Chap 38 : Là đồ tránh thai sao ..?
Rốt cục nhịn không được, ngữ khí Hồ Lê Thamh Tùng lạnh như băng trách cứ cô.
"Thật xin lỗi, chỉ là... sao anh lại đi tìm tôi?" Cô ngu ngốc hỏi vấn đề này. Bởi vì cô không tin Hồ Lê Thanh Tùng là vì lo lắng cho cô nên mới lái xe tới tìm cô. Vô lý!
Thanh Tùng cầm tay lái, sắc mặt không chút thay đổi: "Thẻ tín dụng."
"..." Thế giới của hắn chỉ có thẻ tín dụng sao? Thật sự là thiếu gia có tiền thảm nhất thế giới.
Xe vẫn chạy bình thường, nhưng hoàn toàn không chạy với tốc độ bình thường. Thanh Tùng không trực tiếp đưa Ánh Hân về Hồ gia, mà dừng xe tại một khách sạn năm sao.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, thỉnh thoảng hiện lên vài tia sét.
Đây là 'khách sạn được coi là tốt nhất', cũng thuộc sở hữu của Hồ thị.. Thật ra cho dù bị đóng thẻ tín dụng, hắn hoàn toàn có thể dựa vào thân phận 'đại thiếu gia Hồ gia' sẽ không bị đói chết.
Sự nghiệp của tập đoàn Hồ thị lấy tài chính làm cơ sở, mở rộng ra các mặt. Công ty bất động sản ở thành phố A là công ty bất động sản lớn nhất của tập đoàn Hồ thị, kinh tế đứng đầu cả nước. Ngoài các công ty bất động sản, tập đoàn Hồ thị còn bao gồm ẩm thực, trang phục cùng điện ảnh và truyền hình truyền thông. Còn có về giáo dục, ví dụ như người xử lý toàn bộ công việc ở Học viện hoàng gia Thất Đế Tứ chính là Hồ Tuấn Khải.
"Đây là đâu?" Ánh Hân cảnh giác nhìn người hầu ở khách sạn mở cửa xe cho cô.
Thanh Tùng xuống xe, hắn đi đến sau lưng cúi người ôm lấy Ánh Hân: "Khách sạn cao cấp."
"Anh... Dẫn tôi tới khách sạn làm gì?!" Ánh Hân bắt đầu bất an đứng lên. Hắn... sẽ không biến thái như vậy đi?
Thanh Tùng nghiêm mặt, người hầu miễn cưỡng chờ, đi đến thang máy VIP của khách sạn mới chậm rãi mở miệng nói: "Chẳng lẽ cô muốn cho mẹ tôi thấy bộ dạng người đầy máu của cô sao?"
Cô hơi sửng sốt, tiếp theo đem cả người chôn ở trong lòng anh. Cô nhìn thấy sắc mặt người hầu đứng bên khẽ biến đổi, vừa thấy đã biết là đang nhịn cười.
Thang máy VIP đặc biệt dành cho khách đặc biệt như Hồ Lê Thanh Tùng mở ra, thang máy rất nhanh đến tầng thứ 18.
Cửa phòng chuyên dùng cho Tổng Thống bị người hầu mở ra, Thanh Tùng ôm Ánh Hân vào phòng tắm liền đi ra ngoài đóng cửa lại: "Tắm rửa sạch sẽ, đừng để mẹ tôi bị dọa."
Ánh Hân không nói gì, chỉ đang nhìn phòng tắm xa hoa. Bồn tắm lớn hình tròn giống như một cái bể, toàn bộ phòng tắm đều được thiết kế tối tân, không thể dùng ngôn từ hình dung được độ xa hoa của nó.
Đôi khi cô sợ mình sống ở Hồ gia quá lâu, về sau đã quen với cuộc sống xa hoa không thể quay trở về được.
"Đừng đứng ngốc ở đó, đưa quần áo trên người đây, tôi sẽ kêu bọn họ lập tức đi giặt sạch." Thanh Tùng nghe thấy trong phòng tắm không hề có động tĩnh gì, không khỏi có chút không kiên nhẫn đứng lên.
Ánh Hân lúc này mới nhanh cởi quần áo sau đó mở ra một khe cửa thật nhỏ, đưa quần áo ra.
"Yên tâm tắm đi, dáng người cô giống với mỳ sợi làm tôi không hề hứng thú đâu." Để lại một câu như vậy, Thanh Tùng cầm quần áo đi tới cửa.
Cái gì... Ánh Hân vô cùng khó chịu. Ngực cô đúng là không to, nhưng cũng không đến nỗi giống mỳ sợi đi? Không thể nói như vậy! Nhưng trong lời Thanh Tùng nói, đối với cô mà nói hiển nhiên rất thoải mái, an tâm đi tắm.
Nhìn thấy Thanh Tùng đi ra, người hầu vội vàng nhận quần áo từ tay hắn.
"Giặt thật nhanh bộ quần áo này, tôi cho cô 10 phút."
Lời của hắn không hề chừa đường sống, người hầu liên tục gật đầu: "Đúng rồi, thiếu gia, xin hỏi thiếu gia có cần chuẩn bị bữa tối không?
Thanh Tùng quay đầu nhìn phòng tắm nói: "Đi chuẩn bị đi, tôi không ăn cá."
"Vâng, thiếu gia. Xin hỏi... Là hai phần sao?" Người hầu có chút nhiều lời, nhưng nếu hiện tại không hỏi rõ ràng, hậu quả còn thảm hơn.
Nhịn xuống ý muốn đạp chết người hầu này, hắn hít sâu một hơi hít sâu một hơi hạ thấp thanh âm hỏi: "Không phải hai phần chẳng lẽ là ba phần sao? Không đúng... Đợi chút! Theo khả năng ăn uống như heo của cô ta có thể một mình ăn cả hai phần. Chuẩn bị ba phần trước đi."
"Vâng, thiếu gia!" Người hầu cúi người chào, cầm quần áo rời đi.
"Đợi chút!" Thanh Tùng đuổi theo: "Cô đi mua... cái kia cho tôi."
Trên mặt hắn hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn giữ bộ dáng tự phụ kia.
Người hầu bị hỏi đến mức đầu óc thành dấu chấm hỏi, đành phải cung kính hỏi: "Xin hỏi thiếu gia, cái kia... là cái gì? Xin lỗi vì tôi ngu ngốc, không hiểu ý người."
Thanh Tùng cắn chặt môi dưới, thật lâu sau mới lên tiếng: "Chính là cái kia... cái mà cô gái mới vào cần dùng đó."
"Là... đồ / tránh / thai sao?" Người hầu thật tình không hiểu ý tứ, chỉ là một người con gái đi cùng thiếu gia đến khách sạn, ngoại trừ thuốc tránh thai ra không cần dùng gì khác.
"Mẹ nó!" Rốt cuộc nhịn không được, Thanh Tùng cầm áo người hầu hét: "Cô thấy cô gái đó cần dùng đồ / tránh / thai sao?"
Người hầu lúc này mới hiểu thứ Hồ Lê Thanh Tùng muốn là 'Dâu tây Thánh Đại', mồ hôi lạnh thi nhau rơi xuống, miệng liên tục không ngừng trả lời: "Tôi đã biết thưa thiếu gia...."
Hừ lạnh một tiếng, Thanh Tùng lúc này mới buông tay ra: "Đem quần áo và cái kia đưa tới cùng lúc, bắt buộc phải nhanh lên, nếu không ngày mai không cần đi làm ở đây nữa."
Người hầu biết rõ chỉ cần một câu nói của Hồ Lê Thanh Tùng, mình hoàn toàn có thể bị đuổi việc. Cuống quít dùng tốc độ nhanh nhất chạy về thang máy.
Thanh Tùng trở lại phòng sau đó gọi điện thoại về nhà, nói là mưa quá lớn, đưa cô ra ngoài ăn trước, kêu bọn họ đừng chờ.
Dựa vào sô pha xa hoa trong phòng, Thanh Tùng càng nghĩ càng đây không phải là chính mình. Nếu là trước kia, trong lòng hắn ước gì đối phương nhanh chút gặp mưa mà chết, sẽ không quan tâm chăm sóc nữa. Nhưng hiện tại hắn lại đang làm cái gì thế này?
Hắn tuyệt đối không tin chỉ mới trong vòng hai ngày ngoại trừ 'cô gái kia' lại có một cô gái khiến hắn động tâm. Vậy đối với Nguyễn Ánh Hân, hắn là cái gì? Suy nghĩ cả nửa ngày, hắn rốt cục cũng nghĩ thông suốt. Vì Nguyễn Ánh Hân rất bướng bỉnh, với tình thương của cha vô cùng to lớn đó, sẽ tận dụng các biện pháp để cô gái này trở nên ngoan ngoãn hơn.
Tuy rằng ý nghĩ này người ngoài nhìn vô sẽ thấy rất kỳ lạ, dù sao Ánh Hân chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi. Nhưng ngoài cách đó ra hắn nghĩ không ra cách giải thích khác.
"Thiếu gia." Người hầu vừa đưa tay gõ cửa, cửa liền được mở ra.
Mắt nhìn người hầu tay trái cầm hai cái gói to, Thanh Tùng mặt không chút thay đổi cầm gói to: "Phí mua đồ tìm quản lí các người lấy."
"Không không không, không cần, thiếu gia quá khách khí rồi. Bữa tối đã chuẩn bị xong, bây giờ tôi sẽ đi xuống lấy." Người hầu cúi người 90 độ rồi chạy đi. Có thể nói tuy rằng chỉ là một người hầu nho nhỏ, nhưng tiền lương còn cao hơn người bình thường, như vậy đã đủ tốt rồi, làm sao đòi thêm một chút tiền như thế.
Thanh Tùng mang theo gói to đi đến cửa phòng tắm, đưa tay gõ cửa: "Tắm xong chưa? Mở cửa một chút, tôi đưa quần áo cho."
Cửa phòng tắm rất nhanh được mở ra một chút, Thanh Tùng đưa hai cái gói to kia vào, xoay người ngồi trở lại ghế sô pha, châm một điếu thuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top