Chap 51 : Đến phòng tôi đợi

Thâm sâu nhìn Đình Nam, sắc mặt  không chút thay đổi, thậm chí lại vẫn cười nhạt: "Tùy cậu."

Sững sờ nhìn bóng lưng Thanh Tùng rời khỏi, Đình Nam cảm đầu óc mình đúng là hỏng bét. Hắn cho rằng Thanh Tùng sẽ nổi giân rồi trở mặt với mình, hoặc ít nhất cũng là lạnh lung nói gì đó với mình, chứ không hề nghĩ tới hắn lại bình thản như vậy.

Chẳng lẽ cậu đã nghĩ sai? Thanh Tùng không thích Ánh Hân sao?

Nếu đúng là như vậy, thì đây quả là một tin tức tốt. Cứ như vậy, sẽ không có gì ràng buộc ngăn cản cậu nữa?

"Rảnh rỗi thì Ánh Hân nhớ thường xuyên qua chỗ bố nhé." Thành Cát  hiền lành nói, loại này hiền lành đối Ánh Hân  mà nói đúng là một loại sỉ nhục. Bởi vì ông ta muốn quan hệ cùng Hồ gia thật tốt nên mới có thể tự xưng bố. Nếu ông ta biết con gái nuôi lại chính là con gái ruột của mình, không biết sẽ có biểu tình như thế nào?

Nói không chừng sẽ lập tức tránh xa cô?

"Con sẽ thường xuyên mang cô ấy tới đây chơi." Thanh Tùng tiến lên một bước đi đến bên người Ánh Hân ôm vai cô: "Đúng không? Vị hôn thê của tôi."

Kỳ thật là hắn cố ý giải vây  cho Ánh Hân, bởi vì cô  chỉ là yên lặng nhìn Thành Cát, ngu ngơ như cái cột gỗ mà không hề trả lời ông..

Nghe được thanh âm của anh, Ánh Hân  mới hồi phục tinh thần lại. Quay đầu đầu nhìn Thanh Tùng bằng một ánh mắt cảm kích,  quay đầu nói: "Xin lỗi, bố nuôi, vừa rồi con có điểm thất thần."

Cô cố ý nhấn mạnh nói hai chữ "bố nuôi" này.

Thành Cát  không cảm thấy câu nói của cô có điểm dị thường, mỉm cười quay đầu cùng Tuấn Khải nói lời từ biệt. thời điểm trở lại Hồ gia là đã chín giờ, bửa cơm này thật đúng là lâu dài.

"Lão gia phu nhân đã về rồi?" Hồ quản gia đứng ở cổng lớn chờ bọn họ, liền xuống xe liền hỏi han ân cần. Hồ quản gia đã làm việc  hơn bốn mươi năm tại Hồ gia, theo ông từ lúc mười tuổi cho tới bây giờ.

Có thể nói là ông chứng kiến Thanh Tùng từ từ lớn lên.

"Hồ quản gia." Ánh Hân  mới vừa liền xuống xe liền gọi Hồ quản gia: "Chú đem bài thi của con tới kia rồi hả?"

Cúi đầu suy nghĩ vài giây, Hồ quản gia mỉm cười nói: "Tôi đã đặt ở trên bàn học trong phòng cô rồi."

Cô gật gật đầu, chạy qua đường lát đá,chạy nhanh đến trong đại sảnh. Trong đại sảnh ngọn đèn dầu rã rời, bóng đèn thủy tinh to lớn treo ở đại sảnh chiếu rọi đến diêm dúa loè loẹt. Cô mới vừa đi hết cầu thang, cửa đại sảnh liền truyền đến thanh âm của Thanh Tùng.

"Nguyễn Ánh Hân, Đến phòng của tôi đợi." lúc cô quay đầu nhìn xuống, Thanh Tùng đã ngồi ở trên ghế sofa không coi ai ra gì mà ăn hết hoa quả trên bàn rồi, cô đến nhìn cũng chưa từng nhìn một cái.

Kỳ quái, đến hắn phòng làm gì? Ánh Hân  cũng không có nghĩ gì, cô muốn trở về phòng trước để đem những  trọng điểm của  khóa học ngày mai viết ra.

"Này! Bây giờ đã là chín giờ rồi!" Thanh Thanh giống Từ Hi được Tuấn Khải  nâng đi tới, bà mới uống như thế một ngụm nhỏ rượu đỏ mà đi đường bắt đầu loạng choạng rồi.

"Hôm nay bà cứ về phòng trước, sau đó ngủ một giấc thật ngon. Nếu không ngày mai sẽ đau đầu đến chết đấy." Tuấn Khải  nghĩ muốn khuyên Thanh Thanh  không cần viết bản thảo. Không nói một lời Thanh Thanh  liền bác bỏ đề nghị của Tuấn Khải, sau đó tự mình lảo đảo chạy trở về phòng.

Tuấn Khải  vốn định theo sau, lại thấy thấy Thanh Tùng ngồi ở chỗ kia đang ăn táo, liền đi đến trước mặt hắn cố ý đè thấp giọng hỏi: "Hôm nay Ánh Hân vì cái gì mà trở nên khác thường như vậy? Có liên quan tới con không?"

Trước mặt Tuấn Khải, Thanh Tùng cũng không thể không biết lớn nhỏ, hắn nuốt xuống miệng táo sau đó nhìn Tuấn Khải nói: "Không liên quan gì tới con. Không phải nói là vì cô ấy hồi hộp sao?"

Cáo già tu luyện mấy chục năm như Tuấn Khải làm sao có thể bị Thanh Tùng lừa như vậy, đi đến bên người anh ngồi xuống, ông cũng cầm quả táo cắn một miếng. Mơ hồ nói: "Nguyễn Thành Cát, chẳng lẽ từ đầu đã có mục đích với Ánh Hân?"

Biết trong lòng Tuấn Khải khẳng định đã có chút nghi ngờ,  Thanh Tùng rõ ràng cũng không muốn giấu diếm, ném quả táo đang gặm xuống bàn, sau đó lấy khăn tay chùi miệng.

"Không sai, nhưng việc này tốt nhất bố vẫn cứ giả vờ như cái gì cũng không biết, để đối phó với Nguyễn Ánh Hân." Ném khăn tay vào trong thùng rác, Thanh Tùng đứng lên hướng về phía cầu thang.

Tuấn Khải  nhăn mày lại,nói như vậy, người Thành Cát này, ông không thể toàn tâm mà đem cái kia dự án kia hoàn toàn giao cho hắn làm được rồi. Dù sao một người cha vứt bỏ vợ con như vậy là kẻ không đáng có sự tín nhiệm. Đúng là hiện tại Ánh Hân  là trên danh nghĩa con gái nuôi của hắn, như thế hắn cũng không thể thật sự trở mặt.

Có lẽ liền trước mắt mà nói, cứ làm theo lời Thanh Tùng vậy, giả vờ như cái gì cũng không biết là tốt nhất.

Bên ngọn đèn bàn đang chiếu sáng, Ánh Hân  ngồi ở trên bàn học xa hoa, cô dung bút hồng đem trọng điểm đánh dấu lên đó, hơn nữa ở bên cạnh còn viết chú giải. nên viết thế nào để khi đọc lên mọi người sẽ dễ hiểu đây.

Bạn học A trước kia không nghe giảng bài, cô cần phí rất nhiều tâm tư, không thể dung phương pháp truyền thống để ôn tập. Nếu không hiệu suất sẽ rất chậm.

"Thi cử cái gì đều khiến tôi mệt chết đi, tôi phải về nhà, hoàn thành ước mơ của tôi..." Chiếc điện thoại  di động ở trên bàn bỗng vang  lên. Nghe tiếng chuông  Ánh Hân liền cảm thấy đau đầu. Cái tiếng chuông này là Thanh Thanh giúp cô  đổi, cũng không biết là tải về từ đâu, nói cái gì là rất có cá tính, hỏng chừng nếu để giáo viên nghe được chắc thổ huyết mà chết mất? Nhưng là cô cũng không dám đổi nhạc chuông khác.

Ánh mắt cô  dừng lại ở trên sách giáo khoa, tiếng chuông biểu hiện cũng không có xem liền đè xuống nút nghe, sau đó truyền đến đích thị Thanh  Tùng kia ẩn nhẫn tức giận thanh âm: "Nguyễn Ánh Hân, cô muốn chết sao?!"

Chỉ có đứa ngốc mới muốn chết! Ở trong lòng nói một câu như vậy, Ánh Hân  nhếch nhếch khóe môi quyết định không chấp nhặt với hắn hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Có chuyện gì?" thanh âm bên kia đã gần như phát điên rồi.

"Uh'm, có chuyện gì?" cô thả bút xuống, có chút không kiên nhẫn nói lại một lần.

Thanh Tùng cố gắng hít thở thật sâu để khôi phục tâm tình của mình, kiềm chế việc muốn đem di động đập nát nói: "tôi bảo cô tới phòng tôi, vậy mà cô coi  như gió thổi bên tai, hay là lỗ tai cô có vấn đề rồi hả?"

Đi tới phòng hắn? Ánh Hân lúc này mới đột nhiên nhớ tới Thanh Tùng có bảo cô đi tới phòng hắn đợi. Kết quả cô lại quá nhập thần nên đã quên!

Cũng khó trách vị đại thiếu gia này lại tức giận như vậy.

"Được rồi, thực xin lỗi. Tôi xem sách quá nhập thần, đã cho quên. Có chuyện gì ngươi hiện tại có thể qua điện thoại cũng được." Cô biết lúc này không đem tư thái phóng điểm thấp như thế cô tối hôm nay đều đã đừng nghĩ dễ chịu rồi.*

"Bản thiếu gia không thói quen nói chuyện qua điện thoại." Ngay sau đó, hắn liền lập tức ngắt điện thoại.

Không nghe thấy âm thanh gì nữa, Ánh Hân mới nhìn vào màn hình điện thoại, thấy hắn đã cúp máy. Được rồi, là số cô xui xẻo, mới gặp phải cái tổ tông này!

Sau khi thu dọn tất cả xong, cô mới chậm rì rì đi tới phòng của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top