con xin thề, tuyệt đối con không viết lại..." Miệng cô đột nhiên bị bà che lại.
Cảm thấy hơi khoa hiểu, Ánh Hân nhìn về phía Viên Thanh Thanh , ai biết bà bên ngoài thảm hại như thế, đã sớm đổi sang bộ dạng mừng rỡ: "Tiểu Ánh Hân, nếu như con không viết tiểu thuyết này mẹ sẽ không để ý đến con nữa!"
"A?" Cô nháy mắt mấy cái, Viên Thanh Thanh mỉm cười, lấy tay thu về đi sau. Ánh Hân nghi ngờ mở miệng: "Ý của mẹ là... muốn con tiếp tục viết tiểu thuyết?"
"Phí lời!" Viên Thanh Thanh đôi mắt vui mừng híp lại, rõ ràng gò má còn lưu lại vệt nước mắt vừa nãy: "Con chờ chút, mẹ cùng con ký hợp đồng liền đi! Đúng rồi, mẹ ký hợp đồng bây giờ thì những biên tập kia sẽ mở đường phía sau cho mẹ, vì lẽ đó sẽ dùng chứng minh thư người trong nhà, mẹ hiện tại sẽ cung cấp cho Tiểu Ánh Hân một ID! Con kí ngay đi
Nói rồi, Viên Thanh Thanh chạy biến đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top