Chap 70
Bị bệnh đãng trí? Cái gì? Là do thông minh nên có chứng bệnh kỳ quái này sao? Đùa gì thế! Nghiêng mắt thấy Thanh Tùng hai mắt đang nhìn mình, cô lập tức khôi phục vẻ mặt cún con: "Anh cảm thấy tôi có bệnh hay quên thì có, dù cho anh cảm thấy vậy nhưng tôi không như thế, cầu xin anh nhất định phải đưa tôi đi...".
Khóe miệng co rút, Thanh Tùng lần này nhanh trí, mở miệng liền nói thẳng vào vấn đề: "Cô quên buổi sáng chúng ta vừa tranh cãi với nhau sao?"
"Tranh cãi sao?" Cô nghẹo cổ suy nghĩ một chút. Đúng là có chuyện này không sai, anh còn đẩy cô, anh còn nói 'Chết sống của cô không có quan hệ gì với tôi, bổn thiếu gia chỉ cần mình vui vẻ là được rồi.' sau đó còn đuổi cô đi... Đây đều là sự thật không sai a! Cô cũng không có quên. Bất quá chuyện này mắc mớ gì đến hiện tại?!
"Cho nên anh muốn nói chính là?" Từ trong ký ức tỉnh lại, cô vô cùng nghiêm túc lại không có nghi ngờ nhìn về phía anh: "Thanh Tùng đại thiếu gia, anh rốt cuộc muốn nói với tôi cái gì? Có hay không đưa tôi đi, không nói hai lời?"
Lần này anh không có co rút khóe miệng, chẳng qua là cảm giác được có chút nhức đầu xoa xoa cái trán: "Cô chẳng lẽ không hề cảm thấy chúng ta bây giờ rất mất tự nhiên sao? Rõ ràng mới vừa cải nhau, tại sao quay lại liền Tùng Đại thiếu gia. Đầu óc cô, có chỗ nào bình thường không?"
"Đầu óc của tôi chính là như vậy mới bình thường nha! Bất quá, cải nhau như với bạn cùng lớp thôi, Đại thiếu gia rốt cuộc lại muốn gì đây? Không phải là tôi nói anh, làm người a, phải có giống như bầu trời vậy bao dung rộng lớn, không thể mang thù! Hiểu không? Tốt lắm, tôi bây giờ đi về chuẩn bị đi chơi bowling, anh cho con chó của anh ăn, muốn yêu thương thế nào thì yêu. Tạm biệt." Nói xong cô nghiêm trang định xoay người rời đi.
"Đợi đã!" Thanh Tùng lần nữa nắm lấy cổ áo cô từ phía sau đi tới trước mặt: "Cô cũng đã nói như vậy, tôi còn có gì để tính toán nữa."
"Ừ ha!" Ánh Hân học theo dáng vẻ khiêu khích của hắn, một bộ dáng trêu tức anh.
Mà Thanh Tùng trong mắt hiện lên tia gian xảo: "Như vậy, cô có phải hay không muốn cảm tạ tôi, đem cô đang một mình buồn chán đi chơi bowling?" Tại sao cô cảm giác có một trận gió lạnh thổi qua? Ảo giác đi? Nhất định là ảo giác!
"Anh muốn... tôi thế nào cảm tạ anh? Thanh Tùng Đại thiếu gia?" Vừa mới dứt lời, trước mắt liền hiện ra khuôn mặt anh. Ặc, ban ngày cách anh khoảng cách gần như vậy cũng hoàn toàn không thấy được lỗ chân lông trên mặt anh. Da thật tốt nha? Bất quá đây không phải là trọng điểm... Trọng điểm là, người này bây giờ đối với môi của cô lại gặm lại cắn là tình huống gì?!
Áp sát! Lại cưỡng hôn cô!Hồ Lê Thanh Tùng tuyệt đối là kẻ biến thái, siêu cấp VIP đại biến thái!!!
Lúc cô kịp phản ứng, hai tay dùng sức định đánh Thanh Tùng từ sau lưng, mà anh chẳng qua là càng thêm thuận lợi một cái tay ôm hông của cô, một cái tay nâng lên giữ sau gáy cô. Thanh Tùng mới rời đi môi của cô nói: "Bảo bối, nếu như em vật ngã tôi, tôi cũng không dẫn em đi chơi bowling."
Sau đó cô liền ngu ngơ. Vừa là phải kiếm tiền vừa là bị cưỡng hôn, này hai bên con mẹ nó thiệt khó chọn nha! Phải biết trước đây cô là người không bao giờ coi trọng tiền bạc nha!!!
Được rồi được rồi, là cô đem tiền bạc để ở trong lòng được chưa... Vì vậy cô liền ngây ngốc đứng đó bị anh cựỡng hôn. Nhưng là nhìn xuyên qua vai Thanh Tùng, cô cư nhiên nhìn thấy Thanh Tỷ liên tục chụp ảnh họ hôn nhau rồi kêu lên sung sướng a! Đứng ở một bên Hồ quản gia cũng đang tươi cười nha...
Khuôn mặt Ánh Hân tối sầm lại.
" Hay thật, phản ứng có phần chậm chạp. Sau này cứ thế mà tiếp tục phát huy." Thời điểm Ánh Hân vẫn đang ngẩn người nhìn Dì Hồ, Thanh Tùng đã xong rồi, thõa mãn chậc lưỡi một cái bỏ cô lại rồi quay đi.
" Tiểu Ánh Hân!! " Thanh tỷ ném điện thoại của bà cho Hồ quản gia đang ở bên cạnh, sau đó chạy nhanh tới " Tiểu Ánh Hân, đây là lần đầu tiên hôn môi sao? Đây là nụ hôn đầu của con sao? Oa.... mẹ thật sự là kích động quá, vốn muốn đến xem bộ dạng của Phách Thiên, không ngờ lại bắt gặp ngay cảnh các con hôn môi. Ahaha... "
Một người mẹ nào đó cười lớn, Ánh Hân lấy từ trong người ra một cái khăn lau mồ hôi trên trán nói: " Dì, con xin phép về phòng trước..."
Nghe thấy Ánh Hân nói như vậy, bà liền vội vàng kéo cô lại, hỏi:
" Con nói cho mẹ nghe trước đi! Cảm giác như thế nào?
" Con...Con..." con không có cảm giác! Được rồi, như vậy sẽ làm cho Dì buồn lòng, cũng là không lễ phép, cô nói: "Có!" Ánh Hân giật nhẹ khóe miệng xinh đẹp ngọt ngào cười trừ nói: " Vừa rồi Thanh Tùng bảo con tới phòng anh ấy, Nếu chậm mà nói... con liền chết không có chỗ chôn rồi."
Cô lại nói dối rồi! Từ sau khi đến Hồ gia cô đã làm vài chuyện táng tận lương tâm rồi. Tuy tính tới hiện tại cũng không nhiều. Ngoài việc từng tát người... thì cũng không có gì khác. Trước kia cô cũng thường xuyên đánh người. Nhưng đều là đả thương người khác, bởi vì đều là đối phương kiếm chuyện trước. Tát vào mặt loại sự tình này thì chưa làm qua, đúng là hiện tại... Cô nợ Thanh Tùng nhiều thứ, Emma một thứ. Không biết kế tiếp sẽ là ai...
Phi phi phi! Như thế nào có thể có loại suy nghĩ này? Ánh Hân trong lòng tự châm chọc chính mình vài câu
" Kìa mau đi đi! Thất thần làm gì? Con gái muốn theo đuổi con trai phải biết nghe, ngoan ngoãn theo lời mới được yêu thương nhiều." Viên Thanh Thanh tự cho là hiểu lắm vỗ vỗ vai cô
Điều này làm cho cô có dũng khí hơn để cảm ơn. Cô khẩn trương xoay người liền hướng đến Thanh Tùng vừa đi. Bất quá... Viên Thanh Thanh vừa rồi có phải hay không nói với cô " Con gái muốn theo đuổi con trai... "? Nhưng bà có thấy chính mình chưa từng ngoan ngoãn nghe lời với Hồ Tuấn Khải.
"Mọi người có thấy thiếu gia đâu không? " Vỗ ngực thở há hốc, Cô kéo cửa sổ hướng người hầu hỏi
" Hình như là chở về phòng ngủ một giấc, nói là đêm qua ngủ không ngon. " Nữ giúp việc vừa thấy là Ánh Hân, vội vả trả lời. Tại trong mắt bọn họ Ánh Hân đã là Cô chủ nhỏ tương lai của Hồ gia rồi
" Hồ quản gia, mau lấy ảnh chụp hai đứa đang hôn nhau rồi đem đi phóng to treo ở chính giữa đại sảnh ông thấy như thế nào? " Ngoài cửa truyền đến giọng nói của bà thanh âm ấy làm cho Ánh Hân toát ra một trận mồ hôi lạnh. Ngay sau đó nhanh chóng chạy lên lầu.
Định lấy ảnh chụp bọn họ hôn treo ở đại sảnh? Vậy không bằng giết cô cho rồi! Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc nghĩ muốn hay không muốn. Cô thiệt tình không muốn, lại nghe thấy bà lại hỏi cô: " Hôn môi cảm giác như thế nào?
Lo lắng chạy về phòng của mình bà sẽ đi lên tìm, nghĩ lại tốt nhất đi tìm Thanh Tùng thôi. Đợi cho bà quên việc này rồi tính.
Mở cửa phòng nhanh chóng chạy vào rồi đóng cửa lại. Nghe đến bên trong phòng không có âm thanh. Cô tưởng rằng Thanh Tùng đã thật sự ngủ thiếp đi. Kết quả xoay người liền thấy, anh đang ngồi ở trước máy tính híp mắt đánh giá cô
" Xin chào, thực may anh cũng ở đây..." cô gượng cười, không cần nói cũng biết có bao nhiêu xấu hổ.
Ai ngờ Thanh Tùng căn bản không nể mặt cô. Thu hồi ánh mắt bắt đầu châm chọc khiêu khích nói: " Đây là phòng tôi, tôi không có ở đây thì ở đâu? Chẳng lẽ, cô nghĩ muốn...
Nhún vai một cái, bị Thanh Tùng khinh bỉ tổng so với bị Viên Thanh Thanh ép hỏi muốn sảng, cô còn sống là nhiều khó khăn rồi...
"Cô đến đây làm gì?" Cô quyết định vẫn lại là trước không chấp nhặt với anh, dù sao còn có quá nhiều việc muốn xin nhờ ở vị ác ma đại nhân này. Thật hiếm khi cô dè dặt với anh như vậy nha, Thanh Tùng được thể lên mặt, buông chuột ra nhìn Ánh Hân bằng vẻ mặt nghiêm túc.
"Anh nhìn tôi làm gì?" Bị anh nhìn bằng ánh mắt quỷ dị, thấy đến mặt tự nhiên không tự giác nóng lên, thật sự là đáng chết đáng chết a! Đưa tay ra sau nắm chặt, cô lại có chút khẩn trương.
Thấy bộ dáng cô lúng túng, Thanh Tùng không vui trong lòng. Khóe miệng nhếch lên, ngữ khí đột nhiên trở nên quỷ dị: "Đừng nói cô đến đây là còn muốn tiếp tục chuyện vừa rồi đi?"
Chuyện vừa rồi ý chỉ cái gì Ánh Hân đương nhiên biết, cô đột nhiên có chút hối hận vì sao muốn tới phòng của anh.
Nhưng là đã đến đây làm sao có thể lùi bước? Vì thế cô thay bộ mặt bình tĩnh tươi cười nói: "Anh suy nghĩ nhiều, tôi chỉ là lo lắng anh một cái không cẩn thận, chính mình chuồn đi chơi bowling không mang tôi đi."
Ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn cô một hồi, Thanh Tùng lần thứ hai thu hồi ánh mắt, đem ánh mắt của anh rơi vào màn hình máy tính, vẻ mặt đứng đắn, một bàn tay đặt ở trên con chuột trượt loạn xạ, một cánh tay kia đặt ở trên bàn phím. Anh hết sức chăm chú, bộ dáng càng làm cho Ánh Hân tò mò, anh đang làm gì?
Chẳng lẽ là đang xem.... cái không nên xem... Trong đầu cô hiện lên hình ảnh đen tối, một cô gái không mảnh mải che thân dáng vẻ mê hoặc lòng người miệng ú ớ không rõ, quần áo vứt lung tung....
Nghĩ như vậy Ánh Hân đầu óc lập tức nóng lên, vài bước đi qua di chuyển cái ghế đặt ở bên cạnh anh lúc này mới ngẩng đầu nhìn màn hình máy tính. Kết quả để cho cô thất vọng, không là cái gì video clip mà cô nghĩ tới, đối với đại bộ phận nam sinh mà nói là trò chơi quá bình thường- - PUBG.
"Uầy!" Cô khó chịu khẽ nguyền rủa một tiếng, nhìn đến Thanh Tùng cau mày xem cô, lập tức che miệng cũng không nói thêm gì. Hiện tại phòng của anh chỉ là chỗ tránh nạn của cô a, không thể đắc tội vị tổ tông này.
Trước kia tại trường học cô đi theo hiệu trưởng đi tiệm net bắt người cũng từng nhìn thấy nhiều nam sinh chơi trò chơi này, đúng là Thanh Tùng cũng quá lợi hại thôi? Cô vừa chớt mắt một cái thì anh cũng đã giải quyết hết một kẻ địch. Cùng Thanh Tùng một đội thì chắc tất cả đều là thắng...
Nghiêng đầu mắt rời khỏi màn hình máy tính, nhìn vẻ mặt nhàn nhã nhưng cũng không thiếu chuyên chú của Thanh Tùng, trong lòng yên lặng hiện lên ý nghĩ: Hôm nay mới biết tại sao anh thi đều chỉ đủ điểm qua nha!
"Thấy tôi giỏi không?" Thanh Tùng đột nhiên quay đầu xem cô, Ánh Hân bị hoảng sợ nhưng rất nhanh trấn định lại. Học theo dáng vẻ anh mặt không cảm xúc: "Cũng tạm."
"... Cô cũng mê cái này?" Thanh Tùng bỉu môi quay đi nhìn màn hình, cô cũng biết trò chơi này.
Ánh Hân khóe miệng, chỉ cần là ngồi ở bên cạnh nhìn một hồi cô đã cảm thấy được đầu váng mắt hoa, trống ngực đánh ầm ầm rồi, một loại cảm giác muốn nôn nhưng nôn không được. Kia cảm giác tựa như say xe, tuy nhiên cô cũng không say xe.
Lắc đầu, Ánh Hân nói câu: "Đây là trò chơi của con trai."
( con gái cũng chơi đc mà chị ưii 😅😅)
"Cho nên là cô nên thích a." Thanh Tùng chuẩn bị không kịp đã nói câu như vậy. Hắn lời này rõ ràng nói đúng là Ánh Hân rất giống con trai, nhưng điều này đối với cô mà nói chẳng khác nào là sỉ nhục?
Hồ Lê Thanh Tùng anh đúng là tên đàn ông phúc hắc thượng đẳng! Yên lặng ở trong lòng châm chọc một câu, cô dời tầm mắt nghĩ đến những chuyện vui vẻ để lấy lại tinh thần.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top