Chap 61

Bên trong xe ánh sáng cực kì tối tăm, hai mắt cô không nhìn được rõ lắm, Ánh Hân chỉ cảm thấy trước mắt toàn bóng tối.

"Các người muốn làm gì?". Đang nói ra những lời này thì một giây sau, miệng của Ánh Hân bị bịt lại. Mắt của cô hiện tại cũng không nhìn rõ được trong xe, cô cố gắng nhìn ra ngoài cửa xe thì vừa đúng lúc thấy Emma đang nhếch khoé môi, vẽ ra một nụ cười đắc ý.

Emma? Là cô ta bày ra toàn bộ trò này? Cô ta muốn làm gì? Bọn chúng muốn đưa cô đi nơi nào?Trong đầu hiện lên một loạt câu hỏi, miệng của cô đã bị dán lại.Vết băng bó trên tay của Ánh Hân còn thoang thoảng mùi nước hoa của đàn ông.

Lý trí bắt đầu căng thẳng. Nếu mua loại nước hoa như thế, người này tuyệt đối không phải là cướp. Hay là hắn bắt cóc cô để tống tiền? Vì cô đang ở Hàn gia?

Đầu óc ù ù, cô đã đoán được chuyện này có liên quan đến Hồ Lê Thanh Tùng.

Cùng một lúc mà người quản lí bị kêu đi, Đình Nam lại chạy đi tìm cô. Chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp.

Trong đầu Ánh Hân hiện ra hình ảnh Emma đang cười, cô ta không phải đang ngồi trong phòng VIP cùng Thanh Tùng sao? Rốt cuộc là như thế nào, chẳng lẽ Emma và Thanh Tùng có thù oán với cô nên cấu kết bắt cóc cô.

Đáng tiếc, anh tìm lầm người. Đúng hơn là nên để Emma đi?

Ánh Hân không vùng vẫy, chỉ là giơ cổ tay lên vỗ nhẹ chỗ băng bó của cô ở miệng.

"Chạy đến chỗ riêng của tôi đi!"Khang Văn ngồi kế lái xe trầm giọng nói. Nơi ở riêng của anh ta hẳn là một địa phương tách biệt, vì yên tĩnh nên người hầu vẫn chưa mấy ai biết tới. Nên cách tốt nhất là dẫn cô đến chỗ riêng của anh ta.

Chú ý Ánh Hân ngồi sau, anh ta lạnh lùng cười,tháo bịt miệng ra cho cô rồi nói:",Cô tốt nhất nên thông minh đúng lúc, nếu không đừng trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc."

Ánh Hân liền nghe lời gật đầu, cô cảm thấy mình càng xa khu thương mại Hồ Thị liền cảm thấy có chút mất mát. Hồ Lê Thanh Tùng, anh đang ở đâu?Thực sự là đúng như lời quản lí nói đang ở tầng bốn? Anh đang ở khu phòng VIP ư?

Anh không.......lo lắng cho cô sao?

Ánh Hân lắc đầu, không muốn nghĩ lại tới những việc này, cô dần khép mắt lại, xung quanh tối dần: "Không biết sao các người lại muốn bắt cóc tôi nhưng chỉ sợ các người trúng kế của cô ta rồi."

Khan Văn lòng có chút kinh ngạc, ánh mắt sắc bén nhìn Ánh Hân nói:"Cô có ý gì?"

Ánh Hân khẽ ngẩng đầu lên, vô cùng nhẹ nhàng nhìn Khang Văn nói ra từng chữ:"Chúng ta nói chuyện thẳng thắn đi, anh bắt cóc tôi là vô ích,Hồ Lê Thanh Tùng chỉ hận không thể khiến cho tôi biến mất trên đời này. Làm sao anh ta lại có thể đến cứu tôi chứ?"

"Câm miệng!" Khang Văn lập tức ngắt lời cô: "Cô nghĩ bọn tôi tin lời cô nói sao? Hơn nữa, bọn ta không chỉ căn bản muốn Thanh Tùng tới cứu cô mà còn......

Đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt Ánh Hân có chút lo lắng: "Anh nói cái gì?"

"Hồ Lê Thanh Tùng từng nhục nhã người phụ nữ của tôi, chỉ đơn giản là vì người phụ nữ của tôi muốn cùng hắn nói chuyện. Hiện tại người phụ nữ của tôi đang rất tức giận, cho nên... Cô lại chính là, Hồ thiếu phu nhân tương lai." Khang Văn lạnh lùng cười nói.

Nghe Khang văn nói, Ánh Hân càng thêm tin tưởng là Emma cố ý nói gì đó, mới khiến cho cô bị anh ta bắt cóc.

Ngẫm lại thì loại người như Hồ Lê Thanh Tùng làm việc chưa bao giờ bận tâm đến hậu quả, bởi người khác đến gần anh đều lập tức bị anh nhục nhã... Kết quả thì hiện tại... cô lại thay anh chịu tội, vì sao chứ?!

"Anh nên sớm thả tôi ra thì hơn, có thể Hồ Lê Thanh Tùng không thích tôi, nhưng chú Hồ cùng dì Hồ lại rất thích tôi. Nếu tôi nói ra chuyện này, họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh..."

Khang Văn dường như không kiên nhẫn để nghe, hắn lấy được cà vạt từ trên cổ buộc Ánh Hân lại, lại không biết từ đâu cầm lấy một tấm khăn lông, vo thành một cục nhét vào miệng Ánh Hân. Miệng của cô bị chặn lại rất khổ sở, chỉ có thể phát ra thanh âm 'Hu hu hu'

Sau cùng đành phải im lặng, cô không thể lãng phí khí lực, cô phải lấy lại bình tĩnh. Trong lòng nhắc nhở chính mình rằng sắp đến chỗ ở của Khang văn rồi.

Đây là một tòa Tiểu Dương phòng, nằm tại vùng ngoại thành một toà núi nhỏ trên đỉnh núi. Khung cảnh cực kì tươi mát, xung quanh cũng không nhà cửa hay người ngoài, cực kì thanh tĩnh. Chỉ là hiện tại Ánh Hân không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp,khung cảnh nơi này an tĩnh sẽ chỉ làm cho cô chạy trốn càng thêm khó khăn.

Sau khi bị đẩy xuống xe, cô không đứng vững lập tức ngã nhào trên đất. Thật may là ngã trên mặt đất chứ không phải là bề mặt xi măng, nếu không thì vừa rồi té xuống chắc chắn mặt cô sẽ cực kỳ thảm.

"Trở về đi, việc hôm nay không cho nói ra ngoài nửa chữ, nếu không... Hậu quả cô nên biết!" Khang văn híp mắt nói với tên lái xe. Tên lái xe nhìn Ánh Hân liếc mắt một cái, nặng nề mà gật đầu lái xe đi.

Ngực đột nhiên nổi lên một loại cảm xúc tuyệt vọng, nhìn chiếc xe đi xa, cô lắc đầu. Sẽ không ai cứu một người không liên quan rồi tự làm hại chính mình cả, ít nhất thì cho tới bây giờ đều không có.

Như thế hiện tại, cô chỉ có thể dựa vào chính mình. Chỉ đành dựa vào tình hình mà xoay xở thôi, Ánh Hân chậm rãi ngồi thẳng người, lẳng lặng nhìn Khang văn.

Nếu chạy không thoát, như thế cô chỉ có thể khiến cho anh ta tự động buông tha cho mình! Tuy nhiên loại khả năng này xem ra rất thấp, nhưng cũng là một tia hy vọng duy nhất. Cho nên hiện tại, cô muốn bình tĩnh lại, nhất định phải bình tĩnh.

Đôi con ngươi hiện tại bình tĩnh như nước không có lấy một gợn sóng, chỉ yên lặng nhìn Khang Văn đi tới phía sau cô, sau đó nắm áo cô lên kéo cô đứng lên.

"Cô nghe rõ, tôi căn bản muốn kêu vài người tới đánh chết cô, nhưng làm như vậy thì động tĩnh quá lớn, cho nên bản thiếu gia liền cố mà làm vậy... Ha ha, tôi sẽ khiến cho cô cực kỳ thoải mái. Bất quá sau khi thoải mái xong, bản thiếu gia cần cô phối hợp để chụp vài tấm ảnh."

Khang Văn cười tà mị, tay phải nâng cằm cô: "Đúng thật là, chung quanh tiểu tử Hồ Lê Thanh Tùng kia đều là mỹ nhân, mẹ nó!"

Sau đó anh ta cầm lấy cô lôi vào biệt thự riêng, trong biệt thự nơi nơi đều là mùi bụi đất, xem ra hắn bình thường không hay ở nơi này.

Sau khi dẫn cô đến chỗ phòng ngủ chính mình, Khang Văn kéo khăn trong miệng Ánh Hân ra, tiếp theo bắt đầu cởi đồ chính mình.

Sau đó Ánh Hân không nói thêm gì, chỉ là khóe miệng thoáng qua một nụ cười vẻ bí hiểm, nụ cười kia nhìn cực kỳ giống Thanh Tùng mỉm cười lúc tức giận, quỷ dị mà lại duy mỹ. Giống như một vòng xoáy, đem người khác hút vào trong đó.

"Cô cười cái gì?" Áo đã cởi được một phần Khang Văn cảm thấy chút sởn gai ốc, mang theo chút khẩn trương nhìn về phía An Sơ Hạ: "Cô không sợ sao?"

Nghe Khang văn nói như vậy, Ánh Hân càng tươi cười, giọng nói của cô ngữ khí nhàn nhạt, bình tĩnh giống như một vũng nước không hề gợn sóng thanh tuyền.

"Tôi sợ cái gì? Không phải là anh sợ sao? Ít nhất thì tôi cứ coi đó như là làm cơn ác mộng, nhưng còn anh, chính anh sẽ trở thành một cơn ác mộng." Khóe miệng của cô vẫn như cũ hàm chứa nguy hiểm mà tươi cười: "Nhanh lên đi, tôi cũng không hy vọng sự việc trở nên quá náo nhiệt, nếu không Hồ gia muốn dẹp yên chuyện này sẽ phải mất khá nhiều công sức."

Không thể không nói Ánh Hân vừa nói đã uy hiếp được Khang Văn. Anh ta sợ chết, càng sợ gặp phải Hồ quản gia. Chọn người phụ nữ của Hồ Lê Thanh Tùng để trả thù anh, tất cả chỉ là vì thỏa mãn Mạt Lỵ, nhưng mà hiện tại, anh ta nghe thấy cô nói thế thì sợ rồi.

" không phải cô nói Hồ Lê Thanh Tùng không thích cô sao?" Khang Văn dừng động tác cởi quần áo, lạnh lùng nhìn cô, mang theo chút cẩn thận.

Ánh Hân lắc đầu: "Cho tới bây giờ thông tin tôi là vị hôn thê của Hồ Lê Thanh Tùng mà anh nhận được là không sai, nhưng anh thật sự đã quên Hồ Tuấn Khải là người thế nào sao?"

TRước khi cô đi tới Hồ gia có nghe nói qua, ở trên thương trường Hồ Tuấn Khải oai phong một cõi, mà ở trong hắc đạo lại càng là người nói một thì không ai dám nói hai. Cứ việc mấy năm nay hắn lão liễu, hắc đạo chuyện tình tất cả đều đặt ở một bên, nhưng ông vẫn rất là nguy hiểm.

Tuy nhiên từ lúc cô bước vào Hồ gia tới nay, cô vẫn luôn cảm thấy Tuấn Khải vừa cực kỳ hiền lành không biết bày tỏ cảm xúc đối với phụ thân, lại vừa cực kỳ ôn nhu yêu thương bà xã đến tận xương tuỷ của ông.

Thân thể Khang Văn rõ ràng có điểm cứng ngắc, đây chính là thời điểm mà Ánh Hân muốn.

"Không! Cô chỉ là cố ý khiến cho tôi sợ hãi, để tôi thả cô." Khang Văn lắc đầu: "Tôi sẽ không thả cô, để tóm được cô, tôi đã hao phí bao nhiêu công sức."

Tuy tất cả đều do Emma bày ra, anh ta chỉ là phụ trách tiếp thu, nhưng là lúc này anh ta cũng đang đấu tranh tư tưởng mãnh liệt.

Ánh Hân vẫn lại tiếp tục mỉm cười: "Anh nói không sai, quả thật là tôi muốn cố ý cho anh sợ hãi, để anh thả tôi. Nhưng là tôi nói cũng đúng sự thật, chúng ta vẫn lại nên nói chuyện đàng hoàng, nhìn xem làm sao để giải quyết việc này từ phức tạp đến đơn giản nhất có thể. Được chứ?"

"Không! Cô câm miệng cho tôi!" Khang Văn cởi chiếc khuy áo sơ mi cuối cùng, lập tức tiến lên đem cô áp đến ở trên giường: "Chỉ cần đem cô làm, tất cả đều sẽ kết thúc!"

Nói xong, anh ta bắt đầu hôn từ trên xuống đến cổ Ánh Hân.

Ánh Hân định vùng vẫy, nhưng cô lại nắm chặt tay thành quả đấm, ngăn anh ta lại thì sao. Đây coi như là một vụ cá cược, dùng trinh tiết của chính mình để đặt cược rằng Khang Văn không dám làm như thế.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong lòng cô khẽ gọi mẹ. Nếu hôm nay cô thật sự bị lăng nhục, tất nhiên cô sẽ không còn ham sống sợ chết, cô sẽ vứt bỏ tất cả, kết thúc cuộc sống này!

Thấy Ánh Hân không vùng vẫy, Khang Văn lại càng có vẻ vội vàng. Kỳ thật nội tâm của anh ta cũng đang vùng vẫy, một bên là thời hạn mà Mạt Lỵ giao, một bên là người phân tích đạo lý cho anh ta, hai bên thật sự đều làm cho anh ta không biết nên quyết định như thế nào.

Đúng lúc này, anh ta nghe thấy giọng nói của cô gái ở dưới thân nhàn nhạt nói một câu: "Tại sao lại dừng lại, anh không dám."

Khang Văn bị chọc giận: "Không dám? Ai nói bổn thiếu gia không dám? Hôm nay bổn thiếu gia sẽ làm cho cô xem! Nhìn xem tôi có dám hay không dám?!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top