Chap 83
Chẳng lẽ cô là không khí hả? Vào lâu như vậy, đến bây giờ mới phát hiện sự tồn tại của cô! Trời ạ! Loại tổng quản lý này, đúng là nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Biểu cảm khuôn mặt không chút gợn sóng, cô liếc mắt nhìn một cái, rồi lại cúi đầu lấy điện thoại chơi game. Chơi rất nhiều cũng rất giỏi, game nào cũng chơi được, cái gì mà bắn cá, angrybird, trò cô thích nhất là chém dưa hấu.
Tôi chém! Tôi chém! Tôi chém chết anh Hồ Lê Thanh Tùng! Ôi chao? Anh mới vừa nói cái gì? Ngửa đầu, màn hình điện thoại lập tức hiện lên: GAMEOVER~
Ánh mắt của mọi người ban đầu hầu như đều nhìn bọn họ, nhưng bây giờ toàn bộ đều nhìn họ. Không, là nhìn vào trên người cô. Cô tự biết rõ, mình không có sức hút tới mức để toàn bộ mọi người nhìn chằm chằm cô. Vậy nguyên nhân duy nhất chính là ngồi ở đối diện cô —— Hồ Lê Thanh Tùng
Khóe miệng giật giật, cô quay đầu nhìn về phía Thanh Tùng, anh ta vùi đầu nghiêm túc nhìn thực đơn. Để cô nhớ lại 1 chút, mới vừa rồi cầm thú Hồ Lê Thanh Tùng này rốt cuộc đã nói cái gì... Mới vừa rồi cô đang chơi chém dưa hấu, chơi đến cửa thứ hai, hình như nghe được "Cô ấy là vị hôn thê của tôi". Không sai! Chính là câu này! Những lời này chính là vấn đề!
"Cái đó..." Cô mới vừa mở miệng, tổng quản lý kia vốn chỉ nịnh hót Thanh Tùngbỗng dưng nhìn cô mỉm cười rực rỡ, còn dị thường nhiệt tình tới trước mặt Ánh Hân hỏi: "Thiếu phu nhân! Cần tôi giúp gì không ạ?"
Á, Thiếu phu nhân? Tay cô run lên, điện thoại di động trên tay rơi xuống mặt đất. Tổng quản lý kia cuống quít cúi người giúp cô đem iphone6 nhặt lên, hơn nữa còn dùng miệng thổi, thật ra không có bụi, lúc này mới cung cung kính kính hai tay dâng lên điện thoại, đưa tới trước mặt Ánh Hân: "Thiếu phu nhân, của cô đây."
Lần nữa bị ba chữ 'Thiếu phu nhân' như sấm sét đánh trúng, cô ngây ngô ngẩn người tại đó không biết phản ứng ra sao. Nếu như lấy thì thừa nhận mình là 'Thiếu phu nhân', nếu như không lấy, tổng quản lý này tuyệt đối vẫn duy trì cái tư thế này. Làm sao bây giờ? Ánh Hân đưa mắt cầu cứu nhìn Thanh Tùng, anh cảm nhận được sự bàng hoàng bất an của cô, ngẩng đầu lên.
Khi Hai tầm mắt gặp nhau, mọi người rất ăn ý lấy điện thoại di động ra chụp hình. Đối mặt với những ánh sáng chớp nhoáng kia, Ánh Hân mím môi, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ. Đây quả thực là xâm phạm quyền chân dung cô! Nhưng nếu lúc này tức giận cầm cái ly trên bàn ném qua, hình tượng của cô sẽ sụp đổ.
"Cô bị họ dọa sao?." Thanh Tùng câu nói đầu tiên là câu này, Ánh Hân mặc dù nhìn về phía cửa sổ, nhưng vẫn cảm giác được tổng quản lý thân thể nặng nề run rẩy. Cắn răng, quay đầu mỉm cười nói: "Tôi không có bị hù được, chẳng qua là... Không thích bọn họ nhìn."
Thanh Tùng ôn hòa nhìn cô rồi quay đầu nhìn xung quanh, những người kia vốn là cầm các loại công cụ chụp hình, lập tức thu hồi, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên nói chuyện thì nói chuyện. Một ánh mắt, có thể làm cho nhiều người sợ như vậy... Ánh Hân hung hăng nuốt nước miếng một cái.
" Không cần Điện thoại à?" Thanh Tùng nhàn nhạt nhắc nhở.
Lúc này cô mới nhớ tới điện thoại còn trong tay tổng quản lý, tay ông ta cũng có chút phát run, vẫn còn duy trì tư thế ban đầu đưa điện thoại cho cô. Cuống quýt cầm điện thoại, nói xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi tôi đang suy nghĩ một chút."
Tổng quản lý mỉm cười rực rỡ: "Nào có nào có, có thể làm chút việc vì Thiếu phu nhân là vinh hạnh của tôi."
"Im miệng đi, nói ít mấy câu! Nếu không có cá, những thứ khác làm xong thì bưng lên đi."Thanh Tùng giương tay lên đem thực đơn tùy ý ném ra ngoài, Tổng quản lý tung người nhảy một cái... Ngã rất vô ích. Thấy Ánh Hân đang nhìn, ông ta hắc hắc hắc cười khúc khích mấy tiếng nhặt thực đơn dưới đất rồi bò dậy đi mất.
"Phốc." Cô che miệng cười rộ lên, hơi gương mắt nhìn liền thấy Thanh Tùng cười như không cười nhìn cô, hỏa khí 'xoẹt' một cái liền tăng cao. Vừa định lớn tiếng chất vấn, lại ý thức được nơi này có rất nhiều người, vì vậy kìm chế, nén giọng xuống thấp, đứng lên tới bên anh. Ngay sau đó, khi ánh mắt anh mơ màng, cúi người xuống ghé vào tai anh thì thầm: "Đi theo tôi đến phòng vệ sinh."
Nói xong, cô đứng thẳng người, quay đầu đi tới phòng vệ sinh. Vậy mà Thanh Tùng ngay sau đó cũng đứng lên, rất tự nhiên kéo cổ tay cô: "Em biết phòng vệ sinh ở chỗ nào sao? Em yêu?."
Cố ý, tên cầm thú này tuyệt đối là cố ý! Ánh Hân khẽ cắn răng, cuối cùng vẫn là mỉm cười nói: "Không biết, phiền anh dẫn em đi đi." Thanh Tùng cong khóe miệng, tràn đầy đắc ý. Ở dưới mắt mọi người dẫn Ánh Hân đi đến phòng vệ sinh. Đi tới cửa phòng vệ sinh nữ, không có ai, cô trực tiếp túm anh đến trước bồn rửa tay.
"Em yêu, sớm như vậy đã không thể chờ đợi sao?" bộ mặt Thanh Tùng vẫn vui vẻ như cũ, nhưng nụ cười kia hết sức giảo hoạt, cuối cùng, làm bộ thở dài nói: "Được rồi, có gì không thể nói ở ngoài lại phải ở chỗ này nói với tôi?"
Cô không trả lời, đầu tiên là đi tới vòi nước bên cạnh rửa tay, sau đó vỗ nước lên mặt mình bát. Chờ nhiệt độ trên mặt hạ xuống cô mới rút khăn giấy lau khô mặt.
"Hồ Lê Thanh Tùng, tại sao anh phải như vậy? Anh không phải là muốn cho toàn bộ thế giới biết tôi là của anh..." Nói một nửa cô dừng lại không có tiếp tục, hít sâu một hơi mới nhìn Thanh Tùng nói: "Tôi ở học viện Thất Đế Tứ đã rất khó sống rồi, anh thì có người người ái mộ, thân phận của anh, địa vị của anh, nhưng tôi có cái gì? Những người hâm mộ anh, chỉ biết đem tôi băm thành từng đoạn. Tôi rất sợ chết nha!"
Nhất thời, trong phòng vệ sinh một mảnh im lặng. Có mấy người vốn là muốn tới nhà vệ sinh, nhưng vừa nhìn thấy Thanh Tùng cùng Ánh Hân liền vội vàng lui ra ngoài, rời đi. Chưa từng có người nào dám đắc tội anh, chỉ có cô, Nguyễn Ánh Hân.
Nghiêng đầu sang một bên, anh ta bày ra dáng vẻ khổ não: "Ai dây, làm sao bây giờ đây? Cô nói sợ chết... Vậy Tôi để cho mẹ tôi sắp xếp cho cô mấy vệ sĩ từng bước không rời theo sát cô thì sao? Như thế, không ai dám khi dễ cô, cũng không ai dám đem cô băm ra từng đoạn."
Anh vừa giỡn vừa nói, nhưng Ánh Hân cũng không có bị anh chọc cười, thậm chí còn không có buồn cười, ngược lại sắc mặt càng thêm khó coi. Cắn chặt môi dưới, cô không nói gì.
Thu hồi nụ cười bất cần đời trên mặt, Thanh Tùng tiến lên mấy bước đi tới trước mặt cô, vươn tay, dùng ngón tay cái lau khô những giọt nước trên mặt cô. Thời gian ở lúc này như dừng lại, khuôn mặt đáng chết lại không giải thích được mà nóng lên.
"Tôi có người ái mộ, thân phận của tôi, địa vị của tôi, điều này không sai." Thanh Tùng cúi người xuống, hôn lên trán cô: "Nhưng cô có tôi."
- - Nhưng cô có tôi.
Bốn chữ vô cùng đơn giản lại khiến cô bất giác mà run rẩy. Mặt càng lúc càng nóng, cô đẩy Thanh Tùng ra, chạy ra khỏi buồng vệ sinh, về chỗ ngồi xuống. Tim đập mạnh gấp mấy lần bình thường.
"Cô đã trở lại, thiếu phu nhân." Thức ăn đã đặt đầy trên bàn, nhìn thấy Ánh Hân về chỗ ngồi, Tổng quản lý cười nói với cô: "Xin hỏi cô cần uống chút gì không? Tôi đi lấy."
"A, uống chút gì..." Cô nhìn rượu đỏ trên bàn, rõ ràng không phải cho cô uống mà là cho Thanh Tùng uống. Cô chỉ chỉ hai chai rượu đỏ kia nói: "Anh ấy còn phải lái xe, đem hai chai rượu này cất đi, lấy cho chúng tôi nước trái cây là được."
Tổng Kinh Lý cười vẻ mặt bí hiểm: "Thiếu phu nhân thật chu đáo, tôi lập tức lấy nước trái cây tới, nước chanh được không ạ?"
Ánh Hân gật đầu, bị 'vẻ mặt hiền lành' với tươi cười kia khiến tim vốn đã bình tĩnh lại đập thần tốc. Chết tiệt! Cô khi nào vô dụng như vậy hả? Đúng rồi, Thanh Tùng sao lại không trở lại? Anh đi toilet sao? Hừ! Ai thèm quản anh! Vừa rồi không có cảm giác, hiện tại đói muốn chết. Ăn thôi ăn thôi!
Vì thế cô không nghĩ nữa, ăn cực kỳ là vui vẻ. Tâm tình không rõ như khí trời bên ngoài, sáng sủa nhìn không thấy một đám mây.
Trước bồn rửa tay nhà vệ sinh.
Nhìn bóng lưng Ánh Hân hốt hoảng lúng túng chạy ra, Thanh Tùng cúi đầu cười. Cô gái kia, mới có như vậy thôi mà đã đỏ mặt a, thật là thú vị... Đột nhiên sau lưng sáng lên, cực kỳ mỏng manh, như một cái chớp mắt, thần kinh nhạy cảm anh đã nhận ra.
Đôi mắt trở nên u ám. Nụ cười của Thanh Tùng không còn lại chút gì. Quay đầu, từ chỗ không ai chú ý dắt ra một người. Người kia rụt cổ, vẻ mặt sợ hãi nhìn anh. Trong tay vẫn đang cầm máy quay Sony.
Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra ngay người này trong đội chó săn. Thật sự là ăn gan hùm mật gấu, dám chụp ảnh Hồ Lê Thanh Tùng anh...
"Thanh Tùng thiếu gia tha mạng! Tôi hiện tại sẽ đem những ảnh vừa rồi chụp được xóa sạch, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài! Tôi thề! Van xin anh tha cho tôi đi, trong nhà tôi còn có một mẹ già cần chăm sóc, phía dưới lại vẫn còn một đứa con đang tuổi bú sữa, van xin anh thủ hạ lưu tình." Kẻ tiểu nhân kia vẻ mặt hoảng sợ, Thanh Tùng tuyệt đối không thể trêu chọc được.
Nếu không quá cần tiền, nếu không vì tin tức này quá kinh động, nếu không trùng hợp tại nhà hàng gặp được anh ta, nếu không đánh chết anh ta cũng không dám chụp ảnh Hồ Lê Thanh Tùng!
Nghe người kia nói như vậy, Thanh Tùng đột nhiên liền hạ mặt nói: "Ảnh tôi có thể cho anh đem đến tòa soạn báo bán đi."
"Không không không!" Người kia lập tức lắc đầu: "Anh sẽ giết tôi mất, tôi không dám đem ảnh chụp này tiết lộ ra ngoài, ảnh chụp này tôi sẽ đem tất cả xóa sạch!" Nói xong liền chuẩn bị động thủ, Thanh Tùng lập tức liền chặn động tác của anh ta lại.
Người kia không hiểu rõ ngẩng đầu nhìn Thanh Tùng.
"Hồ gia đang chuẩn bị tìm cơ hội tốt đem chuyện này tuyên bố ra ngoài, nếu hiện tại anh đem ảnh chụp này xóa bỏ, tôi đây tuyệt đối sẽ giết anh!" Nhìn thấy người kia thân thể run lên một phen,Thanh Tùng mỉm cười nói: "Nhớ rõ đem cái ảnh chụp này bán cho tòa soạn báo 'Ánh mặt trời', nói đây là ý của tôi, giám đốc tự nhiên sẽ trả cho anh thù lao tương đối. Còn lại là chuyện của ông ta, không cần anh quan tâm, mau đi làm đi." ra, chạy ra khỏi buồng vệ sinh, về chỗ ngồi xuống. Tim đập mạnh gấp mấy lần bình thường.
Người đàn ông ngạc nhiên một hồi, ngay sau đó lập tức phản ứng. Nói cám ơn ôm máy chụp hình vẻ mặt tươi cười mà đi ra ngoài. Mới vừa rồi hắn chụp được một tấm hình tốt vô cùng, đúng lúc ,Thanh Tùng dịu dàng hôn Ánh Hân. Bây giờ đội săn ảnh chụp hình nghệ thật càng ngày càng lợi hại.
Khóe miệng nhếch lên, anh rửa tay một chút, mỉm cười đi ra khỏi phòng vệ sinh. Nguyễn Ánh Hân, tôi sẽ cho cả thế giới biết rằng cô là vị hôn thê của Hồ Lê Thanh Tùng tôi! Nguyễn Đình Nam, mấy tên hotboy cái gì gì kia, cả đời này anh cũng không muốn gặp lại! về phần Ánh Hân, anh sẽ có biện pháp để cô chính miệng thừa nhận cô thích anh.
Lột con tôm hùm thứ hai, cô cảm giác cổ họng cùng đôi môi là lạ. Có một cảm giác rất tê dại lại rất ngứa, nhẹ nhàng chạm vào, phát hiện tự nhiên sưng lên.
"Ôi chao? Đây là chuyện gì xảy ra?" Cô lầm bầm lầu bầu 1 lúc, Thanh Tùng vừa đúng lúc đi vào phòng ăn, vừa nhìn thấy cô cũng biết... Cô nhất định là bị dị ứng. Mặc dù không phải rất rõ ràng, đôi môi cũng chỉ hơi sưng lên, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy.
"Cô đã ăn cái gì?" Hắn đi tới bên người cô, giọng tức giận.
Thấy anh đi tới bên, Ánh Hân nhíu mày một cái: ", Thanh Tùng, môi tôi có phải đang sưng lên không, cảm giác thật kỳ quái, thật là ngứa." Vừa nói, cô không nhịn được đưa tay gãi, , Thanh Tùng một tay nắm cổ tay của cô, dùng một cái tay khác lau sạch chỗ cô bị tróc da.
" Cô gái ngu ngốc này!" Khẽ nguyền rủa một tiếng, anh liền kéo cô đi ra ngoài. Tổng quản lý mới vừa cầm hai ly nước trái cây đi đến đại sảnh, liền thấy , Thanh Tùng kéo Ánh Hân đi ra ngoài.
Ông lập tức bưng nước trái cây chạy đến trước mặt bọn họ không hiểu hỏi: "Ôi chao ôi chao ôi chao! Thiếu gia! Thiếu phu nhân! Hai người sao lại đi rồi?"
Thanh Tùng sắc mặt dị thường âm trầm, anh gần đây luôn không quản được tâm tình của mình, cau mày lạnh giọng nói: "Cô ấy dị ứng với hải sản, các người còn cho cô ăn tôm hùm?"
Tổng quản lý nhất thời trợn to hai mắt, cẩn thận nhìn Ánh Hân, lúc mày mới phát hiện môi của cô có chút sưng. Ông bị dọa sợ đến thụt lùi lại từng bước: "Thiếu gia... Này... Tôi đây không biết a!"
"Không phải lỗi của ông, tự tôi cũng không biết. Khà khà, chính là cảm giác có chút tê dại còn có chút ngứa, đoán chừng sẽ không nghiêm trọng lắm đâu. Nước chanh có thể cho tôi uống không? Cổ họng tôi không tốt lắm, còn có chút khó chịu." Đưa ra tay kia không bị , Thanh Tùng nắm lấy, cô nhận lấy nước chanh: "Cảm ơn ông, mặc dù lần sau có thể ăn không được, nhưng tôm hùm ở đây thật sự là ngon số 1!"
Vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa cười khan nhìn vị Thiếu phu nhân vô tư này. Tổng quản lý vạn phần buồn bả mà ngẩng đầu nhìn , Thanh Tùng: "Thiếu gia, buổi chiều tôi sẽ đi giao đơn xin từ chức."
Ánh Hân không hiểu, cô cũng không biết, tập đoàn Hồ thị nhân viên nếu như để cho, Thanh Tùng không vui, như vậy sẽ phải lập tức đi giao đơn xin từ chức, hơn nữa cũng không thể lại đến tập đoàn Hồ thị xin việc. Một khi bị tập đoàn Hồ thị sa thải, ở những công ty khác cũng không tìm được việc.
Mặc dù vạn phần ưu thương, nhưng này quản lý vẫn không có oán giận Ánh Hân, dù sao cũng là người vô tư như vậy...
So với vị tiểu thư trước kia Hồ thiếu gia mang đến không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.
Liếc nhìn Ánh Hân, , Thanh Tùng nhàn nhạt nói: " Nơi này tôm hùm ăn ngon cũng mặc kệ, chúng ta đi thôi." Dứt lời, sạch sẽ lưu loát mà lôi kéo cô ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top