Chap 74
Nghi ngờ nháy mắt vài cái, Ánh Hân đột nhiên hiểu ra. Nhìn chằm chằm Thanh Tùng dáng vẻ thành khẩn, cô nhún nhún vai đi tới vỗ vai anh nói: "Ai, thật ra thì tôi cũng không trách anh."
"Hử?" Thanh Tùng không hiểu nhìn về phía cô: "Trách tôi cái gì?" Hắn chỉ là trước kia đối với Nguyễn Ánh Hân là nói những lời quá đáng, đặc biệt là đối với mẹ cô, hoặc cứ cho là anh hiểu lầm cô. Thanh Tùng cho rằng mẹ của cô biết mình sẽ sớm chết nên mới thừa cơ cứu cha mình, lúc đó Ánh Hân sẽ được đưa đến Hồ gia.
Thì ra là vừa bắt đầu anh đã sai rồi. Nhưng Ánh Hân là có ý gì đây? Cô thật không có trách Thanh Tùng sao? Rõ ràng lần đó còn tức giận tới nỗi cho anh một bạt tai.
Mà sao tư dưng lại ngu ngốc như vậy? Rõ ràng tự mình biết sai rồi còn hỏi cô là mình sai ở chỗ nào, đây không phải là để cô cho anh một cái tát sao? Bất quá nếu Thanh Tùng yêu cầu như vậy,cô còn khách khí làm gì đúng không?
Ngửa đầu một cái, cô giống như kẻ tham tiền nheo mắt lại hỏi: "Anh nói xem, anh thuê căn nhà này bao nhiêu tiền? Tờ chi phiếu kia rốt cuộc anh viết bao nhiêu số?" Cô tức giận chính là cái này, nhìn người chủ cho thuê nhà kia kinh ngạc dáng vẻ cô thật muốn xông tới đoạt lại tờ chi phiếu. Nhưng Thanh Tùng lại lôi cô rời đi
"Mười vạn hoặc là một trăm vạn gì đó, tôi quên rồi." Hắn dáng vẻ vô tội hỏi cô: "Sao vậy?"
"Sao vậy? Anh nói sao vậy là sao?!" Ánh Hân hai tay chống nạnh: "Anh nhiều tiền như vậy sao không cho tôi đi? Mười vạn hay một trăm vạn cũng không phân biệt được, anh nghĩ tiền là cỏ rác đấy à?"
Lúc này vẻ mặt Thanh Tùng cũng không biết là nên cười hay nhạo báng, chẳng qua là khóe miệng nhẹ nhấc lên, vậy mà ánh mắt mở thật to: "Cô có ý gì?" Thanh Tùng thực không hiểu ý của Ánh Hân, ý của cô là cảm thấy anh sẽ tiêu xài phung phí, cũng có thể nghĩ là... Đau lòng vì tiền của hắn?
Bất kể dù rằng trước đây hay sau này, cũng là vì tốt cho anh chăng?
"Ý tôi là, anh cũng có thể đưa cho tôi!" Tốt lắm, hiện tại bây giờ đã thành thật. Ánh Hân cau mày, chân mày hoàn toàn có thể gắp chết một con ruồi!
Sửng sốt một chút, Thanh Tùng cười to: "Yên tâm đi, tiền kia sẽ không để cho cô lấy không, đó là phí an táng cho cô." Lời này anh ta vốn là cũng không muốn nói cho Ánh Hân nghe, nhưng đến bây giờ anh ta cũng không cần phải gạt nữa. Nếu như ngăn cản, e rằng anh sẽ còn làm như vậy.
Ngơ ngác nhìn Thanh Tùng một cái, Ánh Hân cư nhiên nhếch môi mỉm cười: "Cảm ơn anh!"
Con ngươi của Thanh Tùng giãn ra, trên mặt thoáng qua một nét mất tự nhiên, Ánh Hân không phải là lần đầu tiên nói với anh ta lời cám ơn, nhưng là mỗi lần nói đều khiến cho ngực của anh như xuất hiện một loại cảm giác bất thường. Hơi quay đầu che giấu cảm xúc, Thanh Tùng thấp giọng hỏi: "Làm sao cũng không liên quan tới cô. Tôi chỉ là thấy cô quá hiền lành mà thôi."
Lời này có chút châm chọc ý vị, lời vừa ra khỏi Thanh Tùng liền liền hối hận. Mỗi lần đều như vậy, rõ ràng không muốn nói như vậy...
Mấp máy môi, Thanh Tùng muốn giải thích, nhưng cuối cùng vẫn không nói. Lời đã nói ra khỏi miệng, không lẽ bây giờ lại định thu về.
"Ừ." Ánh Hân gật đầu: "Tôi đúng rất hiền lành, nhưng người hiền lành sẽ luôn bị bắt nạt. Thực tế tôi biết, dù cho muốn lương thiện, cũng không thể lương thiện quá mức. Tôi không phải là Đường Tăng, bên cạnh tôi không có Tôn Ngộ Không bảo vệ, Quan Âm Bồ Tát cũng cho tới bây giờ cũng không tồn tại, mà ông trời thì càng không tồn tại."Ánh Hân nói khiến cho Thanh Tùng không khỏi run lên, lập tức quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ. Bên ngoài bầu trời vẫn rất sáng, tỏa ta một màu lam, không có lấy một gợn mây.
"Cho nên cô không định xin tha đúng không?" Thanh Tùng sau cùng vẫn là nhịn không được xác nhận lại một lần. Ánh Hân sửng sốt, không biết Thanh Tùng là muốn cái gì, nhưng cô vẫn cúi đầu cẩn thận suy nghĩ một lần. Cô biết hiện tại, sai một câu, thật sự khó có thể cứu được cái mạng này.
Ngẩng đầu lên, Ánh Hân nhìn vào mắt của Thanh Tùng, cẩn thận hỏi: "Nếu tôi nói anh tha cho bà ta, anh sẽ bỏ qua sao?" Lời của cô nói là đều có ý định. Chỉ là cô muốn biết, trong lòng anh, cô cuối cùng là chiếm bao nhiêu phần.
Không dù Thanh Tùng nói có hay không đều không quan trọng, vì hai câu trả lời này, đều là muốn tốt cho cô? Chẳng phải là anh không thể tùy tiện mà đối với người không quen biết hạ thủ. Hạ thủ... đồng tử Ánh Hân co lại.
Ánh mắt Thanh Tùng lộ ra một tia tà mị, tươi cười nói: "Không biết, dù cô có muốn hay không muốn tôi buông tha cho người phụ nữ kia, thì quyết định của tôi chính là... Cô chết chắc rồi."
Nguyễn Ánh Hân Cô chết chắc rồi! Trong đầu cô lại hiện lên câu nói lúc trước của Thanh Tùng, nhìn đến ánh mắt giết người của hắn, vần trán trơn bóng trắng nõn vậy mà tự giác chảy ra một tầng mồ hôi. Người nhà họ Hồ, hình như không hề giống với vẻ bên ngoài.
Không phải là vì tính cách của hắn như thế nào, mà là vì... Hắn vốn là người tự cao tự đại.
Hắn cực kỳ đáng sợ... Ánh Hân vẫn nhớ là nếu không là vì mẹ cô cứu ba hắn, Thanh Tùng không phải là vì điểm này, thì hắn đã sớm đưa cô đi gặp Diêm Vương rồi? Nghĩ tới đây cô không khỏi run lên, môi có một chút trở nên trắng.
"Cô lạnh?" Nhìn sắc mặt của cô tái đi, Thanh Tùng ôn nhu hỏi, cả người hắn vừa mang nét ôn hòa cũng đầy vẻ tàn ác, quả thực là như hai người khác nhau. Có đôi khi cô thự sự hoài nghi rằng anh có phải hay không mắc bệnh tâm thần phân liệt hoặc là mắc chứng đa nhân cách.
Lắc đầu, cô đi đến ngăn tủ bên giường phía trên có đặt khung hình, là tấm hình duy nhất của mẹ cô. Hôm đó, cô vốn là muốn mang đi, nhưng sợ là Thanh tỷ cùng chú Hồ cảm thấy xui xẻo. Kết quả sau mấy ngày ở chung, cô đã tin tưởng hai vị chủ nhân nhà họ Hồ đều là cực kỳ lương thiện cực kỳ ôn hòa, cho nên cô quyết định mang bức ảnh này đi.
"Cái kia..." Thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Tùng, phát hiện hắn cũng đang nhìn cô, nhất thời cảm thấy lòng bàn tay xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
"Chuyện gì?" Thanh Tùng trái lại cực kỳ tự nhiên quan sát cô, lông mày đã khôi phục lại bình tĩnh, giống như một hồ nước sâu làm cho người ta nghĩ không ra hắn suy nghĩ cái gì. Hắn kỳ thật là người có tâm tư rất kín đáo, không thể đoán không được hắn nghĩ gì, muốn làm gì, định nói cái gì.
Nhẹ nhàng lấy tay lau bụi trên khung hình thủy tinh, Ánh Hân thấp giọng hỏi: "Tôi muốn đem cái này mang về Hồ gia? Đặt ở trong phòng của tôi..." Cô lo lắng Thanh Tùng sẽ từ chối, bởi vì hắn là người... Rất khó nói chuyện!
Đưa tay lên cằm, dáng vẻ của hắn có chút suy tính, đưa tay lên cánh mũi hắn nói: "Tùy cô, hỏi tôi làm gì?". Thật ra lời hắn muốn nói chính là 'Đồng ý'.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền thấy hối hận, Thanh Tùng lại bắt đầu ảo não....
Ánh Hân nhíu mày một cái, nhưng rất nhanh liền vẽ lên nụ cười trên khóe miệng nói: "Cảm ơn anh! Để báo đáp, tôi dẫn anh đi đến trường học trước kia của tôi có được không? Mặc dù rất nhỏ, nhưng có rất nhiều chuyện vui."
Dáng vẻ chân chất thuần khiết của Ánh Hân làm cho Thanh Tùng không khỏi ngẩn ra, cũng bởi vì ánh mắt trong suốt này, nên mới làm cho anh lập tức không thể hiểu được tâm tình của mình ra sao? Có thể làm cho mình tức giận như vậy, sợ rằng cũng chỉ có cô.
Đưa tay cắm vào trong túi, vẻ mặt là lạ anh nói một chữ: "Được."
Giả bộ cái gì? Ánh Hân ở trong lòng khinh bỉ nhìn anh một cái, ngay sau đó rất tự nhiên đem khung hình đưa cho Thanh Tùng nhìn: "Đây là mẹ tôi, rất đẹp đúng không?" Trong giọng nói tràn đầy vẻ tự hào. Ban đầu ba cưới mẹ cũng bởi vì cảm thấy mẹ rất đẹp, mà rời đi, là bởi vì mẹ không cho ông ấy tương lai.
Nhiều chuyện buồn cười? Hạ tầm mắt xuống, khép mi thu lại tất cả tâm tình. Vào lúc này Thanh Tùng nhận lấy cô muốn thu hồi cùng khung ảnh, tỉ mỉ nhìn lại, trong ánh mắt không có một chút châm chọc.
Nghĩ đến lần trước, anh còn nói tới mẹ cô. Nhưng khi đó, có lẽ toàn bộ đều không giải thích? Không có ai mắng chửi người là không có nguyên nhân. Thanh Tùng là một chút vướng mắc, bởi vì gia đình anh, bối cảnh của anh, địa vị của anh. Cho nên hiện tại cô cũng không tức giận, dĩ nhiên, cô không thể bảo đảm nếu như sau này anh còn xúc phạm mẹ của cô, cô có thể sẽ nổ tung mất.
"Rất đẹp." Thanh âm của anh ta mang theo chút khàn khàn, có lẽ là bởi vì khát, ngay cả môi cũng có chút khô nứt. Sau đó anh vẫn như ôn nhu như vậy, đó là một loại siêu phàm thoát tục mỹ. Dùng xinh đẹp để hình dung nam sinh dĩ nhiên không đúng, nhưng cô cảm thấy đẹp trai thì không đủ dùng để hình dung vẻ đẹp Thanh Tủng.
Dời đi tầm mắt, hai gò má của cô đỏ ửng, bởi vì thời điểm anh ta nói 'Rất đẹp' cũng không phải là đang nhìn khung hình, mà là thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh mắt của cô nói. Trong nháy mắt đó, trong đáy mắt của cô tất cả đều là hình ảnh của anh.
Thấy Ánh Hân đỏ mặt, Thanh Tùng hài hước cong khóe miệng nói: "Tôi nói là mẹ cô rất đẹp." Thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô hơi sửng sốt, quả thật nụ cười trên môi anh càng phát ra rực rỡ.
"Ha ha, tất cả mọi người đều nói mẹ tôi rất đẹp." Cô cười khan, trên mặt mang đầy vẻ lúng túng. Thật là một con cháu nhà rùa mà! Nói mẹ của cô xinh đẹp thì anh ta nhìn cô nói làm gì? Hại cô cứ cho rằng, cho rằng là...
"Thật không biết mẹ của cô xinh đẹp như vậy, thế nào liền sinh ra cô xấu xí thế này. Không đều nói trò giỏi hơn sao? Rất hiển nhiên cô chính là người ngoại lệ." Hắn trọn vẹn phát huy khả năng châm chọc của mình. Tên khốn kiếp này!
Nắm chặc tay thành quyền, thời điểm này cô sắp xông lên muốn đánh anh một trận, sau đó bụng lại đột nhiên đau nhức một trận. Cả người ráng nhịn cơn đau đớn kéo đến làm cho trán rịn đầy mồ hôi, mồ hôi hột từng viên một theo gò má cô một giọt lại một giọt thay nhau rơi xuống.
"Đau... Thật là đau." Cô chợt buông ra quả đấm, thân thể nửa ngồi xổm xuống. Dường như cô ngồi xổm xuống đồng thời Thanh Tùng chạy tới đỡ cô dậy, trong ánh mắt tràn đầy ân cần.
"Thế nào? Dễ dàng bị tôi kích động như vậy sao?" Đến lúc này, Thanh Tùng vẫn không quên trêu đùa đối với cô.
Trên bụng đau đớn đột nhiên giảm bớt đôi chút, nhưng sau đó là cảm giác đầu óc choáng váng, một loại cảm giác rất muốn ngủ. Loại cảm giác này rất quen thuộc, tựa như... Tựa như bị cảm nắng!
"Cái đó không phải, tôi không phải là bị kích động, tôi giống như bị cảm nắng."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top