Chap 92 : Hồ Lê Thanh Tùng ngổn ngang !

"Không phải như vậy, Âu Khê em nghe chị nói..." Cô nóng lòng giải thích, nhanh chóng đi lên trước vài bước: "Chị là vì muốn tốt, em nghe chị nói trước, chị cũng từng đã xảy ra chuyện như vậy. Bởi vì Lâm thiếu gia một câu nói, ngày xưa bạn tốt trở mặt thành thù. Có người nói, Tiêu thiếu gia anh ta vẫn đang làm chuyện như vậy...."

Âu Khê rốt cuộc nghe không vô, giương tay một cái cho Âu Á một bạt tai: "Chị câm miệng! Em không muốn nghe được bất luận ai nói xấu Lâm thiếu gia, coi như là chị cũng không thể!" Nói xong liền quay mông nhanh chân rời đi, Âu Á một mình phiền muộn đứng trống rỗng  trong phòng vệ sinh.

Đưa tay xoa gò má mình bị đánh, trong con ngươi xẹt qua một nét bi thương. Muội muội từ nhỏ đã không có đầu óc, lần này sợ là đối với Lâm thiếu gia thật sự để ý. Âu Khê xưa nay đều không dám to tiếng  quá, hiện tại lại vì Lâm thiếu gia, một câu nói mà đánh cô bạt tai.... Làm sao bây giờ? Ai có thể nói cho cô  biết cô nên làm gì?

Đúng rồi! Cô ảm đạm ánh mắt bỗng nhiên trở nên sáng ngời. Cái người trước bị cô tưởng lầm là người quê mùa, nếu như không có nghe lầm, Lâm thiếu gia tựa hồ gọi cô ấy là Tiểu Ánh Hân. Tiểu  Ánh Hân....lông mày của cô bỗng nhiên dãn ra, cô làm sao có thể đã quên, Tiểu  Ánh Hân, Nguyễn Ánh Hân! Cô ấy ở trường Học viện Hoàng gia danh tiếng Thất Đế Tứ..

Trước đây chỉ là nghe nói cô cho Hồ thiếu gia một bạt tai nhưng Hồ thiếu gia không hề có một chút nào nổi giận, trái lại bắt nạt Emma giúp cô. Còn nghe nói cô hình như là vợ chưa cưới của Hồ thiếu gia. Nếu là như vậy, nhất định có thể đến giúp cô ta! Dù sao cũng coi như là đã giúp cô lần trước không phải sao?

Nhìn cô trong sáng hiền lành như thế, hẳn là sẽ không từ chối. Cứ như vậy quyết định, ngày mai đi tìm cô, để cho cô giúp đỡ!

Trong phòng Tổng thống của khách sạn im lặng. Thanh Tùng vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi ở bên giường, nhìn Ánh Hân đau lòng luôn miệng nói: "Huhuhu, tiền của tôi, tôi tám đời cũng không thể một ngày kiếm được năm ngàn. BOSS đại nhân... Tôi sai rồi...."

Thanh Tùng khóe miệng không nhịn được hung hăng giật giật một hồi, anh xin thề đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người uống say sẽ khóc gọi tiền, cô gái này lẽ nào rơi vào núi tiền bên trong? Cô đòi tiền làm cái gì? Ở tại Hồ gia ăn được, uống tốt, mặc xong, còn có thẻvô hạn cho cô dùng, cô còn muốn tiền làm cái gì? Chẳng lẽ...?

Não bộ thần kinh đột nhiên căng thẳng, chẳng lẽ cô muốn dời ra ngoài ở? Say rượu bên trong Ánh Hân đang ôm chiếc gối mềm mại khóc rống, đột nhiên cảm thấy sau lưng một ánh sáng âm trầm lạnh thẳng đâm cô mà tới. Vừa quay đầu, ánh mắt hoảng hốt, nhào vào trong lòngThanh Tùng: "Huhu... mẹ, con lạnh..."

Vốn bởi vì cô đang làm động tác này mà anh cảm thấy chút nhảy nhót, nha đầu này lại gọi anh ' mẹ '? Hít sâu mấy hơi thở, đè nén  cảm xúc chính mình muốn bóp chết sự bất cẩn của cô xuống, một lần một lần tự nói với mình không thể cùng một người uống say so đo, lúc này mới lắng lại sự tức giận.

"Thiếu gia." Mở hé cửa đột nhiên bị người gõ.

Cúi đầu liếc nhìn Ánh Hân, anh muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị cô ôm thật chặt. Ánh mắt lập tức liền nhu hòa hạ xuống, giơ lên con ngươi ngắm nhìn cửa, anh nói với âm thanh trầm thấp: "Đi vào."

"Vâng, thiếu gia." Cửa bị người phục vụ khe khẽ đẩy mở, một nhân viên bưng một chén canh cung kính mà đi vào, ở cửa trước nơi đứng lại: "Thiếu gia, đây là thứ ngài muốn canh giải rượu."

Khẽ liếc mắt một cái canh giải rượu vẫn bốc hơi nóng, anh đem Ánh Hân nhấc lên, nhưng lại loạng choà loạng choạng, tựa hồ không cẩn thận sẽ ngã chổng vó. Một bên nhân viên khách sạn đang muốn tiến lên hỗ trợ, Thanh Tùng đem một cái ánh mắt liền doạ lui: "Tôi xin phép đi ra ngoài trước, có chuyện gì ngài hãy gọi điện thoại nội bộ."

Thanh Tùng ánh mắt ra hiệu, nhân viên lập tức lùi về sau, đi tới cửa trước, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau khi đóng của lại, nghe tiếng nhân viên phục vụ " phù " một cái thở phào nhẹ nhõm, ngày hôm nay người phục vụ chịu trách nhiệm phục vụ sống chết không dám phục vụ Hồ Lê Thanh Tùng: bưng canh giải rượu, hiện tại anh ta cuối cùng đã rõ ràng tại sao không ai dám làm rồi. Bởi vì...vị thiếu gia này...... Đúng là tổng tông thật là đáng sợ! Sao liếc mắt cũng đáng sợ vậy? Có điều, đối với vị tiểu thư kia đúng là rất dịu dàng. Lắc đầu một cái, đây cũng không phải là anh ta có thể nghĩ tới, quay mgười vội vàng rời đi.

"Ngoan, trước tiên đem canh uống, đầu sẽ không hôn mê, cũng không khóc. Có được hay không?" Tiếng nói của anh khó mà tin nổi trở nên ôn nhu, liền chính anh nghe xong đều cảm giác là lạ. Nhưng là trong lòng nữ sinh còn chưa chịu an phận, di chuyển thân thể: "Huhuhuuhuu..tiền của tôi.."Khẽ cắn răng, có vẻ dáng dấp ôn nhu không được! Thanh Tùng bưng bát canh giải rượu lên, một cái tay khác thật chặt cuốn lại thân thể của cô, lạnh lùng nói: "Đem canh uống, liền cho cô tiền, bằng không liền đem tiền của cô lấy đi!"

Trầm mặc vài giây, anh cho rằng có hiệu quả, mới vừa đem canh giải rượu ra, bưng gần một điểm, trong lòng người khóc đến lớn tiếng hơn: "Huhuhu, mẹ xưa nay đều không có đối với con quá hung dữ. Ánh Hân cũng không tiếp tục muốn để ý mẹ, huhuu..."

Lộ ra một bộ mặt vẻ kinh ngạc, nha đầu này, lại còn thật sự coi anh là mẹ. Được rồi, chỉ một lần này thôi, cứ như vậy một lần! Chờ cô tỉnh lại, lại cùng với cô từng cái tính sổ! Nắm chặt cằm,Thanh Tùng ngữ khí lại bắt đầu trở nên ôn nhu, không khó nghe ra, trong giọng nói của anh pha thêm lúng túng: "Ngoan, đem canh uống, mẹ sẽ không hung hăng với ngươi, có được hay không? Trả lại cho ngươi mua rất nhiều thật nhiều đồ vật, cho ngươi thật nhiều thật nhiều tiền."

"Có thật không?" Ánh Hân ngưng gào khóc nghi hoặc mà mở to hai mắt nhìn Thanh Tùng. Ngực cùng cổ họng cô đều nóng hừng hực, làm cho cô cực kỳ khó chịu. Đầu óc cũng là hồ đồ một chút, căn bản không biết mình đang nói cái gì.

Khẽ gật đầu: "Thật sự, mẹ lúc nào đã lừa gạt con?" Tay anh đang nắm thành quả đấm. Nguyễn Ánh Hân, nha đầu chết tiệt này, mẹ của tôi sẽ dằn vặt cô! anh quyết định, từ giờ về sau đó Atlantis tuyệt đối không cho bán cái gì Cocktail kiểu mới!

Gãi gãi tóc, Ánh Hân khà khà khà cười khúc khích: "Đúng, mẹ xưa nay sẽ không có đã lừa gạt con."

"Được, ăn canh." Anh cầm chén để sát vào bên môi Ánh Hân, cô chỉ uống một hớp nhỏ, vẻ mặt liền trở nên phức tạp: "Mùi vị thật là lạ, Ánh Hân không muốn uống!"

Nguyên bản lý trí Thanh Tùng đã đến giới hạn chịu đựng rốt cục bị cô cho công phá, chính mình ngậm một ngụm lớn canh giải rượu ở trong miệng, nhắm ngay vào miệng Ánh Hân từng điểm từng điểm rót hết.

Cô quơ tay nhỏ muốn né tránh, nhưng là Thanh Tùng đầu lưỡi từng điểm từng điểm thâm nhập. Cô lúc này mới hơi hơn an tĩnh, nhưng vẫn là lộn xà lộn xộn. Thừa dịp thời khắc Thanh Tùng tách ra khỏi mở bờ môi cô, mồm miệng không rõ lớn tiếng nói: "Thật là khó uống...."

Cuối cùng hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, coi như không thấy cô vẻ mặt thống khổ, Thanh Tùng thảnh thơi ngậm lại một hớp canh giải rượu ở trong miệng, nhắm ngay cô bởi vì uống rượu mà có vẻ càng thêm đỏ thắm môi hôn xuống, sau đó từng chút từng chút cho cô uống canh giải rượu.

Như thế tuần hoàn mấy mươi lần, một chén canh giải rượu một chút đã giải quyết xong. Trong đó cũng không có thiếu canh đổ vào áo trắng của cô, màu vàng nhạt canh quầng trên váy trắng nhộn nhạo ra, hết sức không hòa hài.

"Mẹ." Ánh Hân ôm Thanh Tùng mặt chau mày ủ nói: "Vừa rồi cái đó đồ không uống nữa có được hay không? Thật là khó uống ô ô ô..."

Cắn răng, Thanh Tùng nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, trên mặt một chút phức tạp. Đối với mình mà nói, Ánh Hân ở trong lòng của anh rốt cuộc là cái gì đây? Hôm nay Hoàng Phúc trong lúc vô tình cùng anh nhắc lên người kia, đến Atlantis lúc đó lại phát hiện trong đầu anh đều là bóng dáng Ánh Hân. Lúc nghe cô đang gọi tên anh, trong nháy mắt anh còn tưởng rằng là ảo giác.

Ở ngẩng đầu nhìn đến cô nằm ở kia, thật ra thì trong tim của anh tràn đầy niềm vui. Nhưng lúc nhìn thấy cô bị bịt miệng, lúc ấy muốn giết người tâm đều có. Nghĩ kỹ lại thì hai cô gái đó là giúp cô vào được trong Atlantis, anh sẽ tha cho hai cô gái. Hoặc giả ở trong lòng của anh, trong trái tim mình toàn là Nguyễn Ánh Hân, nếu so với người kia thì nặng hơn nhiều lắm.

"Mẹ ơi, con thấy thật khó chịu." Nghe được Ánh Hân nói như vậy, mắt của anh mau thoáng qua một tia lo lắng, nhưng lập tức, tia lo lắng kia liền bị cơn tức giận che dấu.

"Nguyễn Ánh Hân! Cô cư nhiên ói trên người tôi!!!" Đẩy cô ra, giơ tay cởi xuống áo trên người, cau mày nhìn Ánh Hân: "Cô tốt nhất là lập tức tỉnh lại cho tôi, nữa nói xin lỗi tôi, nếu không cô nhất định phải chết!"

Người trên giường lật người, tự lẩm bẩm nói: "Đừng khó chịu, tốt rồi..." Bên trong gian phòng hoàn toàn yên tĩnh, ước chừng hơn một phút đồng hồ sau, anh nhắm mắt lại, khẽ cắn răng xoay người hướng phòng tắm đi tới. Hôm nay ghi nhận, anh sẽ từ từ cùng cô một khoản một khoản hết thảy tính là rõ ràng! Còn có Từ Trấn Minh cái tên kia, rốt cuộc đối với cô làm cái gì?!

Mấy phút sau, Ánh Hân mê man địa nháy nháy mắt, con ngươi lập tức trở nên trong trẻo rất nhiều. Cổ họng hỏa thiêu lửa đốt một dạng cay rầm rầm, đầu ngược lại chỉ có một chút nhỏ cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Từ trên giường ngồi dậy, cô quan sát một cái nơi này, vừa nhìn quen mắt lại vừa có cảm giác xa lạ, nơi này là nơi nào?

Nghe được trong phòng tắm truyền đến thanh âm nước chảy, cô kinh ngạc nhìn về phía phòng tắm, nơi đó cửa đóng chặc. Trên tủ đầu giường để một chén không cùng một chén nước, cô không chút suy nghĩ liền đem chén nước kia uống hết, cổ họng lập tức cảm thấy thoải mái hơn. Nhẹ nhành đúng dậy đi xuống giường, lại làm như kẻ trộm đi tới cửa phòng tắm, nghĩ thầm bên trong là người nào.

Ở trong đầu nhớ lại một cái rốt cuộc xảy ra chuyện gì, phát hiện đầu óc trống rỗng. Cuối cùng trí nhớ chẳng qua là ở Atlantis thấy được Thanh Tùng ngồi ở một trên ghế sa lon uống rượu, sau đó thấy cô liền hướng cô đi tới. Nữa sau lại... Nữa sau lại cô liền hoàn toàn nhớ không rõ xảy ra chuyện gì. Chỉ có lẻ tẻ một chút đoạn ngắn, Âu Khê che miệng của cô, Âu Á bị đẩy té xuống đất, những thứ khác thật một chút cũng không nghĩ ra.Đang liều mạng nhớ lại lúc đó, cửa phòng tắm đột nhiên bị kéo ra, màu đỏ của luồng ngực anh giọi vào mi mắt của cô. Thấy cô vào lúc này, tròng mắt của anh thoáng qua tia giật mình, nhưng rất nhanh anh liền trấn định lại. Yết hầu dưới cổ động mấy cái, âm trầm nói: "Xem ra đã tỉnh a."

Ánh Hân mê mang gật đầu: "Tôi tại sao lại ở chỗ này? Tôi không phải là cũng ở quầy rượu Atlantis sao? Còn có, anh tại sao lại không mặc quần áo? Anh là người thích khỏa thân sao?Hồ Lê Thanh Tùng, anh thật cho là mình vóc người rất tốt a? Buồn cười, thật là quá buồn cười!"

Sau khi cô châm chọc xong, một người thâm sâu nhìn cô một cái, ngược lại vươn tay giữ cổ tay của cô, đem cô hướng mép giường đi tới. Cử động này hù được cô, tên này không phải là muốn...

"Làm bậy a! Hồ Lê Thanh Tùng anh muốn làm gì?Được được được, tôi sợ anh, anh rất tốt được chưa? Toàn bộ thế giới anh là tốt nhất... Đây là cái gì?" Không hiểu chỉ vào Thanh Tùng từ dưới đất cầm lên áo sơ mi màu đen, phía trên tản ra một mùi khó chịu, còn mơ hồ không rõ một vết bẩn lưu ở phía trên.

Nhanh chóng đưa ra không có bị Thanh Tùng giữ cái tay kia che miệng lại, trợn to hai mắt, mơ hồ không rõ địa nói: "Anh không cần nói cho tôi đây đều là tôi làm, tôi căn bản cũng không có..."

Đột nhiên có một số mảnh vỡ rơi trong tâm trí cô.'Tôi thấy thật khó chịu' 'Nguyễn Ánh Hân! Cô cư nhiên ói trên người tôi!!!'... Nhìn như vậy, chẳng nhẽ thật sự là cô làm. Lạ thật, cô... Chẳng lẽ bởi vì chén kia vừa ngọt màu sắc vừa đẹp mắt gì đó mà uống say? Không thể nào? Mặc dù cô chưa từng có uống qua rượu, nhưng không đến uống một chén đã say.

Trong lúc cô nhớ lại

Gật đầu một cái, Ánh Hân không có  bất kỳ nghi ngờ, tùy tiện cầm một cái váy màu đen liền áo liền vào phòng tắm, còn rất cẩn thận mà đem cánh cửa khóa lại. Mấy phút sau, cô thay xong quần áo mở cửa, lại thấy Thanh Tùng mặt mệt mỏi nằm trên cái giường mềm mại. Lạ thật, anh mệt lắm sao?

Nếu quả thật là uống say, nói như vậy là anh đem cô mang tới nơi này. Nói như vậy còn phải cảm tạ anh. Tính toán một chút, Ánh Hân tự cố tự lắc đầu một cái, dù sao anh như vậy không là một đứa trẻ chỉ vì cô không nói cám ơn liền tức giận đúng không? Rón rén đi tới mép giường, anh đổi một bộ màu trắng quần áo thoải mái. Nhẹ nhàng ngồi vào mép giường, cô cái trán không vui hơi nhíu lên.

Anh chính là cái trời sanh móc treo quần áo, mặc áo sơ mi đen, anh không mặc quần áo có chút cổ điển, nhưng  cho người ta thấy một loại khí chất chững chạc thành thục. Tựa như màu đen cho là màu tùy chỉnh cá nhân. Nhưng bây giờ mặc vào  áo sơ mi màu trắng, cũng không có làm cho người ta thấy cảm thấy yếu mềm, mà là làm cho người ta một cách tự nhiên cảm thấy anh là một thiên sứ giống người. Thiên Sứ? Cô thấy buồn cười, bị ý nghĩ của mình làm buồn  cười.

Ác ma  là ác ma, thế nào lại là Thiên Sứ đây? Che miệng cười khẽ một tích tắc, Thanh Tùng mở mắt, đối diện với cô tràn đầy nụ cười trong mắt. Ánh mắt lẫm liệt, hờ hững nói: "Cười cái gì?"

Dừng nụ cười trên mặt, Ánh Hân giật nhẹ khóe miệng bắt chước dáng vẻ anh nói: "Tôi đang cười... Thanh Tùng, đối mặt với một nữ sinh vẫn chưa biết tới một tuần, anh cũng có thể bình thản ung dung nằm ở trên giường ngủ? Sẽ không sợ cô ta... mạnh dạn với anh sao?"

Cô nói giọng hơi châm chọc  Thanh Tùng hơi có chút không vui, ngồi dậy đáp lễ một câu: "Cô nếu như nguyện ý mạnh dạn với tôi, tôi dĩ nhiên cũng sẽ không cự tuyệt." Nói xong, anh khiêu khích địa nhăn mày nhìn về phía cô.

Quả nhiên, mặt của cô ở một giây kế tiếp liền lập tức đỏ bùng, như bị lửa đốt đỏ lên. Nắm lên bên cạnh gối đầu, cô dùng sức hướng Thanh Tùng ném tới: "Anh chính là cái đồ vô lại!!!"

Gối đầu bị Thanh Tùng dễ dàng tránh thoát, anh đứng lên, lạnh nhạt nói: "Cô rất thiếu tiền?"Ánh Hân sửng sốt, khẽ nhếch miệng, muốn tiếp tục ném gối đầu động tác dừng lại. Nhìn Thanh Tùng làm bộ mặt yêu quái, cô bình tĩnh trở lại, anh làm sao sẽ biết cô thiếu tiền? Hiện tại cô đã hoàn toàn tin tưởng Thanh Tùng nói, cô uống say, nếu không anh làm sao có thể biết cô thiếu tiền...

Giả bộ trấn định đứng lên, ngoắc ngoắc khóe miệng mặt mũi thoải mái mà nói: "Không có ai sẽ cảm thấy tiền đủ rồi, nhưng là tôi cũng thật lòng không thiếu tiền, bởi vì không có nhu cầu sử dụng tiền ở đâu.''

Quay đầu lại nhìn về phía Ánh Hân, tinh khiết và êm dịu mang theo khuôn mặt xinh đẹp không nhìn ra bất kỳ sơ hở. Cuối cùng, anh đi phía trước từng bước, đưa tay khơi mào cằm của cô, mang theo sự uy hiếp nói: "Nguyễn Ánh Hân, tôi không nghĩ muốn để cho cô đi, không có sự cho phép của tôi cô dùng hòng rời khỏi nhà, nếu không, tôi sẽ làm cô phải trả giá nghiêm trọng!"

Thái độ cứng rắn làm cho Ánh Hân sửng sốt theo, lửa giận cũng theo đó 'Vèo' địa một tiếng thở hổn hển trong ngực: "Ruốt cuộc anh đang nghĩ gì? Cái gì gọi là ở anh không nghĩ muốn để cho tôi đi? Cho anh chút mặt mũi anh còn liền thật xem mình làm hoàng đế sao?! Tôi Nguyễn Ánh Hân cũng không phải là đồ vật có thể để mặc cho người khác định đoạt, tôi muốn thế nào thì được thế đó!"

"Vậy sao?" Thần sắc anh trầm thấp làm cho người ta không khỏi sợ, Ánh Hân hung hăng nuốt ngụm nước miếng mạnh giả bộ trấn tĩnh chống lại ánh mắt lạnh lùng của anh nói: "Đúng vậy!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top