Chap 41: Thứ em muốn là đứng nhất toàn trường
🍑Đôi lời trước khi vô truyện : Thật ra là tớ đang trong tình trạng ôn và thi hk và tính sẽ ra chap này vào tuần sau lúc tớ thi xong nhưng mà vì sự ủng hộ của các bạn nên tớ sẽ ra chap mới đây~~~
_______________________________
"A, nhìn coi ai đây!" Đối với Fanny mà nói, đi muộn là chuyện bình thường, nên cô ta sẽ không lo lắng về loại chuyện như thế này. Mặc dù đã sớm đến Học viện.
Đường phía trước bị chặn lại, Ánh Hân đành phải dừng bước nhìn Fanny.
"Xin hỏi cô có chuyện gì không?" Cô nói vô cùng lễ phép, cũng rất cẩn thận. Hôm qua là vì ra mặt thay Momo nên mới bị phạt chạy, chuyện này cô đồng ý! Nhưng cô không nghĩ vì mình nhất thời xúc động lại bị chỉnh nữa, nên thái độ cũng hiển nhiên thành kính hơn rất nhiều.
Nếu vừa nhìn vào, sẽ tưởng quan hệ của hai người dường như rất tốt.
Nhưng nhìn kỹ lại, có thể thấy được nụ cười không mấy thân thiện của Fanny.
Đi đến bên cạnh Ánh Hân, hơn nữa lắc hông đi một vòng quanh cô xong mới bắt đầu nói chuyện: "Nguyễn Ánh Hân, hôm nay cô làm sao vậy? Hôm nay sao không nói 'hiện tại, mời cô rời khỏi lớp tôi, lớp A năm nhất chúng tôi không chào đón cô' đi?"
Fanny cố ý nhái lại giọng điệu hôm qua của Ánh Hân, nghe qua làm cho người ta cảm thấy thật kỳ lạ.
"Hôm qua tôi hơi bốc đồng, tôi xin lỗi cô. Thật xin lỗi, bạn học." Cho đến bây giờ cô vẫn chưa biết tên Fanny, đành phải gọi là bạn học.
Nghe đến đó, Fanny khoa trương đưa tay bịt miệng, giả vờ như rất kinh ngạc nhìn Ánh Hân: "Làm sao vậy bạn học nhỏ, trải qua đợt giáo huấn ngày hôm qua đã biết phải sống như thế nào rồi à? Tôi cho cô biết, hiện tại hối hận... đã muộn rồi!"
Đã muộn! Ánh Hân nhìn thoáng qua tòa nhà được đặt đồng hồ, có chút tuyệt vọng. Chỉ còn 4 phút, nếu không đi sẽ rất trễ.
"Vậy cô muốn sao?" Cô biết Fanny cố ý làm khó cô, nên cũng thẳng thắn hỏi.
"Tôi muốn sao?"Fanny vuốt cằm mình suy nghĩ, hai giây sau liền nói: "Thứ tôi muốn vô cùng đơn giản, là... muốn cô cút khỏi Học viện hoàng gia này!"
Nếu như là trước kia, Ánh Haba đã sớm nắm chặt tay xông lên đánh người. Nhưng hiện tại không được, hiện tại cho dù có nói cô ham sống sợ chết cô cũng phải ở lại đây học.
Kìm nén lửa giận trong lòng, cô quyết tâm bình tĩnh lại lên tiếng: "Chuyện ngày hôm qua, tôi rất xin lỗi, tôi rút lại những lời đã nói hôm qua, hy vọng cô, còn cả Emma có thể bỏ qua cho tôi."
Fanny nhìn Ánh Hân ăn nói khép nép thì cười lạnh: "Cô cho rằng vì cô giúp con béo kia nên chúng tôi mới trừng phạt cô sao? Cô quá ngây thơ rồi..."
Cô không hiểu ý tứ trong lời nói của Fanny, ngẩng đầu lên hỏi: "Ý cô là... còn có nguyên nhân khác?"
"Đương nhiên là có nguyên nhân khác!" Fanny trả lời chắc như đinh đóng cột: "Vì thiếu gia Thanh Tùng giúp cô, làm cho Emma là bạn gái anh ấy tức giận. Quy tắc trong học viện này ngoài không được chọc tới ba vị thiếu gia, còn có... tiểu thư Emma. Cô vi phạm quy tắc, đương nhiên bị đuổi đi!"
Ngay cả trục xuất cũng được, bây giờ chỉ còn 2 phút, chỉ sợ cũng chạy không tới phòng học chứ? Ánh Hân tuyệt vọng. Hôm nay cô nhất định đi trễ.
"Sao không nói gì?" Fanny thấy cô luôn nhìn thẳng nhưng không nhìn vào mắt mình nên cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Bạn học, có thể để tôi vào lớp trước không? Tôi muộn rồi." Cô không còn tâm tình gì nói chuyện cùng Fanny...
Nhưng nghe cô nói vậy, Fanny càng thêm khó chịu. Cô cảm thấy chính mình bị khinh thường.
Đưa ngón trỏ nâng cằm Ánh Hân lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô nói: "Nguyễn Ánh Hân, cô còn nói sai vấn đề nữa... phạt cô... một cái tát được không?"
"Cô..." Ánh Hân hít sâu một hơi, kìm nén ý muốn đánh người của mình.
Nhưng ai ngờ Fanny vừa buông ngón trỏ ra liền giơ nhanh cổ tay lên, mắt nhìn thấy mình sẽ bị ăn tát, cô biết mình không kịp né, gắt gao nhắm mắt lại.
Nhưng cái tát lại không rơi xuống mà ngừng giữa không trung, cô mở to mắt thì nhìn thấy Từ Trấn Minh vẫn còn đang ngái ngủ. Nhìn qua Fanny, vẻ mặt cô ta cũng rất kinh ngạc.
"Từ thiếu gia..." Fanny kịp phản ứng, cúi đầu kêu một tiếng Từ Trấn Minh. Cô ta bây giờ đối với Từ Trấn Minh và cô ta lúc đối với Nguyễn Ánh Hân quả thực như hai người khác nhau. Thật giả tạo!
Trấn Minh không ngờ mới sáng sớm đã nhìn thấy cảnh tượng Ánh Hân bị người ta tát, cô không biết đỡ sao? Còn ngu ngốc nhắm mắt lại. Vô dụng! Nếu sau này vậy còn tồn tại loại người như thế này, Thất Đế Tứ không cách nào tiến bộ được.
Giương mắt không kiên nhẫn nhìn Fanny, Trấn Minh chậm rãi mở miệng: "Fanny, biết chúng tôi không dễ chọc rồi thì cũng đừng tìm đến cái chết a! Nếu lần sau còn để tôi nhìn thấy, tôi..."
Hắn dừng một chút, giơ tay túm lấy tóc Fanny hung hăng nói: "Tôi sẽ cạo đầu cô không còn một sợi tóc! Còn không mau cút đi!"
Trấn Minh buông lỏng tóc, cô ta liền cuống quít chạy đi. Nếu thật sự bị cạo trọc, cô sẽ chết mất đi?
"Cám ơn anh." Ánh Hân gật đầu với hắn, tiếp tục nói: "Chỉ là sau này không cần giúp tôi."
Cô đây là không cảm kích hắn sao? Trấn Minh kẹp chặt quyển truyện tranh dưới nách, có chút khó hiểu hỏi: "Ý cô là?"
Đúng lúc đo chuông vào lớp vang lên, Ánh Hân cũng không lo đi trễ nữa, vì đã muộn rồi... đứng thẳng người nhìn Trấn Minh nói: "Anh không cần hiểu lầm, tôi không có ý gì khác. Chỉ là hy vọng sau này không phải thấy... cảnh tượng như vậy nữa nên xin đừng giúp tôi. Vì quá bức xúc, nên tôi mới gặp phải họ, tôi không muốn vì bức xúc giúp tôi mà anh gặp phiền toái."
Cô thật khéo hiểu lòng người, dùng lời nói uyển chuyển để diễn tả lòng cô với cậu. Nhưng nếu nói trực tiếp cũng có thể dùng rất nhiều từ ngữ để hình dung.
Ví dụ như là... ngu ngốc, thần kinh, đần độn, đầu gỗ...
"Vậy nên ý cô là, cho dù sau này tôi có thấy cô ta cầm dao đâm vào tim cô cũng giả vờ không thấy, rồi lẳng lặng rời đi?" Trấn Minh mỉm cười nhìn Ánh Hân: "Cô a, bớt bớt lại đi! Cô gái kia vì ghen tỵ với cô nên mới làm vậy. Nên biết rằng con gái khi ghen là sinh vật đáng sợ nhất đó, một khi đã ghen, đừng nói giết cô, đem cô băm thành trăm mảnh sau đó nhét vào tủ lạnh cũng có thể làm!"
Ghen? Ánh Hân nghĩ ngợi, phát hiện mình không có gì đáng để người khác phải ghen cả.
Trấn Minh đoán được cô đang suy nghĩ gì, cười nói: "Đừng cảm thấy chính mình không có gì để người khác phải ghen, có khi cô là nguồn gốc! Suy nghĩ cẩn thận đi, quan trọng là thích hợp, phản kích đúng lúc. Không phải chịu đựng bị khi dễ. Mau vô học đi, thời gian không còn sớm."
Vỗ nhẹ vai Ánh Hân, hắn xoay người đi ra chỗ khác, không đi đến phòng học.
Hắn không vô học sao? Ánh Hân nghi ngờ, nhưng không nghĩ nhiều, lập tức hướng phía phòng học chạy như điên tới.
Đi trễ đi trễ... chết chắc rồi chết chắc rồi.
Nhưng, Ánh Hân ngạc nhiên, lúc cô thở hồng hộc chạy đến phòng học...
Nhìn thấy cũng không giống cô tưởng tượng... Thầy giáo đứng trên bục hăng say giảng bài, các bạn học sinh ngồi dưới nghiêm túc cầm bút ghi bài, trong phòng học im lặng đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng động.
Đương nhiên, đây đều là cô tưởng tượng.
Thật ra...
Máy bay giấy rất có duyên với cô, vừa chạy đến cửa lớp, một chiếc máy bay giấy bay sượt qua mặt cô. Nhìn chăm chú vào bên trong mới thấy, làm gì có chuyện thầy giáo ở trên bục giảng hăng say giảng bài? Chuông vang lên đã 5 phút, thầy giáo còn không biết đang ở nơi nào.
Thậm chí bạn học còn không có ai cầm bút ghi bài, chỉ có một bạn duy nhất cầm bút là lớp phó văn nghệ. Tiếc là cậu ấy cầm bút vẽ, hết sức chăm chú trên bức tranh truyện tranh. Còn về 'trong phòng học im lặng đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng động' kia lại càng vô căn cứ.
"Hey, Ánh Hân! Đến đây cùng chơi đi, ba người đang thiếu một người!" Có người đã ở sẵn tiếp đón cô.
Được rồi, sao cô có thể quên cách học của Học viện Thất Đế Tứ này được chứ...
"Không đâu." Sắc mặt cô có chút không tốt, vừa ngồi xuống thì thấy Momo đang cầm hamburger ăn, bắt gặp ánh mắt của cô liền giơ hamburger lên.
"Ăn không?" Bộ dáng kia của cô làm Ánh Hân muốn mắng cũng mắng không được. Trước kia cô ở trong ban kỷ luật, nên thường quản lớp trật tự, thường xuyên nói... 'Im lặng! Bây giờ là giờ học!'.
Nhưng bây giờ, không cần quản nữa rồi.
Vừa mở sách giáo khoa ra chuẩn bị thời gian tự học, chủ nhiệm lớp liền cầm một xấp bài kiểm tra đi vào. Thấy vậy không khí trong lớp liền trở nên kinh ngạc, nhìn thấy Ánh Hân đang chuẩn bị tự học thầy cũng phải lặng người đi một chút.
Để xác nhận lại, thầy đi đến chỗ cô cầm quyển sách giáo khoa trong tay cô. Lúc biết đó là sách giáo khoa mà không phải truyện tranh hay sách gì có hại, thầy lại kinh ngạc một chút.
"Đang... chuẩn bị bài sao?" chủ nhiệm lớp trừng lớn mắt nhìn cô.
Ánh Hân chớp mắt mấy cái: "Vâng ạ. Có vấn đề gì sao?" Cô cảm thấy thầy chủ nhiệm hỏi về vấn đề này thật kì lạ. Rõ ràng là biết cô cầm sách giao khoa mà vẫn còn hỏi chuyện này.
"Là thế này..." Chủ nhiệm lớp khó nén nội tâm đang kích động, nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó mở to mắt nói: "Được rồi các em! Dừng lại tất cả các việc đang làm, kể cả chuẩn bị bài..."
Thấy chủ nhiệm lớp ít khi kích động như vậy, cả lớp đều nghi hoặc dừng tất cả việc làm lại. Ngay cả Momo đang ăn hamburger cũng ngừng lại.
"Hôm nay chúng ta sẽ tiến hành thi kì thi các môn theo tháng!" Thầy cầm bài thi trong tay, đứng trên bục giảng phát bài cho từng tổ.
Lợi dụng lúc đang phát bài thi, Momo giải thích cho Ánh Hân 'kì thi các môn theo tháng'. Đây là truyền thống của Thất Đế Tứ. Khi bắt đầu kì thi này, từng lớp đều, dành một buổi sáng để tiến hành thi. Tuy rằng toàn bộ đề thi đều được dựa trên toàn bộ bài đã ôn tập, nhưng đề thi cũng đã được rút gọn rất nhiều. Bài được ôn trọng điểm sẽ không có trong đề thi này.
Mà kì thi chỉ diễn ra trong buổi sáng. Mỗi người được xin đi toilet 2 lần. Mà mỗi lần đi toilet đều có hai phó chủ nhiệm lớp cùng đi. Vậy nên cách giả vờ đi toilet bị loại bỏ.
Một điểm nữa, đó là lần này trong lớp tự tổ chức thi. Một số người lớp trước sẽ bị chọn đi làm công nhân viên.
Biết được điều này, Ánh Hân rất tự tin. Thật ra không tự tin không được, dù sao lớp này giống như cái chợ ngày nào cũng ồn ào không có lấy một học sinh nghe giáo viên nói, chuyển đi vài người đã hoàn toàn không còn áp lực gì nữa.
Trong bầu không khí lạnh của điều hòa, Ánh Hân chỉ tốn hai tiết đã thi xong các môn buổi sáng. Nói cách khác, cô chỉ cần một nửa thời gian. Đương nhiên, trong một nửa thời gian đó cô đã làm hết bài thi.
Nếu không có gì khác, cô nghĩ mình có thể đứng đầu kì thi lần này.
Quả nhiên, thầy giáo chấm bài vô cùng nhanh, sau khi bọn họ ăn cơm xong đã công bố kết quả và thành tích rồi.
"Kết quả thi lần này của lớp chúng ta đã có, thầy đã thống kê lại. Bây giờ sẽ đọc điểm." Thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng nói.
"Ánh Hân, một nửa thời gian trong lớp của cậu đều là ngủ, cậu thấy mình có thể qua được bao nhiêu môn?" Momo mơ hồ nhìn Ánh Hân, thấy cô không nói lời nào, chỉ mỉm cười nhìn thầy giáo ở trên bục giảng. Momo biết điều im lặng không nói gì.
Ho nhẹ một tiếng, thầy chủ nhiệm tiếp tục nói: "Lần này lớp chúng ta chung quy là đứng thứ nhất."
"Cái gì?!!" Toàn bộ học sinh kinh ngạc đứng lên. Suy cho cùng, bọn họ luôn đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, lần này đột nhiên đứng nhất từ trên xuống, ngay cả người bình thường cũng thấy kinh ngạc.
Thầy chủ nhiệm giơ tay chờ cả lớp yên lặng mới tiếp tục nói: "Các em không cần ngạc nhiên, đây là sự thật. Lớp chúng ta lần này thi tốt là vì... có một bạn đạt điểm tối đa."
"Trời ạ... Ai đã đi vái Khổng Tử a? Đi miếu nào vái vậy? Lần sau đưa tôi đi cùng với!" Có người còn hét to lên.
"Im lặng!" Thầy chủ nhiệm đành chịu nói: "Người đạt điểm tối đa lần này chính là... bạn Nguyễn Ánh Hân."
Phản ứng đầu tiên của Momo chính là nghiêng đầu nhìn về phía Ánh Hân. Cô là thánh ư? Không chỉ việc chạy hơn mười vòng sân thể dục không giống người, mà còn có thể đạt điểm tối đa bài kiểm tra này! Nên biết rằng bài thi này không đơn giản chút nào. Nói cách khác, nếu đạt tối đa điểm trong bài kiểm tra lần này, thì trong kì thi cấp thành phố cũng nhất định có thể đạt được điểm tuyệt đối. Vì đề thi cấp thành phố khó hơn gấp 20 lần!
Cho dù là người bình thường ở cấp một hoặc cấp hai cũng chỉ có thể nhiều nhất là từ 400 điểm đến 700 điểm. Vì độ khó và điểm rất cao.
Cô là người sao? Trong đầu Momo xuất hiện một nghi vấn.
Trong lớp lập tức yên tĩnh lại. Hình tượng hôm qua Ánh Hân bị phạt chạy đã trở nên rất to lớn, bây giờ lại đạt điểm tối đa kì thi tháng lần này, có thể biết cô hiện tại trong cảm nhận của các học sinh trong lớp to lớn biết bao nhiêu.
"Vậy chúc mừng bạn Nguyễn Ánh Hân. Tiếp theo thầy còn muốn thông báo một việc, đó là... trường đã quyết định, để chào đón kì thi cấp thành phố, đặc biệt đặt ra cho chúng ta một bảng xếp hạng. Người dự thi là người đứng nhất lớp. Nếu đứng nhất trong kì thi cấp thành phố ở thành phố A, có thể đạt được 50 vạn tiền học bổng. Các em đều biết, trước kia vì lớp chúng ta đều đứng ở vị trí thấp nhất, vậy nên mỗi lần đến kì thi lớp chúng ta đều không có học bổng. Cho nên học bổng của lớp chúng ta gần như bằng không.
Đây là vì lớp trước kia có nhiều người yếu... Ánh Hân ở trong lòng than nhẹ.
"Học bổng đương nhiên chỉ là vấn đề nhỏ, chủ yếu là, rõ ràng là chủ nhiệm lớp A, lại luôn bị thầy cô giáo lớp khác ghét bỏ. Cái này chính là khinh thường lớp chúng ta a!" Nói xong, thầy chủ nhiệm gần nửa trăm tuổi còn than thở khóc lóc.
"Thầy! Lần này chúng ta tuyệt đối sẽ đứng nhất!" Cô nhịn không được, đứng lên nói với thầy chủ nhiệm ở trên bục giảng.
"Đúng! Có Ánh Hân ở đây, chắc chắn sẽ đứng nhất!" Không biết ai cư nhiên có thể nói một câu như vậy. Sau đó dường như cả lớp đều nói: "Ánh Hân! Cố lên! Ánh Hân! Quyết thắng!"
Nhìn thấy tình hình như vậy, Ánh Hân có chút muốn khóc, đây là tình huống gì đây a! Cũng không phải chỉ một mình cô tham gia a! Nếu chỉ một mình cô tham gia, cô nhất định sẽ cố gắng đứng thứ nhất. Nhưng là giải thưởng về điểm trung bình a! Chỉ cần có ba bốn con không xuất hiện, cô sẽ không có cơ hội đạt điểm tối đa nữa a.
"Im lặng!" Cô cầm quyển sách đập thật mạnh xuống bàn. Lập tức cả lớp đều yên lặng, chờ cô nói tiếp.
Nhìn xung quanh lớp, giọng cô có chút kích động vang lên: "Kì thi lần này không chỉ dựa vào một mình tớ a, mọi người còn không hiểu sao? Là điểm trung bình, điểm trung bình nha!"
Cả lớp vẫn trầm mặc.
"Thầy, chúng ta đã hết tiết tự học rồi ư?"
Thầy giáo trên bục giảng vẫn còn ngẩn ngơ nhìn Ánh Hân đang có cảm xúc mãnh liệt, gật đầu một cách máy móc nói: "Đúng, bây giờ đã bắt đầu giai đoạn ôn tập."
"Vậy thì, chỉ còn lại một tuần, có thể cho em một cơ hội, một cơ hội... sửa đổi lại lớp chúng ta." Nhìn ánh mắt Ánh Hân chân thành lại kiên định như vậy, thầy chủ nhiệm không chút suy nghĩ liền gật đầu.
Dù sao bây giờ Nguyễn Ánh Hân đã là kỳ tích đạt điểm tối đa thứ hai rồi. Mà kỳ tích đạt điểm tối đa đầu tiên, chính là... Irene. Nghe nói đó là một người như trong truyện truyền thuyết, nhưng bây giờ học sinh đó đã trở thành điều cấm kỵ.
"Vâng, vậy thì, thầy à, xin thầy giao toàn bộ thời gian ôn tập cho em, để em hướng dẫn họ ôn tập."
Nghe vậy, thầy chủ nhiệm sửng sốt, nhưng vẫn là đáp ứng một cách dễ chịu. Thầy bước xuống, đi đến trước mặt cô nói: "Ánh Hân, nếu lần này không phải đứng nhất từ dưới đếm lên, thầy sẽ sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho em."
Cô bĩu môi nói: "Không phải chỉ thoát khỏi vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên đó, em muốn có thể đứng vị thứ nhất toàn thành phố."
Lời nói của cô bá đạo lại mang theo sự uy nghiêm tuyệt đối làm cho rất nhiều người trong lớp dao động. Bạn học đang gấp máy bay giấy ở đằng kia nếu nhìn kỹ cũng sẽ thấy tay cậu ấy đang run nhè nhẹ.
"Thầy à, thầy có thể ngồi ở chỗ của em được không? Em muốn bây giờ bắt đầu ôn tập!" Sau khi được thầy chủ nhiệm đồng ý, Ánh Hân hăng hái bắt đầu.
Việc đầu tiên cô làm không phải đi lên bục giảng, mà là đi về phía cái bàn có một hộp thuốc là và một cái bật lửa nằm trên đó, giơ tay ném bật lửa vào thùng rác.
Sau đó cô cầm lấy bật lửa đi đến bên cạnh bàn của các bạn học đang chơi bài, giơ tay đốt hết bộ bài. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Ánh Hân giống như một vị thần bước lên bục giảng.
Lúc đó cô còn vứt đi gương soi trong tay một bạn nữ sinh.
"Từ hôm nay trở đi, tớ không muốn nhìn thấy trong lớp có thứ đồ không liên quan đến học tập! Nghe rõ chưa?!"
Phía dưới truyền đến một thanh âm rất nhỏ: "Đã biết..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top