Chap 89
Nghĩ như vậy, cô lập tức liền quên đi. Cô hiện tại cảm giác như bị một người nữ sinh hôn một cái, có cái gì rối rắm?! Mặt mũi thanh tĩnh lại, khóe miệng giương lên, cô mỉm cười nói: "Không cần trách phạt, không cần trách phạt! Chỉ cần lần sau đừng nữa cầm súng nhắm ngay đầu của ta, thật ra thì ta còn là rất sợ chết."
Đội trưởng đội cảnh sát cuối đầu nói tiếng: "Đa tạ Thiếu phu nhân!" Sau đó đứng dậy, tung người nhảy một cái, biến mất ở tầm mắt của cô. Nhìn xung quanh một cái, phát hiện mới vừa rồi người kia cư nhiên hư không biến mất! Tầm mắt lần nữa trở lại tại chỗ cũ, kia chỗ lúc nãy có nhiều ảnh sát đang quỳ cũng đều biến mất!
Kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Trấn Minh, đôi môi không nhịn được có chút run rẩy: "Bọn họ... Mới vừa rồi những người đó, rốt cuộc là người hay quỷ?" Có thể ở trong tầm mắt của cô liền biến mất, nếu như không phải là quỷ, chẳng lẽ bọn họ chính là trong truyền thuyết Ninja đỏ? Mí mắt nhảy mấy cái, nơi này cũng không phải là thế giới động vật, làm sao có thể có Ninja?
Trấn Minh mí mắt vừa nhấc, lập tức có một cái thanh âm truyền đến: "Thiếu phu nhân xin an tâm, chúng ta là người không phải là quỷ, bởi vì cách huấn luyện quá nghiêm khắc cho nên hành động tương đối nhanh chóng."
Ánh Hân một bên mặt liền thấy mới vừa rồi cái đó đội trưởng cảnh sát xuất hiện ở cửa xe, một tay đặt trước ngực, một cái tay khác để ở sau lưng, cung kính trả lời. So với lúc nãy cầm súng chĩa vào đầu cô trông thật khác nhau hoàn toàn ha. Ai, cái này cô gần đây gặp rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra... nên khả năng tiếp nhận không tệ, rất nhanh đã hoàn toàn tiếp nhận bộ dạng xuất quỷ nhập thần đám cảnh sát, cho nên chẳng qua là gật đầu một cái, không có nữa lời hay làm ra vẻ mặt kinh ngạc.
Ngược lại Trấn Minh có chút không hiểu mở cửa xe đi ra ngoài, chậm rãi đi tới trước mặt người nói: "Ta không có bị uy hiếp, ngươi còn không mau tránh ra, có chuyện gì phải báo cho ta sao?" Những người này là phụng mệnh Từ lão thái gia bảo vệ anh, bởi vì anh không thích ở tại Lăng gia, nơi này là là nhà riêng của anh, Từ lão thái gia không yên lòng, mới kêu như vậy một nhóm người âm thầm bảo vệ anh. Mặc dù anh lúc học trung học đã vô địch toàn quốc Taekwondo cùng Judo...
Nhóm hộ vệ này cũng chỉ xuất hiện khi anh gặp phải uy hiếp lúc mới sẽ xuất hiện, tựa như mới vừa rồi, Ánh Hân định tung quả đấm, bọn họ liền xuất hiện. Nhưng là bây giờ không có có bất kỳ uy hiếp gì, tên dẫn đầu kia xuất hiện làm gì, nhất định là chuyện không tốt rồi.
"Thiếu gia trở về rồi, mới vừa rồi ta đã hồi báo Lão thái gia ngài có đưa Thiếu phu nhân về nhà, cho nên Lão thái gia bảo ta nói cho ngài, hiện tại liền mang vị Thiếu phu nhân này trở về nhà lớn Từ gia một chuyến." Lời này làm cho Trấn Minh không nhịn được nhíu chặt mi, mới vừa nói Ánh Hân là vợ tương lai của hắn, tên chết tiệt này liền hồi báo Lão thái gia! Đáng chết...
Mặc dù anh rất không muốn đi, nhưng là nếu như hiện tại không đi, như vậy Lão thái gia nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Phải biết, Lão thái gia vẫn lầm tưởng anh giới tính có vấn đề, đã sớm hối thúc, hiện tại thấy được không hề có chuỵên như vậy, ông dĩ nhiên là muốn gặp xem thử cô gái anh thích là ai."Biến." Mặt dù thanh âm như cũ, nhưng là bây giờ lại thêm phần uy nghiêm. Ánh Hân con ngươi giật giật, tựa hồ... Bất luận là Thanh Tùng cùng Trấn Minh, hay hoặc giả là Hoàng Phúc, đều không thể tưởng tượng nổi, bẩm sinh đã có khí chất vương giả. Mấy người bọn họ, nhìn như kiên quyết bất tuần, trên thực tế, đều có không sao lãng, rất đáng sợ đi?
Họ liền thân hình vừa động, biến mất ở trước mặt bọn họ, trong không khí lại như cũ truyền lại thanh âm: "Xin thiếu gia, cần phải đi gặp Lão thái gia."
Mở cửa xe đi ra ngoài xe, Ánh Hân không hiểu mở miệng hỏi: "Rất xin lỗi, tôi không biết tới nơi này sẽ cho anh mang đến nhiều phiền toái như vậy. Bất quá, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao cảnh sát bảo anh thiếu gia, cái đó Lão thái gia là ai? Đầu của tôi cũng bị làm cho một cái xém tí nở hoa rồi."
Ngắm nhìn Ánh Hân vẻ mặt mê mang, Trấn Minh xoa xoa đầu, lộ ra một bất đắc dĩ cười. Mới vừa rồi uy nghiêm dáng vẻ hoàn toàn biến mất không thấy, che dấu thật đúng là tốt. Cô không khỏi cảm khái, nhìn dáng dấp bây giờ thật ra thì cũng là rất nguy hiểm nha. Không, lại quên con người uy nghiêm này lại là Gay!
"Kỳ thật cũng không khó hiểu, bất quá, cô ngay cả thân thế tôi như thế nào cũng không biết sao?" Trên dưới nhìn cô một cái, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Nếu như là người khác, thật sẽ coi cô là làm người Hỏa tinh."
Cô nghịch ngợm le lưỡi, luôn bị quay đến chóng mặt là gì có thời gian đi xem thử biết Trấn Minh lai lịch thế nào... Từ những việc mới xảy ra cùng Trấn Minh kia, cô biết cậu gia thế thật ra thì cũng không đơn giản...
Từ gia gia tộc cầm quyền. Tất cả cảnh sát cũng hiến dâng tính mạng với Từ gia. Bọn họ Từ gia còn huấn luyện một số người siêu cấp có thự lực ngang ngữa hành động bộ đội đặc chủng, mới vừa rồi cô thấy qua chính là mấy vị kia bộ đội đặc chủng tinh anh đó. Nhà của bọn họ gia tộc xưng bá Trung Quốc thậm chí quốc tế Taekwondo, Judo quán, nói cách khác, ngươi tùy tiện tìm võ quán Taekwondo nào đó, võ quán kia chín mươi tám phần trăm tỷ lệ là do Từ gia mở. Hơn nữa, Từ gia cũng là được phép chế tạo vũ khí cơ giới quốc gia của Trung Quốc, duy nhất là xí nghiệp tư nhân.
Có lời đồn đãi đã từng nói, chỉ cần bộ đội đặc chủng Từ gia động đầu ngón tay, mà có thể dễ dàng tiêu diệt hết một người Trung Quốc. Cho nên Từ gia ở Trung Quốc địa vị có thể nói là không giống bình thường.
Nghe miêu tả, Ánh Hân đầu bắt đầu hôn mê. Thế nào ở trong mắt cô là ngu ngốc người từng cái một thì ra là cũng lợi hại như vậy? Là cô xem nhẹ người khác, hay là bọn họ che dấu quá giỏi?
Ngắt nhéo một cái Ánh Hân khuôn mặt nhỏ bé, Trấn Minh, nhìn chung quanh hạ thấp giọng, dùng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy nói: "Giúp ta một chuyện."
Cô lập tức liền sinh ra một loại dự cảm không lành, quả nhiên, Trấn Minh,để sát vào lỗ tai của cô nói: "Đi theo ta gặp Lão Thái gia một lát, ông sớm liền muốn trông thấy bạn gái của ta. Bất quá cô không cần hiểu lầm, đây hết thảy chẳng qua là gặp dịp thì chơi."
"Được!" Cô không chút suy nghĩ đáp ứng, dù sao Trấn Minh thích là nam nhân, cô chẳng qua là cái khách mời. Là sự xuất hiện của cô mới làm cho Lão thái gia muốn gặp xem thử, như vậy cô dĩ nhiên cũng có nghĩa vụ giúp Trấn Minh bạn gái anh.
Nét mặt tươi cười như hoa để cho Trấn Minh sửng sốt một chút: "Cô dễ dàng như vậy đáp ứng? Sẽ không sợ ta tâm đầy toan tính, thật cưới cô về nhà sao... hửm?"
Nghiêm túc nhìn chằm chằm gần trong gang tấc mặt Trấn Minh ba giây, mang theo chút giảo hoạt ý vị nói: "Anh cũng không cần giả bộ, tôi biết anh là... Gay, chỉ thích con trai! Cho nên anh đối với tôi dĩ nhiên sẽ không có có ý định làm gì tôi. Yên tâm đi, tôi sẽ không kỳ thị anh, nếu như sau này biết ai là Gay khí chất tốt, tôi nhất định sẽ giới thiệu cho anh!"
Nói xong cô còn rất nghĩa khí địa vỗ vai Trấn Minh một cái. Một nam nhân bình thường nhất thời đầu đầy vạch đen, sắc mặt so ăn một phân còn khó hơn nhìn. Gay? Anh cứ như vậy không có khí chất đàn ông sao?
Thấy sắc mặt anh âm trầm xuống, Ánh Hân để thấp giọng, yếu yếu nói: "Thật xin lỗi... Chẳng lẽ tôi nói sai?" Không có lý do gì a, đủ loại dấu hiệu tỏ rõ, anh chính là chuẩn Gay! Nhưng là nếu như không có nói sai vậy tại sao anh lại tức giận như vậy? Bất quá anh có vẻ tức giận! Ha ha...
Vốn là sắp nổi giận Trấn Minh trong đầu đột nhiên thoáng qua một tia ánh sáng giảo hoạt, cho là anh là chuẩn Gay phải không? Rất tốt, cứ như vậy không phải là sẽ càng thêm chơi thật vui sao?
Cuối cùng còn đem lửa giận hừng hực dấy lên trong ngực đè ép xuống, đảo cặp mắt trắng dã, anh nặn ra một tia cứng ngắc mỉm cười nói: "Như vậy mà cũng bị cô phát hiện a, còn thật không hỗ là thiên tài luôn đạt tuyệt đối đây. Như vậy, lát nhất định phải diễn thật tốt nha, phải biết nhà chúng tôi Lão thái gia cũng không phải là nhân vật dễ lừa gạt nha."
Ánh mắt sáng lên, quả nhiên là Gay đi! Cô không phải đã nói là Gay sao! A ha ha ha, thật bị cô đoán trúng! Tràn đầy tự tin vỗ ngực một cái nói: "Tôi diễn rất giỏi, anh cứ yên tâm đi! Trước đây còn đạt giải diễn viên ở nhà trẻ đấy!"
Trấn Minh khóe miệng cười cười như một tên tiểu lưu manh nhan hiểm, trên dưới liếc nhìn Ánh Hân, cô hôm nay mặc coi như ổn thỏa, cũng không có trang điểm hay nước hoa, Lão thái gia tuyệt đối sẽ hài lòng. Gật đầu một cái, nhàn nhạt nói: "Kia lên xe đi." Cẩn thận nghe cũng không khó phát hiện trong giọng nói của anh còn có một ti bất đắc dĩ.
Bởi vì anh luôn luôn ghét nữ sinh phiền toái, cũng không hy vọng trở thành như Hoàng Phúc suốt ngày đi trêu hoa ghẹo bướm, hay giống Thanh Tùng bị cắm sừng nha, nên anh càng đáng ghét nữ sinh hơn. Cho nên mới bị Lão thái gia ở nhà cho là giới tính có vấn đề, không thể chờ đợi luôn muốn tìm người bạn gái cho anh, mà bây giờ, ngay cả Ánh Hân ngốc nghếch cũng cảm thấy anh là Gay, anh liền thật như vậy không có khí khái nam tử hán? Chẳng lẽ nam nhân nhất định phải là bên trái một nữ nhân bên phải một nữ nhân mới coi là là nam nhân sao?
Thật là không hiểu nổi...
Một lúc sau, xe thể thao đã dừng đến trước cửa một tòa nhà to lớn. Tòa nhà lớn này là một ngôi nhà cổ, tường ngoài được xây bằng đá có màu đỏ đậm, cả tòa nhà lớn hầu như là không nhìn thấy hết được, từ lan can sắt màu đen lên, trước cửa còn hai hàng người mặc đồng phục, thật sự là rất nhiều người đẹp trai biết cỡ nào.
Nhưng dù nói thế nào thì cô tiếp xúc với xã hội thượng lưu chưa bao lâu! Cô hơi líu lưỡi khi nhìn thấy gia thế đồ sộ như thế và liền khôi phục lại khuôn mặt. Chỉ có cô biết nội tâm của mình là có nhiều kích động. Nhà lớn như vậy, không biết tiền để đâu......Hồ gia mặc dù lớn, thế nhưng Từ gia lại chiếm diện tích lớn hơn, bởi vì Hồ gia nhà đều là mấy tầng mấy tầng, còn nhà Từ gia hết thảy đều chỉ có một tầng. Nếu không biết người ta sẽ tưởng rằng là đi tới Nhật Bản.
"Thiếu gia!" Có người giúp mở cửa xe ra, Ánh Hân vừa mới bước xuống liền nghe thấy đồng loạt một tiếng "Thiếu gia" ngay sau đó trở lại yên tĩnh...... Những người kia mặc đồng phục và trên mặt họ đều không có cảm xúc gì, nếu có thì cũng chỉ có cung kính.Cô gần như đã hiểu tại sao Trấn Minh phải dọn ra ngoài ở, bởi vì sống ở đây nhất định sẽ cảm thấy rất ngột ngạt đúng không?
Trấn Minh đột nhiên xuất hiện lập tức làm cho mặt có chút bỏng. Cô ở trong lòng âm thầm mắng chính mình một câu ngớ ngẩn, làm sao đối với một tên 'đồng tính' động tác cũng đỏ mặt? Cắn cắn môi dưới, cô cúi đầu theo Trấn Minh đi về hướng Từ gia. Không khó để phát hiện, từ khi Trấn Minh làm cái 'ám muội' kia với cô, nguyên bản xếp thành hai hàng mặt không hề có cảm xúc nhưng khuôn mặt trở nên có thêm một tia kinh ngạc.
Thiếu gia luôn luôn chán ghét nữ sinh, đây là lần đầu tiên, lần này trở về còn đột nhiên dẫn theo nữ sinh trở về, còn làm động tác ám muội như vậy, lẽ nào thiếu gia...... Khôi phục bình thường? Mọi người không dám nghĩ ở trong lòng nhiều lắm, ở trong lòng trấn tĩnh lại, khôi phục lãnh đạm.
Vòng qua mấy căn phòng nhỏ, bọn họ đi tới ở cửa chính Lăng gia chính giữa căn phòng lớn. Cửa đứng một bên cảnh sát một bên nữ hầu quần áo chỉnh tề. Nhìn thấy Trấn Minh cùng cô xuất hiện, lập tức cuối người khom lưng để hai đôi dép lê, lạnh nhạt nói: "Thiếu gia, lão gia đã chờ ngài đã lâu rồi."
Vừa nãy cô còn tưởng rằng cô gái này xinh xắn nên rất dễ gần, không nghĩ tới chỉ là tướng mạo rất dễ gần, mà lời nói ra vẫn là như vậy lãnh đạm. Cái nhà này người, làm sao vậy, so với khối băng còn muốn lạnh hơn? Không nhịn được cô mạnh mẽ nuốt ngụm nước bọt, như vậy Lão Thái Gia của bộ họ nhất định sẽ càng thêm băng sơn. Thật là đáng sợ......
Mãi đến tận thay xong dép lê, nữ hầu kia cũng không có lại nói nửa chữ, chỉ là khom người đứng ở một bên theo thói quen. Cô có thể cảm giác được cái kia nữ hầu vô tình hay cố ý ở hướng nhìn cô từ bên này đến, sợ sệt nhích lại gần hướng Trấn Minh, cậu vào lúc này mới vừa thay xong dép lê. Nhìn thấy Ánh Hân nhỏ bé dạng sợ sệt, không nhịn được nhếch miệng lên: "Đừng sợ, có ta ở đây."
Rõ ràng cảm giác được cô gái xinh xắn kia sửng sốt một chút, Ánh Hân cũng không biết, Trấn Minh ở trong nhà này, sẽ rất ít khi lộ ra nụ cười. Dù sao đối với một đám khối băng cười sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Một lần nữa lại gần Ánh Hân, anh tăng thêm sức mạnh trong tay, cô ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn anh: "Làm sao vậy?"
"Lão Thái Gia là người rất nhiệt tình, vì vậy cô không cần sợ hãi." Anh lời này tương đương với một bom, ' Bành ' một tiếng ở Ánh Hân ngực đập ra. Nhiệt tình? Làm sao có khả năng nhiệt tình? Người nơi này từng cái từng cái gần như đều là mặt bài pu-khơ!
Không có ôm hi vọng lớn theo sát Trấn Minh tiến vào nhà chính, đi qua cùng nhau một đoạn gần như dài mười mét hành lang, bọn họ đi tới tận cùng bên trong một cái phòng.
"Ông nội." Cửa đóng, Trấn Minh cúi đầu quay vào bên trong hô một tiếng. Nhưng là bên trong cũng không có truyền ra bất kỳ thanh âm gì, Trấn Minh lắc đầu một cái, buông tay ra, đưa cô đi phía trái một bên đẩy một cái. Ánh Hân lần thứ hai nghi ngờ mà nhìn hắn, chỉ thấy một viên phi tiêu đột nhiên phi ra nhanh chóng khe cửa đã được mở ra.
Trấn Minh nghiêng mặt qua một bên, phi tiêu từ chóp mũi của anh xẹt qua, đinh tiến vào đối diện trên vách tường. Ánh Hân ngoác to miệng, rất nỗ lực mới để cho chính mình không có rít gào lên tiếng. Mà Trấn Minh nhưng là một mặt bình tĩnh, dường như là thường thường gặp phải chuyện như vậy.
"Vào đi." Một giọng già mà lại có chứa tuyệt đối âm thanh uy nghiêm từ bên trong thăm thẳm truyền đến. Ánh Hân đột nhiên trợn mắt lên, có chút không dám tin tưởng. Vừa nãy phi tiêu là ông nội Trấn Minh tự tay phóng về phía anh ta? Phải biết này phi tiêu tốc độ nhưng là phi thường nhanh, nếu như một né tránh không kịp, hậu quả kia......
"Đi thôi."
Trấn Minh mở cửa, kéo tay Ánh Hân đi vào. Gian phòng rất lớn, rất trống rộng rãi. Trong căn phòng chỉ đặt một cái bàn màu đỏ sậm, trên bàn đặt một bộ ấm trà cao cấp màu đỏ sậm. Sở dĩ là bộ ấm trà cao cấp là bởi vì nếu để cho cô pha trà thì tuyệt đối không hiểu cách dùng các loại đồ đạc ứng với cái thìa như thế nào...
Vừa đi vào cửa, cảm giác một ánh mắt sắc nhọn rơi vào người cô. Dưới ánh mắt này, tựa hồ bất luận kẻ nào đều nhất thời sẽ hiện nguyên hình, cô cảm giác được lưng của chính mình trở nên lạnh lẽo.
Cái gì gọi là rất nhiệt tình, cái này phải gọi là ánh mắt thờ ơ sắc bén tới cực điểm chứ sao là nhiệt tình? Kẻ có tiền sao đều kỳ quái như thế? Thẳng thắn, cô cũng không cố ý tránh né ánh mắt lạnh lẽo như tên bắn mà trực tiếp đón nhận.
Cô cũng bắt đầu không cố kiêng kỵ chút nào mà quan sát Lăng lão thái gia, nếu là ông của Trấn Minh, như vậy nói như thế nào cũng năm sáu chục tuổi, nhưng là mặc dù mái tóc đều đã trắng bệch, nhưng tinh thần khí chất của ông cùng tiểu tử hai mươi tuổi kia giống nhau, không hề có một chút cảm giác già nua nào.
Đặc biệt cặp mắt kia, sáng sủa mà khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Dáng dấp Trấn Minh không giống như ông anh ta. Cái này so sánh tướng mạo Từ lão thái gia rõ ràng Trấn Minh còn rất trẻ con. Ngoại trừ mũi, hai người cơ hồ không có một điểm giống nhau.
Lúc này ông chân trần ngồi dưới đất, hai cái tay tùy ý đặt ở hai bên, cũng đang đánh giá cô.
Dường như ánh mắt tinh ranh như cáo gìa đang chuyển động, sâu thẫm hiện lên một ánh mắt trân trọng. Với ông hình tượng bạn gái với Trấn Minh hoàn toàn bất đồng. Ông cho rằng Trấn Minh sẽ mang về nữ sinh tướng mạo thục nữ, hay là tướng mạo nữ sinh diêm dúa, nhưng trước mắt người nữ sinh này, không tính là đẹp bao nhiêu nhưng nhiều khả ái, liền có thể khiến người ta đã bị hấp dẫn từ ánh mắt đầu tiên.
Hơn nữa cô bẩm sinh có một loại khí chất trong sáng, người nhìn sẽ cảm thấy thanh thản. Hơn nữa cô tự coi trọng bản thân mình, Từ lão thái gia đã từ đáy lòng khen ngợi cậu. Không sai, nữ sinh này quả thật không tệ! Rất thích hợp làm vợ tương lai của Trấn Minh nhà bọn họ.
Xem ra sự lo lắng của ông vẫn luôn là dư thừa, bảo bối đích tôn của ông giới tính hoàn toàn bình thường! Trước đây không có bạn gái cũng chỉ là bởi vì ánh mắt nó rất cao, hiện tại cũng coi như là tìm được thích hợp!
Khóe miệng khẽ cong, Từ lão gia thu hồi ánh mắt giống như cáo già thường khi mà cười:
"Cháu gái, đến đây, tới nếm thử trà thượng đẳng Long Tĩnh do ta tự pha. Loại trà Long Tĩnh này trải qua nhiệt độ rất cao, cam đoan cháu uống một ly sau đó còn muốn uống nữa! "
" Ông, người không cần chào hàng? Nói cho cùng tựa như một nhân viên chào hàng, cái gì uống còn muốn uống nữa."
Trấn Minh kéo tay Ánh Hân ngồi đối diện với Từ lão gia, Ánh Hân cũng chỉ ngồi xuống theo.Lại giương mắt nhìn về phía Từ lão thái gia, ánh mắt của ông trở nên dịu dàng lạ thường, hoàn toàn không sắc bén như lúc nãy. Điều này làm cô cho rằng vừa rồi cảm giác mình bị ông lột sống đều là ảo giác. Nhưng cô tự biết, cái loại cảm giác này tuyệt đối không phải là ảo giác!
Quả nhiên là Từ lão thái gia chỉ chớp mắt có thể hoàn toàn biến thành người khác. Cô cũng không thể không cần thể diện, mỉm cười vươn tay chuẩn bị tiếp nhận chén trà trong tay Lăng lão thái gia.
Mà ở Từ gia, sự tình cho tới bây giờ cũng không đơn giản như vậy. Coi như là tiếp cái chén trà, cũng không có đơn giản như vậy...
Tay cô gần đang chạm vào ly trà thì trong nháy mắt, Từ lão thái gia đột nhiên đổi tư thế tay, chén trà bị ném đi.
Thoáng nhìn ánh mắt tinh ranh của Từ lão thái gia, Ánh Hân cắn răng một cái, đột nhiên nghĩ tới lúc vừa mới mở cửa cũng có sự cố phi tiêu. Đây chẳng lẽ là quy củ của Từ gia bọn họ? Được rồi, nếu là quy củ, cô cũng phải thật tuân thủ thật tốt.
Trấn Minh mở miệng trước, cô nhanh chóng vươn tay kia, với tay tới, nhưng mà Từ lão thái gia cũng đưa tay kia ở giữa không trung đem chén trà tiếp được, lại đưa tới trước mặt Ánh Hân.
"Ông. Cô ấy... "
"Câm miệng!"
"Câm miệng!"
Hai thanh âm đồng thời phát ra, phân biệt đến từ chính Từ lão thái gia cùng miệng Ánh Hân. Trấn Minh ngây người tại chỗ, nhìn ánh mắt kiên quyết của Ánh Hân, giật giật môi, không nói gì thêm. Cô... Muốn làm gì?
Toàn thân của cô đều căng thẳng, một khuôn mặt tươi cười nghẹn đến đỏ bừng, cuối cùng... Cô cong khóe miệng lên, bề ngoài mỉm cười một cái, khuôn mặt cũng khôi phục vẻ lạnh nhạt:
"Xem ra, muốn uống được ly trà ngon này cũng không phải là một chuyện dễ dàng."
Âm thanh cuối cùng cũng nói ra, Ánh Hân không khách khí chút nào vươn tay chuẩn bị bắt lại cổ tay Từ lão thái gia, ai biết tay ông nhanh chóng dời tới chỗ khác, cự nhiên xuất hiện nhiều cái bóng. Nhìn ánh mắt của cô đều rối rồi. Cắn răng một cái, cô hướng tới một trong số cái bóng đó. Từ lão thái gia tay cũng vào thời khắc đó dừng lại.
"Vèo."
Cô hít vào một ngụm khí lạnh, không kịp thu tay về, tay nàng lập tức đâm vào trong chén trà. Trà rất nóng, lập tức, ngón giữa cùng ngón áp út hai cái ngón tay thon dài bị nóng đỏ lên.
"Chết tiệt!"
Trấn Minh khẽ nguyền rủa một tiếng, đem tay cô kéo đến trước mặt của mình. Sau khi thổi thổi chỗ bị phỏng, vỗ bàn một cái đứng lên:
"Ông! Cô ấy là khách của ông!"
Nhìn thấy phản ứng của Trấn Minh, ông cười toe toét, điều này nói rõ cô gái này cũng không phải là cậu gọi tới lừa dối để lừa dối ông. Mà là... Nó thực sự để ý cô gái này. Sâu thẫm mà nhếch miệng nói:
"Cái hòm thuốc đặt ở phòng ngủ của ta, con đi tìm một chút đi!"
Nhìn thoáng qua Ánh Hân, vừa liếc nhìn Từ lão thái gia, Trấn Minh nhíu chặt lông mi nói: "Con đi tìm cái hòm thuốc, không cho ông làm khó cô ấy nữa!"
Sau khi lưu lại một câu như vậy,Trấn Minh vội vã chạy ra khỏi phòng.
Quay đầu liếc nhìn hướng Trấn Minh rời đi, Ánh Hân làm bộ vô ý mà thu tay về hướng ngón tay của mình thổi mấy hơi thở, lạnh nhạt nói:
"Lão thái gia cố ý đem Trấn Minh ra ngoài, là có lời gì không thể để cho anh ấy nghe được sao? Vẫn là... Có vấn đề gì cũng muốn hỏi con sao?"
Nghe cô nói như vậy, khóe miệng Từ lão thái gia cong lên, trong mắt rõ ràng có vẻ tán thưởng: "Cháu gái tên gọi là gì, lại thật thông minh."
Chứng kiến Ánh Hân hào hiệp như thế, ông cũng sẽ không giả thâm trầm nữa, thẳng thắn nói trắng ra. Phòng ngủ của ông cũng không chỉ trong ngôi nhà này, mà là nơi chỗ khá xa. Hơn nữa cái hòm thuốc còn giấu rất kĩ, ông có nhiều thời gian cùng cô 'Uống trà'.
Vươn tay không có bị phỏng, bưng một ly trà khác đưa tới trước lỗ mũi nhẹ nhàng ngửi một cái, cũng không có uống, nhàn nhạt mỉm cười nói: "Trà này thật đúng là rất thơm, bất quá... Con càng thích uống nước suối."
Cái này là cô cố ý nói lạc đề, bằng không, lão hồ ly này có thể muốn nói nửa ngày mới có thể nói đến điểm.
Quả nhiên Ánh Hân nói lạc đề, Từ lão thái gia cũng không nhịn được nữa: " Ngươi và Trấn Minh, là tại sao biết nhau, như thế nào ở chung với nhau? Nhà ngươi có cha mẹ không?Họ làm gì? Có đúng là cùng nhau đến nhà của chúng ta?"
Ta nói Từ gia gia cứ làm như phim kiếm hiệp.
Bị Từ Lão thái gia bức hỏi đến mức run lên, trà trong tay bị lắc đổ ra ngoài, văng lên trên bàn. Gả cho nhà bọn họ? Nhìn dáng dấp ông lão này xem ra thật là hài lòng cô, hoặc là nói là rất muốn có được cô làm cháu dâu đến điên rồi đấy chứ.
Nhìn Ánh Hân với bộ dáng khiếp sợ, Từ lão thái gia cố gắng làm cho khuôn mặt trở nên hiền lành, khẽ cười nói: "Cháu yên tâm! Đến Từ gia chúng ta sẽ không cho cháu chịu thiệt! Ta có một ngụm thịt ăn thì cháu sẽ có một cục xương... Ô dào! Ta đang nói gì đây a?"
Ánh Hân hận không thể cắn vào lưỡi để khỏi bật ra tiếng cười, 'Phụt' một tiếng cười bật ra. Xua xua tay không thể làm gì nói: "Lão thái gia, thực không dám đấu diếm, kỳ thật chuyện này..." Cô cố ý giảm âm thanh giọng nói, nhìn ra cửa, yên tâm không có ai, mới nói: "Kỳ thật a, cháu cũng không thích Trấn Minh."
"Cái gì?!" Từ lão thái gia giật mình, bàn tay nặng nề đập xuống bàn doạ Ánh Hân kêu to một tiếng, nhưng rất nhanh, trong vòng ba giây, ông tự trấn định, cười nói: "Thích ai thì không thể miễn cưỡng? Nhưng cháu xem Trấn Minh vừa nghe lời mà còn thuần khiết như một đứa trẻ.''
Ánh Hân mỉm cười, lão nhân thay đổi cảm xúc thật là nhanh. Khép hờ đôi mắt, cô lạnh nhạt nói: "Cháu đúng là vị hôn thê của Hồ Lê Thanh Tùng, nhưng cháu cũng không thích . Sở dĩ là vị hôn thê của anh là do có nguyên nhân bất đắc dĩ, nhưng đây cũng là trên danh nghĩa.Trấn Minh quả thực thật là đáng yêu, nhưng cháu chẳng có cảm giác gì cả."
"Cháu nói nó không làm cháu có cảm giác gì cả? Vậy thì nó như thế nào?" Loại sự tình này, làm người đa mưu túc trí như Từ lão thái gia cũng trở nên ngu ngốc.
Ánh Hân lắc đầu, lau mồ hôi lạnh trên trán, hơi ngửa đầu, quyết định đem chuyện nói dễ hiểu một chút. Dù sao hôm nay chuyện này muốn hoàn mỹ giải quyết. Nghĩ như vậy muốn giải quyết gọn..., nhất định phải nói ra chân tướng, đương nhiên, nói chân tướng lên, cũng thêm vài chút sửa sang.
Hắng giọng một cái, Ánh Hân nghiêm túc nói ra: "Nói đúng là, cháu có hai lựa chọn. Một là gả cho Thanh Tùng, hai là gả cho bảo bối Từ gia Từ Trấn Minh. Ông nhìn xem ah, cái này hai nhà đều là tài lực hùng hậu, hai người thiếu gia nhà lớn, cháu sợ trong một thời gian ngắn, thật sự không lựa chọn được''
Từ lão qia lúc này mới nắm bắt được tình hình. Hồ Tuấn Khải rõ ràng muốn để cho cô gái này làm vợ con mình, điều này nói rõ hắn không có chọn nhầm người, cô gái này xác định không phải người đơn giản. Thế nhưng ông lại làm cho mối quan hệ càng tốt hơn, còn hơn một lần không làm được quá. Cho dù là tiểu tử Hồ Tuấn Khải kia, có nể mặt cũng sẽ không ngoan ngãn chắp tay nhường người cho ông.
Ông đương nhiên không biết Ánh Hân đang chính là bàn tính, cô cho rằng Từ lão thái gia khi nghe đến Hồ gia danh hào sau sẽ lập tức liền buông tha, thế nhưng mà cô tính toán không bằng trời tính. Hơn nữa sự tình phát triển, cũng tựa như... Cùng cô muốn đi ngược lại rồi.
Lấy một hơi, Từ Lão thái gia hỏi thăm: "Nhà của cháu ở nơi nào, Ta sẽ đi gặp cha mẹ cháu để bàn lễ cầu hôn.''
Ánh Hân mí mắt nhảy dựng: "Cái gì?!!!" Cái này chỉ là mở đầu, thiệt tình có chút quá mức! Khóe miệng giật giật, sau đó liền khóe mắt cũng nhịn không được nữa giật giật.
"Ta là rất nghiêm túc, nhà của cháu ở đâu? Ta sẽ mang vật bảo đi đến nhà cháu cầu hôn, nếu như cha mẹ cháu không đồng ý, ta đây... Cầm thương... Đập chết bọn họ!"
Từ Lão thái gia con mắt xẹt ánh nhìn thâm hiểm, thẳng tắp mà nhìn về phía cô
Nuốt mạnh ngụm nước miếng, Ánh Hân lau những giọt mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, thật tốt mẹ đã qua đời, thật tốt... Nếu không đã bị thủ tiêu rồi ...,
"Cái kia... Lão thái gia đại nhân." Cô nhịn không được tại xưng hô bằng cách bỏ thêm cái đại nhân, cô hình như chọc tức ông rồi, cô bây giờ phải làm thế nào cho phải? Chứng kiến Từ Lão thái gia nhìn thẳng vào mình, cô trong lòng tự động viên, đừng sợ ah Nguyễn Ánh Han! Hít một hơi thật sâu, khiến ngữ khí bình tĩnh hơn: "Cháu hiện tại... Ở tại Hồ gia."
Những tưởng Từ lão thái gia sẽ giận dữ, kết quả cô lại đã đoán sai. Ông trái lại còn hồ hởi cười, cười xong lại khôi phục vẻ mặt cao thâm, thu hồi ánh mắt, mặt không có sóng lan mà liếc nhìn cô nói: "Ngày mai, ngày mai ta sẽ đi Hồ gia tự mình cùng tiểu tử Hồ Tuấn Khải uống trà nói chuyện phiếm''
Cái này trà uống sẽ được sẽ thư giãn sao, toàn là cực hình? Không được! Ngày mai bất luận như thế nào cũng phải tìm cái lý do chuồn đi, xem chú Hồ nghiêm túc như vậy người cùng Từ Lão thái gia đáng sợ như vậy cùng quyết đấu, còn không bằng một đao giết cô thì khoan khoái dễ chịu hơn! Dùng sức để cho chính mình tỉnh táo lại. Cô khiêm tốn, cầm lấy chén trà trên bàn, đem uống trà Long Tỉnh đã nguội lạnh, uống xong nói: "Kỳ thật, cháu tuyệt đối không phải thục nữ! Cháu đối với trưởng bối cũng có chút không lễ phép, cháu trước khi đối với ông lễ phép tất cả đều là giả đấy!"
Hiện tại chỉ có duy nhất 1 cách, là để làm Từ Lão gia sớm dứt mộng tưởng đem cô gả cho Trấn Minh, mà để dứt niệm tưởng đó, liền để cho Từ Lão thái gia chán ghét cô! Bất quá cô hôm nay có lẽ là đi ra ngoài không xem ngày lành rồi, thời vận bất lực, trên trán đại khái viết một chữ ''Suy''.
Còn Từ Lão thái gia giường như xem thấu suy nghĩ của cô, lão hồ ly nheo mắt lại, vừa cười vừa nói: "Cháu mới bắt đầu bước chân qua cửa, ta không có cảm thấy cháu có gì thục nữ qua.
Trong lòng 'Lộp bộp' một tiếng, xin hỏi, cô đây là bị coi thường, không mà là rất khinh bỉ sao? Xem cô bộ dạng ngây ngốc, Từ Lão thái gia rốt cục nhịn không được cười ra tiếng: "Tiểu nha đầu này, nghĩ đến thủ đoạn này có thể qua mắt được ta sao? Nói thực ra tuy nhà chúng ta Trấn Minh có chọn kết hôn với ai cũng không vấn đề, chỉ là con mắt của ta chưa bao giờ nhìn lầm người. Cháu rất hợp ý ta, bất kể như thế nào ta đều muốn định cháu là cháu dâu rồi!"
Hành lang bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, hai người liếc nhau, cực kỳ ăn ý mà im lặng. Một là lo lắng cháu trai lại trách ông lắm miệng nhiều chuyện, một cái là sợ xấu hổ. Dù sao Trấn Minh là Gay, cô vừa rồi nói dối nói Trấn Minh thích cô, nếu như biết, không biết Trấn Minh sẽ xử lí cô thế nào, có lẽ là phanh thây trăm mảnh a.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top