Chap 43
Thanh Tùng có chút mệt mỏi nên không có chú ý ở góc khuất của hành lang có hai người nào đó đang theo dõi hắn.
Xoay người trốn vào góc khuất, Trấn Minh và Hoàng Phúc cười, tâm trạng rất vui vẻ. Điều thứ nhất đáng để cười là Hồ Lê Thanh Tùng là một con vịt chết còn mạnh miệng, nói rằng không quan tâm nhưng thật ra trong lòng vô cùng để ý. Còn cười nữa là sự lén lút này cũng vui lắm ấy chứ!
Chuyện này đương nhiên do đầu óc tối dạ kém thông minh của Trấn Minh nghĩ ra.
"Hoàng Phúc, sao cậu biết Thanh Tùng lén lút đến xem Nguyễn Ánh Hân giảng bài?" Trấn Minh có chút hiếu kì, cũng phải thừa nhận Hoàng Phúc có chút xảo hoạt, hắn cũng không muốn bỏ qua vụ này tí nào.
Nhíu mày chăm chú nhìn Trấn Minh, đưa tay đút vào túi quần, mặt tràn đầy sự vô tư, tất nhiên hắn cũng không muốn cùng mấy người ngốc giải thích vấn đề mang tính sâu xa này. Tất nhiên đây không gọi là vấn đề, bởi vì vấn đề này trong truyền thuyết chính là... giác quan thứ sáu.
Sau một lúc không thấy Hoàng Phúc trả lời, hắn cũng không muốn gặng hỏi, chắc có gì đặc biệt lắm!
Lúc đó tiếng chuông tan học vang lên, rất nhanh từ trên lầu bắt đầu có những tiếng chân dồn dập. Sau đó từng tốp người dần đi xuống dưới lầu, nhìn thấy hai người đang cười ở chỗ khuất hành lang, trong mắt hiện lên tia sợ hãi.
Cả hai người đều là nam sinh ưu tú nha...
Dưới tầng trệt càng ngày càng có nhiều người, hai người kia cũng chẳng có ý định trốn tránh, vẫn cứ ung dung bước lên hành lang. Cái con người vừa lúc nãy đứng trước lớp A năm nhất không còn ở đấy. Hoàng Phúc mắt vẫn tinh tường lập tức xử lí nhanh để tránh Thanh Tùng. Hắn chính là đang từ từ đi xuống lầu dưới.
"Người đâu rồi?" Có người ngốc nào đó hỏi khi không nhìn thấy người kia nữa.
"Quan tâm hắn làm gì? Chúng ta đến lớp của Nguyễn Ánh Hân xem đi!" Bây giờ các thầy cô và các bạn lớp khác đã về hết chỉ còn lại lớp của Nguyễn Ánh Hân là còn học.
Bọn hắn đến cửa lớp, cánh của lớp lúc này đã được mở. Mấy bạn bên trong lớp đều hướng ánh mắt ra phía ngoài. Hai vị thiếu gia đến đây là tìm ai đây?
"Các cậu cố gắng làm đi làm lại đề thật nhiều lần, chuẩn bị bài cho thật kĩ, để ngày mai thi thử. Đừng có mà chỉ qua một đêm mà quên hết sạch những gì đã học. Đừng quên... nắm đấm của tôi!" Cô lạnh lùng nhìn quanh hết lớp, các học sinh lập tức thu hồi ánh mắt đang hướng ra ngoài kia.
"Tan học." Lời nói vừa dứt, các bạn học sinh lớp A lập tức nhanh như chớp đi ra khỏi lớp, trên tay ai nấy cũng cấm xấp đề thi. Dừng lại nhìn hai vị thiếu gia vài giây rồi mới rời đi.
Tất cả mọi người trong lớp ai nấy đều có vẻ rất mệt mỏi. Có mấy bạn nữa chẳng thèm nhìn Trấn Minh và Hoàng Phúc một cái nhanh chóng ngáp dài rồi đi nhanh ra ngoài.
"Nguyễn Ánh Hân, phương pháp dạy của em rất đặc biệt! Em có năng khiếu thiên phú!" Chủ nhiệm lớp cảm động đến sắp rơi nước mắt, trên tay cầm một bản ghi chép rất dày.
Ánh Hân cười, nhưng trong ánh mắt không có chút vui vẻ mà ngược lại còn có vẻ buồn.
"Không dấu gì thầy, mẹ em là một giáo viên... tiếc là bà đã qua đời cách đây không lâu."
"Ah, hóa ra là vậy, thật xin lỗi". Chủ nhiệm thấy có chút áy náy: "Vậy thật đi trước đây, em đã mệt mỏi cả buổi chiều rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt để lấy lại sức!"
"Vâng ạ!" Cô mỉm cười nhìn chủ nhiệm bước ra khỏi lớp bấy giờ cô mới phát hiện ra Trấn Minh và Hoàng Phúc đang trợn mắt nhìn cô. Như kiểu cô là sinh vật lạ, khiến cô có cảm giác không thoải mái.
Ánh Hân ánh mắt nghi ngờ nhìn ra cửa, há hốc mồm nói: "Các anh đến đây làm gì?"
Trấn Minh nở một nụ cười: "Nhìn bộ dáng lúc này thì cậu chắc đang ghét tôi lắm! Tôi đi đây! Đừng ai cản tôi!"
Hắn xoay người rời đi, Ánh Hân vẻ mặt đầy ngơ ngác nhìn hắn, nhưng cũng không ngăn cản. Hoàng Phúc thì lại càng ung dung, vì một chút ý định ngăn cản hắn cũng chả thèm đếm xỉa đến.
"Này!" Hắn đột nhiên tức giận xoay người lại trừng mắt nhìn Ánh Hân và Hoàng Phúc: "Tôi bảo hai người không cản thì hai người cũng không cản lại thật sao?''
Hoàng Phúc đứng khoanh tay trước ngực vẻ mặt khinh thường nói: ''Chính cậu nói đừng ai cản, sao giờ lại cáu?''
''Tôi..." Trấn Minh biết mình đuối lí, quay mặt lại, vẻ mặt không vui.
Bất đắc dĩ thở dài, Ánh Hân hỏi: ''Tìm tôi có việc gì sao?'' Cô bây giờ đã cố thay đổi cách nói,mà không phải hỏi 'các anh tới đây làm gì?
Trấn Minh nhún vai: "Chúng tôi chỉ là nghe nói cô đạt điểm tối đa toàn khối, cố ý đến chúc mừng cô. Thế nào? Cô có muốn cùng chúng tôi đến Atlantis để chúc mừng không? Chỗ đó có rất nhiều mỹ nữ nha... không đúng không đúng, rất nhiều trai đẹp."
"Đi chết đi!" Hoàng Phúc một tay đẩy Trấn Minh ra, thay bộ mặt tươi cười nói: "Chúng tôi chỉ là tới nhắc nhở cô, phải cẩn thận Emma. Việc sáng nay Hàn Vũ đã nói với tôi rồi, sau này cô không thể nhường nhịn như vậy được, phải học cách đáp trả. Có chuyện gì không giải quyết được có thể đến tìm chúng tôi.''
Hắn nói vẻ mặt rất thành khẩn, nhưng Ánh Hân lại bị ánh mắt thành khẩn kia nhìn đến sợ hãi.
"Các anh... vì sao lại giúp tôi?" Hai người này và Hồ Lê Thanh Tùng đều là bạn tốt, bất luận mà nói, họ thật chẳng có lý do gì để giúp cô nha.
Thấy biểu tình nghi ngờ của An Sơ Hạ, Hoàng Phúc vội vàng giải thích: ''Là Hồ phu nhân nói chúng tôi giúp cô, Thanh Tùng đôi khi có tùy hứng một chút, bất quá, trong lòng của hắn thật ra vẫn vô cùng... lương thiện."
Nghe hắn nói vậy,Ánh Hân mới nhẹ nhàng thở ra. Nghĩ thầm Viên Thanh Thanh quả thật rất quan tâm cô, vẫn còn tìm cho cô hai đồng bọn của Hồ Lê Thanh Tùng.
''Ừ.'' Cô gật đầu, cũng chẳng biết nên nói gì.
"Ánh Hân." Một nam sinh từ trong phòng học bước ra, hắn là Nguyễn Đình Nam, chính là người không phục cô, kết quả tự mình thua cuộc. Thứ làm Ánh Hân cảm thấy kỳ quái là, trong lớp hình như không có người, nhưng hắn vẫn còn chưa đi. Nên nhớ rằng, hắn là người rất hoạt bát nha. Mặc dù ở trong lớp này không đến hai ngày, nhưng cô đã hoàn toàn hiểu được gần hết cả lớp.
Mọi ngày tan học, hắn thường là người đầu tiên xông ra khỏi lớp. Hôm nay là bị làm sao vậy?
"Bạn học Đình Nam, sao cậu còn chưa về?" Cô nghiêng đầu, thân thiện nhìn hắn cười cười. Nói tóm lại, cô đối với người khác đều là rất dịu dàng, nhưng ngoại trừ... Hồ Lê Thanh Tùng ! . Còn bên cạnh cô bây giờ đang có hai kẻ dở hơi, dù thế nào cô vẫn không ưa được bọn họ
Hoặc là bởi vì không thể nào có chút thiện cảm với Thanh Tùng a.
Bị Ánh Hân cười như vậy, Đình Nam có chút cấp bách, mặt không tự giác đỏ lên. Tay lại khẩn trương không biết nên để đâu.
"Tôi nói cậu này, cậu có chuyện gì thì nói nhanh đi, chúng tôi có chuyện quan trọng muốn nói với Ánh Hân." Hoàng Phúc liếc mắt một cái liền nhìn ra cậu nam sinh này có thiện cảm với Ánh Hân. Thật ra Ánh Hân và tên ngốc này cũng không phát hiện ra.
Quay đầu trừng mắt nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Hoàng Phúc, cô có lỗi cười cười: "Ngại quá, họ là vậy a."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top