Chap 62

Ngay sau đó Khang Văn đưa nụ hôn của mình thẳng một đường rơi xuống cổ của Ánh Hân, lướt qua xương quai xanh, đến nút thắt phía dưới, anh ta dừng lại nhìn kỹ Ánh Hân, anh ta buông cô ra, sau đó giúp cô cởi bỏ dây thắt đang buộc lấy cô

Trong lòng như có một tảng đá nặng nề vừa được gỡ xuống, nhưng mà hiện tại cô chỉ cảm thấy bản thân mệt muốn chết.

"Cô đi đi. Cô nói rất đúng, tôi thật sự không dám." Anh ta tự giễu cười cười, ngồi xuống ở một bên, bộ dạng tựa như thất hồn lạc phách, giống như là sắp bị xử tử vậy.

Ánh Hân vốn định bỏ chạy, nhưng là khi nhìn đến biểu tình này của Khang Văn, cô thực không đành lòng. Kể cả lúc bác sĩ nói rằng mệ cô đã mất, cô cũng có biểu tình như vậy. Không khóc cũng không náo loạn, Hồ Tuấn Khải là bị cô biểu tình của cô làm cho rung động, mới quyết định để cho cô sống nhờ tại Hồ gia, cũng là lúc này,Viên Thanh Thanh thấy cô là đứa bé luôn luôn buồn rầu mới để cho cô chuyển đến Hồ gia.

Cho nên, mới phát sinh ra tất cả mọi chuyện như bây giờ. Không sai, cô không có cách nào có thể làm ngơ đối với những người tuyệt vọng cùng khó khăn. Có lẽ trên cái này thế giới có rất nhiều người sẽ vì bảo vệ sự an toàn và hạnh phúc của mình mà không thèm quan tâm đến sống chết của người khác, những cô không phải là người như thế.

Từ nhỏ mẹ đã nói với cô, lúc người khác cần sự giúp đỡ của con, muốn vươn tay ra để cầm lấy tay con, thì chỉ cần cho đối phương một cái ôm nhẹ nhàng, tuy chỉ là là một cái ôm nhẹ nhàng, nhưng con lại có thể cứu lấy người đó thoát khỏi vực thẳm.

Nghĩ đi nghĩ lại, Ánh Hân từ trên giường ngồi xuống, theo bên phải nhẹ nhàng mà ôm lấy Khang văn.

Khang Văn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, không dám tin địa nhìn Ánh Hân, môi giật giật, sau cùng cũng chỉ là phát ra một chữ: "Cô..."

Buông lỏng Khang văn ra, Ánh Hân chớp chớp cặp mắt trong suốt, nói: "Anh vẫn có tương lai tràn ngập hi vọng. Có lẽ anh sẽ còn gặp nhiều vấn đề khác, tôi có thể giúp anh"

Ánh Hân nở nụ cười ôn hòa hơn rất nhiều so với trước cái nụ cười quỷ dị có vẻ thân mật trước đó, Khang Văn sững sờ nhìn cô, lập tức quên phản ứng. Này người phụ nữ rất tốt, không chỉ là khuôn mặt, còn có trái tim rất tốt.

"Cô, nguyên nhân cô giúp tôi là vì cái gì?" Không biết sao, đáy lòng anh ta lại ti tưởng Ánh Hân thật sự có thể đến giúp mình, cho nên anh ta chỉ muốn hỏi vì sao cô muốn giúp anh ta, mà không phải sẽ giúp như thế nào.

Ngửa đầu nhìn nhìn tấm rèm cửa sổ đang bây phất phơ, cô đi xuống giường, đi đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm ra. Ánh sáng lập tức tràn đầy cả căn phòng, làm cho người ta cảm giác vô cùng ấm áp.

Ánh mặt trời rơi trên mặt Ánh Hân.Trên  toàn thân cô tản mát ra một vòng hào quang màu vàng nhạt, nhìn qua thật giống như một thiên sứ.Khang văn lập tức ngây ngốc. Đáy lòng có chút gì đó nhẹ nhàng, đang lén lút nảy sinh.

"Mẹ tôi ở trên Thiên đường đã từng nói với tôi, lúc người khác cần sự giúp đỡ của con, muốn vươn tay ra để cầm lấy tay con, thì con cần phải đưa tay ra kéo họ lên.. Bởi vì người tốt nhất định sẽ báo báo." Cô khẽ cười nói: "Tôi là đang mong báo đáp của anh."

Khang văn nở nụ cười, cô gái nhỏ này, thật sự thật đáng yêu đấy.

Sau khi Ánh Hân nói xong, anh ta bất chợt ngẫm lại, Khang văn có chút tự giễu cười: "Kỳ thật tất cả những chuyện này đều là do sự ghen tị của tôi, ghen tị Hồ Lê Thanh Tùng quá sáng chói, ghen tị hắn che đậy tất cả ánh sáng của tôi.Cho nên tôi mới có thể nói xấu hắn trước mặt Mạt Ly, những khó khăn hiện tại..thực ra đều là do tôi tự tìm đến."

"Hồ Lê Thanh Tùng quả thật rất đê tiện." Ánh Hân vô tâm nói: "Tôi ở trước mặt hắn cũng thường xuyên mắng hắn như vậy. Chắc anh chỉ làm lớn chuyện này thôi. Cho tới bây giờ Hồ gia chưa từng nhận bất kỳ một bức thư vô danh nào, nếu không chẳng phải là mỗi ngày Hồ gia đều nhận về cả hàng vạn bức thư rồi."

"Ý của cô là?" Khang Văn không nhìn thẳng vào Ánh Hân.

" Ý của tôi là, vấn đề hoàn toàn là tại Mạt Ly. Có lẽ tôi nói sẽ làm anh mất hứng, nhưng có ai lại cho người đàn ông của họ đi làm chuyện phạm pháp nguy hiểm như vậy? Điều này chỉ nói lên rằng cô ấy không thích anh. Anh...yêu cô ta sao?" Ánh Hân nhẹ nhàng ngước lên nhìn Khang Văn.

Khang Văn có thân hình to cao như Thanh Tùng, cô chỉ có thể ngẩng đầu lên mới có thể nói chuyện với hắn.

" Trước kia tôi thực sự nghĩ tôi yêu cô ta nhưng hiện tại thì..." Khang Văn nhìn Ánh Hân cười nói: "Hiện tại tôi mới hiểu ra tôi quen cô ta chỉ là vì nhu cầu của bản thân thôi. Huống chi, tôi bây giờ đã biết tôi thật sự yêu ai rồi."

"Ừm!" Ánh Hân không nghe được ý tứ trong lời nói nên liền hồn nhiên gật đầu: "Nếu như vậy thì biện pháp tốt nhất là cho cô ta tiền để cô ta biến đi. Cho dù sau này cô ta có đem anh nói xấu trước mặt Thanh Tùng, anh có thể biện minh rằng do không cần cô ta nữa, cho nên liền cố ý biện chút lời nói dối để hãm hại người. Dù sao cũng chỉ là nói không bằng chứng thôi!"

Khang Văn vẫn xem nhẹ bốn chữ: "Nói không bằng chứng." Ánh Hân vừa nhắc hắn như vậy, hắn liền có chút cảm giác lạnh run sau lưng. Nếu vừa rồi hắn thật sự làm chuyện kia với cô, như thế thì cuộc sống của hắn sau này thật sự tối tăm đi.

Nói quá lên một tí, Ánh Hân đương nhiên đang chừa cho hắn một con đường sống rồi.

" Tôi nghĩa tôi biết mình phải làm như nào, dù nói thế nào tôi cũng rất cảm ơn cô." Khang Văn chân thành nhìn Ánh Hân nói: " Nếu không phải nhờ cô, tôi nghĩ tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Có lẽ tôi sẽ đi tự sát..."

Ánh Hân cười cười: "Nếu đã biết vấn đề giải quyết như thế nào, hãy mau mang tôi còn nguyên vẹn trở về đi!"

" Được, tôi đi kêu xe. Nhưng...cô đi tắm rửa trước đi? Tôi sống ở đây không quá ba ngày nhưng các thiết bị đều đầy đủ." Đảo mắt nhìn cô quần áo tơi tả, hắn cảm thấy có chút hối lỗi.

Cúi đầu nhìn chính mình, quả thật vô cùng... Vì thế liền cô đồng ý Khang Văn, trong lúc hắn đi kêu xe cô liền tắm rửa sạch sẽ một chút.

Bên kia, nhà sách Hồ Thị cũng đã sớm rung chuyển rồi.

"Mẹ nó! Ta không phải bảo ông đi theo Nguyễn Ánh Hân sao ông chạy tới đây làm gì?" Thanh Tùng tức giận nói với Tổng quản lý: "Ông rốt cuộc có muốn làm Tổng quản lý nữa hay không?"

Mà quản lí có vẻ cực kì sợ hãi, rõ ràng là Thanh Tùng gọi ông đi lên, hiện tại hắn lại như không biết gì. Quản lí dù đã làm việc lâu năm, đều nói gần vua như gần cọp... Này vị thiếu gia cũng quá khó hầu hạ rồi.

"Thiếu gia, người đừng nóng giận, đừng nóng giận, ta biết ta nên đi theo bọn họ, nhưng mà, không phải người chính mình cho người gọi tôi lên lầu 4 à? Tôi liền đến thang máy nhưng mà quá đông nên chạy thang bộ lên, thang máy còn chưa có lên tới." Quản lí lúc này không quên giải thích kĩ, bởi vì ông biết hiện tại nếu không giải thích chỉ sợ lần này ông thật sự không còn đường rồi.

Bị tập đoàn Hồ thị đuổi đi thì khó mà tìm được việc làm khác vì căn bản không ai dám nhận ông. Ông cũng không nghĩ muốn xin nghỉ hưu sớm a, sẽ không có tiền lương về hưu.

"Ngươi nói cái gì?" Thanh Tùng trong lòng âm thầm cảm thấy có chuyện không ổn, khó trách hắn mí mắt phải cứ giật liên hồi, nhất định là đã xảy ra chuyện gì: "Nói với ta cụ thể mội chuyện!"

Bị biểu tình nghiêm túc của anh dọa, quản lí sợ hãi nói: "Người bảo một người đàn ông cao lớn đến nhắn với tôi lập tức lên tầng 4 gặp."

"Khốn kiếp!" Thanh Tùng vừa nghe thấy liền bỏ lại quản lý hướng đến thang máy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top